Chương 8.2

Khi cậu túm lấy anh, cậu thấy Thẩm Túc rủ mắt nhìn mình chằm chằm.

Lại nữa, lại là cái ánh mắt như muốn ăn thịt người đó.

Hà Tây có hơi sợ, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ cậu lại chọc trúng chỗ nào của Thẩm Túc Bắc rồi sao?

Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài vài giây, ngay khi cổ của Hà Tây bắt đầu nhức mỏi thì Thẩm Túc Bắc lên tiếng: “Muộn rồi, tôi phải về nhà.”

Hà Tây vô thức muốn giữ người lại, nhưng nghĩ lại thì Thẩm Túc Bắc cũng có nhà, ba mẹ người ta sẽ lo lắng.

“Vậy ngày mai cậu sẽ đến chứ?” Hà Tây tội nghiệp nhìn Thẩm Túc Bắc, sợ Thẩm Túc Bắc nói một câu “Không đến”.

Gương mặt của bạn học nhỏ nhíu lại, đáy mắt đều mang vẻ tủi thân.

Ban đầu Thẩm Túc Bắc muốn trêu cậu, nhưng lại không kìm được, gật đầu một cái nói: “Sẽ đến.”

“Mấy giờ cậu tới?” Hà Tây hỏi tiếp.

“Giữa trưa?”

“Buổi sáng đi.” Hà Tây cò kè mặc cả.

“Được.”

“Vậy cậu về đi, tớ tiễn cậu.” Hà Tây lập tức vui vẻ trở lại, tung ta tung tăng nhảy xuống, tiễn Thẩm Túc bắc đến cổng, còn không ngừng vẫy tay chào người ta.

Thẩm Túc Bắc vẫn luôn cố nén không quay đầu lại, cho đến khi đi đến cầu thang, mới quay đầu nhìn lại thì thấy bạn học nhỏ trắng trẻo đang đứng phía sau vẫy tay, anh nhất thời không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Khoảng cách từ nhà Hà Tây đến nhà Thẩm Túc Bắc cũng không gần, nhà cậu ở khu phố cổ với những tòa nhà cũ kỹ, còn nhà anh thì ở khu biệt thự hai tầng cao cấp ở trung tâm thành phố, chỉ đi taxi thôi là đã tốn hơn 100 tệ, xe còn không được vào khu biệt thự vì gác cổng không cho vào, cuối cùng Thẩm Túc Bắc phải tự đi bộ từ cổng khu đến nhà mình.

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, khu biệt thự rất lớn, cây xanh được trồng rất đẹp và tươi tốt, hai bên đường đều trồng cây ngô đồng, bây giờ là bốn giờ nên mặt trời cũng không quá chói mắt nữa, ánh nắng mờ ảo xuyên qua kẽ lá rọi xuống. Bình thường lúc đi qua đoạn đường này Thẩm Túc Bắc chỉ cảm thấy nó dài dằng dặc và nhàm chán, nhưng hôm nay…

Có lẽ là nghĩ đến Hà Tây, Thẩm Túc Bắc chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, nụ cười trên mặt không ép xuống được, thậm chí còn chụm đầu ngón tay lại, mạnh mẽ cọ xát.

Bây giờ anh nhìn cái gì cũng tốt, ngay cả con đường này cũng thuận mắt hơn không ít.

Thẩm Túc Bắc đi bộ khoảng mười phút thì đến nhà mình.

Giữa các biệt thự trong khu đều được nằm tách biệt nhau, tính riêng tư rất cao, diện tích cũng rất lớn, Thẩm Túc Bắc lục túi mới nhớ ra mình không mang theo chìa khóa nên dứt khoát nhảy trực tiếp vào từ cửa sổ.

Dù sao bình thường trong nhà anh cũng không có ai ngoài bảo mẫu quét dọn, anh đi vào bằng cách nào cũng sẽ không có ai nói gì.

Không ngờ khi anh vừa nhảy vào từ cửa sổ phòng bếp thì lại nghe được tiếng cãi vã kịch liệt truyền đến từ phòng khách.

“Ông dẫn thằng nghiệt chủng này về là muốn làm gì? Thẩm Hằng, rõ ràng ông đã đồng ý với tôi là đời này sẽ không để nó trở về nhà họ Thẩm!”

Thẩm Hằng.

Bước chân của Thẩm Túc Bắc dừng lại, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì đi lên phía trước.

“Tôi dẫn nó về làm gì? Bà hỏi tôi, không bằng đi hỏi thằng con trai bảo bối của bà một chút đi! Bà xem bà đã sinh ra thứ gì, con của bà có thể nối dõi tông đường cho tôi không? Ném nó vào trung tâm điều trị cũng không trị được, còn hỏi tôi đến đây để làm gì à! Nói ra ngoài còn làm mất mặt tôi!”

“Thẩm Hằng!” Giọng nữ đột nhiên trở nên bén nhọn: “Ông nói hươu nói vượn cái gì đó, nó là con ruột của ông, là con trai ruột của ông!”

Thẩm Túc Bắc bước ra khỏi bếp giữa tiếng cãi vã, đi qua phòng khách.

Trong phòng khách là một mớ hỗn độn, trên đất rải đầy những mảnh vỡ của chén sứ, trên bàn còn đọng chút nước, đang nhỏ “tí tách” dọc theo bàn rơi xuống đất. Vì sự xuất hiện của Thẩm Túc Bắc mà hai bên đang giằng co trong phòng khách lập tức im lặng, ngạc nhiên lại hốt hoảng nhìn về phía Thẩm Túc Bắc.

Lấy chiếc bàn làm ranh giới, ba người đứng ở hai bên, một bên là người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám trang nhã màu xanh nhạt.

“Túc Bắc…” Người phụ nữ xinh đẹp đó lo lắng nhìn Thẩm Túc Bắc.

Một bên là người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đang lộ vẻ lúng túng, và một người…

Thẩm Túc Bắc nghiêm túc dò xét người đó.

Đối phương cùng tuổi với anh nhưng lại khác xa anh, dù có cơ thể cường tráng nhưng lại trông rất nhát gian, bất kể đứng ở đâu thì cả người cũng còng xuống, trên người mặc một bộ đồ thể thao rõ ràng nhỏ hơn mình một cỡ, tóc vừa dài vừa rối, đầu cũng cúi thấp, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm đen cùng đôi môi đang mím chặt.

Thẩm Túc Bắc nhận ra bộ đồ thể thao người đó đang mặc là được anh mua vào năm ngoái, tiện tay vứt ở quê, có lẽ là Thẩm Hằng kêu bảo mẫu tìm cho cậu ta mặc.

Khóe miệng Thẩm Túc Bắc giật giật, đầu tiên là gật đầu với người phụ nữ xinh đẹp một cái, sau khi “Dạ” một tiếng thì quay đầu nhìn về người xa lạ kia, hơi nhướng mày gọi: “Em họ?”

Một tiếng gọi này đã khiến đối phương run lên, Thẩm Túc Bắc nhìn thấy hai tay thô ráp của cậu ta, móng tay dính đầy bùn đất đang khó chịu nắm lấy góc áo, ngay cả đầu cậu ta cũng không dám ngẩng lên.

“Túc Bắc!” Người lên tiếng trước là Thẩm Hằng, là người ba trên danh nghĩa của Thẩm Túc Bắc, mặc dù giọng điệu của đối phương rất sắc bén nhưng khi đối mặt với đôi mắt cười như không cười của anh thì lại có hơi chột dạ: “Đây là em trai con, Thẩm Diệu Đông, em họ cái gì chứ!”

“Em trai tôi hả?” Thẩm Túc Bắc ngẩng đầu nhìn lên, lưng của chàng thiếu niên thẳng tắp, rõ ràng khóe miệng còn đang cong lên nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng sắc bén: “Đây là con do dì tôi sinh ra, sao có thể là em trai tôi được? Cái này không nên gọi là em trai, nên gọi là lσạи ɭυâи.”