Có vẻ Thẩm Túc Bắc vẫn còn tức giận, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì. Khi nghe vậy thì dừng lại một chút, cũng không cúi đầu nhìn cậu mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Hà Tây cảm thấy cánh tay đang ôm lấy chân mình của Thẩm Túc Bắc càng siết chặt hơn, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Túc Bắc, nhưng không nhìn thấy mặt anh có thay đổi gì, tự cho là anh nghe không hiểu, còn nói: “Trước khi vết thương của tớ tốt lên thì cậu phải ở bên cạnh tớ.”
Lúc này cuối cùng Thẩm Túc Bắc cũng liếc mắt nhìn cậu, rồi không mặn không nhạt “Ừ" một tiếng.
Sau đó, Thẩm Túc Bắc vốn muốn đưa Hà Tây đi đến bệnh viện xử lý một chút, nhưng Hà Tây lại thấy phiền phức… Thật ra chủ yếu là cậu sợ Thẩm Túc Bắc ném mình lại trong bệnh viện rồi chạy mất, nên mới trực tiếp để anh đón xe chở mình về nhà. Về tới nhà vẫn chưa xong, cậu lại để Thẩm Túc Bắc tìm thuốc tím bôi vết thương cho mình.
Hai người về đến nhà Hà Tây thì đã hơn hai giờ chiều.
Khi Thẩm Túc Bắc lau đầu gối cho cậu thì trong đầu Hà Tây đang nghĩ cách làm sao để giữ Thẩm Túc Bắc lại vào ngày mai, không thể để Thẩm Túc Bắc đến quán cà phê hẹn hò với Đinh Hương được. Cậu vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào Thẩm Túc Bắc đang đi tới đi lui.
Lúc này hai người đang ngồi trên ghế sô pha, hôm nay cậu mặc quần thể thao rộng rãi, khi Thẩm Túc Bắc lau đầu gối cho cậu thì rất dễ cuốn ống quần lên trên, để lộ ra đầu gối đầy máu…
Toàn thân Hà Tây trắng nõn, từ ngón chân út cho đến đầu gối đều ôn thuận trắng trẻo như bạch ngọc, vì vậy nhìn qua vết thương càng trở nên ghê rợn. Thẩm Túc Bắc nhìn chằm chằm vào vết thương một lúc, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhưng dù cho động tác của anh nhẹ nhàng cỡ nào thì Hà Tây cũng đau đến kêu lên, chạm tăm bông vào cũng đau, xoa thuốc tím vào cũng đau, thậm chí thổi một hơi vào cũng đau.
Thẩm Túc Bắc bị tiếng kêu liên tục của cậu dọa đến lưng toát mồ hôi, lông mày nhíu chặt, tay cầm tăm bông nhất thời không dám hạ xuống, trong đầu càng khẳng định Hà Tây là một búp bê sứ, chỉ là bôi một vết thương thôi mà còn tốn nhiều tâm sức hơn cả việc đánh nhau.
Khó khăn lắm mới thoa thuốc xong, Hà Tây vẫn chưa chịu thả Thẩm Túc Bắc đi. Bản thân cậu nhanh chóng cởϊ áσ ra, vừa bò trên sô pha vừa vỗ vào lưng mình, phát ra âm thanh “bộp bộp”: “Còn chỗ này nữa, đều là bị thương vì cậu, cậu phải xử lý cho tớ.”
Cậu đập nửa ngày mới phát hiện Thẩm Túc Bắc không nhúc nhích, cậu quay đầu tìm thì nhìn thấy Thẩm Túc Bắc đang ngồi bên mép sô pha, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu.
Tim Hà Tây đập thình thịch, trong lòng tự nhủ liệu Thẩm Túc Bắc có đang thiếu kiên nhẫn không? Hay là cậu giả vờ đau quá rõ ràng?
“Nếu cậu không muốn thoa thì coi như…” Hà Tây vừa định đứng lên thì Thẩm Túc Bắc rủ mắt xuống, cầm lấy thuốc tím bên cạnh.
"Nằm sấp xuống." Anh nói.
Hà Tây thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nằm xuống lại, âm thầm tính thời gian… Bây giờ đã gần ba giờ chiều, thoa thuốc trên lưng, nói chuyện một chút, ăn cơm tối, đêm nay lại cho Thẩm Túc Bắc ở lại, ngày mai lại nghĩ cách dính lấy Thẩm Túc Bắc cả một ngày. Cậu không tin Thẩm Túc Bắc còn có thời gian đi uống cà phê với Đinh Hương!
Kế hoạch này đúng là hoàn hảo không một kẽ hở!
Hà Tây vui đến mức ngay cả vết thương trên đùi cũng không thấy đau nữa, thậm chí còn thầm cảm ơn nó, nếu không nhờ lần bị ngã này thì làm sao có thể giữ Thẩm Túc Bắc bên cạnh cả ngày được?
“Cười gì vậy?” Đột nhiên sau lưng nóng lên, tay Thẩm Túc Bắc dính đầy dầu hoa hồng, đang thoa nó lên lưng cậu, vừa xoa vừa hỏi.
Không hiểu vì sao Hà Tây lại cảm thấy giọng nói của Thẩm Túc Bắc có hơi căng thẳng, bàn tay đang xoa lưng cậu cũng đặc biệt nóng.
“Đâu có cười gì đâu.” Hà Tây thấp giọng ho khan một tiếng, dẹp bỏ lại những suy nghĩ trong lòng, trên mặt không có biểu cảm gì, nội tâm lại cười như điên… Nhóc con, có tớ ở đây, cậu đừng hòng nhìn thấy được Đinh Hương!
Sau đó, cậu lại cảm thấy lưng mình đã bị xoa nóng.
Lực tay của Thẩm Túc Bắc rất lớn, chơi bóng rổ lâu như vậy cũng không thấy mệt, lúc đầu Thẩm Túc Bắc chỉ xoa vết bầm trên lưng cậu, mặc dù có hơi đau nhưng vẫn thấy thoải mái. Nhưng xoa đến bây giờ, Thẩm Túc Bắc lại bắt đầu xoa sang cả hai bên, ngón tay nóng hổi xẹt qua eo của Hà Tây khiến cậu phải trốn tránh.
“Ngứa.” Hà Tây vừa né vừa kêu lên.
“Đừng có trốn.” Giọng nói của Thẩm Túc Bắc có hơi khàn khàn: “Phải xoa tan cục máu tụ, nếu không thì ngày mai sẽ đau, không thể cúi xuống được.”
Hà Tây nghe vậy cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng cậu sợ nhột, bị xoa là không ngừng cười khanh khách.
Cậu vừa cười vừa nhớ ra điều gì đó, hỏi Thẩm Túc Bắc: “Cậu, vết thương sau lưng cậu… Ha ha, đỡ chưa?”
Cánh tay đang xoa lưng cho cậu dừng lại, khóe miệng nhếch lên một chút, nhưng anh lại kìm xuống, không trả lời lại mà chỉ tiếp tục xoa, nhưng anh cũng không còn cố ý chơi xấu xoa eo Hà Tây nữa, chỉ xoa bóp nơi bị tụ máu.
Vừa rồi Hà Tây cười đến kiệt sức, hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn nằm sấp trên ghế sô pha.
Cả ngày nay cậu mệt muốn chết, cuối cùng cũng có thể nằm xuống nghỉ ngơi nên lập tức có hơi buồn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe thấy Thẩm Túc Bắc hỏi: “Cậu là sợ vết thương sau lưng tôi rách ra nên mới làm đệm lót cho tôi à?”
Hà Tây hừ một tiếng, còn không phải sao?
Tay đang xoa lưng cậu của Thẩm Túc Bắc khựng lại vài giây rồi rút lại.
Sau lưng trống rỗng, Hà Tây giật mình, trở người bắt lấy cổ tay của Thẩm Túc Bắc: “Cậu định đi à?”
Dáng vẻ nói đi là đi của Thẩm Túc Bắc hôm qua đã khắc sâu trong ký ức của Hà Tây, cậu sợ lúc này anh quay đầu là đi mất.