Chương 7.2

Tim cậu đập rất nhanh, ngây ngốc nhìn bảng bóng rổ, cho đến khi Thẩm Túc Bắc ở bên cạnh lên tiếng thì cậu mới phản ứng lại.

“Bạn học nhỏ?” Thẩm Túc Bắc đứng dưới bảng điểm bóng rổ, cái bóng của bảng điểm bóng rổ phủ xuống đầu anh, mồ hôi trên trán trượt xuống, rõ ràng là bị người ta chặn bóng nhưng trên mặt anh vẫn mang theo chút ý cười, đôi lông mày nhướn lên, khen như đang chơi đùa một đứa nhỏ: “Thật là lợi hại, còn ghi bàn nữa.”

Sự tự tin của Hà Tây lập tức tăng lên, chẳng lẽ cậu là cao thủ bóng rổ bị chôn giấu nhiều năm sao?

“Cũng thường thôi.” Dù trong lòng cậu nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra được. Hà Tây nén xuống sự đắc ý trong lòng, dù khóe miệng còn khép lại nhưng đôi mắt lại cong cong, trong mắt cậu như chứa một ao nước trong suốt, nhìn từ xa là có thể nhìn thấy đáy, trong đó rõ ràng phản chiếu khuôn mặt đang cười của Thẩm Túc Bắc.

“Hà Tây, nhận bóng!” Đột nhiên bạn học bên cạnh chuyền đến một quả bóng.

Hiện tại Hà Tây đang nở lỗ mũi đến không phân biệt được Nam Bắc, người ta chuyền bóng tới thì cậu thật sự dám lao lên úp rổ. Nhưng lần này lại không may mắn như vậy, có làm gì đi nữa thì cậu vẫn không thể thoát khỏi vòng vây của Thẩm Túc Bắc, mấy lần cậu xông lên đều bị đυ.ng vào l*иg ngực hoặc vai của anh.

Nhiều lần Hà Tây còn suýt nữa đã bị Thẩm Túc Bắc đυ.ng đến ngã xuống đất, nhưng may là Thẩm Túc Bắc nhanh tay, lần nào cũng đỡ được vai hoặc là nắm được eo của cậu, nếu không chắc chắn sẽ ngã rất đau.

Hà Tây và Thẩm Túc Bắc đã cạnh tranh trong nửa sau của trận đấu như vậy, cậu không thể ghi bàn được thêm một quả nào nữa, cho đến cuối cùng, khoa khoa học tự nhiên vẫn còn còn hơn khoa văn bọn họ ba điểm. Các đồng đội của Hà Tây đặt hy vọng cuối cùng vào cậu, không ngừng cổ vũ Hà Tây. Cậu cũng bị bọn họ kích động, không nhịn được mà cứng rắn mang theo quả bóng để ghi điểm.

Kết quả là lại đυ.ng vào bả vai của Thẩm Túc Bắc.

Chẳng qua là lần đυ.ng chạm này khóa mạnh, Thẩm Túc Bắc lui lại nửa bước vẫn không thể đứng vững được, hai người cùng nhau ngã lăn ra đất, lưng của Thẩm Túc Bắc vốn phải chạm đất nhưng trong vài giây ngắn ngủ, nhưng Hà Tây lại nhớ ra lưng anh đang bị thương nên cậu đã cứng rắn xoay người lấy cơ thể mình lót bên dưới người của Thẩm Túc Bắc.

Trọng lượng hơn 70 kg đè lên không phải chuyện đùa, mà dưới lưng Hà Tây còn có một hòn đá nhỏ, Hà Tây ăn đau lập tức “A” lên một tiếng.

“Tuýt.” Đúng vào lúc này, một tiếng còi bén nhọn vang lên, trận đấu kết thúc, lực chú ý của mọi người lập tức bị phân tán, không còn nhiều người chú ý đến Hà Tây và Thẩm Túc Bắc ngã trên đất nữa.

Hà Tây vẫn nằm trên đất kêu đau, không chỉ sau lưng đau mà hình như cả mắt cá chân của cậu cũng bị bong gân, đau đến toát mồ hôi đầy người. Cậu đang chuẩn bị ngồi dậy xem mắt cá chân của mình thế nào thì đột nhiên cảm thấy có người đến gần mình, sau đó cơ thể nhẹ bẫng lên… Cậu cậu cậu cậu bị Thẩm Túc Bắc ôm kiểu công chúa!!

“Thẩm Túc Bắc!” Hà Tây lập tức ngượng đỏ mặt, cậu là một thằng con trai, sao có thể để Thẩm Túc Bắc ôm như vậy được.

“Đừng cử động.” Sắc mặt Thẩm Túc Bắc rất khó coi, đường nét trên mặt anh vốn đã góc cạnh như tạc, cứng rắn và lạnh lùng, lúc này lại sầm mặt xuống, nhìn vô cùng đáng sợ.

Hà Tây có hơi sợ, chỉ dám than thở trong lòng… Dữ cái gì mà dữ? Dám nói lời như vậy với cảnh sát, coi chừng tớ bắt cậu!

Đương nhiên, cuối cùng bạn học Hà cũng không dám nói ra, thậm chí trong lòng còn tự thuyết phục mình… Quên đi, lần này bỏ qua cho anh, tính ra hiện tại Thẩm Túc Bắc cũng “Nhỏ hơn cậu sáu tuổi” so với cậu bây giờ…

“Thả tớ xuống, tớ có thể tự đi được.” Hà Tây cố gắng thuyết phục Thẩm Túc Bắc.

Thật ra nửa chân của Hà Tây đã tê dại, sau lưng cũng rất đau, nhưng cậu cảm thấy bị con trai ôm quá mất mặt.

Mà dù thế nào thì Thẩm Túc Bắc cũng làm như không nghe thấy gì, ôm cậu không buông rồi trực tiếp đi thẳng từ sân vận động đến cửa sau của trường.

"Thẩm Túc Bắc, thả tớ xuống." Hà Tây có hơi hoảng loạn.

“Túc Bắc…” Lúc này, Hà Tây nghe được một giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cách đó không xa, Đinh Hương đang chạy nhanh theo sau Thẩm Túc Bắc.

Cái này không thể được!!

“Thẩm Túc Bắc, đi mau!” Hà Tây sợ hãi, cũng không đoái hoài gì đến chuyện mình bị ôm, dùng sức túm lấy vai áo của anh rồi kéo: “Đi mau, đi mau.”

Nhanh tránh xa con gái nhà người ta ra một chút!

“Cậu hết tự đi được rồi à?” Lúc này Thẩm Túc Bắc vẫn đứng yên tại chỗ, anh cúi đầu nhìn cậu với gương mặt không cảm xúc: “Không phải có thể tự mình đi à?”

“Cậu đi mau.” Hà Tây hận không thể nắm lấy cổ áo kéo Thẩm Túc Bắc đi, thấy anh vẫn cứ lạnh nhạt nhìn mình chằm chằm như thế, Hà Tây lóe lên một suy nghĩ, lập ức phản ứng lại: “Chân tớ bị thương, không đi được, cậu có thể ôm tớ đi được không?”

Thẩm Túc Bắc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng kia, thậm chí còn “Hừ” một tiếng, nhưng anh đã nhấc chân bước đi, không chỉ đi mà còn đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa Đinh Hương ở phía sau.

Hà Tây muộn màng nhận ra… Có vẻ Thẩm Túc Bắc là kiểu “nhân cách không thể mắc nợ”, cậu bị thương vì anh nên anh mới tức giận và muốn đền bù cho cậu như vậy, mới muốn ôm cậu đi.

Nhìn cái dáng vẻ của người này đi! Tính cách thật là kỳ lạ, muốn giúp người khác nhưng lại bắt người ta xin mới chịu giúp.

Hà Tây thầm cười trong lòng, cậu thật sự không hiểu trong đầu cái người luôn gắt gỏng này đang nghĩ cái quái gì, chẳng qua là kết quả hiện tại rất tốt, Đinh Hương đã bị bỏ lại.

Một cô nàng chân ngắn, vì muốn xinh đẹp còn mang giày cao gót, rất khó để đuổi theo được.

Hà Tây thở phào nhẹ nhõm, sau khi yên tâm còn có chút áy náy, thế này hình như này là đang chia rẽ cặp tình nhân nhà người ta…

Được rồi, cậu cũng là vì muốn tốt cho Đinh Hương, quan trọng là phải bảo toàn tính mạng.

Hà Tây vừa nghĩ tới đây thì cảm thấy bắp chân tê dại, cậu vừa cử động một chút thì chỉ Thẩm Túc Bắc nói: “Đừng cử động, để tôi dẫn cậu đi bác sĩ.”

Hà Tây âm thầm tặc lưỡi, từ lúc gặp Thẩm Túc Bắc, cậu không phải đi tìm bác sĩ thì là đang trên đường tìm bác sĩ, mà vết thương trên chân cậu cũng đâu nặng đến thế, chỉ bị trật khớp bình thường, có điều…

Lừa Thẩm Túc Bắc một chút cũng không sao.

Hà Tây liếʍ môi một cái.

“Thẩm Túc Bắc, chân tớ bị thương thành thế này là vì cậu, vừa rồi tớ còn làm đệm lót dưới người cho cậu nữa đấy.” Hà Tây đảo mắt: “Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.”