Hà Tây nghĩ tới những lời của Mập Mạp, hình như cũng có chút không hợp lý, nếu là chuyện ẩu đả đánh nhau thì có liên quan gì đến việc cậu có đọc hay không đâu? Hôm qua khi cậu nói mình không đọc diễn đàn, sắc mặt Thẩm túc Bắc đột nhiên thay đổi.
Nhưng cậu chưa kịp hỏi Mập Mạp thì hai người đã đến sân vận động.
Sân vận động ở trường cấp ba tồi tàn của họ cũng không khá hơn là bao, nó nằm sau tòa giảng dạy, chiếm diện tích hơn 100 mét vuông, hơn mười nam sinh đang làm nóng người trên sân, hai khung bóng rổ đối diện nhau ở khoảng cách khá xa, hai bên trái phải là một số dụng cụ thể thao, một đám nữ sinh tụ lại ngay bên cạnh những dụng cụ đó, ríu rít nói chuyện.
Có vẻ khá náo nhiệt, Hà tây lại nhìn xung quanh, mơ hồ cảm thấy có chút tiếc nuối.
Khi còn học cấp ba, cậu chỉ tập trung tinh thần vào việc đọc sách, học tập, thi vào trường cảnh sát, chưa từng tham gia mấy cái hoạt động ngoại khóa gì đó.
Mập Mạp dẫn Hà Tây đến sân vận động, khi đi ngang qua nhóm nữ sinh đang tụ tập, cậu nghe thấy một nữ sinh nói: “Hôm nay tớ muốn thổ lộ với Thẩm Túc Bắc, không biết có cơ hội không nữa.”
Nữ sinh bên cạnh còn làm lố cười lớn, cậu đẩy tớ, tớ đẩy cậu, có người còn nói: “Cậu không đọc trên diễn đàn à? Cậu ta như vậy… Cậu đừng tự chuốc khổ vào thân.”
Nữ sinh kia có chút tức giận: “Ai cần cậu lo, trên diễn đàn đều là nói mò, là giả đó! Hôm nay tớ phải đi!”
Có vẻ là một cô gái thích Thẩm Túc Bắc, dù sao thì ngoại hình của anh cũng rất tốt, phóng đãng phong lưu lại có gia thế tốt, là dạng cậu bạn rất chói mắt ở thời cấp ba.
Hà Tây vô thức cẩn thận nhìn chằm chằm bạn nữ kia.
Là một cô gái rất xinh đẹp, tóc ngắn, cằm nhọn xinh xắn, gương mặt nhỏ nhắn khi ngẩng lên lại hơi kiêu ngạo.
Lại nhìn xuống dưới… Hà tây sửng sờ.
Trên cổ của bạn học này có một nốt ruồi nhỏ, màu đỏ, ngay phía trên xương quai xanh.
“Nhìn cái gì đó?” Nhận thấy được Hà Tây đang nhìn mình chằm chằm, ngữ khí của bạn học kia không tốt lắm.
Hà Tây giật mình, sau khi tỉnh lại thì miễn cường cười, sau đó rời đi với Mập Mạp, cậu liếʍ đôi môi khô khốc, quay đầu hỏi Mập Mạp: “Cái bạn nữ kia… Là Đinh Hương sao?”
Mập Mạp nuốt miếng bánh bao cuối cùng, gật đầu một cái: “Ừm, là Đinh Hương, lớp tụi tớ.”
Hà Tây cảm thấy lòng bàn chân mình lạnh buốt, chết lặng đi theo Mập Mạp, lại quay đầu nhìn Đinh Hương.
Là một cô gái đang trong thời kỳ thanh xuân, toàn thân đều tràn đầy sức sống, khi cười còn lộ ra hai chiếc răng khểnh, thấy được Hà Tây quay đầu nhìn mình thì gương mặt tươi cười lập tức co lại, giơ nắm đấm uy hϊếp Hà Tây.
Hà Tây nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quay đầu tiếp tục đi theo Mập Mạp.
"Hà Tây?" Mập Mạp đột nhiên cất cao âm lượng: "Còn nhìn Đinh Hương nữa à? Đẹp vậy sao?"
Hà Tây cười khổ một tiếng.
Đương nhiên cậu nhìn Đinh Hương không phải là vì cô xinh đẹp, mà là vì Đinh Hương là… Nạn nhân đầu tiên.
Từ sau khi sát thủ Hoa Hồng gϊếŧ chết Đinh Hương thì gã bắt đầu gϊếŧ người một cách điên cuồng.
Cậu nhớ rõ được chiều cao, cân nặng và nốt ruồi nhỏ phía trên xương quai của Đinh Hương, nhưng lại không thể nhớ được mặt của cô vì mặt cô đã bị hung thủ đâm nhiều nhát…
“Còn nghĩ tới nữa à!” Mập Mạp dứt khoát đυ.ng vào cánh tay của Hà Tây: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia chơi bóng nào, cậu ở bên cạnh nhớ cổ vũ cho tớ, nhớ gọi tên của tớ đấy!”
Quả nhiên trên sân đã có hai nhóm người đứng đối diện với nhau, tất cả đều là nam sinh, nhưng dưới sân thì đều là nữ sinh. Hà Tây vừa đi tới, chỉ nghe những nữ sinh đó hét lên: “Túc Bắc tất thắng, Túc Bắc tất thắng!”
Hà Tây nghe đến rùng mình, vô thức nhìn lên khán đài.
Trên đài, Thẩm Túc Bắc mặc quần áo thể thao, tay phải đang vỗ vỗ lên quả bóng rổ, trên mặt không có biểu hiện gì là vui mừng, ngược lại còn có chút chán ghét vì tiếng ồn. Ánh mắt anh đảo qua đám đông, khi nhìn thấy Hà Tây thì hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
Hà Tây vô thức tiến về trước nửa bước, nhưng Thẩm Túc Bắc đã nghiêng đầu đi nên cậu chỉ có thể mím môi lùi lại.
Trận đấu trên sân vận động lập tức bắt đầu, nữ sinh xung quanh cũng càng hét to hơn, tiếng hò reo lớn đến mức có thể làm người ta choáng váng. Hà Tây liếc mắt thấy Đinh Hương, người nổi bật nhất trong đám đông, cô kích động đến mức gương mặt nhỏ đã đỏ bừng.
Hà Tây không khỏi lo lắng.
Đinh Hương – nạn nhân thứ nhất, Thẩm Túc Bắc – hung thủ gϊếŧ người, hai người này dường như có gì đó không rõ ràng.
Đinh Hương thích Thẩm Túc Bắc, muốn thổ lộ với anh, nhưng sáu năm sau cô là người đầu tiên bị anh gϊếŧ, điều này cho thấy chắc chắn giữa hai người có mâu thuẫn gì đó.
Tình yêu thời cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học thì đằng gái đưa ra lời chia tay, đằng trai bị kí©h thí©ɧ nên gϊếŧ người, còn chuyển cừu hận từ đằng gái đó sang những người vô tội khác.
Hà Tây lấy bụng mình suy bụng người đoán ra được một “quá trình tình sát” hoàn chỉnh, càng nghĩ càng thấy đây có thể là nguyên nhân khiến Thẩm Túc Bắc bị kí©h thí©ɧ, phát điên rồi gϊếŧ người.
Hà Tây càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, nhưng khi cậu nhìn về phía Đinh Hương thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén xuyên qua mình, Hà Tây vừa nghiêng đầu thì thấy Thẩm Túc Bắc nhanh chóng quay đi.
Mặc dù Thẩm Túc Bắc quay đi rất nhanh nhưng Hà Tây vẫn nhìn thấy đôi môi mím chặt và sắc mặt âm trầm của anh.
Hà Tây hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn kìa! Cậu mới chỉ nhìn Đinh Hương vài lần thôi mà Thẩm Túc Bắc đã không vui như vậy, trách không được sau này lại phát điên gϊếŧ người.
Một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi hay gắt gỏng, chỉ có ai mắt mù mới thích cậu!
Không được, cậu tuyệt đối không thể để Thẩm Túc Bắc và Đinh Hương ở chung một chỗ, nếu không thì bi kịch sáu năm sau sẽ lại tái diễn.
Ngay khi Hà Tây nghĩ đến điều này, Đinh Hương đột nhiên chạy ra khỏi đám đông với sắc mặt mất tự nhiên, một thân một mình chạy vào phòng nghỉ phía sau sân vận động.
Giờ phút này sự chú ý của Hà Tây đối với Đinh Hương đã cao tới 200%, thấy thế thì lập tức đuổi theo.