Chương 32

Lâm Thiên Tự đem thức ăn hâm nóng lại, Kỷ Vô Thanh vẫn mê man như trước, kết quả nàng ăn xong bữa cơm quay lại, thì thấy Kỷ Vô Thanh đang trợn tròn mắt nằm trên giường khóc.

Nước mắt không một tiếng động xoạt xoạt rơi xuống, hai đầu gối trái phải đều bị ướt thành một mảnh.

Cậu ấy tột cùng vô thanh vô thức khóc như thế đã bao lâu?

Lâm Thiên Tự yêu thương đến dừng lại hô hấp, nàng vội vã ngồi bên cạnh giường, một bên vừa giúp Kỷ Vô Thanh lau nước mắt, một bên vừa nói "Vô Thanh, làm sao vậy, khó chịu ở đâu sao?"

Kỷ Vô Thanh mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một chút phản ứng cũng không có, nước mắt ào ào đổ xuống, dừng cũng dừng không được.

Lâm Thiên Tự cảm giác sai, vội vã nhìn Kỷ Vô Thanh, mới phát hiện hai mắt của Kỷ Vô Thanh dĩ nhiên lại không có tiêu cự.

"Vô Thanh?" Lâm Thiên Tự sợ hãi, nhịn không được kêu lên "Vô Thanh, cậu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Kỷ Vô Thanh nghe được tiếng quát tháo của nàng, tựa đầu quay qua nhìn nàng, hai mắt một chút thần sắc cũng không có.

"Vì sao muốn gạt tôi?" Cô đột nhiên nói, thanh âm trong trẻo lại mang thật nhiều ủy khuất.

"Là tớ không tốt, là tớ không tốt, Vô Thanh đừng khóc. Tất cả đều là do tớ không tốt." Lâm Thiên Tự cảm giác bản thân mình cũng sắp khóc. Nàng nghe được Kỷ Vô Thanh nói "Các người đều gạt tôi... tất cả các người là người xấu." Cô chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tự nói: "Vì sao ngươi lớn lên lại giống cậu ấy như vậy? Ngươi có phải là cậu ấy hay không?" Cô nói như vậy, tựa đầu quay trở lại khóc ròng nói "Không, cô không phải là cậu ấy, cậu ấy sẽ không gạt tôi. Cậu ấy không hề giống như các ngươi, các ngươi tất cả đều gạt tôi, cô cũng gạt tôi.... cô cùng Hoan Hoan một chỗ vì sao lại không nói với tôi? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?Tôi có thể rời đi... mà cô không thể đối với tôi như vậy. Chỉ có cậu ấy mới không gạt tôi, đúng, chỉ có cậu ấy mới không gạt tôi... tôi muốn đi tìm cậu ấy, tôi muốn đi tìm cậu ấy. Thế nhưng vì sao cậu ấy lại không tới đây? Lúc đó cậu ấy rõ ràng nói sẽ đến đây... vì sao lại không tới? Cậu ấy nói muốn đi học đại học ở A thị, thế nhưng tôi tìm tất cả các trường đại học ở đây cũng không tìm được cậu ấy. Cậu ấy nhất định là ghét tôi, cậu ấy nhất định là thấy những chữ kia mới sinh khí, cho nên cậu ấy không muốn gặp lại tôi, cậu ấy nhất định nghĩ tôi rất ghê tởm.... cậu ấy nhất định cũng như người khác....." Kỷ Vô Thanh cứ an tĩnh nói như vậy, cô không giãy dụa, không tranh cãi ầm ĩ, thậm chí cô vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy mà lẳng lặng nói.

Lâm Thiên Tự cảm giác trái tim mình gắt gao co nhúm, liều mạng mà xé rách ra.

"Tớ không có! Tớ không có ghét cậu!" Lâm Thiên Tự hôn lấy nước mắt Kỷ Vô Thanh, nói "Tớ không có ghét cậu... xin lỗi, xin lỗi tớ chưa từng tới tìm cậu... xin lỗi... Vô Thanh, Vô Thanh tớ thích cậu, tớ không hề ghét cậu... tớ thích cậu Vô Thanh.!"

"Không, không phải, cậu ấy không có ghét tôi." Kỷ Vô Thanh lại đột nhiên hô lên "Chúng ta là bằng hữu tốt... cậu ấy cùng tôi giống nhau....chúng ta là bằng hữu tốt... tôi muốn đi tìm cậu ấy, tôi muốn đi tìm cậu ấy..." Kỷ Vô Thanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Đem Lâm Thiên Tự hù sợ.

"Vô Thanh?! Vô Thanh?!"

"Tôi muốn đi tìm cậu ấy..."

"Được được được... chúng ta đi tìm...chúng ta đi tìm, cậu nằm xuống trước đi, chúng ta sẽ đi tìm..."

Kỷ Vô Thanh lại khóc...

"Cậu ấy không có ghét tôi.... cậu ấy lại có người yêu." Kỷ Vô Thanh ngồi ở trên giường, đột nhiên bụm mặt, lớn tiếng khóc "Cậu ấy có người thích... vì sao người cậu ấy thích lại không phải là tôi...vì sao? Rõ ràng tôi nhận thức cậu ấy sớm hơn những người khác..... vì sao người cậu ấy thích lại không phải là tôi? Tôi không tốt... tôi không đẹp... tôi cũng không đáng yêu, tôi không biết nói chuyện... tôi không tốt, cho nên cậu ấy không thích tôi... vì sao tôi lại kém cỏi như thế! ! Vì sao tôi lại không tốt? Vì sao tôi không đẹp một chút? Vì sao tôi không nói chuyện tốt một chút?" Kỷ Vô Thanh càng khóc càng lớn, cả người xung đều đã run rẩy hẳn lên "Tôi vẫn luôn cố gắng bảo trì hình dạng xinh đẹp nhất, tôi mong muốn lúc tôi có thể gặp lại cậu ấy, tôi vẫn như cũ xinh đẹp như vậy... thế nhưng... thế nhưng cậu ấy căn bản là không cần tôi như vậy... không ai quan tâm tôi có xinh đẹp đến cỡ nào.. không ai quan tâm tôi..."

Lâm Thiên Tự yêu thương mà khóc ra, nàng ôm Kỷ Vô Thanh, hôn môi cô "Không phải không phải, cậu tốt, cậu rất tốt, cậu là người con gái tốt nhất mà tớ từng gặp.... cậu so với ai khác cũng đều tốt hơn, là tớ không tốt, là tớ không có phát hiện cậu... là tớ ngốc, là tớ không tốt..."

Kỷ Vô Thanh đột nhiên xoay người hung hăng đẩy Lâm Thiên Tự một cái, đem Lâm Thiên Tự đẩy ngã trên mặt đất. Trong mắt cô lộ ra hung quang "Cút! ! !" Cô thét chói tai "Tất cả các người đều cút! Dù cho cậu ấy không cần tôi! Dù cho nàng không muốn tôi, cũng không cho phép các ngươi chạm vào tôi! Tất cả các ngươi không được chạm vào tôi! Tất cả các ngươi không thể tin tưởng được! Các ngươi so với tôi còn ghê tởm hơn! Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Tất cả các ngươi cút cho tôi! !"

Lâm Thiên Tự từ dưới đất đứng lên, nàng lại ôm Kỷ Vô Thanh, khóc ròng nói "Được được được, tất cả bọn họ đều ghê tởm! Tất cả bọn họ đều ghê tởm!"

Kỷ Vô Thanh lại khóc lên. Cô ở trong lòng Lâm Thiên Tự nhẹ giọng khóc. Tiếng khóc của cô cũng giống như con người của cô vậy, rất an tĩnh, rất tịch mịch. Giống như là sợ, thanh âm lớn một chút sẽ bị người khác phát hiện là cô đang khóc.

Lâm Thiên Tự vẫn như cũ đem cô ôm vào trong lòng, mãi cho đến khi Kỷ Vô Thanh ngủ đi, mới đặt cô lên giường, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thiên Tự tỉnh sớm, nàng giúp Kỷ Vô Thanh đem mồ hôi trên người lau qua một lần, sau đó lại nấu điểm tâm cho cô, lại nghiền nhỏ mà uy cô.

Thời gian buổi trưa, Kỷ Vô Thanh tỉnh, trợn tròn mắt nhìn Lâm Thiên Tự.

"Vô Thanh? Tỉnh rồi sao? Có đói bụng hay không? Có khó chịu ở đâu không? Có muốn ăn chút gì không, tớ nấu cháo, ăn rất ngon..."

"Lâm Thiên Tự?" Kỷ Vô Thanh chớp chớp con mắt, quay đầu nhìn Lâm Thiên Tự bên cạnh.

Lâm Thiên Tự nhìn thấy lần này Kỷ Vô Thanh là thực sự thanh tỉnh, cũng thở dài một hơi nói "Là tớ, có đói bụng không? Tớ dọn đồ ăn cho cậu."

Kỷ Vô Thanh ngơ ngác nhìn Lâm Thiên Tự, ngơ ngác gật đầu.

Lâm Thiên Tự vội vã chạy vào nhà bếp lấy thức ăn, đoan đoan chính chính ngồi ở bên giường, đem Kỷ Vô Thanh nâng dậy, nói "Tới, tớ nấu cháo, mùi vị cũng không tệ." nàng cười cười, muốn uy Kỷ Vô Thanh ăn.

Kỷ Vô Thanh tỉnh lại cảm thấy cả người mình có chút ngơ ngác, cô cẩn thận ăn cháo Lâm Thiên Tự uy, thẳng đến khi một chén cháo cũng đều ăn xong, cô mới nhìn Lâm Thiên Tự cẩn thận nói "Thiên Tự... chúng ta... chúng ta vẫn là bằng hữu sao?"

Lâm Thiên Tự ngẩng đầu khẩn trương mà nhìn Kỷ Vô Thanh "Vô Thanh vì sao lại hỏi như vậy?"

Kỷ Vô Thanh cúi đầu nhìn chăn trên người mình, một lát sau mới mở miệng nói: "Tớ nói những lời này... vốn là muốn vĩnh viễn cùng cậu không gặp lại... thế nhưng..." tức giận, lại luyến tiếc không quan tâm, quan tâm lại không biết thế nào cho phải. Cho nên muốn xem như mọi chuyện là chưa hề phát sinh qua. Mà rõ ràng lại không thể có khả năng như thế. "Tớ không phải là Vương Sở Sở..." cô cuối đầu cường điệu.

Lâm Thiên Tự buông xuống cái chén trong tay, trong tư tưởng lại một trận đau đớn, nàng nhìn Kỷ Vô Thanh trước mặt nói: "Tuy rằng tớ muốn nói có thể, thế nhưng tớ làm không được."

Kỷ Vô Thanh phút chốc quay đầu nhìn nàng "Vì... vì sao..."

Lâm Thiên Tự cười khổ nói "Bởi vì tớ thích cậu, cho nên thời gian cùng cậu cùng một chỗ, tớ sẽ muốn hôn cậu, sẽ muốn sờ cậu, muốn ôm cậu, muốn cậu chỉ có thể thuộc về một mình tớ, còn muốn đối với cậu làm những chuyện quá phận hơn nữa, tớ có thể tận lực khắc chế bản thân, thế nhưng tớ không biết mình còn có thể khống chế trong bao lâu, làm bằng hữu, Vô Thanh muốn sao?"

Kỷ Vô Thanh mở to mắt nhìn Lâm Thiên Tự.

Lâm Thiên Tự chồm qua, hôn lên má Kỷ Vô Thanh, hôn môi cô, vừa hôn vừa nói "Giống như bây giờ, làm chuyện như vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu sao?"

"Ôi chao?!! Kỷ Vô Thanh kinh hoảng đẩy Lâm Thiên Tự ra "Không, không không... đều không phải."

Lâm Thiên Tự một tay đẩy Kỷ Vô Thanh xuống giường, trên cao nhìn xuống, nói: "Tớ còn muốn làm thêm những chuyện quá phận hơn nữa, chỉ cần thấy Vô Thanh, tớ sẽ muốn làm, khắc chế không được, không thích cậu cười với người khác, không thích cậu luôn luôn cùng người hâm mộ nói chuyện, không thích có người khác tới gần cậu, tớ sẽ ghen, cũng sẽ cố tình gây sự... Cái dạng này, chúng ta còn có thể làm bằng hữu sao?" Nàng thật sâu nhìn Kỷ Vô Thanh, tiện đà hôn xuống mặt Kỷ Vô Thanh, gương mặt, vành tai, cái cổ. Nàng đem mặt mình chôn xuống cổ Kỷ Vô Thanh, cúi đầu nói: "Vô Thanh, thời gian ở cùng cậu tớ đều muốn giữ lấy cậu, còn có thể làm bằng hữu được sao?"

Kỷ Vô Thanh cả người cứng ngắc, cô sợ đến hai mắt nhắm chặt, hai tay vô lực đẩy đẩy Lâm Thiên Tự "Thiên Tự... tớ tớ tớ không phải..."

"Tớ biết..." Lâm Thiên Tự bắt lấy hai tay Kỷ Vô Thanh, nói "Tớ biết cậu không phải là Vương Sở Sở, đều không phải là thế thân của bất kỳ ai, cậu là Kỷ Vô Thanh, người mà tớ thích là cậu, là người mà tớ muốn hảo hảo yêu, cậu là người mà tớ vẫn luôn tìm kiếm... Vô Thanh... tớ thích cậu, tớ thực sự thích cậu... tớ không thể khống chế bản thân mình được..."

Kỷ Vô Thanh há miệng ra, vẻ mặt ngơ ngác nhìn trần nhà. Đây là tình cảnh mà chỉ có trong mơ cô mới gặp được, là hy vọng xa vời mà cô vẫn hay ấp ủ, mà hiện tại lúc này nghe được, lại không thể tin được.

"Mà..." Kỷ Vô Thanh nói "Đúng, xin lỗi... Thiên Tự, mà, tớ bây giờ vẫn không thể tin tưởng cậu... tớ... tớ... xin lỗi... tớ..."

Lâm Thiên Tự từ trên người Kỷ Vô Thanh đứng lên, nàng nhìn Kỷ Vô Thanh cười nói "Vô Thanh vì sao lại không thể tin tưởng tớ? Vô Thanh chưa từng có lỗi với tớ, cho nên không cần phải xin lỗi." nàng cười ôn nhu, nhẹ nhàng giúp Kỷ Vô Thanh chỉnh lại lọn tóc mất trật tự, nói: "Yất cả đều là lỗi của tớ, Vô Thanh một chút cũng không có sai. Cho nên không cần phải xin lỗi..."

Con ngươi hồng hồng của Kỷ Vô Thanh nhìn Lâm Thiên Tự.

Lâm Thiên Tự cười nói "Không có việc gì", nàng hôn cái trán Kỷ Vô Thanh "Vô Thanh bây giờ không thể tin tưởng tớ, tớ có thể chậm rãi làm cho Vô Thanh tin tớ, tin tưởng tớ có bao nhiêu thích cậu... bất quá, chúng ta không thể làm bằng hữu... Vô Thanh có thể xem tớ thành người theo đuổi nha."

Mặt Kỷ Vô Thanh đỏ lên, không dám nhìn Lâm Thiên Tự.

Lâm Thiên Tự cười nói "Vô Thanh của tớ vẫn luôn khả ái như thế, so với lúc cao trung còn khả ái hơn."

"Không... cậu. Cậu nói bậy."

"Không có nói bậy, tớ nha, đến bây giờ mới biết được, tớ thích nữ hài tử vẽ tranh là bởi vì từ lúc cao trung thì đã thích cậu..."

"Gạt người..."

"Không có gạt người, là thật."

"Gạt người..."

"Không có gạt người, tớ vĩnh viễn sẽ không lừa cậu..." Ách, hoa tươi mua một tặng một kia không tính... Ách... cái kia, tiện thể mua điểm tâm cũng không tính... ách... hộp hoa hồng cũng không tính luôn... ách... làm sao bây giờ? Đột nhiên thật khủng hoảng a?

"Tớ, tớ không tin..."

"Không sao, cậu không tin thì đó cũng là sự thật. Kỷ Vô Thanh, tớ chính là thích cậu..."

"Cậu, cậu xấu lắm..."

"Ha ha... cảm ơn cậu." Cảm ơn cậu vẫn giữ gìn bản thân xinh đẹp như vậy, để đến khi lần thứ hai gặp lại cậu, có thể nhìn thấy được cậu xinh đẹp như vậy, tớ thực sự rất cao hứng.

"Vô Thanh... tam sinh hữu hạnh, làm cho tớ gặp cậu." Một câu, người tốt đẹp nhất vẫn chính là cậu.