Chương 25

Edit: EvNguyen

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

Lâm Thiên Tự sau khi hoàn thành công tác liền đi đến quán bar, thời gian cũng vừa mới 7 giờ, vẫn còn là đến sớm, quán bar lúc này cũng vừa mới mở cửa. Thế nhưng lại có chuyện để cho Lâm Thiên Tự ngoài ý muốn chính là, khi nàng đến, đám bằng hữu dĩ nhiên đều đã đến đông đủ. Này, cũng không phải tác phong của bọn họ a, đám người này không phải bình thường đem các vở kịch bất lương vô địch diễn đến thuần thục nhuần nhuyễn sao?

"Tới." Trần Tử Hiên loay hoay cầm camera, ống kính nhắm ngay vào Lâm Thiên Tự, "Tách tách" một tiếng đã chụp được một tấm ảnh.

Tiếu Tố Lâm là người thứ nhất quay đầu, trên môi câu ra một nụ cười bất minh, trong tay cầm một ly hồng tửu, bên trong ly cũng chỉ còn một phần ba rượu, thấy Lâm Thiên Tự tới, trên mặt mang theo dáng cười yêu nghiệt, ly rượu trong tay nhẹ nhàng lay động.

"Yêu~~ nhìn xem vẻ mặt muộn tao của cậu ấy kìa."

Vương Tử Hàn nghe Tiếu Tố Lâm nói như vậy, cũng chuyển đầu qua, một chút biểu tình trên gương mặt tinh xảo cũng không có, nàng nhìn Lâm Thiên Tự, hai mắt nhẹ nhàng chớp động. Đôi môi đóng chặt, chỉ hộc ra một chữ "Ân"

Hàn Thư Đình cũng quay đầu nhìn đến, lớn tiếng hô "Thiên Tự! ngày hôm nay tại sao lại đến muộn như thế?"

Lâm Thiên Tự nhìn đám bằng hữu tổn hại này thì đau đầu, nàng không nhanh không chậm đi tới, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống. Trên mặt vẫn là dáng tươi cười bất biến, quay qua đám bằng hữu tổn hại nói rằng "Là các cậu tới sớm."

Trần Tử Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Chẳng lẽ không phải là bởi vì cậu đã có một tiểu tình nhân mới, cho nên mới không cần những lão bằng hữu như bọn tớ sao?"

Lâm Thiên Tự lé mắt nhìn hắn một cái, nói lại "Là bạn học cũ, đều không phải tiểu tình nhân có được hay không."

"Bạn con khỉ cậu!" Trần Tử Hiên là người thứ nhất nhịn không được rống lên "Là tình nhân bé nhỏ thì có! Mỗi lần tiểu tình nhân của cậu xuất hiện, trong mắt cậu còn có đám bằng hữu này sao, bạn bè tốt cái gì đều quên sạch sẽ."

"Đều không phải quên." Lâm Thiên Tự quay đầu đáp lại "Căn bản là không có thấy."

"Ngọa tào! Mẹ nó!" Trần Tử Hiên nhịn không được đem toàn bộ rượu vừa ngậm vào miệng phun ra hết, mắng "Tuyệt giao! Triệt để tuyệt giao!"

"Tử Hiên không cần tức giận nha! Ai nha nha nha! Thiên Tự có bạn gái, tại sao lại không dẫn đến cho bọn tớ gặp đây? Trước đây Vương Sở Sở cùng Ngụy Nghệ Đình chẳng phải đều đưa tới cho bọn tớ gặp sao, lần này có bạn gái mới, tại sao lại không dẫn theo?" Hàn Thư Đình ở một bên vừa khuyên Trần Tử Hiên, một bên cười xán lạn.

Lâm Thiên Tự quay đầu nhìn Hàn Thư Đình, lần thứ hai cường điệu nói "Không phải là bạn gái của tớ, là bạn học cũ." Nói đến đây nàng lại giải thích thêm " Vô Thanh rất ngại ngùng, các cậu sẽ hù cậu ấy sợ."

Hàn Thư Đình vẻ mặt thụ thương " Thiên Tự cậu thật quá đáng... bọn tớ là người tốt như vậy, làm sao có thể dọa người...."

Lâm Thiên Tự quay đầu nhìn nàng, cười nói "Bởi vì các cậu là người tốt còn nhiệt tình, cho nên mới có thể hù dọa cậu ấy."

Trần Tử Hiên kêu lên "Ngọa tào! Còn nói đều không phải là tiểu tình nhân."

Tiếu Tố Lâm sau khi nghe xong nói: "Nếu đã không phải là tiểu tình nhân của cậu mà là bạn học, tớ đây là coi trọng bé ấy, cậu đem cô bé đó giới thiệu cho tớ được không?"

Ánh mắt nguy hiểm của Lâm Thiên Tự nheo lại, nàng nhìn chằm chằm Tiếu Tố Lâm lạnh lùng cảnh cáo nói "Cút! Đừng lại gần cậu ấy."

Tiếu tố Lâm cười "chậc chậc" hai tiếng, dáng cười bên trong vô cùng rõ ràng.

"A Lâm, đừng nháo." Một bên vẫn không mở miệng, Vương Tử Hàn đột nhiên mở miệng nhắc nhở nói.

Tiếu Tố Lâm "sách" một tiếng nói "Lẽ nào tớ nói sai? Rõ ràng là bạn cùng lớp với Thiên Tự? Lại là một thụ, vậy vừa lúc, tớ là công, tớ có chỗ nào không tốt? Chẳng lẽ tớ còn không xứng với bé ấy?"

Trong ánh mắt Lâm Thiên Tự mang theo sát khí.

"Yêu yêu yêu!" Tiếu Tố Lâm nhìn Lâm Thiên Tự, cười nói "Đây là tức giận? Còn nói là không phải tiểu tình nhân a!'

Hàn Thư Đình quay đầu, một hồi nhìn cái này một hồi nhìn cái kia, không hiểu hai người này rốt cục là làm cái gì. Vương Tử Hàn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Ngoan, uống sữa của em đi, em không hiểu được đâu."

Vương Tử Hàn nhìn Lâm Thiên Tự, mở miệng nói "Tử Hiên nói cậu muốn đến gặp bác sĩ tâm lý?"

Lâm Thiên Tự đem ánh mắt vòng về, nhìn Vương Tử Hàn liếc mắt, có chút bất đắc dĩ nâng trán, nói: "Gần đây vẫn hay là chuyện ngu xuẩn... thật sự là chịu không nổi."

Vương Tử Hàn thiêu mi, không nói lời nào.

Lâm Thiên Tự vẫn còn đang lo lắng, bản thân nên làm thế nào mới có thể mở miệng đem chuyện ngu xuẩn này nói ra, Trần Tử Hiên ở bên kia đã điên cuồng nói "Còn có thể có chuyện ngu xuẩn gì? Còn không phải là chuyện liên quan đến tiểu tình nhân của cậu ấy... tớ nói với mấy cậu, vừa nãy rất nhiều chuyện tớ còn chưa nói xong, các cậu biết chuyện gì sao? Đăng ký một cái vi bác nặc danh blablabla......"

Lâm Thiên Tự nhìn Trần Tử Hiên hết mở rồi đóng miệng, bác quái như các bác bán thức ăn bên trong chợ, quả thật hận không thể đem đồ long đao mà chém tới. Bất quá làm như vậy, vẫn đều là phong cách của Lâm Thiên Tự, cho nên, trước hết đem hành vi ngu ngốc này nhớ kỹ đi!

Trần Tử Hiên nếu như không theo con đường chụp ảnh, đi làm phát thanh viên cho đài truyền hình cũng là vô cùng thích hợp, chỉ cần một cái miệng không cần thêm gì phụ trợ cũng đem chuyện Lâm Thiên Tự làm gần đây nói nhất thanh nhị sở thập phần sinh động, sinh động đến mức Hàn Thư Đình nhịn không được len lén lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm vi bác của Lâm Thiên Tự.

"Trời!" Hàn Thư Đình nhìn điện thoại của mình, quay đầu dùng ánh mắt lóe ngôi sao nhìn Lâm Thiên Tự, kêu lên "Thiên Tự cậu thật là lợi hại, như vậy cũng có thể cãi nhau! Sau này tớ có gặp phải người đáng ghét, nhất định tìm cậu đến hỗ trợ cãi nhau!"

Lâm Thiên Tự nhịn không được quăng qua cái nhìn khinh bỉ, đối với cái người nhị hóa* này, nàng ngoại trừ trợn trắng, thực sự cũng là không biết nói cái gì.

[*ngốc nghếch, khờ]

"Yêu... xem đi, quả nhiên là tiểu tình nhân mà, còn không thừa nhận, các cậu là không thấy qua một màn phát sinh ở nhà hàng tớ, thập phần đặc sắc nga." Tiếu Tố Lâm bên cạnh cũng không quên hát đệm.

Lâm Thiên Tự quay đầu nâng trán, quả nhiên nàng không nen trong cậy vào đám bằng hữu ăn hại này.

"Ai nha, Thiên Tự, tớ nghĩ lần này a Lâm nói không có sai, cậu có thực sự có khả năng là yêu rồi nha!" Hàn Thư Đình quay đầu nhìn Vương Tử Hàn không rên một tiếng bên cạnh, tìm kiếm ý kiến "Có đúng không Hàn Hàn."

Vương Tử Hàn là bác sĩ tâm lý, am hiểu chuyện từ hành vi mà phân tích ra lòng người, cho nên mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, trong bọn họ Vương Tử Hàn luôn luôn là người duy trì lý luận, lúc này chỉ cần Vương Tử Hàn khẳng định, chuyện này trên cơ bản là sẽ không sai.

Vương Tử Hàn "..." nàng là bác sĩ tâm lý, nhưng đều không phải là chuyên gia tình yêu a...

"Ân" tuy rằng trong tư tưởng nghĩ như vậy, thế nhưng Vương Tử hàn vẫn là khẳng định "Ân" một tiếng, đều không phải bởi vì lý do nào khác, những hành vi của Lâm Thiên Tự cũng thật là quá rõ ràng, cho dù nàng không phải là bác sĩ tâm lý, một người bình thường thôi cũng có thể nhìn ra được.

Cho nên mà nói, Lâm Thiên Tự trong ánh mắt của dàn bằng hữu, chính là một người bình thường có tình yêu không bình thường.

"Không có khả năng" Lâm Thiên Tự phủ định hoàn toàn "Tớ trước đây cùng Vương Sở Sở và Ngụy Nghệ Đình cùng một chỗ, chưa bao giờ sẽ làm chuyện như vậy."

Vương Tử Hàn "..."

Hàn Thư Đình "..."

Tiếu Tố Lâm "..."

Trần Tử Hiên "...'

Bất quá xem từ hai lần luyến ái trước của Lâm Thiên Tự, người này căn bản không phải là người có tình yêu không bình thường mà chính là một người không có tình yêu.

"Ai nha Thiên Tự, cậu bây giờ vẫn chưa hiểu sao, hai người lúc trước cậu nói căn bản là không phải yêu nhau a!" Hàn Thư Đình nhịn không được mở miệng nói.

Lâm Thiên Tự quay đầu nhìn nàng.

"Chúng ta trước tiên nói về Ngụy Nghệ Đình, lúc đó cậu cũng nói cậu yêu, kết quả thì sao? Ngụy Nghệ Đình cùng bạn gái trước dây dưa không rõ, cậu căn bản là không hề tức giận. Nửa đêm nàng cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu, một đêm không trở về, cậu lái xe đi đón, tính tình cũng không phát một chút. Ngụy Nghệ Đình chính là một nữ nhân, truy cầu chính là lãng mạn, kết quả thì sao? Cậu ngay cả một lần lãng mạn cũng không cho, nàng muốn hoa tươi, cậu lại nói hoa tươi không thể ăn không thể dùng, căn bản là không thực dụng. Sinh nhật người ta tặng là bánh kem cùng hoa tươi, cậu lại cư nhiên đi tặng một cái máy giặt!". Hàn Thư Đình nói tới đây, tựa hồ nhớ đến hình ảnh lúc đó, đau đầu nâng trán, cảm giác bản thân mình là nói không được nữa rồi.

Lâm Thiên Tự vẻ mặt chăm chú nói: "Ký túc xá của nàng không có máy giặt, tớ tặng một cái máy giặt không phải rất hợp lý sao?"

Trần Tử Hiên thật sự là nhịn không được, mở miệng nói một câu đã vượt xa biên giới thổ tào luôn rồi "Thế nhưng nhân gia người ta là muốn hoa tươi, cậu nhớ lại xem hình dạng của Ngụy Nghệ Đình lúc đó, sinh viên nghệ thuật, văn nghệ nữ thanh niên, sẽ thích món quá thực dụng của cậu sao? Nhân gia thích chính là lãng mạn... là lãng mạn cậu hiểu không? Cậu tùy tiện ngắt một gốc cây bồ công anh tặng nàng đều tốt hơn với cái máy giặt kia! Cậu muốn tặng máy giặt không thể chọn một thời gian khác sao? Hà tất gì cậu canh ngay ngày sinh nhật của người ta mà tặng, ôi mẹ của tôi!"

Lâm Thiên Tự bất vi sở động.

"Lần này nói về Vương Sở Sở đi, được rồi, hấp thụ được kinh nghiệm lúc trước, cậu có tiến bộ, tặng đồ còn có kỹ xảo, lãng mạn. bất quá... A Lâm đùa giỡn người ta như vậy, cậu một chút phản ứng cũng không có, cậu cảm thấy như vậy là có chuyện không?" Trần Tử Hiên nói..

"Tớ không có đùa giỡn nữ hài tử kia a, bé đó không phải là gu của tớ."

"Cậu nói ít một chút đi, hoa chim công." Trần Tử Hiên nhịn không được mắt trợn trắng.

"Nương pháo*" tiếu Tố Lâm cũng không chịu lép vế, đáp lễ lại.

[*ẻo lã]

Trần Tử Hiên cũng không có phản ứng, lúc này hắn thực sự nghĩ thổ tào một đống tàu xe chở không hết, ngày ngày cùng Tiếu Tố Lâm đều ngoạn trò chơi đối chọi gay gắt hắn cũng mất hứng tiếp tục rồi, tiếp tục nói: "Nhân gia muốn cùng cậu chơi hôn nhẹ, vậy thì cậu cứ chơi đi, vui vẻ mà chơi. Kết quả thì sao? Cậu dĩ nhiên lại bảo người ta đi đánh răng trước... ôi cô nãi nãi của tớ, sao cậu không cho nhân gia trước dùng cồn khử trùng rồi hãy hôn?"

"Ngày đó nàng ăn hải sản, tớ chịu không nổi vị đạo này... a Lâm tuy rằng là hoa chim công, bất quá cũng không có ác ý." Lâm Thiên Tự giải thích nói.

"Ôi mẹ của tôi ơi, Thiên Tự quả nhiên là thấu hiểu tớ." Tiếu Tố Lâm vui vẻ nheo lại con mắt.

Trần Tử Hiên "..." cậu nói rất có đạo lý, tớ không còn lời nào để chống đỡ. "Kia, lần này a Lâm đối với bạn học của cậu rất có hứng thú, hay là cậu cũng để cho nàng đùa giỡn người ta? Tớ cũng tin tưởng hoa chim công sẽ không làm ra chuyện gì khác người."

Ngữ khí của Lâm Thiên Tự đột nhiên thay đổi "không được" nàng nói.

Trần Tử Hiên buông tay, bày ra bộ dáng "Các cậu xem đi".

"Ai nha..." Hàm Thư Đình vui vẻ nói: "Thật sự rất lạnh nha! Thiên Tự thực sự yêu rồi! Lần này có thể phát triển đúng chất rồi..."

"Ân, chính xác." Vương Tử Hàn gật đầu nói.

Lâm Thiên Tự không nói lời nào.

Trần Tử Hiên nhịn không được thổ tào nói "Cậu có tin hay không, đừng nói hải sản cái gì, Vô Thanh nhà cậu hôm nay coi như ăn một chậu tỏi cộng thêm một thùng hẹ, nàng muốn thân cậu, cậu khẳng định sẽ không chút do dự há miệng gặm tới."

____________________

Ed: rồi rồi bắt đầu từ chương sau Lâm Thiên Tự sẽ truy Kỷ Vô Thanh.

Beta: Mấy truyện kia tui đã beta, mấy thím cập nhập truyện đi nha :v