Chương 11

Edit: Chập.

Beta: Cẩm.

Trên bảng bình chọn hot boy của đàn em lớp mười, tên của Kỷ Diệc thật sự yên lặng không một tiếng động biến mất.

Độ nổi tiếng của Lục Chi Dao càng ngày càng cao không có xu hướng giảm, số phiếu của Chu Duệ cũng một đường nắm chắc.

Chạy vào phòng máy kiểm tra tình huống của hai người bọn họ rồi chạy trở về bát quái với Tang Uyển chính là môn học yêu thích của Trần Tĩnh mấy ngày nay.

Tang Uyển cảm thấy chuyện này giống như xem phim thần tượng Đài Loan, có đủ ngây thơ có đủ nhàm chán.

Nhưng không nghĩ tới trong trường học lại gây ra không ít động tĩnh, sự hưởng ứng ngày một lớn.

Ngay cả mấy người trong lớp bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với internet, đến cả QQ là cái gì cũng không biết như ủy viên học tập —— Hà Dao Dao, cũng mắc cỡ đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắt nói với Lục Chi Dao: “Lục Chi Dao, tớ bầu cho cậu.”

Lục Chi Dao mặt không chút cảm xúc nói: “Cảm ơn.”

Hà Dao Dao mím môi cười như hạt sương đậu trên cành hoa ngày xuân.

Hoạt động bỏ phiếu này diễn ra trong nửa tháng, đến lễ quốc khánh thì đóng cổng bình chọn.

Mà chớp mắt, thời gian đến lễ quốc khánh ngày càng gần.

***

Thời gian trước tiết thể dục của bọn họ bị đổi thành tiết học của môn sinh học.

Ở lớp 11, tiết thể dục hay âm nhạc bị đổi thành những tiết của môn khác đối với mọi người mà nói đã thành thói quen, cũng có học sinh than phiền mấy câu, xong lại đành đón nhận thực tế.

Nhưng điều mà mọi người không nghĩ tới là, chủ nhiệm lớp bọn họ lại trả lại tiết thể dục.

Nghe thấy thông báo tiết sinh học được đổi lại tiết thể dục, trong lớp lập tức trở thành một khu náo nhiệt ồn ào.

Trần Tĩnh nắm lấy tay Tang Uyển, dưới chân giống như có lò xo, cả đường đi tung tăng tung tẩy, chọc cho Tang Uyển phải gọi cô ấy là “Bạn học Trần Tiểu”.

Đến thao trường mới biết, hóa ra giờ học này có hai lớp gộp lại học.

Kỷ Diệc đang đứng chung một chỗ tán gẫu với Lý Cam, vừa thấy cô xuất hiện, xa xa nhìn cô cười một tiếng.

Lý Cam muốn đập đầu hạt dưa kia, tiếc là không đủ can đảm, chỉ có thể sờ sờ cằm mình.

“Kỷ Diệc, tớ có cảm giác mối quan hệ giữa cậu và Tang Uyển giống như là…”

Kỷ Diệc vừa xấu hổ vừa bẽn lẽn cười.

Lý Cam có chút chê bai cậu, nói hết lời hoàn chỉnh: “Giống như công nhân làm việc dưới lòng đất.”

Kỷ Diệc thu hồi biểu tình vừa rồi, nhìn cậu ta một cái, mặt không cảm xúc: “Tớ và Tang Uyển đây là tình yêu bí mật.”

Lý Cam lấy mu bàn tay vỗ xuống ngực cậu, khinh thường: “Tình yêu là chỉ hai người, cậu đây không phải là tình yêu bí mật, mà là tình yêu đơn phương.” Cậu ta còn nhấn mạnh, “Đơn phương yêu mến cũng được, hay là ngầm đơn phương yêu mến cũng thế.”

Kỷ Diệc có chút khó chịu: “Tớ tình nguyện.”

Lý Cam thật không thể lãnh hội được tư duy của cậu, thành khẩn hỏi cậu: “Cậu nói xem rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Lúc thấy Tang Uyển ấy, là cảm thấy hormone của mình tiết ra, hay cảm thấy tuyến thượng thận làm kí©h thí©ɧ, hay là cái khác?”

Kỷ Diệc thành thật trả lời: “Tớ cảm thấy, tớ vừa thấy cô ấy liền muốn cười, liền vui vẻ.”

Lý Cam vẫn không hiểu, cũng quyết định đổ tội cho kinh nghiệm của bản thân chưa đủ.

“Tớ cũng muốn tìm một người tới để lĩnh hội chút, cậu nói xem, có cô gái nào thích tớ không?”

“Có lẽ cậu sửa tên lại thì sẽ có cô gái thích cậu.”

“…”

Kỷ Diệc mặt đầy chế nhạo: “Đi đây.”

Lý Cam ở sau lưng kêu lên: “Đệt mẹ!”

Lý gia tách cụm từ “Cam Lộ [1]” ra, đặt tên cho con trai và con gái.

[1] 甘露 – Cam lộ: nghĩa là giọt sương ngọt ngào.

Kỳ vọng là vậy, nhưng kỳ lạ ở chỗ tên của Lý Cam lại danh dự thêm vào một đội ngũ top 3 cái tên thô kệch của con trai, thật sự là kỳ quái.

Lý Cam đã vì tên của cậu ta mà phiền não rất nhiều năm.

Vào lúc này bị Kỷ Diệc nhạo báng một phen, cậu ta nhịn không được liền ném bóng rổ về phía lưng cậu.

Tang Uyển vừa xuất hiện, người này liền dịu dàng.

Quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

***

Hai lớp cùng học giờ thể dục, nên chắc chắn sẽ có một số hoạt động chung.

Quyết định sau cùng của hai lớp là nam sinh hai lớp chia đội chơi bóng rổ, nữ sinh tự do hoạt động.

Trước khi chính thức tranh giải, học sinh chạy chậm quanh thao trường hai vòng, khởi động làm nóng người.

Lớp bảy chạy phía trước, lớp một chạy phía sau.

Tang Uyển ghét nhất là chạy bộ.

Lúc này nếu đeo tai nghe nghe nhạc thì tai sẽ đau; cùng người khác nói chuyện trời đất thì bụng lại đau.

Cho nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm gót chân của bạn đang chạy phía trước, cảm thấy hết sức nhàm chán.

Cô cho rằng chạy bộ còn không bằng làm một bộ radio thể thao thoải mái.

Lục Chi Dao chạy ở bên cạnh cô nhìn có vẻ rất thoải mái.

Thời điểm chạy qua gôn của sân bóng, phía sau có người tăng tốc độ chạy tới, chen vào giữa cô và Lục Chi Dao.

Kỷ Diệc dĩ nhiên sẽ không nói chuyện với cô trước mặt mọi người, chỉ nghiêng mặt sang bên cạnh hỏi Lục Chi Dao: “Trương chủ nhiệm bảo tớ thống kê những người chuẩn bị vào hội học sinh, cậu cảm thấy hứng thú không?”

Lục Chi Dao mặt lạnh như băng, không chút do dự liền từ chối: “Không có hứng thú.”

Tang Uyển gợi lên chút tinh thần, tầm mắt vượt qua Kỷ Diệc, nói chuyện với Lục Chi Dao: “Lục Chi Dao, hay cậu thử đi, tớ cảm thấy cậu rất hợp đấy.”

Dẫu sao thì cô của Lục Chi Dao cũng quá hư vinh.

Lòng háo thắng cực mạnh.

Lần thi lúc nhập học, Lục Chi Dao lần đầu tiên rơi xuống khỏi ngai vàng đệ nhất, buổi tối hôm đó, Tang Uyển ở bên trong phòng ngủ nghe âm thanh phía đối diện, nghe đến kinh hồn bạt vía.

May mà bà ngoại cô đi qua đối diện khuyên nhủ.

Bây giờ hội học sinh đang tuyển người, mục đích cũng không phải thỏa mãn lòng hư vinh của cô Lục Chi Dao, mà nguyên nhân là cô của cậu ta biết cậu ta tham gia, thì cuộc sống Lục Chi Dao mới có thể khá hơn một chút.

Hơn nữa, có lẽ vào hội học sinh sẽ có ích cho tương lai của cậu ta.

Tang Uyển không phải không suy nghĩ mà nhiệt tình đẩy cậu ta tham gia, mà là đã suy nghĩ qua.

Kỷ Diệc cũng phụ họa một tiếng: “Mọi mặt của cậu đều rất mạnh, học sinh trong trường cũng rất yêu thích cậu, hơn nữa thầy cũng coi trọng cậu. Nếu như cậu chịu ứng cử tham gia, chỉ với những thứ ưu thế này nhất định sẽ như cá gặp nước.”

Thời gian tới gần tháng mười, mùa thu rốt cuộc cũng từ từ đến với thành phố này.

Tang Uyển sợ nóng, đến bây giờ còn mặc đồng phục mùa hè, Kỷ Diệc đã đổi sang đồng phục xuân thu.

Cậu không kéo khóa áo đồng phục học sinh, khi chạy bộ vạt áo cũng bay bay theo, làm cho Tang Uyển nghĩ tới chiếc áo sơ mi trên xe đạp ngày đó.

Lục Chi Dao ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một chút, có thể thấy trong lòng cũng thờ ơ: “Nhàm chán.”

Kỷ Diệc nhíu mày, cũng không khuyên nhiều, gật đầu quay mặt trở về.

Nhưng cũng không trở về lớp học của mình.

Cậu vẫn kẹp giữa hai người, khóe miệng cười giống như gian kế của bạn nhỏ được như ý nguyện.

Tang Uyển mang tầm mắt từ vạt áo cậu dời đi.

Cô vốn muốn nhỏ giọng nói chuyện, lại suy nghĩ một chút, cảm thấy vào lúc này quang minh chính đại tương đối phù hợp, liền mở miệng: “Kỷ Diệc, cậu không ứng cử?”

Cậu trầm ngâm thở dài: “Tớ đã quá mệt mỏi rồi, vào hội học sinh, tớ có thể sẽ bị ép khô.”

Dẫu sao người có thể lẫn lộn học sinh với thầy giáo, cũng chỉ có mình cậu.

Là áo bông nhỏ thân thiết của thầy giáo, cũng chỉ có mình cậu.

Cho đến khi chạy hai vòng xong, Kỷ Diệc mới trở lại hàng ngũ của lớp mình.

Người này từ nhỏ chính là vua của mấy đứa trẻ, bây giờ ở trong lớp cũng tuyệt đối có thể nói là một nhân vật cấp lãnh tụ, nhân duyên cực tốt, tùy tiện gọi hai tiếng, nam sinh lớp một đã lên xong đội hình bóng rổ, ngay cả chỗ ngồi đội viên cũng hoàn toàn sắp xếp xong.

Ngược lại là lớp bảy, lòng người tán loạn, lớp trưởng kêu chừng mấy tiếng mới miễn cưỡng chỉ có ba nam sinh đứng dậy.

Người quyết định tham gia đi thay quần áo, số người còn thiếu vẫn tiếp tục quyết định.

Hà Dao Dao đỏ mặt, hai tay đan trước ngực, móc móng tay đứng ở trước mặt Lục Chi Dao: “Lục Chi Dao, tớ nhớ cậu chơi bóng rổ rất khá, cậu có thể đi không?”

Nghe thanh âm của cô ta, Tang Uyển cùng Trần Tĩnh cùng nhau nhìn sang.

Tang Uyển nhớ lúc học cấp hai, mỗi tuần hai lần lớp học tổ chức trận đấu bóng rổ, Lục Chi Dao đều là đội viên chủ lực.

Lúc học kỳ một lớp mười cậu ta vẫn chưa thay đổi hình tượng thành cao lãnh chi hoa [2], đánh một cuộc tranh tài, trực tiếp làm hai mắt các đàn chị sáng lên.

[2] Cao lãnh chi hoa: đóa hoa đẹp nơi núi đao hiểm trở.

Lục Chi Dao mặt nhăn nhó: “Không muốn đi.”

Trần Tĩnh cười với cậu ta: “Cậu không đi, chúng tớ cũng không biết cổ vũ cho ai đâu.”

Vừa nói vừa dùng cùi chỏ huých Tang Uyển, Tang Uyển cũng cho chút mặt mũi gật đầu.

Trong lớp có bạn con trai trong đội bóng rổ chậm một bước, nghe được thanh âm này, mong đợi chỉ vào mũi mình, nhận ra không người để ý đến cậu ta liền chạy chậm đuổi theo đội viên của đội mình.

Trần Tĩnh vừa dứt lời thì có người cà lơ phất lơ tiếp một câu: “Có thể cổ vũ cho tớ đó.”

Một cánh tay vắt lên vai Tang Uyển.

Chu Duệ mang một bộ dáng mắt cũng không muốn mở, nhếch khóe miệng, lười biếng cười: “Tớ đi đây, phải cổ vũ cho tớ đấy.”

Tang Uyển đẩy cánh tay cậu ta ra: “Nếu cậu ra sân, chắc chắn chúng tớ sẽ cổ vũ cho cậu.”

Chu Duệ hừ cười: “Chỉ là một đám lớp một yếu như gà, có đơn giản quá không? Chờ đó nhìn tớ biểu hiện.”

Nói rồi lại vỗ vỗ bả vai cô, cười với Trần Tĩnh một tiếng, đi theo sau đội bóng rổ.

Đồng phục học sinh của cậu ta cho tới bây giờ đều mặc không hẳn hoi, áo sơ mi một nửa sơ vin, một nửa tùy ý để ở bên ngoài. Áo khoác cũng khoác trên vai, dáng vẻ lôi thôi không chịu được.

Trần Tĩnh “ây gù” một trận: “Chu Duệ thật ngầu!”

Tang Uyển cười, không trả lời.

Hà Dao Dao nhìn bóng lưng Chu Duệ một lúc, lại đi nhìn Lục Chi Dao.

Ánh mắt Lục Chi Dao hướng về một chỗ, có chút thất thần.

Đến khi Hà Dao Dao cẩn thận lắc lư tay áo của cậu ta, cậu ta mới “ừ” một tiếng, kéo suy nghĩ trở về.

Cậu ta không nhìn Hà Dao Dao nữa, cũng không nhìn đám người Tang Uyển, hừ một tiếng, đi thẳng vào phòng thay quần áo.

***

Lục Chi Dao thay đồ xong, lúc xuất hiện ở sân bóng đã tạo nên một mảng náo động nhỏ.

Bởi vì chuyện bình chọn hot boy, bây giờ cậu ta và Chu Duệ đều là những nhân vật quan trọng trong trường, bất kể đi tới chỗ nào, cũng có không ít nữ sinh nhìn chằm chằm hai người họ.

Sân bóng rổ bị vây đến mức nước chảy không lọt, Trần Tĩnh am hiểu nhất là chui khe hở, có thể ở chỗ rậm rạp chằng chịt trong đám người kéo Tang Uyển về phía trước.

Cho dù chỉ trong bộ đồ bóng rổ đơn giản thì Lục Chi Dao và Chu Duệ cũng là phong cách khác nhau.

Lục Chi Dao trầm ổn, thật giống như con báo thần kinh căng thẳng tùy thời chuẩn bị xuất động săn mồi, Chu Duệ chính là rắn độc ẩn núp, chờ cơ hội phù hợp, cho người một kích trí mạng.

Nói là một trận đấu bóng rổ, nhưng Tang Uyển cảm thấy, ở trong mắt những nữ sinh chung quanh liền biến thành cuộc biểu diễn cá nhân của Lục Chi Dao cùng Chu Duệ.

Hai người bọn họ dù không phải đang ở chiến trường, khói súng tràn ngập, nếu không phải chắc chắn hai người bọn họ là bạn học cùng lớp, Tang Uyển hoài nghi hai người bọn họ mới là đối thủ.

Hà Dao Dao đứng ở bên cạnh Tang Uyển.

Bên cạnh cô ta có một nữ sinh cùng lớp, giơ điện thoại di động, nhìn Hà Dao Dao không ngừng cười gian: “Dao Dao, tớ muốn chụp Lục Chi Dao.”

Hà Dao Dao mím môi không ngừng cười, mi mắt đều là sự xấu hổ.

Trần Tĩnh thấy cô gái tay mơ này liền phiền não, lấy điện thoại di động ra, cố ý lớn tiếng nói: “Uyển Uyển, ngớ ra làm gì, cơ hội hiếm có, chúng ta phải chụp thật nhiều mới được.”

Tang Uyển trở về: “Tớ không quay, trẻ con.”

Trần Tĩnh lại càng lớn tiếng hơn: “Uyển Uyển, gần đây cậu nói chuyện càng ngày càng giống Lục Chi Dao. Học lúc nào vậy?”

Hà Dao Dao liếc nhìn hai cô, vẫn là sự thẹn thùng trên mặt, chỉ có con ngươi là đảo qua đảo lại, không rõ là đang suy nghĩ gì.

Trần Tĩnh cười lạnh một tiếng, đi sờ túi của Tang Uyển: “Cậu không chụp tớ giúp cậu chụp, cậu cứ yên tâm, tớ bảo đảm cho cậu bức ảnh đẹp nhất của Lục Chi Dao, để cho cậu mỗi ngày cảm thấy như thấy cậu ấy!”

Ban đầu Tang Uyển thấy không sao cả, tùy ý để Trần Tĩnh diễn.

Đột nhiên nhớ tới chút chuyện, nhanh tay lấy lại điện thoại: “Tớ quay tớ quay, không nhọc ngài Trần đại gia đây động thủ!”

“Chụp đẹp một chút!” Trần Tĩnh dương dương đắc ý trả điện thoại di động lại cho cô, còn cố ý mỉa mai nhếch khóe miệng với Hà Dao Dao.

Tang Uyển mở danh bạ ra, nhanh chóng đổi tên “Kỷ Diệc” thành “Ngu Bạch Ngọt”.

Chỉ thấy trong hộp thư đến toàn những lời ân cần hỏi han của “Ngu Bạch Ngọt”.

Lúc này có cô mới cầm điện thoại di động lên, mở camera, hướng về phía sân thi đấu chụp linh tinh.