Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Học Hoàng

Chương 83

« Chương Trước
Trước đây mục tiêu của Hoàng đồng học, là thi được vào đại học tốt nhất.

Nhưng cũng chỉ là như thế, còn sau này tiếp tục ra sao, cậu cũng chưa biết.

Nhưng mà bây giờ, cậu lo lắng đợi kết quả thi được công bố, chỉ vì muốn làm học đệ của người này, muốn cùng anh đi tiếp con đường phía trước.

Cậu biết mình vẫn ngốc nghếch không có tiền đồ như trước đây, nhưng những thứ cậu muốn làm, vốn cũng không nhiều.

Đã đến lúc rồi, Hoàng đồng học nắm chặt tay Đàm Tử Dực. Đàm Tử Dực cười nói:”Không cần lo lắng như thế, anh bị em làm cho hồi hộp lây đây này.”

Hoàng đồng học bình thường không bỏ qua câu nói nào của anh, nhưng lần này như là không nghe thấy, vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính. Cậu nói:”Học trưởng, em sợ lắm.”

“Không cần sợ, “Đàm Tử Dực nói, “Có khi, em lại thi được cả trường tốt hơn ấy, đến lúc ấy cả anh và em cùng đi.”

Ý của Hoàng đồng học không phải cái này, nhưng cậu chỉ là nhìn học trưởng, mím mím môi.

Từ nhỏ Hoàng đồng học đã mình không thông minh, rất bình thường.

Người khác có thể ngay lập tức nhớ kỹ thơ cổ, cậu phải học đi học lại rất nhiều lần, người khác có thể sử dụng linh hoạt công thức đã học, cậu phải tận một thời gian dài rất lâu mới dùng quen.

Mỗi ngày mẹ của cậu đều nói cậu là tên rác rưởi, là con ghẻ, chỉ là đồ ăn hại – nên cậu mỗi ngày đều không ngừng nỗ lực, muốn chứng minh cho bà xem mình không có vô dụng như mẹ nói.

Cậu nhìn màn hình. Điểm trên đó, cậu nhìn đến hơn một phút cũng không có phản ứng.

Đàm Tử Dực cười, vuốt ve Đại Hoàng đang nằm nhoài trên đùi anh, cũng không nói gì, không làm phiền người ở bên cạnh, nhưng lén lút thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng coi như trời mưa xong nắng đã trở lại rồi.

Hoàng đồng học nói:”Học trưởng, không phải em nhìn lộn đó cứ ạ? Số căn cước nhập đúng chưa, có nhầm lẫn tên không vậy?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Đàm Tử Dực đuổi Đại Hoàng từ trên đùi của mình xuống, kéo Hoàng đồng học vào lòng mình.

“Muốn chút kí©h thí©ɧ cho trở lại hiện thực không?”

“Há?”

Hoàng đồng học sững sờ, lại bị đè ra hôn, càng hôn càng thấy mê muội.

“Điểm em cao hơn điểm sàn nhiều lắm luôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này anh lại phải tiếp tục quan tâm học đệ này rồi.”

Chỉ một câu nói như vậy, Hoàng đồng học khóc. Cậu ôm học trưởng khóc, khóc cho bao nhiêu đau khổ uất ức kìm nén bao năm nay, cũng khóc cho một tương lai vẫn còn đang đợi ở phía trước.

Đàm Tử Dực vỗ về khe khẽ lưng của cậu nói:”Thấy chưa, ông trời không bạc đãi người có cố gắng, em tốt như vậy, lão nhân gia sau này sẽ đối xử với em thật tốt.”

Hoàng đồng học chui trong lòng anh, gật gật đầu.

“Anh cũng sẽ luôn đối xử tốt với em, “Đàm Tử Dực nói, “Tiểu học đệ, học trưởng hiện tại muốn được hôn em, em có cho hay không a?”

Hoàng đồng học lôi kéo học trưởng ngã xuống giường. Lúc này lại giơ tay lau nước mắt.

Cậu nói:”Học trưởng, em rất vui, tự dưng muốn làm việc kia”. Đàm Tử Dực cười, bắt đầu cởi cúc áo của cậu, nói:”Em giỏi thật đấy, đã bắt đầu biết dùng chiêu này rồi.”

Hoàng đồng học vẫn đỏ mặt, vẫn thẹn thùng, nhưng hiếm khi chủ động như này. Cậu ôm học trưởng, hai người vừa làm, cậu vừa khóc, khóc xong lại cười, Đàm Tử Dực nói cậu là đồ ngốc.

“Học trưởng,”Hoàng đồng học nằm nhoài trên người Đàm Tử Dực, yếu ớt hỏi, “Vậy sau này chúng ta có phải sẽ ở bên nhau mãi mãi không?” Đàm Tử Dực nhìn cậu, kéo tay cậu qua, hôn một cái vào lòng bàn tay cậu:”Chỉ cần em muốn, anh sẽ mãi mãi ở bên em, yêu em, nhé.” Hoàng đồng học nở nụ cười, sờ túi bút trên bàn, lấy bút vẽ hai chiếc nhẫn trên ngón áp út của họ.

Cậu nói:”Học trưởng, em rất thích anh.”

Đàm Tử Dực nói:”Không thể nói như vậy nữa, phải nói là em rất yêu anh chứ?”.



Hoàng đồng học đỏ mặt, tiến đến bên tai Đàm Tử Dực, nhẹ giọng nói với anh:”Học trưởng ơi, em yêu anh nhiều lắm.”

P Học tỷ gọi điện thoại đến, Hoàng đồng học nhận.

Hoàng đồng học hưng phấn nói cho chị biết thành tích của mình, học tỷ cười nói:”Được rồi được rồi, người bạn nhỏ bây giờ rất hãnh diện rồi, những việc đau khổ trước đây đều đã trải qua, học trưởng của em cũng không cần cả đêm mất ngủ nữa. “

“A? Học trưởng mất ngủ cơ ạ?” Hoàng đồng học quay đầu nhìn Đàm Tử Dực đang ở nhà bếp bận rộn.

“Em không biết sao?” Học tỷ cười nhạo một tiếng, “Nó ấy, em nhìn thấy bình thường đều là kiểu lạnh lùng mạnh mẽ, trên thực tế thì yếu đuối lắm, mỗi lần em không ở bên cạnh nó, nó mỗi ngày đều gọi cho chị, hỏi chị ở xa nhau rồi có còn yêu nhau được không, em xem nó đi, có buồn cười không?”

Hoàng đồng học ở bên này mím môi, lén lút nở nụ cười, thì ra những tháng ngày bọn họ không được ở cùng nhau, học trưởng phải trải qua như vậy.

“Học tỷ, em còn có chút chuyện, nói chuyện với chị sau nha.”

Hoàng đồng học cúp điện thoại, chạy vào nhà bếp.

“Học trưởng ơi.”

“Hả?” Đàm Tử Dực bưng món ăn ra, “Đói bụng rồi à?”

“Không phải ạ.” Hoàng đồng học lắc lắc đầu, đột nhiên đỏ ửng vành tai, nói, “Chồng à, em yêu anh!”

Tay Đàm Tử Dực đột nhiên run lên, thiếu chút nữa làm đổ cả nồi, lại ngẩng đầu, Hoàng đồng học bởi vì thẹn thùng đã chạy không còn thấy bóng rồi.

Anh đứng trong phòng bếp nghĩ lại, tự hỏi mình: em ấy vừa gọi mình là chồng mà, đúng không?Cuối cùng cũng

Hoàn
« Chương Trước