Chương 53: Đến đón bạn gái tớ còn cần lý do sao.

Bởi vì Trình Ấu liên tục không về nhà hai ngày, buổi chiều chủ nhật sau khi về nhà liền bị phu nhần Ngụy há miệng chờ sung* bắt lại khiển trách một trận.

[*守株待兔: Thủ chu đãi thố: há miệng chờ sung, cắm sào đợi nước => ví tình trạng chờ đợi một cách thụ động, thiếu sự nỗ lực của bản thân.]

Nhưng khi nghĩ đến mình cuối cùng đã "ăn" Phó Cẩn, nguyên trận lải nhải này liền vào tai phải ra tai trái, mọi thứ trong đầu đều là hình ảnh mây mưa đảo lộn của hai người, suy nghĩ một lúc giữa hai chân đã ẩm ướt.

Trình Ấu ơi Trình Ấu, mày đúng là hăng hái giành giật, Phó Cẩn vừa móc ra cái đồ vật kia, mày lập tức mất hồn, cực kỳ không có khí thế... Nhưng mà có khí thế thì dùng làm gì, vẫn là tiểu đệ đệ của Phó Cẩn dùng tốt hơn.

Một người nhàm chán giao chiến trên không trung, trở về phòng chính là suy nghĩ dâʍ ɭσạи bổ não, ảo tưởng mình và Phó Cẩn tự do thoải mái, hoan ái không bị giới hạn không gian thời gian.

Xem nhiều tiểu hoàng thư rồi, não Trình Ấu tu bổ rất lợi hại, từ trên giường đến phòng khách, dùng tất cả mọi thủ đoạn không đứng đắn, cuối cùng bởi vì quá nhạy cảm, trong đêm dòng nước ở đâu đó chảy nhiệt tình, khiến cô thay hai cái qυầи ɭóŧ, đợi đến khi tỉnh táo một lần nữa, qυầи ɭóŧ thứ ba lại ướt.

Có loại ảo giác không biết chuyện gì đang xảy ra tè ra giường, còn rất thoải mái, có lẽ cô có hơi bệnh tâm thần.

Ngày tiếp theo chính là ngày đi học tốt lành.

Trình Ấu cảm thấy bản thân hơi động kinh, vừa nghĩ đến thứ hai có thể trông thấy người yêu mình, thái độ khác thường dậy vô cùng sớm, tinh thần tốt cực kỳ, nhìn thế giới đầy tốt đẹp và hạnh phúc, quả cà chua luôn luôn không thích ăn cũng đều ăn mấy miếng, khiến phu nhân Ngụy bị dọa cứ tưởng cô mắc bệnh.

Rõ ràng là không có hẹn trước, nhưng tựa như có thần giao cách cảm vậy cô "vô tình gặp được" Phó Cẩn ở trước cửa trường học. Nói vô tình gặp được cũng không hẳn, Phó Cẩn đã ở trước cổng trường đợi tiểu Dữu tử của anh mười mấy phút. Bị bạn học đi ngang qua liên tục quan sát, đó là bởi vì hôm nay trên mặt Phó Cẩn luôn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn hết sức anh tuấn, mê hoặc các cô gái xuân tâm manh động.

"Đợi rất lâu rồi sao?"

"Vừa đến."

Trình Ấu và Phó Cẩn trò chuyện bước vào cổng trường cùng nhau.

Xung quanh nhiều người lẫn lộn nói chuyện, cơ thể lại không chịu thua trông thấy thiếu niên liền không kìm được muốn dựa vào, nội tâm giao chiến trên không trung, tay nhỏ bé cũng sắp rục rịch ngóc đầu dậy.

Làm sao đây ông trời lại không muốn thấy show ân ái, hôm nay có giáo viên trực trước cổng trường học, tất cả học sinh cũng chỉ có thể đàng hoàng, giữ phép tắc, không dám làm bất cứ hành động gì vượt quá.

Chuyện này có thể tra tấn hỏng đáy lòng ngứa ngáy khó nhịn của Trình Ấu. Vô thức tăng nhanh nhịp bước, muốn đến một nơi có ít người hơn gần gũi thân mật với người bên cạnh.

Trình Ấu nhìn người trong lòng cũng không dừng lại mà trêu chọc: "Hôm nay mới sáu giờ em đã dậy rồi, nghĩ nhớ anh không chịu nổi. Quầng thâm mắt nặng trĩu, làm chậm trễ thời gian phát triển của thiếu nữ thanh xuân, anh nói anh phải bồi thường em thế nào?"

"Phát triển?" Phó Cẩn tựa như vô tình liếc nhìn bộ ngực vẫn chưa đồ sộ của Trình Ấu, "Chuyện này anh có thể làm giùm."

Trình Ấu mặt nhỏ đỏ lên, lại nghĩ đến ngày cuối tuần, dáng vẻ đôi tay khớp xương rõ ràng của chàng trai xoa xoa ngực mình, khuôn mặt phủ đầy tìиɧ ɖu͙© dụ dỗ cô.

"Đáng ghét ~" Thiếu nữ hoài xuân tức khắc xuất hiện, đôi mắt sáng lấp lánh đều là ánh nước, ẩn chứa xấu hổ và rụt rè.

Phó Cẩn bị ánh mắt này nhìn qua, hơi nóng trong thân thể liền chộn rộn, cổ họng khô khốc thắt chặt, khẽ dời ánh mắt, "Lâu quá không ăn bưởi rồi."

Cũng không biết loại bưởi này là giống gì?

[Dữu tử: biệt danh của Trình Ấu nghĩa là trái bưởi á. Mình có giải thích rồi nhưng sợ mng quên nên nhắc lại nhé.]

Sau đó cũng không định nói thêm gì, đã đến lớp học.

Vào sáng ngày thứ hai, các thiếu niên thiếu nữ vẫn còn cảm giác mệt mỏi, tinh thần phấn chấn ngay khi đến như Phó Cẩn Trình Ấu không có mấy người, phần lớn toàn giống như củ cải muối, mềm oặt nằm sấp, chẳng hạn như Tạ Bạch Bạch.

Hôm qua cô cùng Sầm Thừa Bật ở bên ngoài một ngày, gần đến chạng vạng tối điện thoại ở nhà liên tục oanh tạc, cô đành lưu luyến tạm biệt bạn trai. Cuối tuần tâm tình thay đổi nhanh chóng như xe qua núi vậy, dọa sợ Tạ Bạch Bạch không nhẹ, phiền muộn còn chưa từ chuyện gặp phụ huynh phục hồi xong, lại phải chờ năm ngày nữa mới có thể gặp Sầm Thừa Bật.

"Hazz..."

Tạ Bạch Bạch thở dài thật mạnh, xoay nửa bên mặt nhìn Lam Già đang đọc sách, cô gái này đặc biệt nghiêm túc với việc học, vẻ mặt rất giống dáng vẻ trước kia của Sầm Thừa Bật, khô khan cứng nhắc, mặc dù anh chỉ giả vờ, cô đã yêu ai thì yêu mọi thứ vì thế cũng có không ít hảo cảm với Lam Già.

Cô nhàm chán hỏi: "Lam Già, cuối tuần cậu làm gì vậy?"

Lam Già khẽ nhướng mày, lại hiện lên làm phiền người khác, "Ở nhà đọc sách." Cậu cho là ai cũng rảnh rỗi giống như cậu à?

"Cậu phải ra ngoài nhiều hơn, ngày ngày đọc sách tinh thần sẽ không tốt. Nếu không cuối tuần này đi dạo phố với tớ không?" Nói đến đi dạo phố, tinh thần Tạ Bạch Bạch liền tỉnh táo, Trình Ấu không thích đi bộ, cô thiếu đi một người bạn nữ có thể cùng cô từ từ dạo phố.

"Không đi." Lam Già vô tình từ chối. Không phải là cô không muốn ra cửa, chỉ là không muốn ra ngoài với Tạ Bạch Bạch.

Tạ Bạch Bạch tủi thân trông mong ứng tiếng, "Được thôi."

Suy nghĩ của Lam Già dành cho Tạ Bạch Bạch rằng, suốt ngày không đi học cho tốt, chỉ muốn chơi, không có bất kỳ tham vọng nào, loại người như vậy sao có thể ngồi cùng bàn với cô ta.

Chuyện này mà để Tạ Bạch Bạch biết, liền muốn hô to oan uổng, mỗi tuần cô mong chờ nhất là thời gian Sầm Thừa Bật nhà cô dạy thêm cho mình. Bây giờ cô đang cố gắng học tập nghiêm túc, ví dụ như số học của cô đã khoảng từ 130 điểm đến 140 điểm rồi.

Tuy nhiên ghét một người không cần nhiều lý do. Lam Già với Tạ Bạch Bạch là như thế, không thể hiểu được có lẽ là thấy khó ở loại nữ sinh bé bỏng ỏng ẹo.

Hôm nay ở trong mắt Phó Cẩn và Trình Ấu có thể nói là trôi qua cực nhanh, nhưng mà trong mắt Tạ Bạch Bạch chính là chậm đến nghẹt thở. Chỉ sau khi tiếng chuông tan học của cô vang lên vào buổi chiều, tâm tình sầu muộn mới khá hơn chút.

Đại Dữu tử tàn nhẫn đi về với Phó đại soái.

Tạ Bạch Bạch lằng nhà lằng nhằng thu dọn cặp sách, nhìn Lam Già vẫn còn làm đề, hỏi cô ấy có muốn đi chung không, liền bị từ chối. Khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, trong lòng uất ức một mình rời khỏi lớp.

Mọi người xung quanh đều hai đến ba người hợp thành nhóm, trước kia lúc Dữu tử chưa có bạn trai, cô cũng hạnh phúc tốt đẹp thế đấy. Trong lòng Tạ Bạch Bạch vô cùng tức giận luôn á! Cho đến khi cô tới cổng trường, trông thấy thiếu niên không nên ở đây vào lúc này.

Tạ Bạch Bạch kinh ngạc kêu tên chàng trai, "Thừa Bật!" Ý thức được còn có người ở phía sau, liền im bặt.

Sầm Thừa Bật không đeo mắt kính, hấp dẫn không ít tầm mắt của thiếu nữ, bây giờ Tạ Bạch Bạch vừa gọi, ánh mắt của các cô ấy liền đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.

Tạ Bạch Bạch cười chạy chậm đến bên cạnh Sầm Thừa Bật, trong mắt không kìm được hoan hô mừng rỡ, "Cậu sao lại tới đây."

"Tới đón cậu về nhà mà?"

"Tại sao á?"

"Đón bạn gái tớ còn cần lý do sao." Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Tạ Bạch Bạch vừa nghe thấy gương mặt liền đỏ bừng, Sầm Thừa Bật đúng là càng ngày càng biết nói lời ân ái.

Đôi tình nhân nhỏ hạnh phúc không coi ai ra gì rời đi, để lại một đống ánh mắt tức giận, trong đó còn xen cả "người quen" của Tạ Bạch Bạch. Cô ta sửng sốt nhìn tất cả mọi thứ, vô thức bị chàng trai bên cạnh Tạ Bạch Bạch thu hút.