Chương 31: Cái gọi là "Đôi vợ chồng trẻ con"

"Cái này, tớ giặt xong rồi sẽ trả cậu." Tạ Bạch Bạch nhỏ giọng bước đến nói. Đồng thời cái mũi len lén ngửi mùi vị thuộc về Sầm Thừa Bật.

Thật muốn giấu cái mùi này vào trong ngực, để lúc nào cũng đươc ngửi. Tạ Bạch Bạch thấy suy nghĩ của mình có phần biếи ŧɦái thế liền ngượng đỏ mặt.

Sầm Thừa Bật vẫn đọc sách vững vàng như cũ: "Không có gì, không cần trả."

"Vậy cũng tốt." Chắc là không phải sợ bẩn nên mới không cần nhỉ.

Tạ Bạch Bạch cẩn thận lấy lại khăn tay và bỏ vào trong túi xách. Tâm tình vô cùng tốt.

Qua mấy ngày tham quan, Trình Ấu thấy vị trí phòng thí nghiệm sinh học trong căn cứ tương đối vắng vẻ, sẽ không có ai đến đó. Là một nơi không tệ.

Vào buổi trưa ăn cơm xong, Trình Ấu dẫn Phó Cẩn đi lòng vòng một lát, lại vô tình đi đến đây. Vì vậy sau khi đã "trao đổi" bọn họ quyết định đi khảo sát cơ sở nghiên cứu kỹ càng một phen.

Phía sau lưng là bức tường lạnh như băng, Trình Ấu nhón chân ngẩng đầu, cánh tay ôm cổ của Phó Cẩn, hôn say mê.

Đầu lưỡi quấn quýt một lúc lâu, có tiếng nuốt nước. Môi của Trình Ấu sưng đỏ, tìиɧ ɖu͙© trong mắt bộc lộ ra lời nói.

Trong chiếc áo phông có một bàn tay chui vào xuyên qua áo ngực xoa nắn đầṳ ѵú, cô càng rêи ɾỉ thì siết càng chặt. Cô biết Phó Cẩn thích nghe tiếng rên của mình, bởi vì bên dưới của anh đang chọc vào cô, đã lớn lại còn cứng rắn.

Qυầи иᏂỏ đáng thương bị ném một bên, hạ thân bại lộ hoàn toàn. Cô vừa ngượng ngùng lại vừa khao khát.

Hai ngón tay của anh đang chọc vào trong âʍ ɦộ của cô, liên tục đâm róc rách, có chất lỏng trong suốt dính ở phía trên. Tiếp đó, anh bèn rút ra và đưa đến bên miệng cô, "Liếʍ sạch."

Trình Ấu cam tâm tình nguyện làm theo, mặc dù cô vẫn cảm thấy liếʍ của mình rất xấu hổ.

"Quỷ nhỏ tham ăn." Phó Cẩn vừa nói, ngón tay đồng thời khuấy đảo đầu lưỡi bên trong miệng cô, có chút ẩm ướt và nóng bỏng.

Trông dáng vẻ bị khi dễ của Trình Ấu, trong lòng có cổ kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ. Anh rút ngón tay ra, lại cúi đầu hôn cô, ở trong miệng cô cũng nếm được dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới. Ngọt ngào, chỉ muốn liếʍ liếʍ.

Phó Cẩn không kìm chế nổi, nhanh chóng kéo móc khóa nặng trĩu xuống lấy gậy thịt ra, cắm vào giữa hai chân mịn màng, cọ sát âʍ ɦộ ướŧ áŧ, qυყ đầυ ngẫu nhiên còn chui vào bên trong huyệt đạo, thịt huyệt chặt chẽ hút lấy khiến tinh thần anh tê dại.

Bên ngoài rất yên tĩnh, toàn bộ phòng học chỉ nghe được tiếng thở dốc của hai người bọn họ, Da^ʍ mỹ kiều diễm cũng gợϊ ȶìиᏂ.

Nếu có thể, bây giờ anh muốn xỏ xuyên cái lỗ nhỏ ẩm ướt chật hẹp mê người đó, Chỉ là anh đã tự hứa, cho dù căng đau đến mấy cũng phải nhịn.

Phó Cẩn tà ác nhéo cái eo không đầy một nắm tay, dưới lớp áo đã lưu lại hai dấu bàn tay đỏ. Gậy thịt thô to nhanh chóng va chạm hồi lâu, mới hướng ngay cái bụng nhỏ trắng nõn phun ra một đường dịch trắng.

Sau khi thỏa mãn, Phó Cẩn giữ đầu của Trình Ấu, lại ôm hôn một lúc lâu, mυ"ŧ vào miệng nước bọt của cô. Nếu có thể nuốt cô trong một ngụm, thì đã không lãng phí ngày đêm nhớ mong.

Trong phòng học rèm cửa sổ màu trắng nhẹ bay, khiến hai người cảm thấy giây phút mờ ám này thật tuyệt vời.

Trình Ấu lười biếng toàn thân rúc vào trong ngực Phó Cẩn, mê luyến sự dịu dàng thuộc về anh. Đầu nhỏ lộn xộn ở l*иg ngực mở rộng của anh thổi khí.

Đúng vậy, nam sinh có giá trị nhan sắc cao cùng vóc người tốt này là của Trình Ấu cô! Cô biểu đạt mình rất vui vẻ và tự hào, thật muốn trượt xuống lấy nó ra.

Trên người Phó Cẩn có nhàn nhạt mùi vị bạc hà, cô cứ tham lam muốn ngửi nhiều hơn một tí. Tay chân cũng không tự chủ dính thật chặt ở trên người anh, mặc dù ngày hè này kề sát sau vẫn hơi nóng.

"À đúng rồi, Tạ Bạch Bạch cậu ấy lại dám nói chúng ta là đôi vợ chồng trẻ con (*). Đúng là khó nghe mà." Trình Ấu ôm cổ của Phó Cẩn nói ra cái danh xưng không có một chút cá tính nào đó.

[Phụ ấu vợ chồng: Fu - họ của Phó Cẩn]

"Ừ. Nghe không hay lắm, chỉ là trong danh xưng đó có chứa tên của hai chúng có lẽ cũng không tệ." Ngón tay của Phó Cẩn cuốn lấy lọn tóc của cô, mặt đầy cưng chiều nhìn khuôn mặt bánh bao đang nhăn nhó, đáng yêu khiến người ta muốn chọc cô một cái, trên thực tế anh cũng làm như vậy.

Thừa dịp Trình Ấu bị chọc cho ngẩn ngơ, Phó Cẩn lại ôm chặt cô, vẻ ôn nhu trong mắt như muốn tràn ra, mỉm cười nói, "Đáng yêu như vậy thật không muốn cho người khác nhìn thấy."

Không cho Trình Ấu cơ hội mở lời, một lần nữa chặn cánh môi của cô, dùng hành động chứng minh anh thích cô như thế nào.

"Không được, anh nam sinh yêu tinh này, mau nhả âm khí đây cho em hút sạch." Lúc được thả ra, Trình Ấu đỏ mặt, hơi đáng thương nói.

Phó Cẩn cười cười, "Vậy trước khi anh để cho em hút sạch, phải cố gắng ép khô anh đã,"

Bàn về việc ai mặt dày hơn ai, mồm miệng ai xấu xa hơn, Trình Ấu cảm thấy có đôi khi Phó Cẩn còn vượt cả cô. Người này ý xấu cất giữ quá sâu, không giống cô phơi bày rõ ràng.

Chẳng qua, ai mượn cô thích làm gì. Dù anh tốt hay xấu cô đều thích hết.

Trình Ấu kiễng chân lên, cố gắng ngang bằng với Phó Cẩn, hung tợn nói, "Phó Cẩn, em tốt với anh như vậy, anh phải biết quý trọng, không được vượt quá giới hạn, nếu không em liền chặt đứt tiểu Phó Cẩn!" Tay còn diễn tả cây kéo cắt xoành xoạch.

"..." Môi Phó Cẩn co rút, hơi dở khóc dở cười. Anh biết Trình Ấu muốn một lời bảo đảm từ anh, chỉ là nói như vậy...

Không khỏi lắc đầu, thấy đôi mắt Trình Ấu trợn to, lại gật đầu một cái, "Vì tiểu Phó Cẩn nhà em, anh nhất định sẽ không léng phéng với bông hoa dại nào, cũng không thèm nhìn, chỉ quan tâm một mình hoa loa kèn là em."

"Anh mới là hoa loa kèn, em là bông hoa cao lãnh, anh có biết hong hả!" Trình Ấu chu môi, vừa tức vừa buồn cười.

Tên đáng ghét, khuôn mặt đẹp trai đang lắc lư trước mắt cô, thân thể vừa kề sát vào, cô đã không suy nghĩ được điều gì khác nữa.

Hết lần này tới lần khác cô đều cam chịu dáng vẻ này của anh.

Trình Ấu, mày muốn không bị thua kém, thì phải xây dựng tương lai gia đình và địa vị.

Chốt lại, phải khiến cho Phó Cẩn một lòng một dạ với mình.