Chương 3: Vậy, em có muốn gặp cái tên khốn nạn này không?

Editor: Tương

Ngày kế tiếp, sáng sớm thời tiết mát mẻ, đám mây thỉnh thoảng che lấp mặt trời nóng rực.

Tất cả như bình thường tiến hành đâu vào đấy.

Con nhà giàu từ trên xe bước xuống, nói chung một là gia đình đi giống như thế hai là đi xe buýt hoặc là đi xe đạp và cuối cùng là đi bộ.

Một chiếc xe Bentley ở bên trong rất nhiều chiếc xe sang trọng khác đang chậm rãi dừng trước cổng trường, không lâu sau trên xe một thiếu niên mặc đồng phục của trung học Ngũ Nguyên bước xuống, đồng phục học sinh rất bình thường đơn giản nhưng anh mặc vô cùng khí chất. Hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, khiến người ta không nhịn được phải đứng lại nhìn.

Đồng phục học sinh mùa hè của trung học Ngũ Nguyên rất đơn giản, nam sinh mặc áo sơ mi tay ngắn, quần tây kaki, nữ sinh thì cũng mặc áo sơ mi tay ngắn nhưng có thêm chiếc nơ đỏ, cùng với chiếc váy kaki kẻ sọc.

Đây là người như thế nào? Đi tới đâu, ánh sáng liều chiếu tới đó, trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Một cái giơ tay nhấc chân cũng cho thấy xuất thân của anh rất tốt, lễ nghi thích hợp tạo cảm giác tao nhã. Dáng người cao ngất, biểu tình lạnh nhạt, mặt mũi anh tuấn, tản ra hơi thở mạnh mẽ thuộc về anh, điều này cực kỳ hiếm thấy trên người nam sinh ở độ tuổi này.

Không biết là ai bắt đầu nói ra cái tên "Phó Cẩn", không cần trong chốc lát, mọi người ở đây đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"A a a a! Anh ấy chính là Phó Cẩn, thành tích hạng nhất vạn năm đó, thật là đẹp trai quá!"

"Phó Cẩn đẹp trai thật, không biết đã có bạn gái chưa, tớ còn có cơ hội hay không.~"

"Không được, tớ sắp bị Phó Cẩn làm cho say mê, anh ấy so với Trác Uý Nhiên oppa còn đẹp hơn mấy ngàn lần!"

"Phó Cẩn bộ dáng không nên là con mọt sách sao?! Thành tích tốt như vậy, còn đẹp trai như thế, khiến nam sinh chúng ta còn dư lại biết sống thế nào đây!"

...

Lời yêu mến và hâm mộ vang bên tai không dứt, nhưng Phó Cẩn mắt điếc tai ngơ, nhàn nhã đi về phía mục tiêu của anh, phòng học.

Không biết tiểu gia hỏa có trách anh hay không?

Xung quanh cũng không thiếu các nam sinh ghen tị khi thấy Phó Cẩn được nhiều người hâm mộ vây quanh, miệng nói lời mỉa mai:

"Không phải chỉ là thành tích tốt một chút thôi sao, người lớn lên đẹp trai là điểm sao? Hừ, cũng không biết nhà có thể mua được mấy cân đất!"

"Đúng vậy, nhìn trong mắt cậu ta không coi ai ra gì kìa! Cho mình là ai chứ!"

...

Nhưng loại giễu cợt này lập tức bị phản bác trở về.

"Ngu dốt, đừng quên Phó chủ tịch tỉnh chúng ta họ gì, chớ ở Ngũ Nguyên này lăn lộn nữa, cút về nhà mà ăn đất của cậu đi."

"Thật xấu hổ mất mặt, đánh vào mặt đi, piapiapia (1)!"

[(1) tiếng đánh ._.]

"Người ta Phó Cẩn sinh ra đã ngậm thìa vàng thế hệ N chính thức con nhà giàu đẹp trai. Nó cũng là thứ mà cậu chưa bao giờ thấy để mà có thể nghi ngờ."

...

Mới vừa rồi còn lộ ra ánh mắt khinh miệt giờ trở nên như quả cà tím sương giá, héo. Nhất thời lẩn tránh ánh mắt phê phán của mọi người.

Trong số những cô gái ôm ấp tình cảm nồng nhiệt, đột nhiên có một cô gái dũng cảm lao ra ngăn cản đường đi của Phó Cẩn, chỉ thấy gương mặt cô ta đỏ bừng, thẹn thùng nói, "Cái đó, bạn học Phó Cẩn... Tớ... thích cậu. Cậu có thể kết giao với tớ không?"

"Xin lỗi." Phó Cẩn không nghĩ ngợi liền trả lời, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi, tay bỏ trong túi quần trông thật hờ hững.

Mặt nữ sinh trắng xanh, không còn một chút máu. Run rẩy hỏi: "Là bởi vì cậu có bạn gái sao?"

Vấn đề này hỏi đúng tiếng lòng của các nữ sinh ở đây, họ cũng vểnh tai lên lắng nghe.

"Không có." Phó Cẩn môi mỏng nhếch lên, tạm dừng một chút.

Biểu tình dửng dưng có chút biến hóa, trên mặt có nụ cười nhẹ, "Nhưng mà tôi đã thích một người, hơn nữa nhanh thôi cô ấy sẽ là bạn gái của tôi."

Nghe được nửa câu trước, đám nữ sinh thở ra một tiếng "Haz" yên tâm, còn có cơ hội. Lập tức bị nửa câu sau làm cho thương tâm.

Điều này giống như nhịp tim của tàu lượn siêu tốc vậy, khiến cho nhiều nữ sinh cũng không tiếp thu nổi, tình yêu còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

Nghe nói như thế, nữ sinh tỏ tình rốt cuộc không nhịn được che mặt và lui trở về.

Trong ngày hôm nay, diễn đàn BBS của trung học Ngũ Nguyên đã nổ tung rồi, bài viết được công bố trên đầu trang để thông báo hai tin tức quan trọng nhất, các học sinh đang lấy tốc độ cực nhanh truyền tin.

Một là thiếu niên thần bí Phó Cẩn rốt cuộc đã lộ diện mặt thật, tướng mạo đã quăng hoàng tử học đường Trác Uý Nhiên mười con phố, hơn nữa là con của cán bộ cao cấp, ba là Phó chủ tịch!

Hai là Phó Cẩn đã có đối tượng yêu thích, hơn nữa rất nhanh sẽ kết giao.

Các nam sinh thở phào nhẹ nhõm với tin tức thứ hai, nữ sinh thì chính là muốn tìm được người đã bắt được trái tim Phó Cẩn, thề là phải phân cao thấp với cô gái được ông trời chiếu cố này.

Nhưng Trình Ấu hai tai đều không nghe chuyện ngoài cửa sổ vì điều này không liên quan đến cô, chỉ một lòng đọc "sách thánh hiền", cô đã ở trong trạng thái ngẩn người từ hôm qua đến giờ, hiển nhiên cũng không chia sự chú ý đi quan tâm những chuyện khác.

Tiếng chuông vào học tiết hai vang lên, Trình Ấu cầm bút không ngừng viết trên quyển sổ lặp đi lặp lại "Phó Cẩn khốn nạn."... Viết toàn bộ khắp trang bìa, sau đó vẽ một cái nĩa thật lớn để nguôi giận.

Gặp được Phó Cẩn, Trình Ấu cảm thấy lý trí của mình rất dễ bị áp chế, dễ dàng thay đổi trở nên ưu tư, đây không phải là tình huống cô cảm thấy tốt.

Liều mạng kìm chế mình không nên nhớ anh, nhưng nỗi nhớ nhung vô tận như dâng lên thành biển, dáng vẻ Phó Cẩn ở trong đầu khua mãi không đi.

"Hơi..." Hít một hơi thật sâu, không thể chịu nổi mình như cô gái tương tư mòn mỏi, Trình Ấu xoa xoa đầu, đem tóc thẳng làm cho rối bời.

Đột nhiên, một bàn tay không có chút phòng bị nào sờ lên đầu Trình Ấu.

Quay đầu lại, người làm cho cô nhớ nhung suốt một ngày đang xuất hiện trước mặt, mang nụ cười cưng chiều nhìn cô nói, "Vậy, em có muốn gặp cái tên khốn nạn này không?"

[Xe Bentley]Bạn Học, Hãy Đối Mặt Với Tôi! - Chương 3: Vậy, em có muốn gặp cái tên khốn nạn này không?