Chương 10: Em không mặc gì là đẹp nhất

Ăn giấm chua bực bội là một chuyện, bên ngoài nhìn vào là một chuyện khác. Trình Ấu cũng không tính đi tới chào hỏi. Tín nhiệm tối thiểu vẫn phải có, nếu dễ dàng tức giận, người tổn thương chính là mình. Hà, lòng phóng khoáng, lòng phóng khoáng. Đưa tay vỗ vỗ ngực thuận khí.

"Ey, ey, ey, không thể vỗ." Trình Ấu vừa vỗ sân bay (1) của mình lại vừa có chút khẩn trương, còn chưa có lớn lên đâu, không được vỗ bẹp đi.

[(1) ý chỉ ngực bả đó]

Từ hai ngày trước Phó Cẩn đã từ bỏ "tính tình tốt" trước sau như một, vô cùng không nhẫn nại, nhất là bề ngoài còn phải giả vờ vui vẻ hòa thuận, dáng vẻ bạn tốt thì tôi cũng tốt. Anh chán ghét Trần Vũ Ngưng, dính người cực kỳ, ông nội lại yêu cầu anh trong vòng một tuần lễ phải đem tất cả sức lực thỏa mãn các mong muốn của cô ta. Một đôi mẹ con phiền toái, thật là làm cho người ta muốn tránh cũng sợ không kịp.

"Anh Cẩn, chúng ta đi uống trà sữa đi." Trần Vũ Ngưng lắc lắc cánh tay của Phó Cẩn, thấy sắc mặt anh âm trầm cũng làm như không biết, trên mặt vẫn là một nụ cười vui vẻ.

Bất hạnh mười mấy năm trước kia cô ta muốn đòi lại từ Phó gia, đặc biệt là Phó Cẩn, một nam sinh ưu tú, gia sản giàu có cùng địa vị to lớn. Nếu như có thể gả cho anh, tương lai của cô ta có thể tưởng tượng được, nhất định cơm áo không lo, muốn mua cái gì liền mua cái đấy, những thế hệ sau quan gia cũng sẽ đổ xô vào cô nịnh nọt. Suy nghĩ về bức tranh tươi đẹp một chút, bộ dạng đắc ý cũng bộc lộ ra lời nói.

Phó Cẩn nhìn dáng vẻ Trần Vũ Ngưng vui quên trở về (2), càng khó chịu, không để ý tới cô ta, đúng lúc liền thấy mỹ nhân từ trong đô thị đi ra Trình Ấu, nhìn thấy đồ bán trong cửa hàng kia, lại nghĩ đến tin nhắn cô gửi mấy ngày trước, bỗng chốc như có điều gì suy nghĩ, tâm tình xấu biến sạch, cong môi.

[(2) Vui quên trở về: LẠC BẤT TƯ THỤC vui quên trở về; vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng 'lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa)

Trần Vũ Ngưng cảm thấy khϊếp sợ với dáng vẻ mưa chuyển nắng của Phó Cẩn, theo ánh mắt anh tìm kiếm, một người mặc chiếc áo thun màu trắng, tiểu nữ sinh tóc ngắn trong chiếc quần jean và đôi giày vải đỏ, nhìn một cái cũng biết là lông còn chưa dài đủ.

Lại không nghĩ rằng Phó Cẩn thoát khỏi mình, đi tới bên nữ sinh đó, xoa tóc nữ sinh kia, để lộ ra nụ cười cưng chiều mà cô ta chưa bao giờ thấy, làm sao có thể. Phẫn nộ suýt chút nữa kéo đứt cái túi xách trong tay, Trần Vũ Ngưng xoay mặt lại vẫn là dáng dấp khéo léo cẩn trọng nghi ngờ đi tới hướng đôi "tình nhân nhỏ" kia.

Trình Ấu nghiêm mặt thở hổn hển trừng mắt nhìn Phó Cẩn, "Hừ, tại sao cậu không tiếp tục đi với tiểu mỹ nhân ấy đi, nắm Đậu nha thái (3) này có gì để nhìn." Rõ ràng là đã dựng xong trong lòng không được ăn giấm, không bộc lộ, không ngờ nam nhân này vừa xuất hiện ở trước mặt, không thoải mái trong lòng và lửa nóng tăng vùn vụt lên.

[(3) Đậu nha thái: ý chỉ người đang trong giai đoạn phát triển cơ thể cao và mỏng]

"Ghen?" Trong đầu Phó Cẩn ngược lại rất vui mừng, ghen thì đồng nghĩa với việc để ý.

"Mới không có." Thừa nhận thì thua liền, không được không được. Hai tay khoanh ngực, đầu ngẩng đã cao lại càng cao, giống như một con thiên nga trắng bướng bỉnh duỗi cổ dài.

"Làm sao đây, tôi rất vui nếu như em có thể ghen." Nghe lời này, Trình Ấu đỏ mặt lại không chịu thua, dùng lời nói hấp dẫn như vậy đúng là phạm quy, trong lòng cũng bớt giận hơn nửa. Phó Cẩn nói tiếp, "Sao lại đi tay không, không có mua nội y à?"

"Suỵt suỵt suỵt, cậu không được nói cái đó." Vội vàng lấy tay che miệng của Phó Cẩn, chuyện xấu hổ như vậy sao có thể để người khác nghe được, may là mọi người ở xung quanh cách ở rất xa có lẽ không nghe được. "Vốn dĩ là muốn mua, thấy cậu lại không muốn nữa."

"Tiểu tử khẩu thị tâm phi, là muốn tôi mua cùng em sao?" Phó Cẩn nở nụ cười ranh mãnh, cũng không đùa giỡn cô, mặt đầy đứng đắn hỏi.

Để cho bạn trai cùng mua nội y? Thêm một trận đỏ mặt tới mang tai, sẽ trêu chọc cô mà, khoảng cách gần như vậy, lại muốn ôm anh rồi, cái thói quen câu dẫn người này. "Cậu mà không biết xấu hổ đi vào, thì tớ sẽ mua."

"Vậy vào thôi." Cùng bạn gái mua nội y hoàn toàn không cần cảm thấy ngượng ngùng.

"Hả..." So với cô lại càng không biết xấu hổ.

Giữa lúc hai người "tôi tôi em em", Trần Vũ Ngưng nhìn không nổi, "Anh Cẩn, vị này là?" Giả vờ dò xét, dùng phong thái bạn gái Phó Cẩn hỏi, muốn đi kéo cánh tay của Phó Cẩn nhưng bị né tránh, trên mặt cũng không khó xử, đưa tay sửa sang sợi tóc.

"Bạn gái của tôi." Không có quá nhiều lời, Phó Cẩn cũng cảm thấy không cần thiết phải giới thiệu Trần Vũ Ngưng là ai, muốn trực tiếp đưa Trình Ấu đi mua nội y, ai ngờ tiểu gia hỏa không chuyển động, trái lại hướng Trần Vũ Ngưng cười châm biếm nói, "Xin chào, tôi là Trình Ấu, bạn gái của Phó Cẩn, mấy ngày nay bạn trai tôi làm phiền cô rồi." Dứt lời, dắt tay của Phó Cẩn, hai người dựa vào nhau không thể tách rời, "Đi thôi, bạn trai thân yêu của tớ, đi mua quần áo với tớ nào."

Nụ cười trên mặt Trần Vũ Ngưng đông cứng, khıêυ khí©h trắng trợn như vậy, hoàn toàn tách cô ra bên ngoài. Hai tay quả đấm nắm thật chặt, trợn mắt nhìn bóng lưng của hai người. Quần áo? Lại là nội y! Đúng là một nữ sinh không biết xấu hổ. Nếu Phó lão gia tử biết Phó Cẩn yêu sớm còn cùng cô gái mua qua loại đồ này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Phó Cẩn, đây là do anh ép tôi.

Người bán hàng nhìn tiểu nữ sinh đã đi rồi trở lại, nhiệt tình tiếp đón, thấy bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai, trong lòng suy nghĩ, bây giờ có chuyện gì xảy ra, "Xin hỏi anh cần gì?"

"Giới thiệu mấy bộ kiểu dáng đơn giản, dễ mặc cũng dễ cởi, tóm lại là có hiệu quả tốt. Cám ơn." Phó Cẩn mặt không đổi sắc nói ra những lời khiến Trình Ấu khϊếp sợ. Dễ mặc thì cũng được đi, nhưng dễ cởi là chuyện gì xảy ra? Vậy mà còn biết tóm lại.

Người bán hàng vui vẻ giới thiệu một số mẫu áo ngực xinh xắn và đơn giản, Phó Cẩn hài lòng gật đầu, "Chúng tôi tự xem trước, cần gì sẽ nói với cô. Làm phiền cô rồi."

"Được." Tuấn nam mỹ nữ vốn là cảnh đẹp ý vui, nhìn một cái cũng biết là xuất thân gia đình bất phàm, còn thân sĩ lễ độ như vậy, thật không dám quá không tốt.

Nhìn người bán hàng đi xa, Trình Ấu mới dám mở miệng, "Cậu sao lại không biết xấu hổ chút nào, còn biết nhiều như vậy."

"Mua nội y với bạn gái. Là chuyện bạn trai phải làm." Bởi vì cuối cùng cũng là anh cởi, đương nhiên là muốn chọn đồ vừa lòng mình.

"Phải phải phải, cậu xứng chức này nhất. Cậu cảm thấy bộ nào đẹp nhất?" Màu trắng? Có thể giả bộ thuần khiết hay không. Màu da? Ồ, tạm được đi. Màu đen? Cũng không tệ lắm phải không.

Phó Cẩn nghĩ cặn kẽ sau đó dùng giọng nghiêm trang ghé vào bên tai Trình Ấu, "Tôi cảm thấy, em không mặc gì là đẹp nhất."

***

Editor: Chương sau có H nhẹ nhẹ nha quý dị :))))). Hóng hơm?