Chương 29: Tâm tư

Editor: Matcha

*

Mười mấy năm nay Lâm Thiển luôn là một cô bé ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên cô "tiền trảm hậu tấu*", không cùng mẹ thương lượng từ trước, mà lại dám chạy theo Hứa Thâm tới nơi này.

*Tiền trảm hậu tấu có là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

Cho tới khi đến cái nơi gọi là" chỗ cũ" trong miệng Lục Bác Uyên, nhìn những gương mặt quen thuộc của đám nam sinh cùng lớp, lúc này cô mới nhận ra đây là tụ điểm của bọn họ, rốt cuộc vì sao mình lại tới đây chứ?

Lục Bác Uyên bật chai nước uống: "Ba mình không cho uống rượu, mong các đại gia thông cảm"

Vương Tuấn Võ nhanh miệng trả lời: "Không sao, vị thành niên như chúng ta còn chưa thể uống rượu"

Lục Bác Uyên lập tức vỗ đầu cậu: "Xì, mình là người lớn rồi đó!"

Cậu đến trường học muộn hơn những người khác một năm, đương nhiên là người lớn tuổi nhất hội. Nói xong câu này, Lục Bác Uyên mới ý thức được có bạn nữ ngồi đây nên đành vội vàng thu liễm lại, cư xử cũng văn minh hơn.

Cậu chạy tới bên Lâm Thiển:" Thiển ca cũng tới chung vui ?"

Nụ cười Lâm Thiển có chút gượng gạo: " Không đâu, mình đến một mình"

" Sao có thể như vậy được ?Thiển ca không cần khách khí như thế, cậu cứ coi đây như là nhà mình! Muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống, cứ tự nhiên !" Lục Bác Uyên vừa nói vừa rót một ly nước cho cô.

Khóe miệng Lâm Thiển giật giật, "xem như nhà mình" sao? Chẳng lẽ đây là nhà hàng của gia đình Lục Bác Uyên?

Đám nam sinh không chút câu nệ mà trái lại rất tự nhiên. Hơn nữa có lẽ bọn họ đã tới đây khá nhiều lần, đương nhiên sẽ thấy thoải mái hơn so với bên ngoài.

Lần đầu tiên Lâm Thiển bước vào nơi này. Đã có thời điểm cô chỉ nghĩ tới vụ khen thưởng, ai ngờ chỉ có mình cô là nữ cơ chứ, xấu hổ muốn chết.

Căn phòng riêng mà Lục Bác Uyên chọn lựa có cửa bằng kính rất lớn, từ đây cũng có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ ngoài kia, cảnh ban đêm của thành phố S vẫn khiến lòng người chấn động.

Lâm Thiển nhìn cảnh đẹp bên ngoài đến phát ngốc.

"Sao cậu lại không ăn nữa ?"

Hứa Thâm ngồi bên cạnh cô dường như không có ý định "quấn lấy" đám nam sinh kia, Lâm Thiển xấu hổ nên tận lực làm người vô hình, không biết vì sao mà Hứa Thâm cũng chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng đám người Lục Bác Uyên có vẻ đã quen với điều đó, bọn họ cũng chẳng có gan phá đám bầu không khí của hai người.

" Sao cậu không ăn thêm ?" Lâm Thiển kiên nhẫn hỏi lại.

Âm thanh của Hứa Thâm khó có lúc ôn hòa: "Buổi tối mình ăn rất ít"

"Vì sao chứ ?" Hỏi ra vấn đề nhạy cảm này, Lâm Thiển mới bỗng phát giác chính mình vượt quá giới hạn, liền xua tay: "Là mình nhiều chuyện"

Hứa Thâm lại không biết cô đang sốt ruột: "Một người ăn rất nhàm chán, thà không ăn còn hơn"

Một người?

Trước kia Lâm Thiển đã từng mạnh dạn dự đoán bố mẹ Hứa Thâm bận vô cùng, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ nói vậy. Chẳng lẽ bỏ một chút thời gian để sum vầy khó đến thế ư ?

" Nếu cậu thường xuyên nhịn đói thì sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, dù nhiều hay ít thì vẫn nên ăn một chút"

" Cậu không hiếu kỳ nữa sao ?" Hứa Thâm tự như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của cô.

Lâm Thiển rũ mắt: " Tuy mình không hiểu rõ cậu như Lục Bác Uyên, thế nhưng mình cảm thấy cậu không thích đem loại chuyện này ra kể cho người khác"

Ánh mắt Hứa Thâm càng thêm Thâm trầm, sau khi nghe thấy cụm từ "người khác", tim anh khẽ run lên.

"Món ăn mà đầu bếp nhà Lục Bác Uyên chế biến đều rất ngon, cậu không muốn thử sao?" Hứa Thâm trực tiếp lướt qua đề tài kia.

Lâm Thiển nhìn anh, cũng không cự tuyệt, chỉ có điều cô lại gắp một đũa rau cho anh: "Nếu cậu ăn thì mình mới ăn"

"Cậu uy hϊếp mình ?" Hứa Thâm nhướn mày.

Lâm Thiển bật cười: "Sao cậu lại nói mình uy hϊếp chứ ? Đây gọi là khen thưởng"

"Rau xanh?"

"Đúng ăn, ăn nhiều rau củ tốt cho sức khỏe"

Hứa Thâm cúi đầu nhìn đũa rau trong bát thật lâu, anh cảm thấy chính mình tự đào hố chôn bản thân.

*

Điều khiến Lâm Thiển vui vẻ nhất tối nay chính là ba Lục không cho phép đám con trai uống rượu, chỉ được dùng nước ngọt. Lục Bác Uyên hôm nay đặc biệt phấn khích, cô còn tưởng rằng cậu uống quá chén.

Đến khi ra ngoài, nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt nơi phố xá, Lâm Thiển lại thấy rất dễ chịu.

" Thiển ca thấy thế nào? Đồ ăn có hợp khẩu vị hay không?" Mãi sau Lục Bác Uyên mới bước ra ngoài, cơn gió lạnh cuối xuân thoáng qua, khiến cho cậu thanh tỉnh không ít, nói chuyện cũng bớt tăng động.

Lâm Thiển vội vàng tỏ ý: "Ăn rất ngon!"

" Ăn ngon là tốt rồi, hoan nghênh lần sau lại đến!" Lục Bác Uyên nở nụ cười vui vẻ.

Lâm Thiển qua loa đáp ứng cậu, cô nghĩ nếu lần sau có tới thì nhất định sẽ đến vào lúc cậu không ở đây.

" Nói đủ chưa?" Hứa Thâm đá Lục Bác Uyên ra nơi khác, rất tự nhiên thế chỗ cậu.

Lục Bác Uyên khoác tay lên vai nam sinh đứng cạnh mình, nghiêng đầu nhìn Hứa Thâm: "Thâm ca ghen sao?"

" Uống nước ngọt cũng say được sao?"

" Mình tới đây để kiểm chứng đó. Cậu đang sống ở tiểu khu Kim Hào Hoa, đúng chứ?"

" Ôn Ánh Tuyết nói cho cậu ?" Hứa Thâm chỉ cần động não chút là đoán ra được.

Lục Bác Uyên chưa từng có ý định che dấu chuyện mình thích Ôn Ánh Tuyết: " Lão tử đây chính là thích Ôn Ánh Tuyết, ông đây dám nói, cậu........" Ngay lúc này cậu mới ý thức được chỗ này không chỉ có mình hai người là Hứa Thâm và Lâm Thiển, may mắn là kịp thời phanh lại, rẽ vào chuyện khác: "Cậu, dám nói không?"

Trên mặt Hứa Thâm không chút dao động: " Xem ra lần sau mình nên nhắc nhở chú Lục, tốt nhất không cho cậu uống rượu"

Anh nói xong liền nắm lấy cổ tay Lâm Thiển, nhấc chân rời đi.

Lâm Thiển còn chưa thể kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, đã bị anh túm đi.

" Này, không cần chào tạm biệt hay gì đó hay sao ?"

" Bọn họ sẽ tự về nhà" Hứa Thâm đối với chuyện này đã thành thói quen.

Lâm Thiển xoay người thăm dò, đám nam sinh kia cũng không có biểu hiện gì khác thường, chẳng lẽ họ không cảm thấy kì lạ hay sao?

" Vậy thì, chúng ta đi đâu thế?"

"Về nhà."

Quay về, về nhà?

Nhà nào chứ?

Suýt chút nữa thì Lâm Thiển đã không kìm nổi mà nói ra suy nghĩ lòng mình, may là cô còn kịp nhớ tới tiểu khu Kim Hào Hoa nên lúc này mới không có chuyện " nhất nhất túc thành thiên cổ hận*"

*Một sai lầm khiến ta mãi ân hận.

Gần đây cô luôn cảm thấy Hứa Thâm nói chuyện rất có thâm ý, minh chứng chính là việc vài lần suýt bị anh bắt cóc, xem ra sau này nên tránh xa anh, càng xa càng tốt!

Khi bị Hứa Thâm nhét vào trong xe, Lâm Thiển vẫn còn đang mơ hồ quyết định chuyện có nên trò chuyện cùng anh nữa hay không, chờ đến lúc Hứa Thâm ngồi bên cạnh cô, bỗng dưng Lâm Thiển mới có một loại cảm giác thật thật giả giả đan xen diệu kỳ.

" Vẫn là tiểu khu Kim Hào Hoa sao?" Người đàn ông trung niên ngồi phía trước lên tiếng, đến cùng cũng không hỏi cô là ai.

" Ừ" Hứa Thâm nhẹ gật đầu, sau đó xe liền nổ máy.

*

Thời điểm về tới nhà đã hơn 9 giờ.

Sau khi tới thành phố S, cô chưa bao giờ về muộn đến vậy.

Tuy Đào Thư Âm đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Thiển, thế nhưng bà là mẹ, con gái mãi chưa về sao có thể không lo lắng ? Ngay khi Lâm Thiển mở cửa tiến vào, bà lập tức đứng dậy.

" Đi ăn cùng bạn sao ? Ăn no chưa?" Mặc dù Đào Thư Âm đối với con gái có nhiều yêu cầu khắt khe, nhưng bà cũng chẳng phải người cổ hủ, biết Nhị Trung tổ chức đại hội thể thao, có lẽ cả lớp đều đi ăn mừng, vì vậy bà cũng không dò hỏi quá kĩ.

Chỉ là bà không nói, Lâm Thiển lại không thể không hỏi: " Mẹ, con có chuyện muốn hỏi"

Đào Thư Âm nhìn thấy biểu tình trên mặt con gái mình, bà biết ngay con bé này đang có ý tưởng gì, vì thế liền kéo cô ngồi xuống sofa.

"Vấn đề gì cơ, mau kể cho mẹ nghe"

" Hồi đó sao ba mẹ lại quen nhau?"

Đào Thư Âm sửng sốt, bà không nghĩ tới con gái sẽ hỏi loại vấn đề như vậy. Có điều bà cũng là người từng trải, cũng có một thời thanh xuân rực rỡ tươi đẹp, những cái tiểu tâm tư kia sao có thể qua được mắt bà?

" Kẻ bám đuôi đó!" Đào Thư Âm phì cười " Khi ấy ba mẹ học chung trường, ba con rất hay pha trò, viết văn chương cũng có chút ý tứ, vì vậy cũng có khá nhiều bài đăng trên bản tin trường, lúc đó mẹ làm cho ban biên tập, ba mẹ liền quen biết nhau thông qua cách này.

" Sau đó thì?"

" Cha con nói thích mẹ đó. Ông ấy đúng là đồ vô liêm sỉ, từ khi tỏ tình liền dỗ mẹ bằng cách mua quà, mời đi xem phim. Có một lần trong tiết của ông ngoại con, ba con còn trà trộn vào trộm nghe giảng, đến lúc ông ngoại con phát hiện, cha con liền nói rằng vì ngưỡng mộ nên đến"

" Sao ông ấy phải làm vậy?"

" Vì tới gặp mẹ nha!" Đào Thư Âm khi nhắc tới chuyện năm đó, trong mắt đều tràn ngập ý cười hạnh phúc.

Lâm Thiển rũ mắt. Ba thích mẹ như vậy, có lẽ giống như chuyện Lục Bác Uyên theo đuổi Ôn Ánh Tuyết, cho nên thích một người là như vậy sao?

" Ba con đó nha rất yêu thích nghiên cứu, nếu không phải sau này ông ấy trở thành biên tập viên thì ông ngoại con nhất định sẽ chia rẽ đôi ta bằng được ! Chính là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kế tiếp còn không phải đi mở quán ăn hay sao"

Lâm Thiển cũng bật cười theo: " Mì bố nấu rất ngon"

" Thiển Thiển, sao đột nhiên con lại hỏi mẹ chuyện này?" Đào Thư Âm ôn nhu hỏi.

Vì điều gì? Chính Lâm Thiển cũng không rõ.

Trên đường trở về nhà, bỗng dưng trong đầu cô nảy ra vấn đề kia.

Cô cảm thấy Hứa Thâm thay đổi một cách bất thường, song cô cũng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.

" Mẹ, thích một người chính là muốn đối xử tốt với người ấy, có phải giống như tình cảm của cha dành cho mẹ?"

Đào Thư Âm đã suy đoán được một vài chuyện, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà sẽ không vì băn khoăn mà bắt ép con.

"Thiển Thiển, con còn nhỏ tuổi, thích là một chuyện tương đối phức tạp, dù ba đối tốt với mẹ như vậy, nhưng không nhất định hai người yêu nhau đều sẽ như vậy."

Lâm Thiển hiểu, nhưng lại giống như không hiểu.

" Mau đi tắm rửa thay quần áo, việc này vô cùng phức tạp, hiện giờ có thể thấu hiểu nhưng kiến thức kia đã rất lợi hại rồi" Đào Thư Âm vỗ vai con gái.

Lâm Thiển gật đầu, cô đồng ý với ý kiến này, chuyện tình cảm thật phức tạp.

*

Lâm Thiển quyết định nghe theo ý kiến của mẹ, phải học hành cho tốt. Lúc sau cô mới nhớ ra mình vẫn còn một đối thủ là Phó Hướng Chân.

Cho nên những cái ý tưởng táo bạo về Hứa Thâm đều bị cô ép lại, những chuyện kia quá phức tạp, cô không hiểu nhưng cũng chẳng dám suy nghĩ thêm.

Hứa Thâm làm như chưa có chuyện gì xảy ra, hai người tuy vẫn vậy thế nhưng lại có chút xa lạ.

Tới lớp Hứa Thâm không hề ngủ gật, có điều anh cũng chẳng có tâm trí nghe giảng, lúc thì phát ngốc nhìn chằm chằm cuốn sách trên bàn, lúc thì lại ngơ ngẩn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng Lâm Thiển đều phớt lờ anh.

Tháng năm, thời tiết cũng dần trở nên oi bức, cây cỏ hoa lá trong khuôn viên trường cũng nhờ đó mà nở rộ theo, sức sống vô cùng mãnh liệt.

Vào giữa tháng năm, Nhị Trung có vài vị khách ghé thăm, họ là những giáo sư ưu tú đến từ trường đại học T, chủ yếu tới đây nhìn xem trạng thái học tập của khối 12, mặt khác chính là buổi giao lưu kiến thức giữa các thầy cô.

Ngoại trừ việc này, cũng có vài hoạt động phúc lợi, tỷ như một vị giáo sư dày dặn kinh nghiệm tới để chuẩn bị tổ chức một buổi tọa đàm nhằm phổ cập một vài thông tin hữu ích về khoa học, mở rộng tầm nhìn cho những ai chưa hiểu rõ bộ môn này.

Khối 12 hiển nhiên không có thời gian tham gia, thành phần tham dự cũng chỉ bao gồm ban thực nghiệm của hai khối còn lại.

" Cậu đoán xem giáo sư trường đại học T là người thế nào ?" Ngồi trong giảng đường, Tống Tiểu Văn nhỏ giọng hỏi Lâm Thiển.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Thâm: Đầu óc này suy nghĩ lung tung gì vậy ?

Lâm Thiển: →_→

*

Chào 2021 <3

Trở lại sau 3 tháng vắng bóng :))

Từ giờ mình sẽ đăng truyện đều đặn hơn

Hí hí

*

May all your new year wishes come true!!!