Nhà của Chu Nghệ Tuế nằm trên một con phố chen chúc, chung quanh đều là những căn nhà thấp thấp lùn lùn,tuyết lớn bao phủ lên các mái nhà, nhìn qua như đầu đang đội cái mũ nhung trắng như tuyết.
Lãng Trăn dừng xe, đứng dựa vào xe nhìn Chu Nghệ Tuế chậm rãi đi vào tòa nhà màu xám, đi qua những đống tuyết nhỏ đã bị dẫm đạp dơ bẩn, mấy cây khô trơ trọi, bảng dán thông báo của khu nhà rồi biến mất trong cầu thang.
Lãng Trăn nhìn trong chốc lát, trên mặt nhìn không ra biểu tình, lại hút hai điếu thuốc.
Trong làn sương khói lượn lờ, tuyết rơi dày lặng lữ, Lãng Trăn lộ ra một nụ cười khổ hiếm thấy.
Trong thế giới yên tĩnh này, tiếng chuông di động vang lên vô cùng chói tai, Lãng Trăn dập tắt thuốc lá, nhận điện thoại rồi ngồi vào xe.
Là điện thoại của trợ lý.
“Lãng ca, có một vụ kiện, hiện tai đối phương đang ở văn phòng yêu cầu chính anh tiếp nhận và xử lý.”
“Các cậu tìm hiểu tình huống trước đi, tôi quay trở lại ngay.”
Lãng Trăn là một luật sư, nói chính xác là một luật sư nổi tiếng.
Lãng Trăn nhanh chóng chạy về văn phòng, khu vực tiếp tân của văn phòng có một phụ nữ giàu có, mặc cái áo lông tinh xảo, trong tay cầm ví LV, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, hai hàng lông mày cao, đồng thời thái độ vênh váo tự đắc, làm hai trợ lý có chút ăn không tiêu.
Quý phu nhân nhìn thấy Lãng Trăn bước vào, ánh mắt lập tức liền thay đổi, mở miệng nói: “Luật sư
Lãng, anh đã trở lại.”
Lãng Trăn ôn hòa mà cười cười, ngồi xuống đối diện: “Hôm nay có chút việc phải ra ngoài, nói trước một chút về tình huống của cô đi.”
Kỳ thật đối phương không cần nói, Lãng Trăn cũng có thể đoán được, đơn giản chính là phân chia tài sản khi ly hôn.
“Chồng tôi nɠɵạı ŧìиɧ, tôi có ảnh chụp, nếu cùng hắn ly hôn, tôi có thể khiến hắn ra đi tay trắng không?” Cô ta vừa nói vừa lấy mấy tấm ảnh trong ví ra.
Rất nhiều người đều cảm thấy chỉ cần người kia nɠɵạı ŧìиɧ, thì mình có thể khởi tố, làm đối phương phải ra đi tay trắng.
Lãng Trăn sớm đã quen chuyện như vậy, cũng không trông cậy đối phương có thể nói thẳng vào điểm chính, mà làm theo phương pháp dò hỏi tình huống.
Chờ đến khi tiễn khách, văn phòng chỉ còn lại hai thực tập sinh đang sửa sang lại hợp đồng.
Đây cũng là thất tình, thậm chí càng khoa trương
hơn, đây là kết hôn xong lại nɠɵạı ŧìиɧ.
Phản ứng đầu tiên của người khách này là nhất định phải nắm giữ tiền trong tay mình, tốt nhất một chút tiền cũng không để lại cho đối phương.
Trong mắt cô ta có phẫn nộ, có thù hận, có khoái ý nhưng lại không có bi thương cùng tuyệt vọng.
Lãng Trăn đã xử lý rất nhiều án kiện ly hôn, đại đa số đều giống như người phụ nữ nay, so với nổi đau bị bỏ rơi, hầu hết họ đều tỏ ra cực kỳ hung hăng.
Đó là hệ thống phòng ngự của người trưởng thành. Ngay từ đầu, người trưởng thành đều biết chỉ có bản thân mình mới không phản bội chính mình.
Nhưng Chu Nghệ Tuế thì khác, trong cảm nhận của cô, Đàm Phong là người không có khả năng gây tổn thương cho cô nhất, cho nên cô yêu hắn không giữ lại chút gì, Đàm Phong chỉ cần phản bội cô, là có thể trực tiếp phá hủy hệ thống phòng ngự của cô.
Ngu ngốc đến không thể ngốc hơn được nữa, tùy tiện kể cho người khác, ai cũng sẽ mắng cô một câu.
Lãng Trăn thở dài một hơi, mở di động, thấy em gái kia của mình đang đăng tin trong vòng bạn bè. Cặp vợ chồng mới cưới nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
Chu Nghệ Tuế nghe tiếng đập cửa liền tỉnh lại, người cô nóng lên, đầu choáng mắt hoa thật khó chịu, buồn nôn, đôi mắt sưng to.
Nghiêng ngả lảo đảo đi mở cửa, không khí lạnh bên ngoài tràn vào, Chu Nghệ Tuế không nhịn được mà rùng mình.
Lãng Trăn ngửi thấy mùi rượu, thấy trong phòng khách có một chai bia, bên trong còn thừa nửa chai.
Mà người trước mắt sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng, Lãng Trăn nhíu nhíu mày, Lãng Trăn biết người này tửu lượng cực kỳ kém, năm đó liên hoan tốt nghiệp cao trung, chỉ một chén rượu liền say, hiện tại còn nửa bình, anh vươn tay, ngữ khí có chút trách cứ: “Cậu còn phát sốt, vì cái gì còn muốn uống rượu?”
Vì cái gì? Lãng Trăn hỏi xong cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề này có chút ngu ngốc.
Chu Nghệ Tuế giống như đứa trẻ làm sai, đại khái vẫn hiểu mình bị mắng, vành mẳt đỏ hồng lên, đáng thương vô cùng mà nhìn Lãng Trăn.
Bộ dáng này so với bộ dáng muốn chết muốn sống ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều.
Lãng Trăn thở dài một hơi, lý trí nói cho anh, hiện tại đi ra ngoài, cùng hết thảy việc này đều không quan hệ với mình.
Anh đứng ở chỗ này, không nhúc nhích giống như trúng tà.
Vốn dĩ người sinh bệnh, hiện tại lại uống say, cả người căn bản đứng không vững, mắt thấy cô sắp té ngã, Lãng Trăn ma xui quỷ khiến mà vươn tay, giây tiếp theo liền ôm cô vào lòng, người trong lòng ngực ấm áp, hơi thở tịch mai nhàn nhạt.
Người trong lòng ngực sốt mơ hồ, mặt nóng bỏng mặt từng chút từng chút một cọ vào cổ Lãng Trăn,, mơ mơ màng màng nói: “Phong ca, sao anh mặc ít như vậy, phải mặc nhiều quần áo lên.”
Lúc cô nói chuyện, thân thể không ngừng tụt xuống, Lãng Trăn từ từ ngồi xổm xuống đem người kéo lên, mặt Chu Nghệ Tuế không ngừng vuốt ve cổ lạnh băng của anh, da thịt chạm nhau mang theo từng đợt nóng bỏng.
“Bây giờ cậu phát sốt, tôi mang cậu đi bệnh viện.”
Lãng Trăn có chút lo lắng người này có khả năng sốt đến cháy hỏng đầu óc.
Đôi mắt Chu Nghệ Tuế ần ận nước, cô ngửa đầu, hô hấp nóng bỏng: “Bệnh viện?”
Mắt Chu Nghệ Tuế dừng một chổ thật lâu, ôm lấy eo Lãng Trăn, khóc lên: “Không muốn đi bệnh viện, Phong ca không cần đi bệnh viện, chúng ta không cần đi bệnh viện.”
Cô vừa nói vừa lôi kéo Lãng Trăn, sau đó co người lại trong góc, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào người Lãng Trăn: “Chúng ta trốn ở chỗ này, viện trưởng sẽ không tìm thấy chúng ta.”
Lãng Trăn nghe lời này, đầu liền đau, huyệt Thái Dương co giật lại
không có biện pháp phát giận.
Người trước mắt, ánh mắt nghiêm túc, trong mắt là nhiệt tình, ảnh ngược bộ dáng của anh.
Lãng Trăn đem người kéo lên, từ trên sô pha lấy một tấm thảm long quấn lên người trong long, sau đó ôm người đi ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại.
Bác sĩ vẫn là bác sĩ ngày hôm qua, lại là thủ tuch như ngày hôm qua, Lãng Trăn giao tiền thuốc men, lúc quay lại, Chu Nghệ Tuế đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt ửng hồn, hộ sĩ đang chuẩn bị ghim kim truyền dịch.
Di động của anh vang lên, đầu kia là trợ lý, nhắc nhở anh buổi chiều còn có phiên tòa ở phía bắc khu phù dung, yêu cầu 3 giờ làm việc trước với thẩm phán và kiểm sát trưởng.
Lãng Trăn đứng ở cửa phòng bệnh, trong di động truyền đến âm thanh của trợ lý, ánh mắt anh dừng lại trên người đang nằm trên giường bệnh, Chu Nghệ Tuế nằm đó chỉ còn cơ thể yếu ớt, hơi thở mỏng manh, tùy ý hộ lý bãi tới lộng đi.
Lãng Trăn xoay người rời khỏi bệnh viện, lái xe đến toà án.
Lúc quay lại lần nữa, Chu Nghệ Tuế đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với tiểu cô nương giường bên cạnh.
“Tỷ tỷ, chừng nào thì chị xuất viện nha?”
“Một lát nữa chị xuất viện rồi.”
“Bà em nói phải vài ngày nữa em mới được xuất viện.”
Ngươi một câu ta một câu mà nói, Thanh âm của Chu Nghệ Tuế ôn nhu lại thanh thúy, nếu không cẩn thận nghe, thậm chí còn
không cảm giác được ẩn sâu trong thanh âm của cô có chút mỏi mệt.
Lãng Trăn nghe Chu Nghệ Tuế quay đầu hỏi tiểu nữ hài: “Em giúp chị một chút được không?”
Tiểu cô nương lập tức gật gật đầu, bộ dáng lúc nào cũng có thể giúp bạn chung phòng mới quen biết vượt lửa băng sông.
Lãng Trăn nghe Chu Nghệ Tuế nói: “Tỷ tỷ muốn mượn điện thoại đồng hồ của em một chút, gọi điện thoại cho một người.”
Anh đột nhiên ý thức được, anh lo lắng nhiều quá, Chu Nghệ Tuế sẽ không chết, chẳng sợ chỉ có một hơi, cô sẽ cố gắng mà sống bởi vì thế giới này còn một người đang sống tên là Đàm Phong.
Hắn còn sống trên đời này, Chu Nghệ Tuế sẽ không bỏ được mà chết đi.
Lãng Trăn không nghe nữa, xoay người rời đi. Anh bước đi vừa nhanh vừa vội, như là phía sau có một thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo anh.