“Cậu nói cái gì?!”. Lâm Nhan Ngạn mở to hai mắt.
Hôm nay, Lâm Nhan Ngạn đi khám thấy đã có thai hai tháng nên Ngô Luật Quần mời Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm đến nhà chúc mừng. Thừa dịp hai người đàn ông nướng thịt trong sân, Dụ Vi Hề nói thật chuyện mình và Mộ Tử Khâm đang yêu nhau. Giống y trong dự liệu của cô, phản ứng của Lâm Nhan Ngạn rất kịch liệt.
“Tớ nói”, Dụ Vi Hề cúi đầu, chọc chọc ngón tay, nói bé như tiếng muỗi kêu: “Tớ nói, tớ và Mộ Tử Khâm đang sống cùng nhau”.
“Dụ Vi Hề, đừng nói đùa, bây giờ tớ đang mang thai, đứa bé rất có thể sẽ bị cậu làm sợ đến mức mất luôn đấy”. Lâm Nhan Ngạn sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi, “Nói cho tớ biết, có phải là cậu bị ép buộc không?”.
Dụ Vi Hề lắc đầu, “Thực ra là do tớ tự nguyện”.
Vừa dứt lời, Lâm Nhan Ngạn xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng như thể đang sắp tắt thở đến nơi, “Vi Hề, cậu thực sự khiến tớ giật mình quá đấy!”.
“Đừng nói thế”. Dụ Vi Hề bắt đầu nói tốt cho Mộ Tử Khâm, “Thực ra anh ấy rất tốt, rất quan tâm đến tớ, hơn nữa…”.
“Hơn nữa cái gì?”. Lâm Nhan Ngạn gặng hỏi.
Dụ Vi Hề cúi đầu cười cười, “Hơn nữa, anh ấy nói anh ấy vẫn luôn muốn tớ làm bạn gái anh ấy”.
“Mộ Tử Khâm lại đi nói mấy lời tâm tình như thế á?”. Lâm Nhan Ngạn vuốt vuốt ngực, “Thật sự là quá đáng sợ, con tớ suýt nữa chui đầu ra luôn rồi”.
“Bà bầu à, cậu mới mang thai có hai tháng, đứa bé trong bụng cùng lắm chỉ là một cục thịt thôi, phải có tí thường thức chứ?”. Giọng nói của Mộ Tử Khâm vang lên phía sau hai cô.
“Cái gì mà cục thịt? Cậu nói chuyện lễ độ chút cho tôi nhờ!”. Lâm Nhan Ngạn lườm anh, “Cái mồm đúng là độc địa, thật không biết sao Vi Hề lại chọn cậu nữa?”.
“Tôi không quan tâm cậu có biết hay không, dù sao bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi”. Mộ Tử Khâm nói xong liền đưa thịt nướng cho Dụ Vi Hề, “Này, theo yêu cầu của em, không cho ớt đâu, cứ yên tâm ăn đi”.
“Cảm ơn, em đi lấy dao nĩa”. Dụ Vi Hề đứng dậy đi vào bếp.
“Này, của tôi đâu?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.
“Đi tìm chồng cậu mà đòi”. Mộ Tử Khâm khoát khoát tay.
“Cậu…”. Lâm Nhan Ngạn chán nản.
“Vợ à, đừng tức giận, thịt nướng tới đây”. Ngô Luật Quần bưng một đĩa thịt nướng to đùng đến trước mặt vợ, lấy lòng, “Muốn ăn miếng nào, anh bón cho em ăn”.
“Cho xin đi, hai người đừng có buồn nôn như thế được không?”. Mộ Tử Khâm lắc đầu, cũng đi vào bếp.
“Sao không chờ ở ngoài?”. Dụ Vi Hề vừa rửa đĩa vừa hỏi.
Mộ Tử Khâm không nói gì, chỉ tựa vào cạnh tủ bát lẳng lặng nhìn cô.
“Sao lại nhìn em như thế?”. Dụ Vi Hề nghi hoặc.
“Anh đang nghĩ”, Mộ Tử Khâm chậm rãi nói: “Chúng ta đến lúc nào đó cũng phải có một đứa con thôi”.
Nghe vậy, tim Dụ Vi Hề hồi hộp đập thình thịch, anh ấy… muốn có con với mình?
Mộ Tử Khâm khoanh hai tay trước ngực, nói đùa: “Có điều, nếu con chúng ta mà giống em thì đúng là bi kịch của nhân gian”.
Dụ Vi Hề bĩu môi, biết ngay là anh chẳng nói được lời nào hay đâu mà.
Đang hờn dỗi, một đôi tay ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, giọng nói của Mộ Tử Khâm vang lên bên tai cô: “Nhưng nếu con mà lắm thịt giống em, ôm vào thoải mái thế này thì cũng không tệ”.
Dụ Vi Hề kinh ngạc quay đầu lại, “Mộ Tử Khâm, đây là lần đầu tiên trong đời anh khen em đấy”.
“Vậy còn em?”. Mộ Tử Khâm đặt cô lên trên tủ bát, nhìn thẳng vào mắt cô, “Hình như từ trước tới giờ em chưa từng khen anh”.
Dụ Vi Hề vươn tay ra vuốt ve gương mặt anh, “Anh khá đẹp trai”.
“Còn gì nữa?”. Mộ Tử Khâm hỏi.
“Còn cả năng lực làm việc không tệ”. Dụ Vi Hề mỉm cười.
“Những cái khác thì sao?”. Mộ Tử Khâm nhướn mày, “Ví dụ như biểu hiện trên giường chẳng hạn?”.
“Cái đó”, Trên mặt Dụ Vi Hề hiện lên vẻ giảo hoạt, “Cái đó, phải chờ một hôm nào đó em ra ngoài tham khảo rồi về sẽ nói cho anh biết”.
Nghe vậy, mắt Mộ Tử Khâm chậm rãi nheo lại, “Chi bằng, bây giờ em nói cho anh biết luôn đi”.
Nói xong, Mộ Tử Khâm cúi đầu hôn lên cổ cô. Cảm giác hơi ngứa ngứa khiến Dụ Vi Hề phải ngẩng đầu lên. Môi anh quyến luyến trên làn da trắng nõn vùng cổ cô còn tay lại đi xuống chỗ đùi cô, chậm rãi vuốt ve lên phía trước. Cơ thể hai người dính sát vào nhau hợp không để lại dù chỉ một khe hở. Da thịt tiếp xúc với nhau mang đến cảm giác rung động quen thuộc.
Lúc này, một giọng nữ lạnh lùng đánh tan bầu không khí mê hoặc trong phòng bếp: “Hai người các cậu dừng ngay lại cho tôi!”.
Hai người nghiêng đầu thấy Lâm Nhan Ngạn và Ngô Luật Quần đứng ở cửa lập tức tách nhau ra.
Lâm Nhan Ngạn xoa xoa thắt lưng, trách móc: “Xin đi, đây là phòng bếp nhà tôi, hai người các cậu không thấy xấu hổ khi làm cái chuyện này ở ngay đây à?”.
“Thôi đi”. Mộ Tử Khâm chỉnh lại quần áo, ung dung nói: “Cục thịt trong bụng cậu chính là được tạo ra trong WC của nhà hàng còn gì nữa”.
Lâm Nhan Ngạn quay đầu, trừng mắt lườm chồng, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại nói cho cậu ta biết?!”.
Ngô Luật Quần cười cười: “Anh chỉ muốn khoe năng lực của mình thôi mà”.
“Thế nên chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai nói ai hết”. Mộ Tử Khâm kéo Dụ Vi Hề, “Đi, đi ra ngoài ăn”.
Lâm Nhan Ngạn nhìn bóng lưng anh, tức giận nghiến răng ken két: “Mộ Tử Khâm, một ngày nào đó cậu sẽ rơi vào tay tôi!”.
Đương nhiên, ngoài Lâm Nhan Ngạn thì còn một người nữa khi nghe tin bọn họ yêu nhau cũng phản ứng rất mạnh.
“Dụ Vi Hề, em biết không? Đây là hành vi vô trách nhiệm với cuộc đời của chính em”. Giản Vu Ngôn chân thành nói: “Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, mau chia tay với Mộ Tử Khâm đi”.
“Có cần phải làm quá lên thế không?”. Dụ Vi Hề nhíu mày, “Tôi và anh ấy bây giờ đang tiến triển rất tốt, sao phải chia tay?”.
Giản Vu Ngôn do dự hỏi: “Em thích cậu ta thật à?”.
Mặt Dụ Vi Hề đỏ bừng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
“Em thực sự không hối hận?”. Giản Vu Ngôn hỏi.
“Tôi và Mộ Tử Khâm ở bên nhau rất hạnh phúc”. Dụ Vi Hề thản nhiên cười, “Cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi trong suốt thời gian qua. Đúng rồi, hôm nào ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm đi”.
“Miễn đi, mối thù của anh và Mộ Tử Khâm còn chưa thanh toán xong”. Giản Vu Ngôn từ chối.
“Giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà lại kết mối thù lớn như vậy?”. Dụ Vi Hề tò mò.
Giản Vu Ngôn mỉm cười, “Đến lúc đó em tự nhiên sẽ biết thôi”.
“Úp úp mở mở, không thèm nghe anh nói nữa”. Dụ Vi Hề đứng dậy, “Tôi phải về đây, tạm biệt”.
Nhìn bóng lưng Dụ Vi Hề khuất xa nơi đầu đường, Giản Vu Ngôn lấy điện thoại ra bấm một dãy số của người đã lâu không gặp, “Alô, Tả Ưu đấy à? Anh có một tin về Mộ Tử Khâm đây”.
Dưới ánh mặt trời, khoé miệng Giản Vu Ngôn cong lên tạo thành một đường cong đẹp mà lạnh lùng.
Hôm nay, Mộ Tử Khâm về rất muộn. Đại sảnh trong nhà tối đen như mực, chỉ có tiếng nào ào ào trong toilet phòng ngủ trên lầu. Mộ Tử Khâm mở rộng cửa thấy ngày một hình ảnh cực kì mê hoặc: Dụ Vi Hề đang tắm vòi hoa sen, dòng nước trong vắt đang chảy trên da thịt trắng nõn mềm mại của cô, đan vào nhau tạo nên những đường nét tuyệt đẹp. Cơ thể cô như được mặc lên một bộ quần áo trong suốt, đặc biệt gợi cảm.
Mộ Tử Khâm ung dung tựa người vào cạnh cửa, trong ánh mắt có ngọn lửa đang âm ỉ cháy.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên cảm thấy được gì đó, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh, vô thức lấy tay che người, lúng túng, “Sao anh cứ tuỳ tiện xông vào như thế?”.
Mộ Tử Khâm chậm rãi đi tới trước mặt cô, dừng lại, nước thấm ướt cả người anh nhưng anh không thèm để ý. Giọng nói anh vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên khàn khàn: “Cơ thể em anh biết rất rõ mà, sợ gì chứ?”.
Trong phòng tắm, hơi nóng mờ mịt mang theo hương vị gột rửa tươi mát.
Dụ Vi Hề không nhịn được hỏi: “Hôm nay anh đi đâu thế? Muộn vậy mới về”.
“Những lời này của em nghe cứ như là giọng điệu của một bà vợ ấy”. Mộ Tử Khâm mỉm cười.
“Vậy anh không thích em nói thế à?”. Dụ Vi Hề hơi cúi đầu.
“Anh không có ý đó”. Mộ Tử Khâm vươn tay, “Này, xem đây là cái gì?”.
Dụ Vi Hề ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng: Trên tay Mộ Tử Khâm là một quả cầu thơm bằng bạc được làm mô phỏng theo tài liệu từ đời Đường. Cô còn nhớ mấy tuần trước đã từng vô tình nói trên điện thoại với Nhan Ngạn rằng cô rất thích món đồ này, không ngờ Mộ Tử Khâm vẫn còn để trong lòng.
“Anh là vì đi tìm mua cho em cái này nên mới về muộn thế à?”. Dụ Vi Hề nhìn quả cầu thơm bằng bạc. Dưới ánh đèn, nó toả ra ánh sáng long lanh như ngọc làm nổi bật nụ cười nơi khoé môi cô.
“Không thì còn gì nữa?”. Mộ Tử Khâm hỏi lại.
“Cảm ơn anh”. Dụ Vi Hề đang muốn vươn tay ra lấy nhưng Mộ Tử Khâm không cho.
“Đến lượt anh hỏi em”, Mộ Tử Khâm nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay em đã đi ra ngoài gặp Giản Vu Ngôn đúng không?”.
Dụ Vi Hề thành thực gật đầu, giải thích: “Em chỉ muốn nói cho anh ta biết chuyện chúng ta đang hẹn hò thôi”.
“Hai người còn nói gì về anh nữa?”. Mộ Tử Khâm gặng hỏi.
Dụ Vi Hề chậm rãi nhớ lại: “Ưm, anh ta khuyên em chia tay với anh, còn hỏi em có thích anh không, còn…”.
Mộ Tử Khâm ngắt lời cô: “Vậy khi cậu ta hỏi em có thích anh không em trả lời thế nào?”.
Dụ Vi Hề ngây người, vội hắng giọng nói: “Anh đói bụng rồi chứ, ra ngoài trước đi, em tắm xong sẽ dọn cơm cho anh”.
Mộ Tử Khâm không chấp nhận, “Dụ Vi Hề, không được đánh trống lảng”.
“Vấn đề này không quan trọng mà!”. Dụ Vi Hề bắt đầu dỗ anh.
Mộ Tử Khâm nắm tay cô, trong mắt bao phủ một lớp sương mù, “Quan trọng, ít nhất là đối với anh, nó rất quan trọng”.
Dụ Vi Hề bị ánh mắt của anh làm giật mình trụ, cô nói khẽ: “Em nói, em thích anh”.
Nghe vậy, Mộ Tử Khâm nở nụ cười, không đợi Dụ Vi Hề định thần lại anh đã cúi người xuống, hôn lên nơi mềm mại trước ngực cô. Hai bên mềm mại nhẵn mịn hoà vào với dòng nước trong suốt tạo nên một thứ quyến rũ nhất trên đời. Mộ Tử Khâm thưởng thức thật kỹ, anh dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vào nụ hoa của cô, dùng lưỡi vẽ nên những vòng tròn mê hoặc. Tay anh quyến luyến trên người cô, chặn lại dòng nước. Bầu không khí trong phòng tắm trở nên nóng bỏng khác thường. Từng cái đυ.ng chạm của Mộ Tử Khâm mang đến cảm giác run rẩy không ngừng, Dụ Vi Hề ngẩng cao đầu, bắt đầu thở dốc. Quần áo của Mộ Tử Khâm bị nước làm ướt dính chặt vào người làm lộ ra cơ thể cường tráng và mùi nam tính của anh. Anh cởϊ qυầи áo mình ra ngay lập tức, dùng tay nâng một chân Dụ Vi Hề lên vòng qua thắt lưng mình, như thế, nơi bí ẩn của cô đã nằm trong tầm khống chế của anh. Đôi chân mảnh khảnh, thon dài đó là thứ mà mọi người đàn ông đều khao khát được nó quấn quanh thắt lưng. Mộ Tử Khâm ôm chặt lấy eo Dụ Vi Hề rồi đưa vật nóng rực của mình tiến vào trong đường mòn của cô. Vật to lớn cứng rắn ấy lại mang đến cho Dụ Vi Hề một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, còn nơi mềm mại chật hẹp lại khiến trái tim Mộ Tử Khâm dần dần tan chảy. Nơi bí ẩn của bọn họ kết hợp với nhau, cô dịu dàng bao lấy vật rắn chắc của anh. Dưới tấm màn nước trong suốt, anh ôm lấy cô, cùng nhau rong ruổi, cùng nhau tiến đến cảnh giới du͙© vọиɠ cao nhất…