Trải qua vài tuần, Tạ Tư Dĩnh cùng mọi người trong lớp học đã trở nên quen thuộc. Trong khoảng thời gian này, thái độ của Lâm Chính đối với cô vẫn không có gì thay đổi, nhưng Tạ Tư Dĩnh đối với cậu ta lại có chuyển biến, dĩ nhiên, cũng không phải bởi vì cô muốn nhận Lâm Chính làm đàn em, mà do cô cảm thấy Lâm Chính luôn ở một mình, không ai chơi, giống hệt như cô hồi còn ở thành phố. Căn cứ vào tình huống có cùng cảnh ngộ này, Tạ Tư Dĩnh cảm giác mình có nghĩa vụ phải giúp đỡ, cho nên bình thường cô cùng bạn bè đi chơi để rủ thêm Lâm Chính, nhưng không ngoài dự đoán, lần nào cậu ấy đều từ chối, cò điều Tạ Tư Dĩnh cũng không để ý.
Những đứa trẻ ở quê trưởng thành rất sớm, bọn chúng thường được đối xử như người lớn. Đa số học sinh đều không có cha mẹ đưa đón nên cùng bạn bè đi đến trường. Lâm Chính hàng ngày đều tự đạp xe đi học, bởi vì nhà cậu cách trường rất xa nên không thể đi bộ được. Đa phần thời gian cậu đều có hẹn với một vài bạn học đạp đi đạp về, chỉ trừ lúc trực nhật.
Lần đầu tiên Tạ Tư Dĩnh trực nhật, bởi sự phân công không hợp lý dẫn đến một chút xích mích với hai bạn cùng lớp, tuy không có gì to tát nhưng vẫn hoàn thành trễ công việc được giao. Đến khi xong xuôi cả thì trời cũng đã tối, trong trường học cũng chẳng còn ai. Mặt trời tuy đã lặn nhưng vẫn chưa khuất nắng hẳn. Đường đất ở quê thô sơ lại không có đèn thoạt nhìn có vẻ u ám buồn bã.
Tạ Tư Dĩnh không có tâm trạng trông hoa thưởng nguyệt, vì cô bỗng phát hiện Lâm Chính và hai người bạn còn lại về chung đường. Nói cách khác, chỉ có cô một thân một mình đi về. Tạ Tư Dĩnh chưa về nhà một mình lúc hoang vắng như này bao giờ nên cô hơi sợ. Giữa lúc cô đang suy nghĩ nên làm gì bây giờ, Lâm Chính đeo ba lô lên chuẩn bị đạp xe về nhà.
“Sao cậu còn chưa về? Nhà cậu đâu phải hướng này, đi theo sau chúng tớ làm gì?” Lâm Chính quay đầu hỏi cô.
Tạ Tư Dĩnh không biết phải trả lời thế nào, cô biết những đứa trẻ ở đây không sợ tối, buổi tối còn có thể chạy sang nhà người khác chơi. Nhưng Tạ Tư Dĩnh rất sợ tối, ở thành phố lớn còn có đèn đường; những lúc như thế này, sau khi về nhà chỉ cần bà ngoại túm cô về cô sẽ không ra ngoài nữa. Nhưng cô lại không muốn Lâm Chính cười nhạo, nên vẫn ấp úng, không trả lời cậu.
Cũng không biết Lâm Chính có phải nhận ra được điều gì hay không, cậu ấy đem yên xe phía sau để xuống, nói với Tạ Tư Dĩnh: “Lên đây đi, tớ đưa cậu về nhà, đường buổi tối không dễ đi lắm.” Có lẽ do sợ, Tạ Tư Dĩnh không còn giương nanh múa vuốt, ngoan ngoãn lên tiếng: “Được.”
Khi Lâm Chính đạp xe ra cổng trường, Tạ Tư Dĩnh mới phát hiện anh họ Lâm Chính là Lâm Thiêm đang đợi cậu ấy. Nói là anh họ, nhưng thực ra Lâm Thiêm cũng chỉ lớn hơn Lâm Chính hai tháng, so với Lâm Chính hoạt bát hơn một chút. Lâm Thiêm thấy Lâm Chính đạp xe ra, liền chuẩn bị đạp xe theo. Khi Lâm Thiêm đuổi kịp, hắn mới nhìn thấy Tạ Tư Dĩnh, không hiểu hỏi: “Sao bạn ấy lại ở đây? Không trở về nhà sao?” Lâm Chính giải thích tình huống qua một lần, Lâm Thiêm không nói gì thêm, liền im lặng đạp xe theo sau Lâm Chính. Nhưng Tạ Tư Dĩnh lại có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói với Lâm Chính: “Nếu phiền quá, cậu cứ để tớ xuống!” Lâm Chính không trả lời, nhưng Lâm Thiêm lại cười: “Không có chuyện gì đâu, đưa cậu về cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Tạ Tư Dĩnh ngượng ngùng gãi đầu. Sau khi Lâm Chính đạp xe được một lúc, Tạ Tư Dĩnh mới phát hiện con đường là lạ, tò mò hỏi: “Đường này hình như không phải là đường về nhà tớ.” Lâm Chính quay đầu liếc mắt Tạ Tư Dĩnh, nghi ngờ nói: “Con đường này cũng có thể về nhà cậu, tuy là đường vòng nhưng tương đối bằng phẳng, đi xe đạp sẽ dễ dàng hơn. Cậu chưa đi qua đường này bao giờ à?”
Tạ Tư Dĩnh ngượng ngùng cười, nói: “Tớ chưa kịp đi do tớ nhớ đường hơi chậm. Tớ bình thường đi đường khác, đường đó là nhờ bà tớ dẫn tớ đi nhiều lần tớ mới nhớ được.” Lâm Chính không nói gì, Tạ Tư Dĩnh cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, cứ như vậy yên tĩnh lại.
Không lâu sau đó, Lâm Chính đưa cô đến trước cửa thôn. Từ cửa thôn đi vào chút nữa, ven đường có mở hai cửa hàng bán đồ ăn vặt, bình thường đều có người ra người vào. Nhất là buổi tối, mọi người sẽ tập trung ở đây để đánh bài, chơi đùa. Lâm Chính đưa cô đến cửa thôn, hỏi cô: “Tớ sẽ không đưa cậu về nhà, từ đây đi vào là có người, có đèn rồi, cậu có thể tự đi về không?”
“Được, được, tớ ở chỗ này quen rồi, tự đi được, cậu mau nhanh về nhà đi.” Tạ Tư Dĩnh vui vẻ nói. Nói xong, vẫy tay chào Lâm Chính và Lâm Thiêm, thấy hai người đạp xe đi rồi mới đi về hướng nhà mình.
Lúc về tới nhà, quả nhiên bà ngoại liền hỏi sao Tạ Tư Dĩnh lại trễ thế này mới về. Tạ Tư Dĩnh giải thích là phải ở lại trực nhật, do phân công trực nhật không hợp lý, còn việc Lâm Chính đưa cô về nhà thì không nói chữ nào. Bà ngoại thì lại cho rằng Tạ Tư Dĩnh chưa từng làm việc nhà, lần đầu tiên trực nhật, làm việc có chút chậm nên mới về nhà trễ như thế.
Cũng có lẽ lần này được Lâm Chính giúp đỡ, Tạ Tư Dĩnh rất biết ơn Lâm Chính. Mỗi lần bà ngoại cho cô đồ ăn vặt, cô đều để dành mang lên trường cho Lâm Chính, Lâm Thiêm ăn. Tình bạn giữa những đứa trẻ được thiết lập nhanh chóng, không bao lâu sau, Tạ Tư Dĩnh đã trở thành bạn tốt của Lâm Chính, Lâm Thiêm. Phần lớn thời gian, ba người sẽ tụ tập lại, hoặc là thảo luận về bài vở, hoặc là nói về đồ ăn vặt, và một chút chuyện phiếm khác. Dần dần, Tạ Tư Dĩnh như tìm được cách ở chung với Lâm Chính, Lâm Chính cũng không bài xích cô, phần lớn lúc nói chuyện, cậu cũng sẽ trả lời, không còn tình trạng mặc kệ cô nữa.
Bởi vì Tạ Tư Dĩnh ngồi cùng bàn với Lâm Chính, cho nên hai người ở trường tiếp xúc nhiều hơn so với Lâm Thiêm. Tạ Tư Dĩnh đôi khi cũng đặc biệt “bắt nạt” Lâm Chính. Nếu như cô buồn chán, phát hiện không có gì để chơi, cô sẽ chôm xe đạp của Lâm Chính. Cô ở thời điểm lúc tan học sẽ lấy xe đạp của cậu đi một vòng. Vào những lúc như, Lâm Chính sẽ ngồi học trong lớp, đợi Tạ Tư Dĩnh trả xe về nhà.
Thấy Lâm Chính không nói gì, Tạ Tư Dĩnh cho rằng đây là lòng nhiệt tình của những đứa trẻ quê cô, coi như là Lâm Chính dù hướng nội thì cũng sẽ có lòng nhiệt tình này.
Lần đầu tiên Tạ Tư Dĩnh đạp xe của Lâm Chính, Lâm Thiêm rất kinh ngạc, lập tức hỏi Tạ Tư Dĩnh: “Sao cậu lại đạp xe của Lâm Chính?”
“Tớ hỏi mượn xe của cậu ấy, cậu ấy đưa chìa khóa xe cho tớ đó.” Vẻ mặt Tạ Tư Dĩnh khó hiểu trả lời, cô không rõ, chỉ là đạp xe thôi mà, có gì mà kinh ngạc vậy.
Lâm Thiêm vô cùng bất ngờ, bởi vì hắn biết, do tính cách của Lâm Chính, Lâm Chính có tính chiếm hữu mạnh đối với đồ đạc của bản thân, xe đạp, sách vở… đều không cho phép người khác đυ.ng tới, cho nên Lâm Thiêm mới tò mò tại sao Tạ Tư Dĩnh có thể mượn được chìa khóa xe đạp.