Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính và Ngũ Vũ Văn đi đến dưới lầu ký túc xá nữ chờ đợi. Tối hôm qua, bọn họ đã hẹn cùng đi leo núi vào sáng hôm nay. Đáng lẽ, Lâm Chính định hủy bỏ kế hoạch du lịch lần này. Nhưng vào tối hôm qua, Tạ Tư Dĩnh nhắn tin WeChat cho cậu, cô nói kế hoạch đi du lịch vẫn triển khai như cũ. Chỉ là cô muốn sửa địa điểm đi một chút, dự định ban đầu sẽ đi ra ngoại thành chơi đổi thành đi leo núi.
Lúc đọc được tin nhắn, Lâm Chính cảm thấy có chút khó hiểu. Trong ấn tượng của cậu, Tạ Tư Dĩnh không phải là người yêu thích leo. Hơn nữa, lúc còn bé, chính miệng Tạ Tư Dĩnh cũng thừa nhận điều này. Nhưng khi Lâm Chính suy nghĩ lại. Có lẽ việc hôm nay đã gây ảnh hưởng quá lớn nên cô mới muốn làm điều gì đó mà thường ngày không làm. Vì vậy, Lâm Chính đồng ý với ý kiến của Tạ Tư Dĩnh.
Bên này, La Bình và Tạ Tư Dĩnh đang ở ký túc xá thu thập đồ đạc. La Bình một bên thu dọn, một bên tò mò hỏi Tạ Tư Dĩnh: “Cậu vốn không thích leo núi. Mỗi lần sinh hoạt tập thể đi leo núi trở về. Cậu đều mệt như mất nửa cái mạng, như thế nào đang êm đẹp lại muốn đi leo núi vậy?”
Tạ Tư Dĩnh hơi sững người lại, cô dường như đang hạ quyết tâm sẽ làm gì đó. Cô nói: “Tớ có việc muốn cùng Lâm Chính nói chuyện.”
La Bình “Ồ…….” một tiếng, trêu chọc “Tớ hiểu, tớ hiểu. Đợi lát nữa, tớ sẽ giúp cậu kéo cậu bạn cùng phòng của Lâm Chính đi nơi khác. Đến lúc đó, hai cậu tha hồ mà nói chuyện.”
Nhìn thấy phản ứng này của La Bình, Tạ Tư Dĩnh liền biết cô nàng đã hiểu lầm ý cô. Thôi kệ, cô cũng chẳng muốn giải thích gì. Dù sao, qua hôm nay, hai người sẽ chỉ là người xa lạ đã từng quen, không cần giải thích gì nữa.
Bốn người cùng nhau đi đến chân núi. Tạ Tư Dĩnh ngửa đầu nhìn phía đỉnh núi phía xa, thở dài một hơi. Lâm Chính nghiêng mặt nhìn cô có chút nghi hoặc, khó hiểu. Dáng vẻ này của Tạ Tư Dĩnh không giống là đi chơi, như thế nào cậu lại cảm thấy giống như cô chuẩn bị đi bàn chuyện quan trọng vậy?
Bốn người cổ vũ lẫn nhau, từ từ leo lên trên núi. Sau khi leo cách chân núi một đoạn thì gặp một lối rẽ, La Bình chỉ vào lối rẽ, nói với Tạ Tư Dĩnh: “Tư Dĩnh, tớ thấy con đường này không thú vị. Tớ thử rẽ theo lối này đi thử nha.” Nói xong, cô liền xoay người, bước nhanh về con đường lối rẽ kia.
Lúc này, Ngũ Vũ Văn thấy chỉ còn lại mình cậu ở đây làm “bóng đèn” nên chạy nhanh xung phong tìm việc: “Tớ đi tìm La Bình đây. Hai cậu cứ đi trước đi. Tớ không làm phiền các cậu. Tớ sẽ chú ý đến La Bình, yên tâm.” Nói vừa dứt lời, Ngũ Vũ Văn liền co giò chạy, vội vàng đuổi theo La Bình.
Tạ Tư Dĩnh và Lâm Chính nhìn nhau, không nói gì, tiếp tục leo lên núi. Sau khi leo lên tới chòi nghỉ ngơi, cả hai ngồi nghỉ ngơi một lúc. Chờ sau khi Tạ Tư Dĩnh đã ngồi xuống uống nước xong. Lâm Chính lúc này mới giả bộ vô tình hỏi Tạ Tư Dĩnh: “Cậu có phải muốn nói gì với tớ hay không?”
Mặc dù Lâm Chính là tỏ vẻ là vô tình hỏi, nhưng hành động nhìn chằm chằm quan sát từng phản ứng của Tạ Tư Dĩnh đã phản bội tâm tình của cậu lúc này. Cậu hiểu rõ, người trước mắt này vẫn là người trong ấn tượng lúc nhỏ của cậu. Nhưng cũng đã nhiều năm trôi qua, cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ, cậu thật sự đã không còn hiểu cô ấy.
Tạ Tư Dĩnh giật mình, bị sặc một chút. Nhưng cô nhanh chóng bình tỉnh lại. Quả thật, tuy hai người chỉ quen biết nhau không quá một năm khi còn bé. Đó là khoảng thời gian, cô đã sống thật với chính mình nhất. Mà cậu ta cũng giống như lúc còn bé, luôn cẩn thận quan sát, nhìn có vẻ không quan tâm nhưng lại đem tất cả chi tiết ghi tạc trong lòng. Cậu nhìn ra được cô có chuyện muốn nói với cậu ấy cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.
Tạ Tư Dĩnh vừa uống nước, vừa suy nghĩ nên như thế nào mở lời. Lâm Chính xem dáng vẻ rối rắm của cô. Trong lòng cậu sinh ra một dự cảm không tốt. Cậu cảm thấy những điều cô sắp nói sẽ là những điều cậu không muốn nghe thấy. Nhưng cô đã cố ý để cho La Bình và Ngũ Vũ Văn rời đi nơi khác. Chứng tỏ, cô ấy có chuyện nhất định phải nói với cậu, cậu không thể né tránh.
Lúc này, tâm trạng Lâm Chính ngổn ngang trăm bề, thì tâm trạng Tạ Tư Dĩnh cũng rối như tơ vò không kém gì.
Hai người cứ như vậy thật lâu. Tạ Tự Dĩnh khẽ liếʍ môi, bắt đầu nói: “Có phải cậu muốn tớ làm bạn gái cậu không?
Lâm Chính cười nói: “Hóa ra tớ thể hiện rõ đến như vậy sao? Ngay cả cậu cũng đã nhìn ra.” Mặc dù Lâm Chính cười, nhưng cậu ấy vẫn lặng lẽ quan sát phản ứng của Tạ Tư Dĩnh. Cậu nhìn thấy được, khi Tạ Tư Dĩnh nghe cậu thừa nhận việc này. Cô ấy liền trở nên căng thẳng. Không phải là loại rối rắm, ngượng ngùng mà nó lại giống như đại nạn sắp tới.
Nụ cười trên gương mặt cậu cũng như vậy mà bị dập tắt theo. Giờ thì cậu cũng đã đoán được Tạ Tư Dĩnh muốn nói với cậu điều gì. Chính là cậu không cam lòng. Cậu đã cố gắng thật lâu mới có thể bước gần lại cô. Cậu không cho phép cô “lâm trận rút lui” như vậy. Nếu cô đã chủ động đâm thủng tầng giấy mỏng giữa hai người, thì cậu sẽ không để phần còn lại thuận theo ý muốn của cô.
“Thế nào? Không tò mò tại sao tớ sẽ thích cậu sao? Và từ lúc nào đã bắt đầu thích ư?” Lâm Chính truy hỏi Tạ Tư Dĩnh liên hồi.
Trên thực tế, việc Lâm Chính thừa nhận thích cô. Đối với Tạ Tư Dĩnh mà nói chính là một kinh ngạc rất lớn. Khi còn bé, Tạ Tư Dĩnh cùng các bạn học chơi trò chơi. Cô đã tận dụng cơ hội trong trò chơi để hỏi Lâm Chính về vấn đề này, hơn nữa còn hỏi rất nhiều lần. Mặc dù khi còn bé, cô không có loại tình cảm nam nữ như thế này, chỉ là sự yêu thích đơn thuần, loại thích gần gũi, thân cận hơn bạn cùng chơi, kiểu như cậu có muốn chơi với tớ hay không, thân càng thêm thân. Nhưng sau mỗi lần hỏi thì câu trả lời cô nhận được luôn là hai chữ “không thích”. Hơn nữa, khi còn bé, Lâm Chính luôn thể hiện một bộ dạng nghiêm túc như thế. Khiến một thời gian rất dài sau này, Tạ Tư Dĩnh đều cho rằng Lâm Chính chán ghét cô. Cho dù sau này, Tạ Tư Dĩnh lớn lên. Khi nhớ lại những chuyện này, cô cũng chỉ cảm thấy Lâm Chính có lẽ chỉ là khi còn bé chỉ là bộ dạng nghiêm túc, cũng sẽ không thật sự chán ghét cô như vậy. Nhưng cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ tới, Lâm Chính thích cô. Vì vậy, khi cô hỏi ra vấn đề đó thì phản ứng của Lâm Chính phải nên phủ nhận và cười nhạo cô mới phải.
Tạ Tư Dĩnh còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ lung tung, hỗn loạn. Bất ngờ, cô bị một loạt vấn đề của Lâm Chính truy hỏi cô không ngừng, đánh Tạ Tư Dĩnh trở tay không kịp.