Gì mà ôm đùi, Đinh Mông tỏ vẻ cô tuyệt đối không nghĩ lệch. Cô nhìn Kiều Dĩ Thần cười cười, buông bát đũa trong tay, bay nhanh về hướng phòng ngủ của mình: “Anh chờ tôi một chút, tôi chuẩn bị ít đồ.”
Kiều Dĩ khó hiểu nhìn bóng lưng của cô: “Chuẩn bị cái gì?” Cái gì cần chuẩn bị anh đều chuẩn bị xong.
Đinh Mông đáp lại anh một câu: “Dao cạo lông, tôi sợ chân anh nhiều lông quá!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Đinh Mông lấy được dao cạo chạy đến thì Kiều Dĩ Thần đã mất tiêu. Cô đoán anh ở trên lầu hai, liền hướng cầu thang đi tới. Cầu thang kiểu xoắn ốc, không dài, còn có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng từ phía trên chiếu xuống.
Đinh Mông đem dao cạo bỏ vào trong túi quần, nghiêm túc đi lên.
Kiều Dĩ Thần đứng ở cửa chờ cô, thấy cô đi lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Dao cạo lông đâu?”
“À, không tìm được.”
Kiều Dĩ Thần nói: “Không sao, dù sao tôi cũng chưa nói muốn cởϊ qυầи để cho cô ôm.”
Đinh Mông: “…”
Cô cảm thấy như có hàng ngàn con thú lao nhanh qua đầu mình mà cô vẫn không hiểu gì.
Cô ra vẻ thoải mái cười cười, nhìn về phía sau Kiều Dĩ Thần. Toàn bộ tầng hai thông với nhau, như một phòng tập luyện lớn, cực kì rộng rãi. Vật dụng được trưng bày trong phòng cũng không nhiều, đồ vật lớn nhất trong phòng là cây dương cầm tam giác được đặt bên cạnh cửa sổ. Dưới đất rải rác một vài loại nhạc cụ, Đinh Mông có thể nhận ra, là guitar, violon và sáo.
Ở giữa đặt một cái giá dùng để kê nhạc phổ, mặt trên còn đặt mấy tập nhạc phổ đang mở, lại nhìn vào bên trong, là một cái giá sáchdựa vào tường, bất quá bên trong đựng không phải sách, mà là đĩa nhạc, đủ kiểu dáng, đủ loại nhạc của các năm. Đinh Mông có chút líu lưỡi, số đĩa nhạc này chắc hẳn rất đáng tiền, nói không chừng còn có loại đã ngừng xuất bản …
Cuối phòng là một bàn làm việc rộng rãi, trên bàn có máy tính, đầu máy hát còn có một đài máy quay đĩa. Đinh Mông thề cái này cô chỉ mới nhìn thấy trên tivi mà thôi.Còn một số thiết bị chuyên nghiệp khác, cô hoàn toàn không biết dùng để làm gì.
Kiều Dĩ Thần đã sớm xoay người im lặng đánh giá cô, cách một hồi lâu mới hỏi: “Thăm quan xong rồi?”
Đinh Mông cười ha hả gật gật đầu: “Thăm quan xong rồi, nhưng có một vài chỗ không rõ”
Kiều Dĩ Thần nhướn mày: “Cái gì?”
“… Chính là cái kia, máy chạy bộ, dùng để làm gì vậy?” Cả gian phòng, bỗng xuất hiện một cái máy chạy bộ cùng khung cảnh xung quanh trông thật không hợp nhau.
Kiều Dĩ Thần có chút ngoài ý muốn nhìn xem cô: “Máy chạy bộ đương nhiên là dùng để chạy bộ.”
Đinh Mông: “…”
Cám ơn đã phổ cập khoa học.
Kiều Dĩ Thần nhìn biểu tình không nói gì của cô, cười một tiếng, tiến thêm một bước giải thích: “Đôi khi làm việc mệt mỏi, tôi thích chạy bộ.”
Đinh Mông cảm thấy logic của mình có chút theo không kịp, công tác mệt mỏi không phải nên đi ngủ sao? Sao còn muốn chạy bộ để tự hành hạ bản thân?
Nhưng Kiều Dĩ Thần không trả lời thắc mắc trong lòng cô: “Toàn bộ gian phòng này đều cách âm, cho nên tôi thường ở đây luyện hát hoặc là chơi nhạc cụ cũng không sợ ảnh hưởng đến người khác.”
Những lời này khiến Đinh Mông hoảng hốt, cách âm … Chẳng phải dù có hét đến rát họng cũng không có người nghe thấy?
… Không biết trong túi mấy cái dao cạo có chống đỡ được không.
“Không còn vấn đề thì chúng ta bắt đầu đi.”
Vừa nghe lời này, Đinh Mông suýt nữa theo bản năng ôm ngực, nhưng thấy Kiều Dĩ Thần thong dong đi tới trước dương cầm ngồi xuống, mở nắp đàn. Một động tác đơn giản như vậy, anhlại làm giống như các hiệp khách thời cổ thu kiếm tiêu sái ung dung.
Khi tiếng đàn trong veo du dương vang lên thì Đinh Mông mới từ “Bạch y hiệp khách Kiều Dĩ Thần” tỉnh lại.
Người trước dương cầm không nhìn cô, nói: “Luyện phát âm, nửa giờ, tôi đàn một âm, cô hát một tiếng.”
Đinh Mông theo bản năng theo âm anh vừa đàn hát ra, cô cảm thấy cái này là do di chứng của đợt huấn luyện phát âm buổi chiều.
Chẳng qua Kiều Dĩ Thần so với thầy giáo lúc chiều nghiêm khắc hơn nhiều, âm của Đinh Mông có chút không đúng, anh sẽ cùng cô hát lại, không chỉ yêu cầu chuẩn âm, còn có âm sắc cùng khí tức.
Sau nửa giờ huấn luyện, Đinh Mông cảm thấy cô so với buổi chiều còn mệt hơn. Nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn không hài lòng về biểu hiện của cô: “Độ chuẩn âm của cô còn phải luyện tập nhiều hơn nữa, hơi thở cũng không đủ.”
Đinh Mông dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, cuối cùng cô hoàn toàn hiểu được, Kiều Dĩ Thần nói ôm đùi, chính là cho cô thêm chút ưu đãi, tự mình huấn luyện cô.
Kiều Dĩ Thần suy nghĩ một lúc, từ phía trước đàn dương cầm đứng lên: “Diễn tấu nhạc cụ đối với luyện chuẩn âm sẽ có ích, cô xem trong các nhạc cụ ở đây, cô có thể sử dụng cái nào?”
Đinh Mông nhìn các nhạc cụ một lượt, nụ cười nhạt dần: “Anh chẳng lẽ không nghĩ tới, tôi không biết dùng cái nào hết?”
Kiều Dĩ Thần im lặng một chút, giúp cô quyết định: “Vậy thì guitar đi, từ hôm nay trở đi, cô mỗi ngày học guitar một giờ.”
Đinh Mông: “…”
Cô mím mím môi, giãy dụa trước khi chết: “Thầy giáo đâu?”
“Đương nhiên là tôi.”
“… Mấy loại nhạc cụ ở đây chẳng lẽ anh đều chơi được hết? “
Kiều Dĩ Thần nhìn cô một cái, cầm lấy đàn violon dưới đất, đi tới giá nhạc phổ phía trước lật vài tờ, đem đàn violon khoác lên trên vai đứng lên diễn tấu.
Đinh Mông thề, một giây trước, cô hoàn toàn không thể tưởng được Kiều Dĩ Thần cùng đàn violon có liên quan gì. Có lẽ là ấn tượng lúc học cấp hai quá sâu sắc, hình tượng Kiều Dĩ Thần trong lòng cô vẫn luôn là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, trẻ con. Kiều Dĩ Thần trước mắt, lại cùng đàn violon xứng đôi như vậy, trên người anh phát ra một loại ưu nhã thong dong, khí chất phong thái xuất sắc, làm cho Đinh Mông cảm thấy trí nhớ của mình hình như sai rồi.
Phảng phất như ngay từ ngày đầu cô biết anh, anh chính là một nghệ sĩ đàn violon.
“Paganini- bản hòa tấu violon số 1 giọng Rê trưởng.” Kiều Dĩ Thần kéo xuống một âm cuối, tự nhiên thu đàn. Đinh Mông sững sờ một chút, mới nhiệt tình vỗ tay kêu lên: “bravo!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
“Tóm lại, dạy cô đàn guitar tôi dư sức.” anh buông cây đàn trong tay, ho một tiếng, “Sau khi học guitar xong còn phải tăng thêm nửa giờ để luyện tập thể lực, dùng máy chạy bộ luôn đi.”
Cái này Đinh Mông thật sự không thể nhịn: “Tôi không nghĩ mình nên chạy bộ…”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô nói: “Vậy thì cô cũng có thể bơi lội, dưới lầu có bể bơi.”
Đinh Mông: “…”
Kiều Dĩ Thần nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô, con ngươi nheo lại: “Cô cho rằng các thí sinh khác lúc này đều đang chơi sao?”
Đinh Mông sửng sốt một chút, đầu gối như trúng một mũi tên.
Kiều Dĩ Thần tiếp tục nói: “Hơn nữa ca hát không phải chỉ cần có giọng tốt là được, nền tảng của cô so với những thí sinh khác kém quá nhiều.”
Một cái đầu gối khác của Đinh Mông cũng vèo trúng một mũi tên, chỉ muốn quỳ xuống trước Kiều Dĩ Thần: “Được rồi, tôi chạy!”
Chạy đến cuối cùng cô gần như là dùng ý chí chống đỡ may mà Kiều Dĩ Thần không thêm cái gì mới trong chương trình học cho cô. Xuống đến phòng khách, Đinh Mông nhìn thấy bát đũa trên bàn ăn, mới nhớ ra bát còn chưa rửa…
Trời ơi!
Côđi qua đi lại, Kiều Dĩ Thần ở sau lưng cô nói: “Để tôi rửa cho.”
Đinh Mông tất nhiên mong anhđi rửa bát, vừa rồi lúc cô chạy bộ anh vẫn luôn ngồi một bên nghe âm nhạc, chỉ cần cô có chút dấu hiệu lười biếng, anh liền nhìn qua. Nhưng hiện tại cô vẫn cực kì giả dối từ chối một chút: “Thật ngại quá, cơm chiều do anh làm.”
Kiều Dĩ Thần xắn cổ tay áo sơ mi, đi qua: “Cô lúc ngại sẽ cười vui vẻ như vậy sao?”
Đinh Mông: “…”
Biểu cảm của cô bán đứng nội tâm của cô… Cô thậm chí ngay cả sức lực khống chế biểu tình trên khuôn mặt cũng không có!
Kiều Dĩ Thần đem chén bát trên bàn đem vào phòng bếp: “Cô đi tắm nước nóng trước đi, cố gắng thả lỏng cơ bắp, bằng không ngày mai e là dậy không được.”
“Ờ…” Đinh Mông nhìn Kiều Dĩ Thần mở vòi nước, thật sự bắt đầu rửa bát, cô yên lặng về phòng mình.
Cảm giác sau khi tắm nước ấm quả thật thoải mái rất nhiều, nhưng cô biết ngày mai chắc chắc cả người cô sẽ đau ê ẩm. Sao lại ép bản thân tham gia huấn luyện, Đinh Mông đột nhiên cảm thấy đau lòng cho bản thân.
Cô cầm di động trên bàn nhìn thoáng qua, vốn chỉ muốn nhìn thời gian một chút, kết quả bị năm cuộc gọi nhỡ làm hoảng sợ.
Năm cái điện thoại đều là Tưởng Nam Tình gọi đến, Đinh Mông sợ cô ấy có chuyện gì gấp, vội vàng gọi lại, điện thoại rất nhanh liền được tiếp: “Đinh Mông, cậu chết ở đâu vậy? Cậu mà còn không tiếp điện thoại tớ liền báo cảnh sát đó!”
“À, tớ hiện đang được huấn luyện đặc biệt, không mang di động.”
“Huấn luyện đặc biệt?” Thanh âm của Tưởng Nam Tình trở nên bén nhọn, “Chính là cuộc thi Âm thanh của tự nhiên kia? Tớ gọi để hỏi cậu chuyện này, cậu đăng kí lúc nào? Thậm chí ngay cả tớ cậu cũng gạt, tớ lại từ chỗ khác nghe được là sao!”
Đinh Mông vốn muốn giải thích một chút với cô ấy, nhưng nghe thấy câu nói sau cùng, lại vì tính nhiều chuyện của mình mà hỏi: “Nam Tình à, có phải cậu và Tiểu Trác Tử có cái gì không?”
Tưởng Nam Tình: “…”
“Có cái đầu cậu!” Tưởng Nam Tìnhbiểu đạt xong, hỏi, “Cậu cùng Kiều Dĩ Thần ở chung thế nào?Anh ta không có làm khó cậu chứ?”
Nhắc tới cái này khiến Đinh Mông một phen chua xót nước mắt: “Đừng nói nữa, tớ bị anh ta tra tấn thành tàn hoa bại liễu.”
Tưởng Nam Tình im lặng một chút, mới hét lên: “Anh ta quả nhiên đối với cậu xuống tay đúng không? Những dụng cụ phòng sói tớ nói với cậu đều vô dụng sao!”
Đinh Mông bi thương nói: “Phòng ở cách âm, không thể nào ngờ tới.”
Cách âm? Nhưng mà lỗ tai anh ta không cách âm a! “Anh ta đã làm gì cậu?”
“Đầu tiên là nửa giờ huấn luyện phát âm, sau đó là một giờ học guitar, phát rồ mất trí nhất là anh còn muốn tớ chạy bộ nửa giờ!”
Tưởng Nam Tình sau khi tiêu hóa xong: “Chỉ như vậy?”
Đinh Mông nổ tung: “Gì mà chỉ như vậy? Có giỏi cậu đến thử xem!”
Tưởng Nam Tình hạ khóe miệng: “Tớ nhớ rõ trước kia ngữ văn của cậu thành tích rất tốt, cậu biết tàn hoa bại liễu là có ý gì sao?”
Đinh Mông: “… Tớ nói chính là nghĩa đen.”
Tưởng Nam Tình không muốn để ý cô nữa, thật nhanh cúp điện thoại, Đinh Mông vội gọi lại cho cô: “Khoan đã, tớ bỗng thèm ăn thịt xiên, ngày mai chúng ta cùng đi ăn đi, tớ huấn luyện đặc biệt xong gọi cho cậu.”
Tưởng Nam Tình nghĩ một chút, đồng ý.
Có xiên xiên này chống đỡ tinh thần, cho dù ngày hôm sau Đinh Mông kéo thân thể tàn phế cấp độ ba, cũng kiên trì hoàn thành huấn luyện.
Trước khi lao vào vòng tay của thịt xiên, cô không quên gọi điện thoại cho Kiều Dĩ Thần, miễn cho anh vẫn luôn chờ mình, ai biết Kiều Dĩ Thần sau khi nghe xong, trực tiếp phủ quyết cô: “Cô không biết ca sĩ phải bảo vệ cổ họng của mình thật tốt sao? Thịt xiên cay độc kí©h thí©ɧ cổ họng, cô về sau tốt nhất đừng ăn, cơm chiều tôi làm xong rồi, cô nhanh lên trở về đi, cơm nước xong huấn luyện đặc biệt.”
Đinh Mông: “…”
Cô bi thương đem tin tức này báo cho Tưởng Nam Tình, Tưởng Nam Tình im lặng một lúc, toát ra một câu: “Cậu có phải quá nghe lời anh ta rồi không? Trước kia mẹ cậu nói bao nhiêu lần cậu ăn ít thịt xiên thôi, cậu có nghe không?”
Đinh Mông: “…”
Giống như… Thật sự là vậy.