Buổi trưa, Kiều Dĩ Thần mời Đinh Mông đi căn tin ăn trưa, sau đó lôi kéo cô đến bệnh viện nhi mà Tần Tư Phàm nói.
Bệnh viện nhi cách Quang Thần khá xa, Kiều Dĩ Thần phải đi hơn bốn mươi phút mới đến.
Tần Tư Phàm đang đứng nói chuyện với viện trưởng trong vườn hoa, thấy Kiều Dĩ Thần đến liền đi ra đón.
”Dĩ Thần.” Cô gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy Đinh Mông sau lưng anh. Cô dừng tại chỗ, nhìn Đinh Mông, hỏi: “Vị này là?”
”Vợ của tôi.” Kiều Dĩ Thần kéo tay Đinh Mông, lôi cô đứng bên cạnh: “Cô ấy tới hát cho bọn nhỏ nghe.”
Đinh Mông cười với Tần Tư Phàm: “Chào cô, tôi là Đinh Mông.”
Tần Tư Phàm dừng một chút, nở một nụ cười thật tươi: “Chào cô, tôi là Tần Tư Phàm, trước đây tôi và Dĩ Thần học cùng trường đại học, có thể coi là bạn học.”
Lúc này, viện trưởng bệnh viện nhi cũng đi tới, ông nhận ra Đinh Mông, cười với bọn họ: “
Giọng hát của cô Đinh tôi đã nghe qua, vô cùng êm tai. Cô có thể đến hát cho bọn nhỏ, bọn nó sẽ rất vui vẻ.”
Đinh Mông ngại ngùng trả lời: “ Tôi cũng rất vui khi được hát cho bọn trẻ.”
Viện trưởng nở nụ cười: “Mọi người đều đến hết rồi, cũng không cần phải đứng ngoài. Chúng ta đến phòng hoạt động thôi, bọn nhỏ đều ở bên kia.”
Kiều Dĩ Thần gật đầu, kéo Đinh Mông đến phòng hoạt động.
Tần Tư Phàm đi bên cạnh bọn họ, cười nói: “Không ngờ cậu đưa cả vợ đến.”
Kiều Dĩ Thần nói: “Cô ấy là ca sĩ, sở trường là ca hát.
Tôi tin tiếng hát của cô ấy có thể làm những đứa trẻ ở đây cảm động.”
Tần Tư Phàm gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Phòng hoạt động ở tầng hai, gần như to gấp đôi phòng học bình thường. Bên trong đã có khoảng ba mươi đứa trẻ ngồi quanh bàn. Nhưng trong phòng lại vô cùng im lặng, mọi người dường như đều làm chuyện của mình, không quấy rầy nhau.
Trong phòng còn có ba người thanh niên, trong tay đều đang cầm nhạc khí. Viện trưởng giới thiệu họ đều là thầy trị liệu âm nhạc ở đây. Hôm nay đến theo bọn họ cùng biểu diễn âm nhạc cho bọn nhỏ, cũng là cơ hội để học tập Tần Tư Phàm.
Ba người trị liệu âm nhạc còn rất trẻ, vốn nghe nói hôm nay Kiều Dĩ Thần sẽ tới họ vô cùng phấn khởi, không ngờ Đinh Mông cũng đến nữa.
Có một người trong đó vô cùng kích động, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, định khoe trên weibo mình được gặp người nổi tiếng.
Kiều Dĩ Thần thấy cô nàng làm chuyện lén lút, liền mở miệng nói: “Ngày hôm nay là hành trình riêng, chúng tôi không hi vọng bị công bố trên mạng, chắc các cô cũng không mong muốn những đứa trẻ ở đây bị người ta quấy rầy.”
Anh vừa nói vừa nhìn điện thoại của cô gái kia. Vì vậy ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng nhìn cô. Cô nàng nhất thời xấu hổ, lập tức cất điện thoại đi: “Thật xin lỗi, tôi cam đoan chuyện ngày hôm nay chỉ ở trong bụng tôi!”
Kiều Dĩ Thần không nói gì nữa, viện trưởng cũng nhắc nhở mọi người không được chụp ảnh, rồi ông híp mắt cười giới thiệu Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần với bọn họ, chỉ là bọn nhỏ không có nhiều phản ứng lắm.
Trước cửa sổ của phòng hoạt động có một chiếc đàn dương cầm, Tần Tư Phàm cười chào hỏi với mọi người, mời Kiều Dĩ Thần ra đánh đàn.
Kiều Dĩ Thần liếc mắt nhìn Đinh Mông bên cạnh: “Em hát, anh giúp em đệm nhạc.”
”Được.” Đinh Mông thoáng suy nghĩ, “Vậy hát bài đi, chắc chắn mọi người đều biết bài này.”
”Được.” Kiều Dĩ Thần ngồi xuống trước đàn dương cầm, mở nắp đàn ra. Ngón tay thon dài ở trên các phím đàn đen trắng nhảy lên, giai điệu duyên dáng quen thuộc lan tỏa khắp căn phòng.
Đinh Mông theo tiết tấu, chậm rãi hát lên: “Ta muốn có đôi cánh đại bàng, được cùng đàn chim bay lượn.
Đứng trên đầu ngọn gió đón ánh nắng, đi đến bất cứ nơi đâu...”
Giọng hát của Đinh Mông trong trẻo, dần dần bọn nhỏ bị hấp dẫn, tất cả đều quay sang nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên Tần Tư Phàm nghe Đinh Mông hát, cô ta không thể không thừa nhận, cô có giọng hát rất tốt. Thảo nào người nổi tiếng là soi mói như Kiều Dĩ Thần cũng khen cô.
Hát xong một bài, mọi người tựa hồ vẫn đắm chìm trong tiếng nhạc. Kiều Dĩ Thần ngồi trước đàn dương cầm, nghiêng đầu cười với Đinh Mông: “Xem ra dù thời gian này bận rộn nhiều việc nhưng em cũng không lười biếng, hát không tệ.”
Đinh Mông cúi chào với anh: “Cảm ơn lời bình luận của thầy.”
Bên cạnh, mấy người trị liệu âm nhạc liền không nhịn được bật cười, Tần Tư Phàm rũ mắt, mời họ bắt đầu diễn tấu.
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, thỉnh thoảng bọn nhỏ còn ngâm nga hai câu. Điều này khiến cho Tần Tư Phàm rất hài lòng.
”Trị liệu âm nhạc phải tiến hành theo quá trình tuần tự, không thể làm một lần là xong. Nhưng hôm nay tôi xem phản ứng của bọn nhỏ, hiệu quả rất tốt, ít nhiều là nhờ hai người. Lúc Kiều Dĩ Thần và Đinh Mông rời đi, Tần Tư Phàm thật lòng nói ra.
Kiều Dĩ Thần cười cười, nói với cô: “Không cần khách khí, âm nhạc quả thật có sức quyến rũ cảm hóa lòng người mà, hi vọng nó có thể giúp bọn nhỏ được phần nào. Nếu cần, cậu có thể tìm chúng tôi.”
”Được.”
Tần Tư Phàm đi xuống, cô nhìn Đinh Mông, cười với Kiều Dĩ Thần, “Tôi tiễn đến đây thôi, hai người đi đường cẩn thận.”
”Ừ.” Kiều Dĩ Thần gật đầu, nhìn cô trở lại tầng hai.
Đinh Mông nhìn hắn một cái, nhếch miệng hỏi: “Chó con, có phải bạn học kia thích anh không?”
Kiều Dĩ Thần kinh ngạc, quay đầu nhìn cô: “Sao em hỏi vậy?”
”Hừ, trực giác của phụ nữ luôn đúng.” Ánh mắt Tần Tư Phàm nhìn anh không phải ánh mắt của bạn học bình thường. Nghĩ tới đây, Đinh Mông nhìn Kiều Dĩ Thần cười cười: “Người ta có phải bạn gái cũ của anh không đấy.”
Kiều Dĩ Thần vội vàng phủi sạch quan hệ: “Tất nhiên không phải, người yêu cũ của anh không phải là em sao?”
”A, em là người yêu cũ của anh hồi nào?”
Nét mặt Kiều Dĩ Thần lập tức biến thành bị oan ức: “Em còn muốn chối? Ba năm thanh xuân ở trường cấp hai anh đều cho em.”
Đinh Mông: “...”
Cô không có!
Cô bĩu môi, hỏi hắn: “Tần Tư Phàm hẹn mình anh đến đây, vừa hay có thể ở cùng một chỗ với cô ấy, sao còn gọi em đi cùng?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Thấy chưa, gọi em đi chuyện đã như vậy. Nếu như không gọi em thì chẳng phải là miệng năm miệng mười anh nói thế nào cũng bị hiểu lầm?”
Đinh Mông cười một tiếng: “A, hóa ra anh còn rất cẩn thận nha.” Cố ý đưa cô đi, không tiếng động bóp chết tâm tư của Tần Tư Phàm
Kiều Dĩ Thần kéo cô vào trong lòng, cười nói: “Vợ à, anh là người đã có vợ. Những người khác không thể ôm mộng tưởng gì với anh đâu.”
Đinh Mông cười một tiếng: “Hóa ra anh rất tự tin.”
Kiều Dĩ Thần trừng mắt nhìn: “Lẽ nào em không cảm thấy anh có sức quyến rũ?”
Đinh Mông nói: “Không thấy.”
Kiều Dĩ Thần vô cùng kiên nhẫn hỏi đến cùng: “Em nhìn anh đi, chẳng lẽ không muốn hôn anh ư?”
Khóe miệng Đinh Mông co rút một cái: “Không muốn.”
”Nhưng anh rất muốn hôn em.” Kiều Dĩ Thần thấp giọng nói, liền đem môi mình kề sát.
Đột nhiên bị hôn khiến Đinh Mông không kịp đề phòng đứng tại chỗ, vô ý thức chớp mắt một cái. Điều này khiến Kiều Dĩ Thần dễ dàng chiếm tiện nghi hơn, khi đầu lưỡi anh sắp tiến vào, Đinh Mông đẩy mạnh một cái, mở miệng nói: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện nhi mà anh dám làm chuyện xằng bậy!
Kiều Dĩ Thần gần gũi với vợ, bị chửi hai câu nhưng vẫn không thèm để ý: “Nếu em nghĩ chỗ này không thích hợp thì chúng ta về nhà lại...”
Anh nói đến đây chợt dừng lại, ngước mắt nhìn về phía tầng hai. Đang muốn đánh anh một cái, Đinh Mông lại thấy anh thất thần nhìn lên tầng nên cô cũng quay đầu lại nhìn.
Một đứa trẻ đang dựa vào ban công nhìn bọn họ cười.
Đinh Mông: “...”
Nếu như cô nhớ không nhầm, bạn nhỏ này lúc nãy cũng ở phòng hoạt động.
Cô xấu hổ và giận dữ muốn chết, đem toàn bộ tức giận trút lên người Kiều Dĩ Thần: “Anh xem đi, anh dạy hư bọn nhỏ rồi!.”
Kiều Dĩ Thần nở nụ cười nói: “Em nhìn đi, bây giờ đứa nhỏ cũng cười rồi, biểu hiện nhiều cảm xúc hơn, xem ra để chữa tốt chứng bệnh tự kỉ vẫn phải dựa vào tình yêu.”
Đinh Mông: “...”
Cô dùng sức đẩy Kiều Dĩ Thần một cái, giận đùng đùng bỏ đi.
Kiều Dĩ Thần vẫy tay với đứa nhỏ trên lầu, đi ra ngoài đuổi theo Đinh Mông.
Rời khỏi bệnh viện nhi hai người đi ăn tối trước rồi mới về nhà.
Đinh Mông nằm vật ra ghế sô pha, thở dài một hơi: “A... vẫn là nhà tốt nhất.”
Kiều Dĩ Thần cởϊ áσ khoác, chống tay vào ghế sô pha mà cô nằm: “Bởi vì trong nhà có ông xã em.”
Đinh Mông: “...”
Đắp bớt vàng lên mặt mình!
”Em đi tắm.” Cô đứng lên khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng ngủ. Kiều Dĩ Thần như da trâu dính đến người cô thật nhanh: “Được đó, nhưng anh thấy em mệt như vậy nhất định sẽ cần một người đấm bóp lưng.”
Khóe miệng Đinh Mông giật giật, cô không nói gì, chỉ đi thật nhanh. Cô đi nhanh nhưng Kiều Dĩ Thần lại nhanh hơn một bước. Một giây trước khi cửa phòng tắm đóng lại, anh đã lách vào.
Thể xác và tinh thần đều sạch sẽ và thoải mái, Kiều Dĩ Thần ôm Đinh Mông không buông tay: “Vợ à, người ta nói, tiểu biệt thắng tân hôn.”
“...Cho nên?”
Kiều Dĩ Thần không có ý tốt cười cười: “Em biết mà.”
Đinh Mông: “...”
Cô không biết gì hết.
Kiều Dĩ Thần nhanh chóng lột sạch cô nhưng sau đó mới phát hiện ra một vấn đề.
Bαo ©αo sυ đã dùng hết rồi.
Kiều Dĩ Thần: “...”
Hai ngày trước vì Đinh Mông trở về vui quá nên anh quên chuẩn bị thứ quan trọng nhất.
Nhìn gương mặt đen của anh, Đinh Mông bật cười. Kiều Dĩ Thần trừng mắt nhìn cô: “Anh có thể không dùng.”
Đinh Mông nói: “Anh đừng có nói linh tinh, em còn muốn tổ chức concept.”
Lông mày Kiều Dĩ Thần xoắn xuýt lại cùng một chỗ, chơi xấu thổi vào tai cô: “Anh hối hận rồi, sớm biết vậy anh sẽ không để em tổ chức concept nữa.”
Đinh Mông nhếch khóe miệng không nói gì.
Kiều Dĩ Thần đứng lên khỏi người cô rồi mau chóng mặc quần áo: “Dưới lầu có cửa hàng tiện lợi 24/24, anh lập tức quay lại.”
Đinh Mông: “...”
Cô nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Kiều Dĩ Thần, tự hỏi trong lòng liệu trong năm phút đồng hồ cô có thể ngủ không.
Không, cho dù cô có ngủ, thú tính của Kiều Dĩ Thần cũng sẽ khiến cô tỉnh dậy.
Dù sao cũng không thể chạy thoát, Đinh Mông giống như hiểu rõ ý trời, nhận mệnh nằm bất động trên giường.