- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
- Chương 43
Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
Chương 43
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo truyền vào tai. Hàng lông mi dài của Kiều Dĩ Thần run rẩy đôi lần, đôi mắt chậm rãi mở mắt.
Đinh Mông còn bị anh ôm trong lòng, có chút mệt mỏi cụp mí mắt. Những tia nắng sớm không xuyên qua nổi tấm rèm cửa dày và nặng, bên trong căn phòng vẫn còn có vẻ tối tăm.
Thế nhưng lúc này những đường nét đặc biệt của Đinh Mông đều bị anh thấy rõ.
Kiều Dĩ Thần nghĩ lại việc xảy ra tối qua, không tự chủ cong khóe miệng.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt đáng nhắm chặt của Đinh Mông, một động tác dịu dàng và chân thành.
Đêm qua, sau khi kết thúc, anh nhanh chóng thay drap giường, ôm Đinh Mông đi tắm rửa rồi liền đi ngủ.
Cho nên bây giờ, cả hai người đều đang trần trụi.
Chạm vào những ngón tay trắng mịn khiến cho tâm tư Kiều Dĩ Thần rạo rực, anh không tự chủ được mà thăm dò khắp người Đinh Mông.
Có lẽ do cảm giác được đang có bàn tay làm loạn trên người mình, rốt cuộc Đinh Mông cũng mở
mắt.
Kiều Dĩ Thần nằm bên cạnh cô vừa cười vừa nói: “Vợ à, anh đánh thức em phải không?”
Đinh Mông: “…”
Cô như vừa định nói gì đó, liền khẽ kêu lên một tiếng. Khóe miệng của Kiều Dĩ Thần lại cong lên.
Đinh Mông nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ ngay móng vuốt của anh ra”.
“A”. Kiều Dĩ Thần tiếc nuối thu tay về, đổi thành tư thế ôm lấy cô.
Đinh Mông: “…”
“KIỀU, DĨ, THẦN!” Đinh Mông gằn lên từng chữ, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh.
Kiều Dĩ Thần nghiêm mặt chỉnh lời cô: “Chúng ta đã như thế này như thế kia trải qua quan hệ, em nên đổi lại gọi anh là chồng mới đúng”.
Đinh Mông ha hả cười: “Như thế này như thế kia? Căn bản là anh bị t*ng trùng lên não được rồi!”
Kiều Dĩ Thần dừng một lát, nhìn cô nói: “Vợ à, có phải là em không muốn làm không?”
Đinh Mông ngạc nhiên: “Hóa ra anh cũng phát hiện được à?
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh im lặng một lúc rồi lại kiên nhẫn truy hỏi cô: “Vì sao em không muốn làm?”
Chân mày Đinh Mông giật giật: “Vì sao á? Chẳng phải lúc trước anh trước anh từng nói khi lớn lên em sẽ trở nên lãnh cảm* sao?”
(*) Lãnh cảm: có thể hiểu là tình trạng suy yếu tìиɧ ɖu͙© ở nữ giới, biểu hiện từ việc né tránh đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ cho đến mất hoàn toàn kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.
Kiều Dĩ Thần: “…”
Bây giờ anh đặc biệt nhớ về quá khứ một cách sâu sắc, muốn cho bản thân lúc ấy hai cái bạt tai.
Đinh Mông thấy anh chỉ ôm mình không nói lời nào, còn cúi đầu ủ rũ như chú chó săn bị chủ bỏ rơi khiến cô lại có chút mềm lòng: “Nhưng không phải anh rất muốn làm chuyện này sao? Vậy thì chúng ta đã làm rồi đó thôi”.
Kiều Dĩ Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có chút lấp lánh: “Vợ à, anh biết em yêu anh”.
Đinh Mông: “…”
Cô định đẩy Kiều Dĩ Thần đang dính trên người mình ra, nào ngờ anh lại xoay người một cái, bao phủ lấy cô: “Nếu bây giờ anh vẫn muốn làm thì sao?”
Đinh Mông: “…”
Trời ạ, đừng khoe khoang khi được lợi chứ!
“Đừng làm loạn, em còn phải đi làm nữa”. Đinh Mông nhận thấy rằng cảm giác lúc này giống như đột nhiên mình đang phải nuôi một con thú cưng.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô không nói gì, sau đó cúi đầu hôn lên người cô.
Đinh Mông quả thực muốn khóc cho anh thấy: “Tại sao anh lại thích thú làm chuyện này đến thế chứ?”
Kiều Dĩ Thần tranh thủ lúc rảnh rỗi ngước mắt nhìn cô: “Bởi vì anh cảm thấy rất thoải mái”.
Đinh Mông giật giật khóe miệng: “Anh cảm thấy rất thoải mái?”
Kiều Dĩ Thần gật đầu, giống như đang tận hưởng thứ dư vị nào đó rồi nhìn cô: “Vô cùng thoải mái, giống như trên thiên đàng”.
Đinh Mông: “…”
Kiều Dĩ Thần không biết xấu hổ lại càng giở trò, cô cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Khi đang chuẩn bị tiếp túc “nghiệp lớn” của mình, Kiều Dĩ Thần đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô: “Chẳng lẽ em thấy không thoải mái à?
Đây là một vấn đề liên quan đến danh dự, nhất định phải cư xử một cách nghiêm túc.
Đinh Mông bị anh nhìn chằm chằm như hổ đói, trả lời một cách cân nhắc: “À thì… Lúc mới bắt đầu thật sự rất đau, về sau thì…”
Vẻ mặt Kiều Dĩ Thần càng trở nên nghiêm túc, chắm chú nhìn cô.
Lần đầu tiên có thể là chưa kịp thích ứng, nhưng khi ấy anh làm rất cẩn thận. Hơn nữa nếu bàn về kỹ thuật… Anh cảm thấy bản thân cũng không tệ.
“Tốt hơn nhiều…” Đinh Mông cảm thấy nếu cô nói sai một chữ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Kiều Dĩ Thần vẫn chăm chú nhìn cô, qua một lúc đột nhiên lộ ra ý cười rồi vùi đầu vào cổ cô: “Không sao, anh sẽ làm cho em yêu thích loại chuyện này”.
Đinh Mông: “…”
Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!
Cánh mũi Kiều Dĩ Thần giật giật, ngửi mái tóc của Đinh Mông: “Vợ à, em dùng dầu gội đầu gì vậy, thơm quá”.
“À, cái này? Em mới mua”. Lúc trước có người bảo mua ở nước
ngoài sẽ được khuyến mãi, cô lại có ít tiền thưởng, thiết nghĩ dại gì mà không xài, vì thế liền mua ngay một chai đầu gội. Hương thơm quả thật không tệ, nhàn nhạt như vị hoa sơn trà, bản thân cô cũng rất thích.
Không đúng, bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này.
Cô đẩy người trên người mình ra, chau mày nói: “Anh đúng lên đi, thật sự em muốn đi làm”.
Kiều Dĩ Thần bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, lại hôn môi cô mới buông tha cho cô ngồi dậy: “Vợ, anh yêu em”.
…..
Đinh Mông cười khúc khích, nhìn anh nói: “Anh có thể đem người yêu đến phòng thu âm không?”
Kiều Dĩ Thần sửng sốt một lúc, thật nhanh trừng mắt nhìn cô: “Hóa ra em thích phòng thu âm à? Tuy rằng có chút không ổn lắm, nhưng nếu vợ thích, lần sau chúng ta làm ở phòng thu âm”.
Đinh Mông: “…”
Cô liền hất người nào đó vẫn còn đang vu vạ trên người mình ra.
Đinh Mông quấn chăn tìm áo ngủ dưới đất, vô tình thấy bαo ©αo sυ ở góc bàn. Cô quay đầu lại, cười nói với Kiều Dĩ Thần: “Chó con, sao dưới gối anh lại giấu bαo ©αo sυ thế?”
Kiều Dĩ Thần ngồi bên giường mặc quần áo rồi đứng lên: “À cái đó anh đi mua lúc chiều hôm qua sau khi rời phòng tập vũ đạo”.
“À, hóa ra anh có âm mưu từ trước”.
Giác quan nhạy bén của Kiều Dĩ Thần cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại liền bị một cái gối đánh mạnh vào mặt: “Không biết xấu hổ, đồ lưu manh!”
Đinh Mông phun ra mấy chữ này liền nhặt áo ngủ khoác đại lên người rồi chạy vội ra khỏi phòng ngủ Kiều Dĩ Thần.
Cầm gối trong tay, khóe miệng Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch rồi đi vệ sinh cá nhân.
Quay trở lại phòng mình nhưng Đinh Mông vẫn không yên lòng rửa mặt. Máy tính trên bàn vẫn đang mở. Cô vốn nghĩ sau khi huấn luyện đặc biệt sẽ quay về sử dụng tiếp nên không tắt, không ngờ rằng…
Cô đi tắt máy tính, sau đó chẳng biết nghĩ đến điều gì lại mở ra một trang mạng.
Ở phần lịch sử truy cập tìm trang web vừa mua dầu gội đầu, Đinh Mông để lại đánh giá.
“Sau khi dùng một bình thì ông xã nói rất thích hương thơm này, về sau sẽ tiếp tục ủng hộ ”
Cô gửi đánh giá của mình đi rồi tắt máy đi thay quần áo.
Vài tiếng sau,chủ cửa hàng theo thường lệ kiểm tra phần đánh giá phản hồi của khách hàng, tiện thể chọn trả lời một số người. Thật sự không nghĩ qua sẽ thấy bài đánh giá của Đinh Mông.
Chủ cửa hàng: “…”
Tại sao mấy chuyện tình cảm lại mang lên đánh giá vậy? Thật sự không nghĩ rằng bán dầu gội đầu cũng bị tổn thương, thế giới này sao lại đối xử tàn nhẫn với người độc thân vậy chứ!
Cô chủ cửa hàng đành cố gắng kìm nén lòng chua xót của bản thân cùng những giọt nước mắt trên vành mi, hồi phục tâm tình của bản thân rồi trả lời lại: “Cảm ơn! [Hôn nhẹ] tiếp tục ủng hộ nhé ~ sản phầm của chúng tôi đều nhập khẩu bằng đường chính quy, đảm bảo hàng chính hãng, , hoan nghênh quý khách quay lại”.
Cô thật sự cảm thấy đau lòng!
Bây giờ, Đinh Mông và Cố Tín đang sắp xếp lại vũ đạo trong phòng tập. Tối qua, huấn luyện thể lực đã lấy hết sức lực của cô, làm cho toàn thân cô lúc này có chút đau nhức. Nhưng thật sự không có cách nào khác, không thể chỉ vì cô mà làm chậm trễ tiến độ của tập thể.
Quả thật, luyện tập nhiều ngày như vậy, các động tác cơ bản đều đã học xong, vấn đề bây giờ chỉ là độ thành thạo và phối hợp ăn ý với nhau.
Thầy dạy còn đang bắt nhịp, Cố Tín đột nhiên lại ngừng động tác.
Đinh Mông nhìn anh một cách kỳ lạ, cũng dừng động tác theo: “Anh làm sao vậy?”
Cố Tín nhìn cô chằm chằm, sau đó trả lời: “Không có gì, tiếp tục đi”.
Thầy vũ đạo lại tiếp tục bắt nhịp, Đinh Mông cũng quên luôn chuyện này. Mãi đến khi cô vào phòng thay quần áo, lúc chuẩn bị rời đi mới nhìn thấy lại mình trong gương. Trời ạ! Sao trên cổ cô lại có nhiều vết đỏ đến vậy.
Bây giờ cô mới chợt hiểu ra lúc đó Cố Tín đang nhìn gì.
Cô thực cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, Kiều Dĩ Thần lại lưu lại những dấu vết này trên người cô, đã thế lại bị người khác thấy được nữa chứ!
Cô tìm di động trong quần áo, gọi điện khẩn cấp cho Kiều Dĩ Thần: “Kiều Dĩ Thần! Anh cố ý phải không?”
Kiều Dĩ Thần suy nghĩ một lúc, giả vờ như nghe không hiểu: “Em đang nói cái gì vậy?”
Đinh Mông đỏ mặt quát: “Đừng giả ngu với em!” Những vết đỏ trên người đều là những vết đỏ còn mới, chắc hẳn là sáng hôm nay… Anh chắc chắn là cố ý!
Kiều Dĩ Thần nói: “Anh thật sự không biết em nói cái gì, em có thể nói rõ được không?”
Anh cảm thấy hình như cô đang ngượng ngùng khi hỏi việc này qua điện thoại.
Đinh Mông quả thật không biết xấu hổ, hung dữ hỏi lại: “Anh cứ chờ đấy! Xem em về nhà trừng trị anh thế nào!”
Ở đầu bên kia, Kiều Dĩ Thần cố nhịn không dám cười.
Buổi tối kết thúc công việc trở về nhà, Đinh Mông vẫn thấy bóng dáng Kiều Dĩ Thần nấu cơm ở phòng bếp như mọi ngày. Cô lầm bầm hai tiếng rồi la lớn: “Đản đản”.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô rồi cười nói: “Nương nương có gì sai bảo ạ?”
Đinh Mông híp mắt, tới gần anh rồi chỉ vào cổ mình: “Này, đây có phải là anh cố ý làm hay không?”
Trái lại, lúc này Kiều Dĩ Thần lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là anh làm nhưng không thể coi là cố ý được”.
“A…” Đinh Mông nói
Hai mắt của Kiều Dĩ Thần nhìn vào áo cô: “Làm sao, bị người khác nhìn thấy rồi à?”
Đinh Mông híp mắt: “Còn nói không phải anh cố ý?” Cô dám khẳng định, người này là cố ý lưu lại dấu vết đó để Cố Tín nhìn thấy.
Kiều Dĩ Thần hết cách đành nói: “Có người tinh mắt, anh cũng không còn cách nào khác. Lần sau anh sẽ cần thận hơn”.
Đinh Mông ha ha: “Anh còn mong có lần sau ư?”
Kiều Dĩ Thần ôm chặt hông cô, gần như muốn dán lên môi cô nói: “Anh nói sẽ làm em thích việc này, biện pháp tốt nhất chính là luyện tập thường xuyên”.
Đinh Mông: “…”
Cô tránh khỏi sự bao vây của anh, nhanh chóng trốn ra khỏi phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Kiều Dĩ Thần cuối cùng cũng nhớ tới việc hai người bọn họ ngoài lúc làm thì còn có việc quan trọng khác: “Anh đã bắt đầu viết ca khúc cho em ,ban đầu anh dự định sẽ viết cả mười bài, nhưng như vậy có vẻ khá chậm. Cho nên sau khi trao đổi với Giang Mạn thì anh sẽ phụ trách năm bài, năm bài còn lại anh sẽ tìm người viết cho em”.
Đinh Mông cắn cắn đũa gật đầu: “Ừ, được thôi”
“Anh đã hoàn thành bài hát đầu tiên, em có thể bắt
thu một bài. Anh sẽ cố gắng rút ngắn thời gian chế tác”.
“Vâng, vậy tốt quá”.
“Đêm nay chúng ta tiếp tục rèn luyện thể lực”.
Đinh Mông: “…”
Đừng tưởng có thể tiếp tục lừa cô nói ‘Vâng, vậy cũng tốt’! Dù gì cô cũng là thánh học, không dễ lừa gạt cô đâu!
Bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Đinh Mông, Kiều Dĩ Thần cười cười: “Anh nói là huấn luyện thể lực bình thường, em lại nghĩ đi đâu vậy?”
Ha ha.
Đinh Mông và hai đũa cơm, không thèm nhìn anh, nói: “Hôm qua huấn luyện thể lực quá sức rồi hôm nay em muốn nghỉ ngơi”.
Kiều Dĩ Thần giật giật lông mày. Hôm qua là lần đầu tiên, anh lo sợ cô đau nên chỉ làm có một lần. Như vậy cũng là quá sức? Anh ngoắc khóe miệng: “Đừng nghĩ tới chuyện bỏ tập“
“A, nhưng mà em muốn nghỉ một tháng để khôi phục lại năng lực”.
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh thoáng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “ Cũng được, luyện tập cũng cần vừa phải thôi trước mắt thì nghỉ hôm nay đi”. Anh nói xong, lại thêm vào điều kiện nữa, “À, tí nữa chúng ta lấy hợp đồng hôn nhân ra đây rồi đốt luôn”.
Đinh Mông: “…”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
- Chương 43