🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmNghe thấy tiếng chuông cửa, Kim Tắc Thái đứng phía sau sô pha trong phòng khách vươn tay đè lại anh trai ngồi trên ghế sô pha đang định đứng dậy, “Em đi mở cửa.”
Mở cửa ra, nhìn thấy Sở Tĩnh đang đứng bên ngoài, dưới chân đặt hai chậu hoa, Kim Tắc Thái nở nụ cười, “Cái này là em mua hả?”
Sở Tĩnh đi theo sau lưng Kim Tắc Thái, mỗi người ôm một chậu vào nhà, hai người cùng nhau đem hai chậu hoa đặt ra ngoài ban công.
Kim Tắc An cũng theo ra ban công xem thử, ngồi xổm xuống bên cạnh chậu hoa, nhìn nhìn, nói: “Đây là hoa hồng sao?”
Sở Tĩnh gật đầu.
“Em mua à?”
“Không phải….”
Kim Tắc Thái nhìn thấy Sở Tĩnh đỏ mặt, nhịn không được vươn tay nhéo má Sở Tĩnh một cái, “Làm sao thế, mang hoa về rồi cứ thẹn thùng như vậy?”
Làm sao lại có thể ở trước mặt anh trai làm ra cái hành động như này? Sở Tĩnh hờn dỗi liếc Kim Tắc Thái.
“Đồng nghiệp dọn nhà, có rất nhiều hoa, không thể chuyển hết đến nhà mới, nhờ tụi em chăm sóc dùm, nên em….”
Kim Tắc An cười nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu chăm sóc chúng đi.”
Hoa hồng phải chăm sóc như thế nào? Sở Tĩnh cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm nuôi trồng thực vật.
Trong nhà Kim Tắc Thái có mấy chậu cây xanh lớn đến từ công ty cây cảnh, có tác dụng làm vật trang trí cho đẹp. Bình thường chỉ cần làm theo sổ tay hướng dẫn do công ty cây cảnh cấp đúng giờ đúng lượng tưới nước là được, mỗi quý sẽ có nhân viên của công ty cây cảnh đến chăm sóc mấy chậu cây kia, bón phân tỉa cành, nếu có chậu cây nào cần phải dưỡng lại, công ty cây cảnh sẽ mang đi rồi đưa đến một chậu cây khác.
Mang về nhà hai cây hoa hồng đã bắt đầu ra nụ, Sở Tĩnh hy vọng có thể chăm sóc nó thật tốt, nhìn thấy hoa nở.
Buổi tối, Sở Tĩnh ở trong thư phòng lên mạng, nghiên cứu cách chăm sóc hoa hồng Trung Quốc, còn rất nghiêm túc ghi chép lại. Bên ngoài thư phòng, hai anh em nhà họ Kim trông thấy điệu bộ chăm chú của Sở Tĩnh, nhìn nhau cười.
“Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em an ổn như thế này.” Kim Tắc An ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói.
“Làm sao, đi trước anh một bước, sốt ruột à?” Kim Tắc Thái trêu chọc.
“Không có. Chỉ là không nghĩ tới. Mấy năm qua em với Minh Nghĩa chỉ vùi đầu vào công việc, không để tâm đến thứ gì khác. Sau đó, thì đứa trẻ này xuất hiện.”
Kim Tắc Thái xoa cằm nghĩ ngợi, “Có duyên nên gặp. Nhận định chính là em ấy, cũng cứ vậy mà đến với nhau một cách tự nhiên.”
“Tiểu Tĩnh vô cùng nhu thuận, vô cùng hiểu chuyện!”
Nghe thấy Kim Tắc An cảm thán, Kim Tắc Thái dán sát vào Kim Tắc An, giảm âm lượng hỏi: “Còn nhớ không? Đại ca, từ trước đến giờ loại hình em với anh thích hoàn toàn trái ngược nhau. Thế nào, hiện tại bị mấy cô nàng hoang dã khó thuần dọa sợ, cho nên muốn thay đổi phong cách hử?”
Kim Tắc An trừng mắt với em trai, quở mắng: “Nói vớ vẩn cái gì đấy!”
“Ha ha, chả lẽ không đúng sao?”
****
Sở Tĩnh nghe được có tiếng người tan làm về nhà, đi ra cửa đón. Vào cửa chính là Kim Tắc An.
“Đại ca, anh về rồi.”
“Ừm.” Kim Tắc An thay giày xong, đi vào phòng khách, đưa cái túi trong tay cho Sở Tĩnh.
“Mua cho em.”
“A….” Sở Tĩnh rất bất ngờ, vội vàng cám ơn, “Cám ơn đại ca.”
Mở túi ra, bên trong là phân bón cho hoa, nước dinh dưỡng, xẻng xúc đất và kéo cắt tỉa, còn có cả một cuốn sách hướng dẫn chăm sóc hoa cỏ nhỏ. Sở Tĩnh xem xong, ngước mắt nhìn Kim Tắc An.
Kim Tắc An mỉm cười nói: “Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, nhân tiện mua. Ở đây có lẽ không có dụng cụ trồng hoa. Sách hướng dẫn chăm sóc hoa cỏ là mua trong nhà sách, không biết có dùng được hay không.”
Đại ca là cố tình mua cho cậu, Sở Tĩnh lại nói cám ơn một lần nữa, “Cám ơn đại ca.”
“Đừng khách sáo như vậy.”
Uống xong trà nóng Sở Tĩnh mang cho, Kim Tắc An đứng lên, “Anh đi nấu cơm, Tắc Thái đâu, vẫn chưa về à?”
“Chắc sắp về rồi ạ!”
****
Ăn xong cơm tối, Sở Tĩnh ngồi đọc sách hướng dẫn chăm sóc hoa cỏ. Cuốn sách nhỏ cũng không dày, lời văn và hình ảnh phong phú, rất dễ hiểu, hơn nữa còn là sách chuyên về chăm sóc cây cỏ họ hoa hồng. Người chọn sách rất có lòng.
Đang đọc sách, Kim Tắc Thái đi tới ngồi bên cạnh Sở Tĩnh, hỏi: “Đọc cái gì đấy?”
Sở Tĩnh giơ bìa sách cho Kim Tắc Thái xem, “Đại ca cho em, đại ca còn mua cả phân bón, xẻng xúc đất và kéo cắt tỉa.”
Thấy Kim Tắc Thái mỉm cười, Sở Tĩnh nhịn không được nói: “Đại ca rất cẩn thận.”
Kim Tắc Thái nghe xong, giơ ngón trỏ lắc lắc với Sở Tĩnh: “Không phải, không phải đâu.”
Sở Tĩnh cảm thấy mê man, chớp chớp mắt nhìn Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái nói: “Lão đại nhà chúng ta, lúc cẩn thận thì rất là cẩn thận, có điều một khi không cẩn thận, cũng vô cùng đểnh đoảng.”
Sở Tĩnh không tin, “Làm sao có thể….”
Kim Tắc Thái cười, “Nói cho em biết, ha ha, cái này anh cũng đã nói với lão đại rất nhiều lần rồi. Hiện tại đã không còn thịnh hành kiểu đàn ông dịu dàng nhút nhát cũ rích như lão đại nhà chúng ta nữa. Đàn ông mà, phải xấu một chút mới được hoan nghênh.”
Sở Tĩnh trừng Kim Tắc Thái, tất nhiên không đồng ý với lời anh nói.
“Em không tin sao? Tất cả mọi người đều nói, “Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu.” Hơn một nửa phụ nữ đều có máu anh hùng, đàn ông xấu thì lại hấp dẫn phụ nữ hơn.”
Sở Tĩnh vẫn không tin, nhìn Kim Tắc Thái đang cười híp mắt, không nói tiếng nào.
Kim Tắc Thái vỗ vai Sở Tĩnh, “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Ừm, để xem coi lão đại ở Hồng Kông bao lâu thì tìm được bạn gái đây!”
****
Được công ty điều chuyển đến phòng thí nghiệm mới thành lập tham gia một dự án nghiên cứu và phát triển, Kim Tắc An chuyển công tác từ Đức về Hồng Kông. Thành phố này là nơi Kim Tắc An sinh ra và lớn lên, là cố hương, hắn đối với nơi này không có gì lạ lẫm. Công ty Kim Tắc An có an bài ký túc xá cho các nhân viên trong phòng thí nghiệm, nhưng bởi vì có người nhà ở đây, Kim Tắc An thường xuyên về nhà em trai ở.
Không biết có phải là vì trong nhà có nhiều thêm hai chậu hoa hay không, mà trong một đoạn thời gian sau đó, Kim Tắc An cứ có thời gian rảnh là lại đi dạo chợ hoa cỏ và cửa hàng cây cảnh, liên tiếp mua về mấy chậu xương rồng hình dáng khác nhau. Số lượng chậu hoa trên ban công càng ngày càng tăng.
Hôm cuối tuần, Kim Tắc Thái ngắm nghía kỹ càng mấy chậu xương rồng hình dáng khác nhau kia, sau đó hỏi anh trai, “Tại sao lại chỉ mua mỗi loại cây này?”
“Dễ trồng.”
Kim Tắc Thái nhịn không được, cười ra tiếng: “Anh nói đúng, anh nói rất đúng!”
“Chậu hoa càng ngày càng nhiều rồi, có muốn mua một cái giá đỡ hoa về không, như vậy nhìn sẽ gọn gàng chỉnh tề hơn.”
Đối với đề nghị của anh trai, Kim Tắc Thái tỏ vẻ đồng ý, “Được.”
Ngày hôm sau, Kim Tắc An mang về một cái giá đỡ hoa kiểu dáng đơn giản. Giá đỡ hoa bằng gỗ cần phải tự mình lắp ghép, hai anh em ngồi xổm trên ban công dùng dụng cụ mở bao bì đóng gói, Sở Tĩnh ở bên cạnh giúp đỡ.
Mình đoán là mấy cái giá đỡ kiểu nàyNhững tấm ván gỗ đặt khắp nơi trên mặt đất, Kim Tắc An mở túi nilon đựng ốc vít. Một vị là kỹ sư cơ khí, một vị là đại luật sư, tay nghề của cả hai người đều vô cùng thành thạo, không bao lâu giá đỡ hoa đã thành hình.
“Theo anh, cái giá đỡ hoa này chịu tối đa được bao nhiêu ký?” Kim Tắc Thái thản nhiên hỏi.
“Trong sách hướng dẫn chắc là có!”
“Đừng có nhìn sách, tự mình tính đi.” Kim Tắc Thái cười nói.
Cảm thấy em trai đang kiểm tra kiến thức vật lý của mình, Kim Tắc An quan sát đánh giá giá đỡ hoa: “Phải xem chất liệu….., có thước không? Lấy ra đo, sau đó tính toán một chút.”
“…..Quan trọng là góc bao nhiêu độ.”
“Nếu như sửa cái chỗ này lại…….”
Hai anh em nói đến vấn đề khoa học tự nhiên khiến cho Sở Tĩnh choáng váng đầu óc.
Giá đỡ hoa lắp ráp xong rồi, Kim Tắc An chuyển chậu hoa hồng và xương rồng lên, sắp xếp gọn gàng, sau đó đứng bên cạnh nhìn.
“Không tệ.”
Kim Tắc Thái cười nói: “Nhìn như này thì mấy cây xương rồng của anh cũng khá là đẹp!”
“Chúng vốn dĩ rất đẹp.”
Kim Tắc Thái bật cười: “Xương rồng mà cũng được gọi là đẹp!”
“Em không biết là chúng đều rất có cá tính sao?”
“Ha ha, ừ, có cá tính, còn có gai.”
“Xương rồng cũng sẽ nở hoa. Anh đã tra rồi, mấy cái chậu xương rồng này sẽ nở ra hoa có hình dáng và màu sắc khác nhau, nhất định sẽ rất đẹp.”
Kim Tắc Thái nhìn thấy bình tưới cây nhỏ đặt trong góc giá đỡ, nghĩ đến một vấn đề, nói ra: “Đừng có trách em không nhắc anh trước nhé đại ca, cho dù là cây xương rồng thì cũng phải chăm sóc cẩn thận.”
“Anh biết.”
“Tưới nước vừa phải thôi.”
Kim Tắc An gật đầu, “Anh biết rồi.”
Sau khi Kim Tắc An đi rồi, Kim Tắc Thái lặng lẽ nói nhỏ với Sở Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, em có thời gian thì chăm sóc mấy cây xương rồng giúp đại ca.”
Sở Tĩnh gật đầu.
Kim Tắc Thái phun tào: “Lão đại nhà chúng ta bận rộn nên cái gì cũng không để ý. Em thấy đó, nhiều năm như vậy rồi anh ấy cũng không hề nuôi A Miêu Vượng Tài hay động vật nhỏ nào.”
Sở Tĩnh lúc mới nghe xong thì sửng sốt, sau đó liền hiểu A Miêu Vượng Tài Kim Tắc Thái nói là chỉ con mèo con chó.
“Đại ca thích động vật nhỏ à?”
Kim Tắc Thái gật đầu, “Thích, anh ấy thích nhất là mấy con vật nhỏ lông mềm. Mèo nè… chó nè… thỏ nè, còn có chuột nè. Có điều anh ấy trước giờ vẫn không dám nuôi.”
“Đó là bởi vì đại ca chỉ sống một mình.” Sở Tĩnh suy đoán.
Kim Tắc Thái lắc đầu nguầy nguậy, “Anh sợ là anh ấy lo lắng những lúc quá bận rộn sẽ quên cho ăn, cho nên mới không dám nuôi.”
“Đại ca sẽ không như vậy đâu.”
****
Về sau lại có thêm hai chậu xương rồng khác nhau được mang về. Sở Tĩnh cẩn thận trông coi xương rồng cùng hoa hồng.
Lại một ngày cuối tuần khác, sau bữa cơm tối, Kim Tắc Thái bổ cam cho mọi người ăn. Cam là do Kim Tắc An đi ngang qua tiệm bán trái cây mua về, mỏng vỏ nhiều nước lại còn ngọt. Ăn hết hai quả, Kim Tắc Thái vẫn chưa đã thèm, nói thẳng muốn ăn nữa.
“Để anh đi bổ.” Kim Tắc An bưng đĩa đựng trái cây không lên.
“Cám ơn anh!” Đang nói, chuông điện thoại trong thư phòng vang lên, Kim Tắc Thái đứng dậy đi nghe điện thoại.
Sở Tĩnh ngồi lại trong phòng khách, ngay lúc cậu đang bị chương trình trên ti vi hấp dẫn, chuông điện thoại di động vang lên. Sở Tĩnh vô thức vươn tay lấy máy. Lúc cầm điện thoại trong tay cậu mới phát hiện không phải điện thoại của cậu, mà là của Kim Tắc An.
Chuông điện thoại là âm mặc định, nghe liền biết là điện thoại của hãng nào, thậm chí còn không phải tiếng nhạc. Có cuộc gọi đến, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị một tấm hình có vẻ là ảnh tự sướиɠ, đồng thời còn có tên người gọi đến, hai chữ, Xuân Thiên.
Sở Tĩnh giật mình, vội vàng thả điện thoại lại chỗ cũ. Dường như đã vô tình nhìn thấy chuyện riêng tư của anh trai, tim Sở Tĩnh đập bang bang.
Xuân Thiên.
Càng không muốn nhớ tới, thì hình ảnh vừa rồi lại càng hiện lên trong đầu Sở Tĩnh. Hình như là một cô gái, nhưng cũng không thể khẳng định, cũng có thể là một chàng trai lớn lên xinh đẹp. Xuân Thiên, là tên của cô ấy hoặc là anh ấy ư?
Kim Tắc An bê đĩa cam đã bổ xong đi tới, đặt lên bàn trà.
“Tiểu Tĩnh, ăn cam.”
Sở Tĩnh do dự một chút, nói: “Đại ca, vừa rồi điện thoại của anh reo.”
“Ồ…” Kim Tắc An cầm điện thoại lên nhìn, vẻ mặt thoáng thay đổi, sau đó cầm di động đi ra ngoài. Trong lúc Sở Tĩnh đang suy tư, Kim Tắc Thái đã nghe xong điện thoại quay lại, ngồi xuống ghế sô pha cầm múi cam lên ăn.
“Nè, Tiểu Tĩnh, sao em không ăn?” Kim Tắc Thái hỏi, sau đó lại hỏi tiếp, “Đại ca đâu?”
“Đi nghe điện thoại.”
“Ồ!” Kim Tắc Thái quay mặt nhìn ra bên ngoài phòng khách, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
****
“Nếu như anh mời bạn về nhà ăn cơm thì có phiền không?” Tối hôm đó, lúc trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Kim Tắc An cẩn thận hỏi Sở Tĩnh.
Sở Tĩnh nghe xong lập tức tỏ vẻ không phiền, “Đại ca định mời mấy người, em với Tắc Thái sẽ chuẩn bị đồ ăn và rượu.”
Kim Tắc An do dự, “…..Chỉ có một người.”
Xuân Thiên? Không biết tại sao, trong đầu Sở Tĩnh hiện lên cái tên này.
Nghĩ ngợi, Kim Tắc An lại tự mình hủy bỏ, “Thôi bỏ đi.”
Sở Tĩnh vội vàng nói: “Không sao đâu, anh cứ mời tới. Trong nhà cũng vẫn có bạn bè khác đến, ví dụ như Chu đại ca cùng An Nhiên, còn có những người bạn khác của em và Tắc Thái.”
“Sẽ gây thêm phiền phức cho các em….”
Sở Tĩnh không biết, “Phiền phức” này là nói về cái gì? Nhà rất lớn, có đủ chỗ để đón tiếp rất nhiều bạn bè, nếu như nói đến làm đồ ăn, tay nghề Tắc Thái rất tốt, anh trai mình tài nấu ăn cũng không kém, nếu thật sự không được thì còn có thể gọi đồ ăn ngoài, nghĩ kiểu gì cũng không thấy bất kỳ chỗ nào “Phiền phức”.
Kim Tắc An không có tiếp tục chủ đề này nữa, Sở Tĩnh cũng không thể hỏi thêm….
Mấy ngày sau, Kim Tắc An cũng không có mang bất kỳ người bạn nào về chơi, Sở Tĩnh hỏi riêng hắn: “Đại ca, bao giờ mới mang bạn về?”
Kim Tắc An cười cười, “Được rồi. Chuyện này sau này rồi nói.”
Sau này…. Sở Tĩnh chỉ có thể gật đầu.
Sau này, không biết là lúc nào.