🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmSở Tĩnh bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đến việc dọn đến nhà người yêu, cậu cảm thấy mình cũng là đàn ông, cũng có thể gánh vác trách nhiệm gia đình. Cả thực lực lẫn tài lực của hai bên đều chênh lệch khiến cho Sở Tĩnh do dự, cậu tìm Doãn An Nhiên thổ lộ tâm sự.
“Tuy rằng tôi cũng có công việc, không cần anh ấy nuôi, nhưng mà hiện tại xem ra cũng không khác gì được anh ấy nuôi cả.” Sở Tĩnh buồn rầu nói.
Doãn An Nhiên gõ một cái lên đầu Sở Tĩnh, “Này, cậu đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy!”
Sở Tĩnh không vui bĩu môi: “Là như vậy thật mà….”
“Không phải!”
Doãn An Nhiên nói với Sở Tĩnh: “Cậu đừng có cứ cố tình nghĩ rằng —— đối phương đã làm cho mình những gì, mình có phải là cũng nên làm những thứ tương tự lại cho đối phương hay không. Cậu với Kim đại ca không phải chủ tớ, cũng không phải cấp trên cấp dưới, đây là yêu đương, hai người hoàn toàn bình đẳng. Không nên có bất kỳ một suy nghĩ “công bằng” nào trong mối quan hệ yêu đương của hai người hết, đó là sai. Cậu và Kim đại ca không có sự khác biệt về “năng lực”, hai người là người yêu, không phải là đối thủ cạnh tranh. Đây không phải là một cuộc thi, thi xem ai vì đối phương hy sinh nhiều hơn, thi xem ai quan tâm đối phương nhiều hơn. Không phải, tuyệt đối không phải! Cho nên, cậu hãy thản nhiên mà đón nhận tất cả những gì Kim đại ca làm cho cậu, phải nhớ rõ, tất cả những thứ đó là bởi vì yêu.”
Sở Tĩnh lắng nghe, hai mắt mở to.
Doãn An Nhiên tiếp tục nói: “Hai người ở bên nhau, lúc chung sống giống như một cái bập bênh vậy, cậu dùng sức đè đầu bên này xuống, đầu bên kia sẽ bị đẩy lên, làm như vậy ngược lại sẽ không đạt được cân đối, tệ hơn nữa đó là làm như vậy sẽ khiến đối phương nghĩ rằng cậu đang từ chối. Từ một góc độ nào đó mà nói, đây là một hành động gây tổn thương cho đối phương, tổn thương tới tấm lòng anh ấy dành cho cậu, tổn thương tới tình cảm của anh ấy. Cho nên, thoải mái mà đón nhận những gì đối phương làm, đó mới chính là công bằng chân chính.”
Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, nói: “Cho nên, ý của anh là tôi cứ thản nhiên mà đón nhận tất cả những gì Tắc Thái làm cho tôi.”
Doãn An Nhiên gật đầu một cái, “Chính xác!”
“Nhưng mà….”
“Bởi vì cậu cũng đang hy sinh vì Kim đại ca, chẳng qua là phương thức thể hiện khác nhau mà thôi. Đây là yêu đương, yêu đương! Không phải hùn vốn làm ăn, anh ra năm mươi, tôi ra năm mươi, lợi nhuận mỗi người một nửa, không đồng ý thì sẽ không ký hợp đồng. Khụ, thiệt tình!”
Sở Tĩnh hiểu được ý của Doãn An Nhiên, biểu tình sáng sủa hẳn lên, “Anh nói đúng!”
“Hai người bên nhau là một vòng tròn, thiếu một nửa nào cũng không được. Hạnh phúc chính là hai người ở chung một chỗ.”
Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, “Cái này….. là ai nói với anh? Chu đại ca?”
Doãn An Nhiên không vui bóp bóp mặt Sở Tĩnh, “Đúng vậy. Thế thì làm sao? Là tôi nói thì cậu sẽ không nghe ư?”
“Nghe, nghe.”
“Nghe thì nhanh chóng chuyển nhà đi, Kim đại ca ở một mình thật quá cô đơn, ngày nào cũng chạy qua chạy lại hai đầu. Cậu chuyển đến, hai người chúng ta ở rất gần nhau, có thể cùng chơi với nhau.”
A Ken đương nhiên là hoàn toàn tán thành việc Sở Tĩnh dọn đến ở chung với Kim Tắc Thái, “Nè, cậu còn muốn để cho đại luật sư đợi tới khi nào, nhịn quá lâu sẽ xảy ra vấn đề đấy!”
Câu nói của A Ken vô tình lại khiến cho Sở Tĩnh ngượng ngùng, cậu chuyển tầm mắt, giả bộ không thèm để ý.
Sau khi thương lượng với A Ken, Sở Tĩnh thu dọn hành lý, báo với Kim Tắc Thái một tiếng. Chọn một buổi chiều cuối tuần hai người đều được nghỉ, Kim Tắc Thái lái xe tới, đón Sở Tĩnh về nhà của anh.
Xách theo túi hành lý, Sở Tĩnh đứng ở huyền quan, vừa đổi giày vừa đưa mắt nhìn quanh phòng khách. Kim Tắc Thái đi tới, từ phía sau ôm lấy Sở Tĩnh, vô cùng thân mật đặt cằm lên vai cậu.
“Nhà, của chúng ta!” Kim Tắc Thái cười nói, môi anh gần như đã chạm vào tai Sở Tĩnh.
Sở Tĩnh nghe Kim Tắc Thái nói, trong lòng ấm áp, vô cùng cảm động. Hơi thở của đối phương gần sát khiến cậu cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, bật cười giãy dụa, đang định bước về phía trước, đột nhiên cơ thể nghiêng một cái, sau đó cả người được Kim Tắc Thái bế bổng lên.
“Này, đừng làm vậy. Thả em xuống!” Sở tĩnh nhỏ giọng hô.
“Lẽ nào em không muốn được anh bế vào trong nhà sao?” Kim Tắc Thái cười hỏi.
“Nhưng anh đột nhiên như vậy….”
Đi vào phòng khách, Kim Tắc Thái đặt Sở Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha đơn, còn anh thì quỳ một chân bên cạnh sô pha. Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái trước mắt, có loại cảm giác như đang được Hoàng Đế hầu hạ. Sở Tĩnh đang muốn nói gì đó, Kim Tắc Thái nãy giờ vẫn luôn im lặng nhìn cậu đột nhiên động thủ.
“A…… này!”
Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc Thái đưa tay cởi cúc quần jean trên người cậu, kéo xuống khóa kéo, thanh âm kia vang vọng trong phòng khách giữa buổi trưa yên tĩnh nghe vào có loại cảm giác hết sức dâʍ ɭσạи.
“Anh muốn làm gì?” Sở Tĩnh hoảng sợ hỏi, trong lòng có linh cảm, vội vàng đưa tay ngăn cản động tác tiếp theo của Kim Tắc Thái.
“Em không phải đã đồng ý với anh sao? Thế nào, quên rồi?” Kim Tắc Thái cười đến hai mắt cong cong.
“Em đồng ý với anh khi nào, này, đừng…..“
Sở Tĩnh tay chân luống cuống muốn ngăn cản động tác cởϊ qυầи áo cậu của người trước mắt, tiếc rằng đối phương hết sức nhanh – gọn – lẹ mà lột bỏ quần jean của cậu, qυầи ɭóŧ cũng bị cởi xuống qua đầu gối, một chân bị nâng lên đặt trên tay vịn ghế sô pha. Sở Tĩnh vừa muốn ngăn cản đối phương, vừa muốn che chắn cơ thể, thật sự không biết phải làm sao.
“Đừng mà…..”
“Tại sao?”
“Ban ngày…… phòng khách….”
Bộ phận nhạy cảm giữa hai chân bị bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, cố tình trêu chọc mà trượt lên trượt xuống, kɧoáı ©ảʍ dâng trào, Sở Tĩnh nói không thành tiếng.
“Em đã đồng ý cho anh nhìn.”
“Em không có….”
Sở Tĩnh muốn gập người lại. Trong phòng ánh sáng rực rỡ khiến cậu xấu hổ gấp bội, đồng thời cũng làm kɧoáı ©ảʍ tăng gấp bội. Cậu muốn né tránh mơn trớn vuốt ve của Kim Tắc Thái, nhưng sau lưng chính là thành ghế sô pha, không thể lui được nữa; muốn đứng lên chạy trốn, một chân lại đang bị gác lên tay vịn ghế, toàn thân nằm trong ghế sô pha, chỉ có thể nhấc được mỗi cánh tay, gần như không thể động đậy.
Giống như động vật nhỏ bị rơi vào bẫy, Sở Tĩnh dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Kim Tắc Thái, “Anh đừng….. Buổi tối lại……. Em còn phải sắp xếp hành lý.”
Kim Tắc Thái cong khóe miệng, trong nụ cười dịu dàng kèm theo một tia tà ác, quyến rũ cực kỳ.
“Hành lý này kia từ từ rồi dọn. Có anh ở đây, em lo cái gì!”
Bởi vì có anh nên mới lo đó…. Sở Tĩnh nói thầm trong lòng.
“Anh không nên vào lúc này…..” Sở Tĩnh cố gắng thuyết phục đối phương, nhưng mà hiện tại nửa người dưới đã hoàn toàn trần trụi, cậu có nói gì cũng không còn tác dụng.
Kim Tắc Thái sấn tới gần Sở Tĩnh, bàn tay vẫn tiếp tục động tác, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Sở Tĩnh, giọng điệu tuy rất nghiêm túc nhưng Sở Tĩnh vẫn nghe ra được ý tứ đùa giỡn: “Anh bây giờ rất muốn, thật đó!”
Bị nhìn như vậy Sở Tĩnh do dự, vừa thẹn vừa sợ, đang định thuyết phục thêm chút nữa, Kim Tắc Thái đột nhiên cúi người xuống, vùi đầu vào giữa hai chân Sở Tĩnh, đem phân thân đang bán cương ngậm vào miệng.
“A……”
Sở Tĩnh nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, kɧoáı ©ảʍ do môi lưỡi mang lại khiến cho phân thân giữa hai chân lập tức đứng thẳng, Sở Tĩnh theo bản năng vươn tay ôm lấy đầu Kim Tắc Thái.
Dường như là cố ý, Kim Tắc Thái phát ra âm thanh liếʍ mυ"ŧ, âm thanh ướŧ áŧ khiến cho Sở Tĩnh phải lắc đầu, muốn kìm lại tiếng thở dốc, nhưng thân thể lại rất thành thật mà đuổi theo kɧoáı ©ảʍ. Sau một hơi hút vào thật sâu, cơ thể Sở Tĩnh giật giật, một tay đè chặt trên môi, không để cho mình thét ra tiếng, tay kia túm lấy tóc Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái chuyển từ mυ"ŧ sang liếʍ, đầu lưỡi quấn lên phân thân Sở Tĩnh, một tay nắm eo Sở Tĩnh không cho cậu di chuyển, tay kia mơn trớn vuốt ve bên trong bắp đùi cùng cặp mông vểnh. Trong cơn kɧoáı ©ảʍ khiến cho người ta mê loạn, Sở Tĩnh mơ màng ý thức được cậu sẽ làm đau Kim Tắc Thái, liền buông bàn tay đang nắm tóc anh ra.
Phân thân được môi lưỡi không ngừng âu yếm, Sở Tĩnh cảm thấy toàn thân như được một làn sóng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ném lên không trung, rơi xuống, sau đó lại được đẩy đến nơi vui sướиɠ cực hạn một lần nữa, cả thể xác lẫn tinh thần đều muốn tan chảy. Thời khắc đạt cao trào, Sở Tĩnh ưỡn cao eo, tay không tự chủ bắt lấy vai Kim Tắc Thái, sau đó thân thể từ từ rơi xuống.
Thở hổn hển, ngước đôi mắt ướŧ áŧ đẫm lệ, Sở Tĩnh nhìn về phía Kim Tắc Thái, đối phương đã thẳng người ngồi trên sàn nhà trước ghế sô pha. Bộ dáng hiện tại của cậu hoàn toàn bại lộ trước mắt đối phương, Sở Tĩnh vội vàng rũ mắt.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên bờ môi Sở Tĩnh, dường như là một nụ hôn trá hình, Kim Tắc Thái mỉm cười, lột bỏ qυầи ɭóŧ đã tuột xuống mắc trên một bên mắt cá chân của Sở Tĩnh, sau đó vươn tay vòng qua eo cậu, đem Sở Tĩnh – người vẫn còn đang dư vị sau cao trào, thân thể mềm nhũn bế lên.
Sở Tĩnh ngoan ngoãn nằm trong lòng Kim Tắc Thái, hai tay vòng qua ôm cổ Kim Tắc Thái, chân cũng quấn quanh thắt lưng anh, được anh ôm như vậy đi lên lầu, tiến vào trong phòng ngủ.
Lúc được đặt nằm lên giường, lưng chạm vào ga giường, Sở Tĩnh có loại cảm giác nhẹ nhõm so với ghế sô pha trong phòng khách, giường làm cậu thả lỏng và dễ chịu hơn nhiều. Nhìn thấy Kim Tắc Thái ngồi ở bên giường cởϊ qυầи áo, ánh mắt Sở Tĩnh chuyển sang phía cửa sổ trong phòng ngủ, “Rèm cửa….”
“Cao như vậy, ngoài cửa sổ chỉ có biển thôi.” Kim Tắc Thái cười nói.
Sở Tĩnh không nói gì, cả tâm lẫn thân đều đã bị người đàn ông này nhìn thấu, được rồi, tùy ý anh đi.
Cơ thể ấm áp phủ lên, Sở Tĩnh chủ động ôm lấy bả vai Kim Tắc Thái. Cảm nhận được tay của đối phương đang trượt từ bụng xuống chân, Sở Tĩnh phối hợp mở đầu gối ra.
Những ngón tay quen đường quen lối đi vào nơi bí ẩn, không bao lâu sau khi được vuốt ve, phân thân của Sở Tĩnh vừa mới phóng thích một lần lại lần nữa đứng thẳng. Sở Tĩnh cũng tự cảm thấy xấu hổ vì bản thân, miệng thì nói không được, thân thể thì lại rất muốn.
Lối vào bị ngón tay dịu dàng mở rộng, Sở Tĩnh hổn hển thở dốc, thả lỏng cơ thể. Lúc Kim Tắc Thái hôn lên cổ cậu, Sở Tĩnh nhỏ giọng nói: “Anh….. vào đi….”
“Có thể chứ? Em sẵn sàng chưa?”
“Ừ!”
Kim Tắc Thái vươn tay vuốt tóc mái Sở Tĩnh lên, thương yêu hôn một cái lên trán cậu. Sau khi phân thân hoàn toàn tiến vào bên trong có thể Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái mạnh mẽ đẩy vào rồi lại rút ra, luật động bên trong cậu, một tay anh vuốt ve ngực Sở Tĩnh, xoa nắn hạt đậu nhỏ của cậu.
Sở Tĩnh sung sướиɠ cất giọng rêи ɾỉ,hoàn toàn không còn kìm nén thanh âm. Muốn cảm nhận được đối phương nhiều hơn, đôi chân thon dài của Sở Tĩnh quấn chặt thắt lưng Kim Tắc Thái, cơ thể lắc lư theo nhịp điệu của anh. Kɧoáı ©ảʍ càng góp càng nhiều, càng lúc càng mãnh liệt. Sở Tĩnh giống như bị làn sóng quăng quật, bên tai dường như còn nghe được tiếng sóng biển.
Sở Tĩnh ưỡn thắt lưng, bắn ra, mật huyệt co rút mãnh liệt, Kim Tắc Thái cũng phóng thích trong cơ thể Sở Tĩnh.
Cao trào qua đi, cơ thể bình ổn lại, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh, hôn lên môi cậu.
Trận hoan ái này làm tiêu hao toàn bộ thể lực của Sở Tĩnh, không bao lâu sau cậu đã ngủ mất, lúc được ôm đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ cũng không tỉnh lại.
Buổi tối, đây là bữa tối đầu tiên sau khi Sở Tĩnh chính thức chuyển vào. Kim Tắc Thái xuống bếp làm mấy món thật ngon, còn mở một chai vang trắng lâu năm. Sở Tĩnh uống thử, cảm thấy cực kỳ thích hương vị đó.
Sau khi ăn tối, lúc ngồi trong phòng khách xem tin tức trên ti vi, ánh mắt lướt tới cái ghế sô pha đơn kia, Sở Tĩnh vội vàng chuyển tầm mắt. Cậu nghĩ, e là trong một khoảng thời gian, mỗi khi nhìn tới cái ghế sô pha kia, cậu đều sẽ xấu hổ.
****
Chính thức chuyển vào nhà Kim Tắc Thái. Sau khi sắp xếp xong hành lý Sở Tĩnh phát hiện, thì ra Kim Tắc Thái đã chuẩn bị để đón cậu tới, trang trí bày biện trong nhà có chút thay đổi, hiện tại đã thích hợp cho hai người ở hơn
Sở Tĩnh hỏi Kim Tắc Thái: “Tại sao anh lại làm thế này chứ…?”
“Lúc chờ em, rảnh rỗi nên làm.”
Cảm giác giọng điệu của Kim Tắc Thái như đang làm nũng, Sở Tĩnh nhịn không được bật cười, “Nếu như em nhất quyết không chịu chuyển thì sao?”
Kim Tắc Thái nói: “Vậy thì anh sẽ chuyển đi.”
“Bên kia không đủ chỗ, không chứa nổi anh.”
Kim Tắc Thái cười nói, “Tại sao lại không chứa nổi, đủ chỗ mà!”
“Anh cao lớn như vậy….”
Kim Tắc Thái nở nụ cười xấu xa, dán sát vào nói bên tai Sở Tĩnh: “Anh vẫn còn nhớ đêm đó em nói anh “lớn” quá.”
Sở Tĩnh bùm một phát đỏ mặt, vỗ Kim Tắc Thái một cái, “Ai da, không được nói.”
Chính thức bắt đầu ở chung, cuộc sống ngọt ngào giống như tân hôn khiến Sở Tĩnh vô cùng hạnh phúc. Người mình yêu cũng yêu thương mình, đây là cảm nhận chân thật nhất của Sở Tĩnh vào lúc này. Giống như một con mèo nhỏ đang yêu đương, hiện tại Sở Tĩnh những lúc rảnh rỗi đều ở trong nhà, dành tất cả thời gian cho ngôi nhà này, cùng với người cậu yêu.
****
Hôm nay, trong lúc Kim Tắc Thái đang vùi đầu làm việc, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông.
“Luật sư Kim, có vị Quách Kỳ tiên sinh tìm anh.”
“Giúp tôi kết nối cuộc gọi.”
Bên trong ống nghe truyền đến âm điệu lười biếng của Quách Kỳ, “Tắc Thái.”
Kim Tắc Thái cười hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Còn không phải là chuyện lần trước cậu ủy thác tôi sao? Ai da, loại chuyện này thật đúng là hao tâm tổn sức.”
Nghe Quách Kỳ nửa thật nửa giả phàn nàn, Kim Tắc Thái cũng chỉ mỉm cười, “Tìm được manh mối gì sao?”
Quách Kỳ thản nhiên nói: “Thời gian quá lâu, người và vật đều đã không còn, đi điều tra thật sự không hề đơn giản. Tôi cũng là trong lúc điều tra vô tình gặp được một người năm đó từng lăn lộn ở khu Cửu Long, thông qua anh ta biết được một vài thông tin. Buổi trưa có rảnh gặp nhau không?”
Kim Tắc Thái nói: “Không thành vấn đề, gặp ở câu lạc bộ chúng ta thường đến đi. Cậu bây giờ đang ở đâu?”
Quách Kỳ trả lời: “Tôi đang ở văn phòng thám tử của tôi.”
Kim Tắc Thái nói: “Lát nữa tôi đến đón cậu.”
Tại một câu lạc bộ tư nhân trang nhã và yên tĩnh, trong phòng riêng trên lầu hai, Kim Tắc Thái và Quách Kỳ ngồi đối diện nhau. Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy khoảnh sân vườn kiểu Trung Quốc ở lầu dưới, gió lay cành trúc phất phơ, mấy cụm hoa lan nở bung đẹp rực rỡ, một con suối nhỏ chảy qua sân, dọc theo dòng nước là những tảng đá xinh đẹp, bên trong nuôi những con cá koi đầy màu sắc.
Buổi sáng lúc nhận được điện thoại của Quách Kỳ, Kim Tắc Thái đã để ý phát hiện ra người đàn ông lúc nào cũng cười toe toét này hôm nay có vẻ không được đúng lắm. Lúc hai người gặp nhau vẫn chế giễu đùa cợt một trận, có điều trên mặt Quách Kỳ lại có… thần sắc nghiêm trọng khác thường.
Kim Tắc Thái rót rượu cho Quách Kỳ, cười hỏi: “Làm sao vậy, cậu hôm nay nhìn như có tâm sự?”
Quách Kỳ không nói gì, chỉ nhìn Kim Tắc Thái, lắc đầu. Không muốn phá hỏng bầu không khí cùng nhau ăn cơm, Kim Tắc Thái cũng không hỏi tiếp.
Ăn cơm xong, có nhân viên phục vụ mang trà lên, sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng riêng, Quách Kỳ mở chiếc túi hắn mang theo, lấy ra một máy quay kỹ thuật số nhỏ, đặt lên bàn.
Kim Tắc Thái nhướn mày thăm hỏi, Quách Kỳ nói: “Tôi đã quay lại để làm bằng chứng, cậu tự xem trước một chút đi.”
Nghe Quách Kỳ nói, “Cậu tự xem trước một chút đi”, ngực Kim Tắc Thái lập tức thắt lại. Anh biết Quách Kỳ nhất định là đã quay lại lời kể của những người có liên quan. Đáng lẽ ra, có thể giao thẻ nhớ lưu trữ video cho Kim Tắc Thái, để anh mang về xem kỹ, nhưng mà hiện tại Quách Kỳ lại bảo Kim Tắc Thái ở bên ngoài xem trước, có thể thấy, đoạn video này có nội dung không thể để cho Sở Tĩnh biết.
Kim Tắc Thái im lặng cầm lấy máy quay, bắt đầu xem video.
Sau khi xem xong toàn bộ video, Kim Tắc Thái im lặng thở dài thật dài. Quách Kỳ thương tiếc nhìn anh, “Hiện tại chỉ có thể biết được nhiêu đó. Thật ra….. cũng chưa thể tính là đã có kết quả.”
Kim Tắc Thái gật đầu, “Đúng vậy, chưa thể tính là có kết quả. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Sở Gia Hào mặc dù nhiều bạn bè, nhưng không có ai là anh em vào sinh ra tử, ông ta cũng không đi theo đại ca nào, vợ lại bệnh chết. Sau khi ông ta biến mất, lại không có ai kịp thời phát hiện ra ông ta mất tích, cũng không có người nào kịp thời báo án để điều tra. Bởi vì chậm trễ, tất cả đều đã muộn. Hơn nữa những người đi lăn lộn này, trong mắt ai nấy cũng chỉ có hôm nay không có ngày mai, không có ai để ý, liền biến thành cái dạng như hiện tại.”
Kim Tắc Thái cau mày, im lặng không nói gì.
Quách Kỳ còn nói thêm: “Tôi nghĩ ông ta nếu như vẫn còn ở Hồng Kông, không thể nào lại không liên lạc với con mình. Có lẽ ông ta đã rời khỏi đảo, đến nơi khác lăn lộn, thuận buồm xuôi gió ăn nên làm ra, muốn triệt để vứt bỏ người xưa chuyện cũ bên này. Cũng có thể là làm ăn không được như ý, không có mặt mũi liên lạc với người bên này, hoặc có thể là lăn lộn cực kỳ tệ hại, căn bản không có khả năng để liên lạc với bên này.”
Nghe Quách Kỳ nói, Kim Tắc Thái cúi đầu, suy tư.
Quách Kỳ tiếp tục nói: “Còn có một khả năng nữa là —— đã chết. Về phần tại sao chết, cũng có rất nhiều khả năng, ví dụ như cá độ bi-da đắc tội người khác, hoặc là có người cảm thấy ông ta chướng mắt vướng chân; hoặc là….” Quách Kỳ dừng lại một chút, “……Gϊếŧ người cướp của. Tôi nghĩ lúc đó Sở Gia Hào trong người có khá nhiều tiền, lại một thân một mình, bị người theo dõi, cũng không phải không có khả năng này.”
Kim Tắc Thái nhắm mắt, giơ tay đỡ trán. Tình huống như bây giờ anh cũng đã đoán trước được, nhưng khi sự thật bị Quách Kỳ nói thẳng ra như vậy, nghĩ đến Sở Tĩnh, lòng Kim Tắc Thái vẫn rất đau buồn.
Quách Kỳ tắt máy quay, lấy thẻ nhớ nho nhỏ bên trong ra, đặt trên bàn, sau đó nói: “Cái này tôi giao cho cậu. Tôi sẽ tiếp tục điều tra. Có muốn cho Tiểu Tĩnh xem hay không, tự cậu quyết định đi.”
Kim Tắc Thái lấy thẻ nhớ cất đi, thở dài nói: “Có nên nói cho Tiểu Tĩnh hay không, để tôi suy nghĩ đã.”
Quách Kỳ hiểu chỗ khó xử của bạn mình. Không nói, trong lòng Sở Tĩnh vẫn sẽ tiếp tục chờ mong cùng hy vọng, nhưng nếu như kết quả là đau thương, chắc chắn Sở Tĩnh sẽ bị tổn thương; nói, đúng như lời Kim Tắc Thái nói —– chết phải thấy xác, không có gì chứng minh Sở Gia Hào đã chết, vẫn còn một tia hy vọng, nhưng để cho Sở Tĩnh tiếp tục chờ đợi vô định không biết đến bao giờ như vậy, cũng là một loại cực hình đối với tâm hồn cậu.
Nhìn Kim Tắc Thái bằng ánh mắt đồng cảm, Quách Kỳ vỗ vỗ tay anh, an ủi.
Kim Tắc Thái gật đầu với Quách Kỳ, an ủi của bạn bè, anh nhận. Anh nói với Quách Kỳ, “Cậu hãy cứ tiếp tục điều tra, có thêm bất kỳ thông tin gì thì nói cho tôi biết. Còn có, chuyện này cậu đừng nói cho Tiểu Tĩnh. Về phần những gì hiện tại chúng ta đã biết, rốt cuộc có nên nói với Tiểu Tĩnh hay không, để tôi suy nghĩ lại đã.”
Quách Kỳ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Về đến nhà, Kim Tắc Thái đem cái thẻ nhớ kia giấu đi, sau đó ngồi trong thư phòng suy nghĩ thật lâu. Kim Tắc Thái quyết định tạm thời không nói cho Sở Tĩnh biết, dù sao hiện tại vẫn chưa có kết quả chính thức, mà Sở Tĩnh lại hy vọng có thể gặp lại ba như vậy, tin chắc ba mình vẫn còn sống, Kim Tắc Thái không muốn thương tổn cậu.
Sở Tĩnh kiên cường, lúc ở một mình, mặc kệ khốn khổ cỡ nào, cậu vẫn giữ được một tâm hồn thuần khiết; hơn nữa, cậu rất giỏi chịu đựng, tất cả mọi khổ sở đắng cay đều chôn chặt trong đáy lòng, một mình yên lặng gặm nhấm. Kim Tắc Thái muốn cùng chia sẻ với Sở Tĩnh, cũng muốn giảm bớt áp lực cho cậu.
Nghe thấy tiếng Sở Tĩnh trở về, Kim Tắc Thái từ trên ghế đứng dậy, điều chỉnh lại tâm trạng cùng nét mặt, anh không muốn Sở Tĩnh nhìn ra bất kỳ khác thường gì.
“Về rồi à!”
“Em về rồi!” Sở Tĩnh nhẹ nhàng nhanh chân đi tới ôm Kim Tắc Thái, “An Nhiên hẹn em đi mua sắm, tụi em đã ăn ở ngoài rồi.”
Nhìn thấy túi đồ Sở Tĩnh đặt trên bàn trà, Kim Tắc Thái cười hỏi: “Em mua cái gì đấy?”
“Mua áo thun!” Sở Tĩnh ngượng ngùng cười, “Anh một cái, em một cái.”
Lấy áo thun mới mua đưa cho Kim Tắc Thái xem, sau khi cất vào, Sở Tĩnh nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ cậu đi làm, nên thay quần áo, sửa soạn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Kim Tắc Thái chuẩn bị lái xe đưa Sở Tĩnh đi làm, trước khi đi, anh kéo tay Sở Tĩnh nói: “Em có nghĩ đến chuyện đổi một công việc khác hay không?”
Sở Tĩnh ngạc nhiên nhìn Kim Tắc Thái. Trước giờ Kim Tắc Thái chưa từng trực tiếp có ý kiến gì về công việc hiện tại của Sở Tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên thẳng thắn nhắc tới.
“Anh để ý sao?” Sở Tĩnh hỏi.
Kim Tắc Thái cười nói: “Cứ ngày đêm đảo lộn như vậy, không tốt cho cơ thể.”
“Trước kia anh chưa từng đề cập đến vấn đề này.”
Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh, đưa tay vuốt vuốt tóc mai cậu. Cậu nhóc này có lẽ đã không còn bất kỳ người thân nào, anh nhất định phải đối xử thật tốt với cậu, phải bảo vệ cậu, phải yêu thương cậu nhiều hơn.
Kim Tắc Thái cười nói: “Nếu như em thật sự yêu thích công việc hiện tại, làm việc rất vui vẻ, anh không có ý kiến. Anh chỉ là nghĩ đến vấn đề sức khỏe. Với lại, anh nhớ em từng nói em thích ô-tô, hay là em thử nghĩ đến chuyện đổi nghề đi, làm công việc mà em yêu thích.”
Kim Tắc Thái đề cập tới “Ô-tô” khiến cho hai mắt Sở Tĩnh sáng lên, “Anh vẫn nhớ?”
“Tất nhiên. Những gì em đã nói anh làm sao quên được.”
Sở Tĩnh mỉm cười, nháy mắt nhìn Kim Tắc Thái, ánh mắt như vừa trêu chọc vừa khıêυ khí©h, “Anh đang dỗ ngon dỗ ngọt cái gì đấy!”
Kim Tắc Thái ôm eo Sở Tĩnh, kéo cậu sát vào người, “Đây không phải là dỗ ngon dỗ ngọt, đây chính là lời thật lòng của anh.”
Sở Tĩnh vươn tay ôm cổ Kim Tắc Thái, nhìn thẳng vào anh, cười hỏi: “Anh đã có ý tưởng hay kế hoạch gì rồi đúng không?”
Kim Tắc Thái mỉm cười nói: “Anh muốn nghe ý kiến của em trước. Anh sẽ không can thiệp, cũng sẽ không đòi hỏi hay ép buộc em phải làm cái gì.”
Sở Tĩnh cười rộ lên, gác cằm lên vai Kim Tắc Thái, ở bên tai anh nói: “Không sao hết, can thiệp cũng được, ép buộc cũng được, em không để ý. Em biết anh là vì tốt cho em. Anh hiểu nhiều hơn em, biết nhiều hơn em, anh giúp em an bài thứ gì đó cũng đều là vì tốt cho em, em sẽ không giận dỗi với anh. Em nghe lời anh.”
Kim Tắc Thái xoa xoa đầu Sở Tĩnh, cười nói: “Ngoan như vậy….”
“Em rất ngoan, Tắc Thái.” Nằm trong l*иg ngực Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
“Đi làm trước đi. Đợi em về rồi, anh với em nói chuyện.”
“Ừm!”
****
Kim Tắc Thái đã có dự tính từ lâu, sau khi xem xong đoạn video của Quách Kỳ, anh lại càng kiên định hơn với ý tưởng của mình. Vì cuộc sống tương lai, Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh đã ngồi xuống cùng nhau nghiêm túc nói chuyện. Sở Tĩnh rất thích ô-tô, cũng vô cùng hy vọng có thể làm công việc sửa chữa ô-tô, nhưng mà cậu lại thiếu kiến thức cơ bản về ô-tô, Kim Tắc Thái dự tính để Sở Tĩnh đến trường chuyên dạy về ô-tô đi học.
“Đầu tiên đi học một thời gian, tích lũy một chút kiến thức, sau đó thì vừa học, vừa đi học việc sửa xe, đợi đến khi em tốt nghiệp, có thể chính thức làm việc trong xưởng sửa chữa.”
Sở Tĩnh có hơi lo lắng: “Em sợ học không tốt.”
Kim Tắc Thái mỉm cười xoa đầu Sở Tĩnh: “Sợ gì chứ, còn có anh đây mà.”
Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái, nghi ngờ hỏi: “Anh muốn làm gia sư, giúp em học bổ túc?”
“Có gì không được sao?”
“Thế nhưng anh là luật sư mà!”
Kim Tắc Thái khịt mũi, “Anh chỉ giúp em bổ túc kiến thức căn bản, ví dụ như nguyên lý hoạt động đơn giản của máy móc. Cái này anh biết.”
Sở Tĩnh nhớ đến Chu Minh Nghĩa đã từng nói, Kim Tắc Thái toán lý đều giỏi phi thường. Cậu vốn còn nghi ngờ mà nhìn nhìn, thấy gương mặt tràn đầy tự tin của Kim Tắc Thái, cậu nói: “Là anh nói đó. Nếu như em hỏi vấn đề nào đó mà anh không hiểu, em….”
“Có thể cùng nhau nghiên cứu!” Kim Tắc Thái nói xong nhéo nhéo mặt Sở Tĩnh.
Sở Tĩnh nghe xong, lập tức vui vẻ, sau đó lại hỏi: “Sẽ có xưởng sửa chữa ô-tô nào nhận lính mới như em vào học việc ư?”
“Có. Bạn của anh, em không cần lo lắng.”
Nghe Kim Tắc Thái nói anh có người quen, Sở Tĩnh nhịn không được nói: “Làm sao mà người nào anh cũng quen thế?”
“Nói vậy là sao?”
Sở Tĩnh nói: “Bản thân anh là luật sư, lại làm việc ở công ty tài chính. Anh quen biết người trong giới tài chính, giới luật sư cùng giới tư pháp, lại còn quen cả thám tử tư. Em thấy anh đến hộp đêm, quản lý với Nam ca cũng là bạn bè của anh, Nam ca còn nói cái gì mà chỉ cần một câu nói của anh, anh ta việc gì cũng sẽ giúp anh, thật không thể tin được, hai người lúc nào thì trở thành bạn già thân thiết như vậy. Còn có những người khác nữa. Hình như không cần biết là đi tới chỗ nào, ở đâu anh cũng có thể nhanh chóng kết bạn với một đám người tam giáo cửu lưu*.
* Tam giáo cửu lưu: ý chỉ mọi loại người trong xã hộiKim Tắc Thái cười đến hai mắt cong cong: “Điều này cho thấy anh rất được chào đón.”
Sở Tĩnh nhịn không được nói: “Cái gì mà được chào đón, em thấy anh chính là trời sinh thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì có.”
Kim Tắc Thái la lên oan uổng: “Nhiều năm như vậy anh cũng chỉ trêu ghẹo có mình em mà thôi.”
Sở Tĩnh đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh cười nói: “Đúng thật là hay mắc cỡ mà!”
****
Sau khi nói chuyện với Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh xin nghỉ việc ở hộp đêm.
“Ồ, không làm nữa? Người đàn ông của cậu cuối cùng cũng đã quyết định nuôi cậu rồi à?” Quản lý biết chuyện thì rất vui vẻ, lại cố tình nói: “Tốt quá, thằng nhóc lúc nào cũng trưng cái mặt chết thúi hoắc cuối cùng cũng nghỉ việc rồi, tung hoa ăn mừng thôi! Mặc dù cái mặt lớn lên không tệ, nhưng lại không biết cười, làm lâu như vậy cũng không kéo được cho hộp đêm khách hàng lớn nào, nghỉ thì tốt quá. Chờ cậu nghỉ rồi, tôi lại tuyển thêm mấy nhân viên vừa biết cười vừa biết uống rượu phục vụ khách.”
Nghe quản lý nói lời ác độc, Sở Tĩnh cúi đầu nở nụ cười, sau đó cậu nói cám ơn với quản lý, “Cảm ơn anh thời gian qua đã quan tâm tôi.”
Quản lý giơ tay ngăn lại, “Dừng, dừng, đừng có ở trước mặt tôi mà hiền dịu.”
Làm đến ngày cuối cùng của tháng, Sở Tĩnh chính thức nghỉ việc phục vụ ở hộp đêm, sau đó đến trường bổ túc báo danh.
Sau khi đi học được hai tuần, Kim Tắc Thái hỏi thăm Sở Tĩnh, “Có theo kịp bài giảng không?”
Sở Tĩnh thành thật nói: “Hiện tại thì có hơi khó, nhưng em sẽ cố gắng học.”
“Học bổ túc một thời gian để lấy kiến thức căn bản, sau đó em có thể chuyển đến trường kỹ thuật học tiếp.”
Sở Tĩnh rất hài lòng với cuộc sống có quy luật hiện tại, quay lại trường học, tuy có áp lực về bài tập, nhưng là thứ cậu thích, tình nguyện học tập, nên cũng không cảm thấy vất vả.
Sau khi nghỉ làm ở hộp đêm, Sở Tĩnh mới nghe Doãn An Nhiên kể, y nói cậu buổi tối đi làm ở hộp đêm, Kim Tắc Thái cũng không phải thành kiến gì với công việc đó, mà là lo lắng vì môi trường và an toàn của sở Tĩnh, cho nên mặc kệ là trễ thế nào anh cũng tự mình đưa đón. Thế nhưng Kim Tắc Thái ở trước mặt Sở Tĩnh chưa bao giờ nhắc đến những vấn đề này. Nghĩ đến việc người yêu tôn trọng và thấu hiểu lựa chọn của chính mình, Sở Tĩnh càng ngày càng cảm thấy Kim Tắc Thái thật chu đáo.