*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmSở Tĩnh tiếp tục làm việc ở hộp đêm, Kim Tắc Thái mỗi ngày đều đưa đón cậu. Càng ngày càng gắn bó không muốn xa rời, Sở Tĩnh dành nhiều thời gian ở tại nhà Kim Tắc Thái, đây không phải là sống chung nhưng lại còn tốt hơn cả sống chung, khiến cho Sở Tĩnh bắt đầu có suy nghĩ muốn thay đổi.
Hôm nay Kim Tắc Thái mua một miếng thịt bò bít-tết loại nhất, hẹn Sở Tĩnh tới nhà ăn cơm tối.
“Anh biết làm sao?” Sở Tĩnh đứng trong phòng bếp tò mò hỏi. Cậu nhìn Kim Tắc Thái bày gia vị ra, lại lấy một cái chảo, bộ dạng không khác gì đầu bếp chuyên nghiệp.
“Tay nghề hạng nhất, em ăn rồi sẽ biết!” Kim Tắc Thái cười nháy mắt mấy cái.
Sở Tĩnh biết cậu không giúp được gì, cũng không muốn ở lại trong bếp gây thêm phiền phức cho Kim Tắc Thái, vì vậy đến thư phòng chăm sóc mấy chậu cây cảnh giúp anh.
“Tiểu Tĩnh, xuống ăn cơm.”
Nghe thấy tiếng Kim Tắc Thái gọi, biết là bữa tối đã sẵn sàng, Sở Tĩnh vui vẻ từ trên lầu hai chạy xuống, Kim Tắc Thái đã dọn bàn ăn xong xuôi, lúc này đang đứng ở bên cạnh cầu thang. Sở Tĩnh chạy gấp, dép lê dưới chân trượt một cái, thân thể lảo đảo, Kim Tắc Thái tay mắt lanh lẹ, xông về phía trước dùng hai tay chụp lại, tiếp được Sở Tĩnh, theo quán tính, Sở Tĩnh nhào vào trong ngực Kim Tắc Thái.
“Đừng có vội vàng…” Kim Tắc Thái cười nói, sau đó đỡ cho Sở Tĩnh đứng vững.
Sở Tĩnh ngượng ngùng mỉm cười.
Bò bít-tết ăn cực ngon, Sở Tĩnh trong lúc khen ngợi đồ ăn thật ngon, lòng lại đang suy nghĩ về một chuyện khác. Vừa rồi suýt nữa thì té lăn quay Kim Tắc Thái đã ôm cậu vào lòng, cảm giác khi được cánh tay mạnh mẽ hữu lực của đối phương ôm lấy vẫn còn lưu lại trong lòng Sở Tĩnh, cái ôm kia thật dịu dàng và ấm áp. Ngoại trừ ôm ra, có phải còn có thể tiến thêm một chút hay không, lại tiến thêm một bước nữa….
Lòng Sở Tĩnh giống như mặt hồ bị quăng xuống một hòn đá, tạo thành từng gợn từng gợn sóng lăn tăn, khiến cậu có hơi mất tập trung.
****
A Ken xin nghỉ ba ngày, nói là muốn đi leo núi cắm trại với bạn bè. Trước khi đi y nói với Sở Tĩnh: “Này, buổi tối ở nhà một mình nếu như thấy sợ, có thể gọi luật sư Kim đến ở với cậu.”
Sở Tĩnh cúi đầu không nói tiếng nào.
Ban đêm, Sở Tĩnh tan làm, Kim Tắc Thái tới đón, đưa cậu về tới nhà. Xe đến dưới lầu. Kim Tắc Thái giúp Sở Tĩnh tháo dây an toàn, cánh tay duỗi ra nhưng lại mãi không chịu hành động.
“Làm sao vậy?” Sở Tĩnh hỏi.
Kim Tắc Thái chăm chú nhìn Sở Tĩnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “…… Thật không nỡ cho em đi.”
Sở Tĩnh mỉm cười nói: “Em không có đi….”
Kim Tắc Thái vươn tay ôm lấy Sở Tĩnh, đem Sở Tĩnh ôm trọn vào trong lòng, nói bên tai cậu: “Ý của anh là anh muốn giữ em bên cạnh anh.”
“Em đang ở bên cạnh anh mà.”
Sở Tĩnh còn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc này, Kim Tắc Thái cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Nụ hôn triền miên càng ngày càng sâu, Sở Tĩnh hé miệng nghênh hợp. Đầu lưỡi chạm đầu lưỡi, có một dòng điện không hiểu từ đâu khuấy động bên trong cơ thể, khiến cho Sở Tĩnh trở nên hưng phấn, thậm chí lúc cánh môi tách ra cậu vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, lập tức đuổi theo muốn tiếp tục.
Thời điểm dựa vào ngực Kim Tắc Thái điều chỉnh hô hấp, Sở Tĩnh cảm giác được cơ thể nóng lên, phát nhiệt, trong lòng cậu rất chờ mong, rất muốn ôm lấy Kim Tắc Thái, rất muốn có được người đàn ông này. Loại suy nghĩ này trước kia Sở Tĩnh chưa bao giờ có.
Trước kia, Sở Tĩnh luôn có chút kháng cự đối với chuyện tìиɧ ɖu͙©, không phải là cậu lãnh cảm, mà là bởi vì cậu từ nhỏ đã thường xuyên lui tới khu phố bar, phòng bi-da cùng hộp đêm. Ngoại hình cậu xinh đẹp, lại có một đôi mắt hoa đào, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc đến một ít đàn ông tâm tư đen tối xung quanh. Hoặc là dùng tiền, hoặc là dùng sức, đều muốn chiếm hữu cậu, bắt nạt cậu. Sở Tĩnh rất căm thù những người này, thành ra cũng không thích chuyện mây mưa.
Bây giờ, trong lòng lại có ảo tưởng với Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cảm thấy thẹn thùng, nhưng cậu không muốn phủ nhận cậu đối với Kim Tắc Thái có du͙© vọиɠ.
Ôm chặt tay Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh mỉm cười nói với anh: “Lên nhà uống ly trà rồi hãy đi.”
Kim Tắc Thái mỉm cười: “Không bằng anh làm đồ ăn khuya cho em.”
Ăn xong bữa khuya, hai người cùng nhau xem ti vi. Phòng của Sở Tĩnh rất nhỏ, hai người chỉ có thể chen chúc với nhau trên ghế sô pha. Kim Tắc Thái trông rất mãn nguyện, tư thế ngồi rất thoải mái, một tay khoác lên vai Sở Tĩnh.
Sở Tĩnh không hề để tâm đến chương trình trên Ti Vi, cậu đang bận suy nghĩ, nghĩ xem phải thế nào mới có thể giữ người đàn ông này lại bên mình, không cho anh ấy đi.
Nhìn đồng hồ trên tay, thấy đêm đã khuya lắm rồi, Kim Tắc Thái nói anh phải đi. Sở Tĩnh cúi đầu đi lấy áo khoác cho anh.
“Lái xe trên đường phải cẩn thận.” Giúp Kim Tắc Thái cài cúc áo khoác từ dưới lên trên, Sở Tĩnh nhìn ngón tay mình, nhẹ nhàng nói.
“Ừ!”
Lúc cài đến cúc áo trước ngực, không thể không ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, trái tim Sở Tĩnh bang bang đập rộn ràng. Kim Tắc Thái không nhận ra tâm tình Sở Tĩnh lúc này đang biến động, anh nở một nụ cười với cậu.
Ngón tay nghịch nghịch cúc áo khoác của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cúi đầu xuống, đặt trán lên áo Kim Tắc Thái. Sau khi đấu tranh trong lòng một hồi, Sở Tĩnh nhỏ giọng nói: “Đêm nay anh…. đừng đi có được không?”
Kim Tắc Thái sửng sốt, đầu tiên anh hơi nhíu mày, sau đó khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười, anh vươn tay nâng cằm Sở Tĩnh lên, để Sở Tĩnh đối mặt với anh, sau đó hỏi: “Em giữ anh lại sao?”
“Ừm!” Sở Tĩnh ngượng ngùng mà bình tĩnh đón nhận ánh mắt nóng bỏng của Kim Tắc Thái, hai người mắt đối mắt khiến cho thân thể Sở Tĩnh run nhè nhẹ.
“Em có biết giữ anh lại là có ý nghĩa gì không?”
Hai má Sở Tĩnh lập tức đỏ ửng, ánh mắt đen bóng sáng lấp lánh, đáp: “Biết!”
Kim Tắc Thái cười đến hai mắt cong cong: “Anh thật sự rất vui…..”
Sở Tĩnh ngượng ngùng đang muốn né tránh, Kim Tắc Thái đã cúi đầu hôn cậu, Sở Tĩnh muốn lui ra phía sau một bước, lại bị một cánh tay vòng qua siết chặt lấy eo, không cho di chuyển.
Một nụ hôn sâu khiến cho người ta gần như nghẹt thở, lúc cánh môi tách ra Sở Tĩnh hổn hển thở dốc. Ngay lúc này, đôi môi Kim Tắc Thái lại hôn lên cổ Sở Tĩnh, Sở Tĩnh theo bản năng mà ngửa đầu ra phía sau. Trong nụ hôn triền miên hai người di chuyển, chân chạm đến mép giường, Sở Tĩnh liền cẩn thận ngồi xuống.
“Tắt đèn đi.” Sở Tĩnh năn nỉ nói. Đây là lần đầu tiên, cậu thật sự không muốn phơi bày mọi thứ trên cơ thể mình ra ánh sáng.
“Tại sao? Không muốn để cho anh nhìn ư?” Kim Tắc Thái nhẹ giọng cười hỏi.
“Cũng không phải vậy……”
“Vậy anh có thể nhìn không?”
Sở Tĩnh vùi mặt vào cổ Kim Tắc Thái, năn nỉ: “Làm ơn mà, lần này, tắt đèn đi.”
Ánh đèn được dập tắt, bóng tối khiến cho Sở Tĩnh tự nhiên hơn một chút. Lúc này, Kim Tắc Thái lại nói: “Lần này anh nghe theo em, nhưng mà, lần sau anh sẽ nhìn đó.”
Cho rằng đối phương chỉ đang nói đùa, Sở Tĩnh mím môi không đáp lời.
Từng nụ hôn tinh tế rơi xuống da thịt trần trụi của Sở Tĩnh, có loại cảm giác được dịu dàng săn sóc, cánh tay Sở Tĩnh vòng qua cổ Kim Tắc Thái, ôm siết lấy anh. Lần đầu tiên ôm chặt như vậy, qua lớp quần áo, Sở Tĩnh có thể cảm nhận được thân thể Kim Tắc Thái, bờ vai dày rộng, cánh tay mạnh mẽ, vòng tay ấm áp, còn có hơi thở thuộc về Kim Tắc Thái. Tất cả những thứ này khiến cho Sở Tĩnh bỗng dưng sinh ra một cảm giác an toàn và thân thuộc. Cậu thật sự rất thích người đàn ông này, sẵn sàng được anh ấy ôm thật chặt, và sẵn sàng cùng anh ấy trở thành của riêng nhau như thế này.
Vành tai bị ngậm vào trong miệng liếʍ láp, cảm nhận được đầu lưỡi đảo qua đảo lại rất rõ ràng, Sở Tĩnh cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, không kiềm chế được run lên nhè nhẹ.
“Đừng cắn tai em mà….” Sở Tĩnh nhịn không được nghiêng mặt tránh né.
“Anh không có cắn mà….” Kim Tắc Thái nói ở bên tai Sở Tĩnh, lúc anh nói chuyện hơi thở phả ra lướt qua mặt Sở Tĩnh.
Ban đầu Sở Tĩnh dự định tự mình cởϊ qυầи áo cho Kim Tắc Thái, kết quả lúc này cậu cái gì cũng làm không được, hai tay vòng qua vai Kim Tắc Thái, túm lấy quần áo anh. Ngón tay Kim Tắc Thái di chuyển đến trước ngực Sở Tĩnh, khi quần áo bị cởi ra, Sở Tĩnh cảm thấy có hơi lành lạnh, ngay sau đó cơ thể liền bị đè lên.
Nằm ở trên giường, Sở Tĩnh nhắm mắt lại. Bởi vì nhìn không thấy, những giác quan khác trở nên vô cùng nhạy bén, cơ thể đang được một bàn tay to lớn vuốt ve, Sở Tĩnh ngay cả thở cũng say.
Kim Tắc Thái nằm trên người Sở Tĩnh, cẩn thận không đặt hết toàn bộ sức nặng cơ thể lên cậu, hai tay anh chống ở hai bên đầu Sở Tĩnh, cúi người, hôn lên trán, rồi đến chóp mũi Sở Tĩnh, hai má, sau đó là đôi môi.
Nụ hôn sâu kéo dài khiến cho Sở Tĩnh ý loạn tình mê, đợi đến khi cậu có thể hồi phục tinh thần một chút, lập tức phát hiện tình trạng “quần áo” của cậu và Kim Tắc Thái hoàn toàn đối lập. Sở Tĩnh chỉ mở mắt ra nhìn một chút, lại ngượng ngùng nhắm mắt lại. Không muốn chỉ có một mình mình được vuốt ve, Sở Tĩnh cũng muốn chạm vào đối phương, cánh tay đang ôm vai Kim Tắc Thái trượt xuống lưng, sau đó vòng qua eo di chuyển tới phía trước.
Lúc tay chạm đến vật giữa hai chân Kim Tắc Thái, dùng ngón tay xác nhận một chút, Sở Tĩnh vội vàng rút tay về, không kiềm chế được nhỏ giọng nói: “A…, lớn quá….” Nói xong, mặt Sở Tĩnh lập tức đỏ bừng, vội vàng xoay đầu muốn giấu biểu tình trên mặt mình lúc này đi. Rõ ràng đang ở trong bóng tối, nhưng Sở Tĩnh lại cảm thấy cậu đã bị Kim Tắc Thái nhìn thấu.
Sở Tĩnh nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Kim Tắc Thái, hơi thở phả vào lỗ tai cậu.
“Anh sẽ coi đây là một lời khen.”
“Ai, ai đang khen anh chứ….”
Không đợi cho Sở Tĩnh nói hết, Kim Tắc Thái lại mạnh mẽ hôn cậu thật sâu. Lúc đôi môi tách ra, Sở Tĩnh đã thở dốc ra tiếng.
Nụ hôn của Kim Tắc Thái du hành trên cơ thể Sở Tĩnh, từ trên cổ trượt xuống l*иg ngực, đầu lưỡi nóng ướt đảo qua hạt đậu nhỏ, kí©h thí©ɧ đến mức Sở Tĩnh ưỡn cong thắt lưng, bắt đầu vặn vẹo.
“Đừng mà…..” Sở Tĩnh rêи ɾỉ.
“Bé ngoan!”
Lời nói của Kim Tắc Thái giống như dụ dỗ, khiến cho Sở Tĩnh muốn nhiều hơn nữa…. Hạt đậu nhỏ bị liếʍ, mυ"ŧ, thậm chí là day cắn nhẹ nhàng, kɧoáı ©ảʍ chạy tán loạn khắp cơ thể, Sở Tĩnh phát ra âm thanh nức nở như đang khóc, ngón tay túm lấy ga giường. Lúc Kim Tắc Thái tách môi ra, Sở Tĩnh cũng há miệng thở dốc.
Cảm nhận được tay của đối phương mơn trớn trên bụng, dọc theo thắt lưng trượt xuống đùi, sau đó chạm vào đầu gối. Biết đối phương muốn làm gì, Sở Tĩnh đã vượt qua được sự thẹn thùng, chủ động mở hai chân ra.
Những nụ hôn dày đặc liên tiếp in xuống đùi trong, có lẽ là muốn để lại dấu hôn nên rất dùng sức, đầu lưỡi liếʍ láp dọc theo da thịt, Sở Tĩnh bắt đầu lắc lư vặn vẹo thắt lưng, không biết là muốn trốn tránh thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ khiến cho người ta thẹn thùng, hay là đang đón ý nói hùa.
Kim Tắc Thái dùng hai tay nâng thắt lưng Sở Tĩnh lên, sau đó vuốt ve cặp mông tròn trịa
của cậu, Sở Tĩnh vặn người giãy dụa muốn thoát ra, ngón tay giống như phản kháng mà cào lên cánh tay Kim Tắc Thái.
“A…. Đừng……”
Kim Tắc Thái nhẹ giọng cười nói: “Chỉ mới thế này mà đã không cho anh làm, vậy anh còn có thể làm cái gì đây?”
“A…..”
Phân thân đã hưng phấn đột nhiên được ngậm lấy, Sở Tĩnh nhỏ giọng phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Lần đầu tiên cảm nhận được tư vị tuyệt vời như vậy, Sở Tĩnh cảm giác cậu như tan chảy ngay lập tức, chìm sâu trong kɧoáı ©ảʍ phấn khích không thể diễn tả. Phân thân được bao bọc chặt chẽ, đầu lưỡi quấn quanh, thậm chí còn liếʍ mυ"ŧ đến tận bộ vị nhạy cảm bên dưới. Kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến cho Sở Tĩnh ưỡn cao thắt lưng, ngón tay xé rách ga giường.
Cùng với phân thân được liếʍ mυ"ŧ, Sở Tĩnh cảm giác được tay Kim Tắc Thái đang vuốt ve bên trong đùi cậu, sau đó ngón tay trượt đến chỗ giữa hai mông, bắt đầu mở rộng cúc hoa.
“Thả lỏng một chút, Tiểu Tĩnh, đừng căng cứng như vậy.”
“Anh…. Như này…..”
Kim Tắc Thái đỡ lấy phần eo và bụng của Sở Tĩnh, ý bảo Sở Tĩnh thả lỏng một chút, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cơ thể Sở Tĩnh đã sẵn sàng, Kim Tắc Thái lập tức động một cái tiến vào.
“A….. Ưm……” Sở Tĩnh nhỏ giọng rêи ɾỉ, chân mày nhíu chặt. Trong kɧoáı ©ảʍ có cảm giác bị dị vật xâm nhập, còn có một chút xíu cảm giác bị đàn áp.
“Đau không?” Kim Tắc Thái dịu dàng hỏi.
Sở Tĩnh cắn môi lắc đầu. Kim Tắc Thái nâng một tay phủ lên trán cậu.
“Ngoan, thả lỏng thêm một chút, từ từ thích ứng anh.”
Sở Tĩnh nhắm chặt mắt sau đó ngẩng đầu lên, hít thở, để cho cơ thể thả lỏng, hoàn toàn tiếp nhận Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái nâng eo Sở Tĩnh lên, ép người xuống, cánh tay Sở Tĩnh quấn quanh cổ Kim Tắc Thái, ôm chặt lấy anh.
Vừa đưa đẩy thắt lưng, Kim Tắc Thái vừa vươn một tay xoa nắn vật giữa hai chân Sở Tĩnh, dưới sự vuốt ve của ngón tay Kim Tắc Thái, tiểu Sở Tĩnh rất nhanh chóng đã lại đứng lên, trong tiếng thở dốc mang theo một mùi vị ngọt ngào. Bị đâm vào thật sâu, mùi vị kɧoáı ©ảʍ đã mong chờ từ lâu triệt để xóa tan hết mọi thẹn thùng, Sở Tĩnh ôm lấy Kim Tắc Thái, hai chân thon dài quấn chặt eo anh, đung đưa thắt lưng phối hợp với Kim Tắc Thái, cơ thể dán sát vào đối phương.
Lúc sắp đạt cao trào, Kim Tắc Thái hôn Sở Tĩnh. Trong giây phút bắn ra, Sở Tĩnh cảm giác toàn thân như đang trôi nổi lềnh bềnh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến mức ngay cả đầu ngón chân cũng cảm nhận được, trong lòng trào dâng cảm giác yêu thương, vòng tay ôm Kim Tắc Thái siết càng thêm chặt. Kim Tắc Thái nằm trên người Sở Tĩnh, chôn mặt vào bên cổ cậu, thở dốc một hồi, sau đó lại hôn lên môi Sở Tĩnh.
Hai người ôm nhau, Sở Tĩnh dán mặt lên l*иg ngực Kim Tắc Thái, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Cảm nhận được tay Kim Tắc Thái đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, Sở Tĩnh nhắm mắt lại, cùng Kim Tắc Thái hưởng thụ dư vị* sau khi cao trào.
* Dư vị: cảm giác còn lại sau khi đã thưởng thức cái gì hoặc đã trải qua việc gì.Nhịp tim dồn dập dần dần ổn định lại, trong bóng tối, hai người đối mặt, sau đó cùng nhau nở nụ cười ngọt ngào. Kim Tắc Thái dán sát tới, ở trên môi Sở Tĩnh hôn một cái “Chụt!”.
“Cảm giác tốt không?” Kim Tắc Thái hỏi.
Sở Tĩnh im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng đáp: “Tốt!”
“Có thể ôm em thêm lần nữa được không?”
Lần này, Sở Tĩnh chủ động lao vào vòng tay Kim Tắc Thái, dùng ngôn ngữ cơ thể đáp lại anh.
Kim Tắc Thái mỉm cười ôm chặt Sở Tĩnh, sau một nụ hôn sâu dài thật dài, anh để cho Sở Tĩnh nằm sấp trên giường, sau đó bắt đầu hôn từ gáy, rồi hôn khắp mọi nơi trên lưng Sở Tĩnh. Đôi môi cứ dán lên da thịt rồi lại tách ra, kí©h thí©ɧ tuy rất nhỏ nhưng lại khiến cho trái tim Sở Tĩnh xốn xang.
Vừa rồi trong lúc hoan ái, Kim Tắc Thái phát hiện trên lưng Sở Tĩnh có một chỗ da thịt chạm vào xúc cảm không được nhẵn nhụi mịn màng giống như những chỗ khác. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Sở Tĩnh, muốn xác nhận thêm một lần, bàn tay chạm vào một chỗ thô ráp khác thường, cảm giác đây là vết sẹo do vết thương cũ để lại, Kim Tắc Thái âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Sau khi vuốt ve, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh lên, để cho cậu quỳ sấp ở trên giường. Sở Tĩnh lúc này đã không còn xấu hổ, sẵn lòng bày ra tư thế này để nghênh hợp Kim Tắc Thái.
Từ phía sau ôm lấy thắt lưng Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái một lần nữa tiến vào cơ thể cậu.
“A…..” Sở Tĩnh phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
Kim Tắc Thái một tay vịn eo Sở Tĩnh, một tay vươn tới chỗ giữa hai chân cậu, nắm lấy phân thân trượt lên trượt xuống. Ngón tay khéo léo vuốt ve rất nhanh đã gợi lên được sự đáp lại mạnh mẽ từ cơ thể Sở Tĩnh, Sở Tĩnh phối hợp mà đung đưa thắt lưng, di chuyển theo luật động của Kim Tắc Thái.
Sau khi lêи đỉиɦ một lần nữa, hai cơ thể chồng lên nhau cùng ngã xuống giường. Kim Tắc Thái từ phía sau ôm lấy Sở Tĩnh, xoay cằm Sở Tĩnh hôn môi cậu, còn vuốt vuốt tóc cậu.
Nghỉ ngơi một lát, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh vào phòng tắm. Bên trong phòng tắm nhỏ hẹp, hai người dán sát vào nhau, Kim Tắc Thái đứng phía sau ôm chặt eo Sở Tĩnh, cùng nhau hưởng thụ dòng nước ấm áp xối xuống cơ thể.
Sở Tĩnh nhắm mắt, dựa vào lòng Kim Tắc Thái, chân cậu bủn rủn, phải vịn cánh tay Kim Tắc Thái mới có thể đứng vững.
Kim Tắc Thái nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Tĩnh, vết thương trên lưng em, là làm sao mà có vậy?”
Sở Tĩnh giật mình, cậu nghĩ nhất định là vừa rồi da thịt thân cận, Kim Tắc Thái đã sờ thấy vết sẹo cũ trên lưng cậu.
“Bị bỏng.” Sở Tĩnh nói đơn giản.
“Vì sao lại bỏng?” Kim Tắc Thái biết Sở Tĩnh sẽ không nói nhiều, lại hỏi.
Sở Tĩnh nhắm mắt lại, cậu cũng không có ý định giấu giếm. Đêm nay đã cùng nhau da kề da, Sở Tĩnh có thể cảm giác được sự biến hóa của lòng mình đối với Kim Tắc Thái. Phải yêu thật say đắm và vô cùng tín nhiệm mới có thể khiến cho Sở Tĩnh sẵn lòng hoan ái cùng Kim Tắc Thái, đồng thời Sở Tĩnh tin tưởng, Kim Tắc Thái nhất định cũng nghĩ giống như vậy.
Kim Tắc Thái hỏi là vì quan tâm, chuyện này Sở Tĩnh hiểu. Sở Tĩnh mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt Kim Tắc Thái.
“Sau khi ba em biến mất, em chỉ còn lẻ loi một mình. Tất cả mọi người đều biết chuyện này, đương nhiên sẽ có người bắt nạt em, nhưng lại không có ai giúp em, em cũng không có đủ sức lực để phản kháng.”
Trái tim Kim Tắc Thái đột nhiên thắt lại, chân mày nhíu chặt. Sở Tĩnh rúc vào vòng tay của Kim Tắc Thái, dường như muốn tìm thêm chút hơi ấm.
“Có lần, có một nhóm người bắt nạt em. Cũng không phải bởi vì em đã làm gì khiến họ ghét em, bọn họ chẳng qua chỉ là….. chỉ là muốn thông qua việc bắt nạt em để đạt được kɧoáı ©ảʍ tâm lý.” Sở Tĩnh nói, “Bọn họ bắt em, nhốt vào bên trong một cái l*иg sắt, rất nhỏ, rất hẹp, em chỉ có thể cuộn mình ngồi xổm, không thể xoay người, cũng không mở được cửa. Những người đó dùng thanh sắt gõ vào l*иg sắt, phát ra âm thanh rất lớn, dọa cho em sợ, nhìn bộ dạng em sợ hãi đến phát run, bọn họ có vẻ rất vui sướиɠ.”
“Sau đó, bọn họ đốt thứ gì đó, em ngồi cuộn người bên trong l*иg, không thể nhìn thấy. Em chỉ biết có cái gì đó rất nóng rơi xuống trên lưng mình, em ngửi được mùi khét lẹt của quần áo bị đốt cháy. Em dốc sức liều mạng vùng vẫy, muốn trốn ra khỏi l*иg. Về sau có người khác tới đuổi bọn họ đi, lúc đó em mới được thả ra khỏi l*иg. Em bị bỏng, không được chữa trị kịp thời, sau lưng để lại một vết sẹo. Bản thân em cũng rất hiếm khi tự mình nhìn nó.”
“To lắm hả, rõ ràng lắm sao? Có phải rất đáng sợ hay không?” Sở Tĩnh hỏi.
“Không, không hề.”
“Anh có để ý không…. Em có rất nhiều rất nhiều quá khứ, hơn hai mươi năm quá khứ…..” Sở Tĩnh nhỏ giọng nói.
Kim Tắc Thái không trả lời, biểu tình trên mặt lại càng dịu dàng hơn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Sở Tĩnh. Hai người tâm ý tương thông, Sở Tĩnh hiểu hành động này của Kim Tắc Thái chính là một lời hứa hẹn. Từ nay về sau anh tuyệt đối sẽ không để cho những chuyện tương tự như vậy phát sinh. Sở Tĩnh đã không còn cô đơn, mặc cho người ta ức hϊếp. Hiện tại Sở Tĩnh đã có người yêu, có người sẵn lòng làm hết sức mình để bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị thương tổn.
Tắm rửa xong, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh cùng nhau ngủ. Phòng của Sở Tĩnh chỉ có một chiếc giường đơn chật hẹp, thân thể hai người dán sát vào nhau. Đã lâu lắm rồi không có chung giường chung gối với ai, Sở Tĩnh cảm thấy rất mới lạ. Chóp mũi ngửi được mùi vị trên người Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh nhắm mắt lại.
****
Bị ánh sáng dịu dàng đánh thức, Sở Tĩnh từ từ mở mắt, sau đó nhìn thấy Kim Tắc Thái nằm bên cạnh, đang lấy tay chống đầu nhìn cậu.
“Buổi sáng tốt lành!”
Sở Tĩnh thẹn thùng nở nụ cười, khẽ nói buổi sáng tốt lành, sau đó hỏi: “Anh phải… đi làm hả?”
Kim Tắc Thái cong môi nở nụ cười, sau đó gật đầu.
“Vậy anh đi đi.”
Kim Tắc Thái mỉm cười, vươn tay ôm chặt Sở Tĩnh vào trong lòng, không ngừng hôn lên tóc, lên mặt cậu, lẩm bẩm nói: “Em đáng yêu như vậy, anh làm sao nỡ để em lại?”
“Anh đi đi, tan tầm trở về là có thể thấy em rồi.”
Kim Tắc Thái bất đắc dĩ thở dài, “Có một số việc cần phải xử lý.”
Đứng dậy mặc quần áo tử tế, rửa mặt vệ sinh đơn giản một chút, Kim Tắc Thái nửa ngồi nửa quỳ bên giường Sở Tĩnh, dịu dàng nhìn Sở Tĩnh vẫn còn nằm trên giường, mỉm cười vuốt vuốt tóc cậu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Tĩnh trong lòng rất lưu luyến, nhưng cũng không muốn Kim Tắc Thái vì chuyện này mà trì hoãn công việc, tiếc nuối mà âm thầm thở dài. Không nghĩ tới không bao lâu sau, Kim Tắc Thái đã trở lại, còn mang theo bữa sáng thơm ngon ngọt ngào.
“Anh để ở đây, em khi nào rời giường thì hâm nóng lại rồi ăn nhé.”
Sự chu đáo của người yêu khiến cho Sở Tĩnh rất cảm động. Cậu muốn rời giường, lại bị Kim Tắc Thái đè xuống.
“Nằm thêm một lúc đi.”
Cầm tay Kim Tắc Thái một hồi, sau đó Sở Tĩnh thúc giục anh: “Anh đi làm đi, không thì sẽ muộn đấy.”
“Ừm, anh đi đây. Xong việc anh sẽ lập tức tới ngay.” Kim Tắc Thái lưu lưu luyến luyến mà ra khỏi cửa.
Sở Tĩnh nằm lại trên giường, duỗi cánh tay trần ra khỏi chăn, nghĩ đến ngọt ngào dịu dàng đêm hôm qua, trong lòng cậu rất hạnh phúc, nhịn không được ngượng ngùng dư vị, lúc cậu trở người nằm nghiêng, cảm giác ở cổ có thứ gì đó cưng cứng lành lạnh, đưa tay sờ thử, đầu ngón tay chạm vào một vật vừa trơn vừa mát, Sở Tĩnh cúi đầu nhìn, thì ra trên cổ cậu có thêm một món trang sức bằng ngọc.
Sở Tĩnh đã từng thấy miếng ngọc này, đêm qua nó vẫn còn đeo trên cổ Kim Tắc Thái. Sở Tĩnh nhớ Kim Tắc Thái đã từng nói đây là đồ gia truyền. Đeo lên từ lúc nào vậy? Sở Tĩnh nghĩ không ra, có lẽ là đêm qua sau khi cậu ngủ. Người yêu đem đồ gia truyền trao cho cậu, Sở Tĩnh hiểu được ý nghĩa hành động này của Kim Tắc Thái, cực kỳ yêu thích đưa tay nắm chặt mảnh phỉ thúy ôn nhuận.
Đầu giờ chiều Kim Tắc Thái đã tới rồi, Sở Tĩnh vừa thấy anh liền thốt lên: “A…. anh trốn việc.”
Kim Tắc Thái cười híp mắt trả lời: “Thỉnh thoảng cũng phải trốn một lần!”
Sau khi ôm nhau, Sở Tĩnh dựa vào trong ngực Kim Tắc Thái, đem miếng ngọc giơ lên cho Kim Tắc Thái xem, “Anh cho em cái này….”
“Ừ, em đeo đi.”
“Nhưng mà anh đã nói đây là đồ gia truyền, quá quý giá.”
Kim Tắc Thái nở nụ cười, “Chính vì nó là đồ gia truyền, cho nên mới đưa cho em.”
Sở Tĩnh nghe xong gật đầu, cất miếng ngọc vào trong cổ áo.
Kim Tắc Thái nói với Sở Tĩnh, “Anh nghe bà cố nói miếng phỉ thúy này nhà anh đã truyền qua rất nhiều đời. Đến đời của anh, lý ra là phải đưa cho anh của anh, anh ấy là con trai trưởng. Nhưng anh của anh lại rất thương anh, một hai bảo ba anh phải đưa cho anh. Năm mười tuổi thì ba đưa nó cho anh, vẫn luôn đi theo anh cho đến ngày hôm qua. Nhà anh xem nó là khấu bình an*. Tiểu Tĩnh, anh hy vọng em sẽ luôn bình an và vui vẻ.”
* Khấu bình an: Đồng điếu cầu bình anSở Tĩnh hiểu được tâm ý của đối phương, gật đầu.
Lúc này, Kim Tắc Thái mới nghĩ đến một vấn đề, “Ủa, A Ken đâu? Sao mà hai ngày nay anh đều không thấy cậu ấy?”
Sở Tĩnh cúi đầu, “Anh ấy đi leo núi dã ngoại với bạn rồi, ngày mai mới về.”
Kim Tắc Thái nghe xong, lập tức cười híp cả mắt, ôm Sở Tĩnh lắc lắc người cậu, cười nói: “À, thì ra là thế.”
Sở Tĩnh nhướn mắt trừng Kim Tắc Thái, cái ánh mắt như đang trêu tức lẫn khıêυ khí©h, khiến cho Kim Tắc Thái bị cám dỗ.
“Làm sao? Chẳng lẽ anh ấy ở đây thì anh sẽ không ở lại hử?”
“Đương nhiên là không rồi!”