🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmBên trong quán bar náo nhiệt, DJ dẫn dắt mọi người tới nơi này chè chén say sưa lắc lư cơ thể nhảy múa, dưới ánh đèn mờ ảo là khung cảnh vô cùng nóng bỏng.
Trong khu vực chơi bi-da của quán bar, Sở Tĩnh một mình chiếm một bàn trong góc hẻo lánh thọc bóng. Tất cả các bàn khác đều có hơn một người đang chơi, chỉ có duy nhất Sở Tĩnh đơn độc. Khách quen tới quán bar này chơi bi-da đều biết cậu nhóc đẹp trai lạnh lùng này, bọn họ sẽ không đi tới để rồi sau đó bị hắt hủi mà rời đi. Những người không biết Sở Tĩnh sẽ bị vẻ ngoài tuấn tú cùng tư thế thọc bóng duyên dáng của cậu hấp dẫn, nhưng tất cả những người muốn đến gần cuối cùng đều sẽ bị khí chất băng giá tỏa ra từ Sở Tĩnh đánh cho lui bước.
Sở Tĩnh từ khi nào thì bắt đầu lăn lộn trong khu phố bar, ngay cả cậu cũng không nhớ rõ. Dường như từ lúc bắt đầu có trí nhớ, bi-da, quán bar đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu. Sở Tĩnh sống bằng cách cá cược với người ta, chuyện này ở đây là rất bình thường. Dựa vào đánh cược để sống cũng không phải là ý muốn của Sở Tĩnh, đây chỉ là vì cậu không có sự lựa chọn.
Sở Tĩnh cũng không vui vẻ gì. Mỗi lần nghĩ đến cái gánh nặng không cách nào thoát khỏi trên người kia, Sở Tĩnh đều cảm thấy rất mệt mỏi, có loại cảm giác chán chường thất vọng. Cũng giống như những nam thanh nữ tú khác lăn lộn lâu ngày ở khu phố bar, cậu bên ngoài nhìn qua thì trẻ trung bất cần, nhưng lại khó giấu được gian nan vất vả nơi đáy mắt cùng sự trống rỗng trong nội tâm.
Lần đầu tiên Sở Tĩnh nhìn thấy Doãn An Nhiên là vào lúc cậu thay Khôn ca chơi một trận bóng. Khôn ca là một đại ca ở khu hỗn tạp này, có mấy tay đàn em chơi bi-da khá tốt, chuyên gia mở cá cược bi-da cùng người khác. Những băng nhóm khác tới đây khıêυ khí©h, tiền cược khá lớn, Khôn ca sợ thua, tìm Sở Tĩnh thay người của hắn ra trận.
Sở Tĩnh không có đi theo một đại ca nào, bởi vậy nên cậu càng phải tự bảo vệ bản thân nhiều hơn, cậu không muốn đắc tội Khôn ca, với lại khoản hoa hồng được chia cũng là nguyên nhân, cậu rất cần tiền.
Lúc đấu chính thức, Sở Tĩnh bày ra vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng. Cậu có thể thấy được ông chú trung niên đối thủ kia đang khinh thường cậu, nhưng Sở Tĩnh lại rất vui vẻ. Cậu thường bị không ít người xem thường, bởi vì cậu nhỏ tuổi, bởi vì vẻ ngoài thanh tú, bọn họ không biết cậu nhóc này đã lăn lộn ở chỗ này bao lâu, cũng không ngờ được kỹ thuật đánh bi-da của cậu tốt như thế nào.
Ván đấu này diễn ra rất lâu, cuối cùng Sở Tĩnh thắng. Đưa mắt nhìn kẻ bại trận mặt mũi xám xịt rời đi, trong lòng Sở Tĩnh sinh ra một tia bùi ngùi. Đều cùng ở trong cái vòng luẩn quẩn này kiếm ăn, những gì cậu đang trải qua đối phương chắc chắn đã từng trải qua; còn những gì đối phương hiện tại đang trải qua, có lẽ không bao lâu nữa cậu cũng sẽ phải đối mặt.
Nhận được phần tiền xứng đáng, ngồi tại quầy bar kêu một ly rượu, Sở Tĩnh dự định uống xong thì lặng lẽ rời đi, lúc này, có một chàng trai đang đi về phía này hấp dẫn sự chú ý của cậu. Khuôn mặt chàng trai kia thực sự khá là giống với Sở Tĩnh.
Nhân viên phục vụ bước tới chào hỏi, quan sát hai người một phen rồi cười nói: “Chà, hai người có hơi giống nhau.” Sau đó hắn nói với chàng trai kia: “Hôm trước lúc cậu vừa tới đây tôi cứ không hiểu vì sao nhìn cậu lại thấy quen mắt, thì ra là bởi vì cậu trông
giống Tiểu Tĩnh.”
Sở Tĩnh giơ tay nói với nhân viên phục vụ: “Như cũ.” Sau đó quay sang khẽ mỉm cười với người bên cạnh.
Sở Tĩnh cô độc luôn vô cùng cảnh giác đối với người lạ, có thể chủ động cười như vậy với người khác, mặc dù chỉ là giương nhẹ khóe môi, với cậu mà nói đã là không dễ.
Vẻ mặt chàng trai biểu lộ sự ngưỡng mộ: “Cậu chơi bi-da giỏi quá, vừa nãy tôi có xem.”
Sở Tĩnh nở nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu, cũng không lộ ra bất kỳ biểu tình kiêu căng nào, trái lại, ánh mắt cậu toát ra một loại cảm giác hờ hững lãnh đạm. Đây là kế sinh nhai của cậu, dĩ nhiên cậu phải để tâm gấp bội.
“Ừm…, có thể hỏi một chút cậu tên là gì không?” Chàng trai cẩn thận hỏi, thoạt nhìn có vẻ như đang sợ bị từ chối.
“Sở Tĩnh. Sở trong Tây Sở Bá Vương, Tĩnh là kết hợp của chữ lập và chữ thanh.” Sở Tĩnh cũng không ngại nói cho y biết tên của mình.
Chàng trai thấy Sở Tĩnh nhìn y chằm chằm, hiểu được ý cậu là đang yêu cầu y cũng phải nói tên, y cười nói, “Tôi là Doãn An Nhiên.”
“Đang làm gì?”
“Chó săn!” Doãn An Nhiên dứt khoát đáp lời.
Doãn An Nhiên hào phóng thẳng thắn, cộng thêm thái độ tự giễu khiến cho Sở Tĩnh cười rộ lên. Người lạ phát ra sự thân thiện cậu có thể cảm nhận được, trong chớp mắt, hảo cảm cùng độ tín nhiệm của Sở Tĩnh đối với Doãn An Nhiên lập tức tăng vọt. Cậu không ngại tiến xa thêm một bước với Doãn An Nhiên.
“Cậu…. có thể dạy tôi vài kỹ năng chơi bi-da được không?” Doãn An Nhiên năn nỉ, “Tôi dạo này dù có luyện tập kiểu nào cũng không tiến bộ nổi, sầu thúi ruột”
Sở Tĩnh cười cười, xoay xoay ly rượu trong tay, “Nếu như chỉ là tùy tiện chơi cho vui, thì không cần phải đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân.”
“Tôi chỉ là hy vọng có thể giỏi hơn trước một chút, chứ không thì chơi sẽ thấy chán lắm.” Doãn An Nhiên cười nhạt.
Sở Tĩnh giơ tay nhìn đồng hồ, nghĩ nghĩ, nói với Doãn An Nhiên: “Đi theo tôi.”
Doãn An Nhiên ngạc nhiên cười vui vẻ, đứng lên, “Cám ơn!”
“Gọi sư phụ!” Sở Tĩnh nghiêm mặt nói.
Biết Sở Tĩnh chỉ là nói đùa, Doãn An Nhiên cười nói: “Tôi có lẽ còn lớn hơn cậu.”
“Dù có lớn cũng phải gọi sư phụ.”
Kể từ đó, Doãn An Nhiên thường xuyên đến tìm Sở Tĩnh học hỏi. Đối với Sở Tĩnh mà nói, bi-da không phải là thú vui nhất thời, mà là kế sinh nhai, thế nhưng cậu vẫn rất vui lòng truyền thụ kỹ năng đánh bi-da của mình cho Doãn An Nhiên. Có thể tin tưởng một người vừa mới quen biết không được bao lâu như thế, chuyện này đối với Sở Tĩnh mà nói là cực kỳ hiếm có. Giác quan thứ sáu trong lòng nói với Sở Tĩnh, chàng trai trước mắt này là người có thể kết bạn.
Bước ngoặt khiến Sở Tĩnh chân chính mở lòng với Doãn An Nhiên xảy ra sau khi hai người chính thức quen biết được một tháng. Sở Tĩnh vốn trầm tĩnh, hơn nữa còn rất giỏi chịu đựng, cậu cùng người khác đánh cược, sau khi cậu thắng mà bị đối phương quịt tiền, Sở Tĩnh cũng không quá dây dưa, thậm chí còn không mở miệng tranh cãi với người ta, chỉ trừng to hai mắt, sau đó cúi đầu xoay người rời đi.
Doãn An Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình, nhảy ra đấu tranh giúp Sở Tĩnh, lôi kéo yêu cầu đối phương phải thực hiện giao kèo. Doãn An Nhiên bênh vực lẽ phải đã làm cho Sở Tĩnh cảm động. Đại đa số mọi người ra vào nơi hỗn tạp này đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, sẽ không có ai tình nguyện đi rước họa vào thân, Sở Tĩnh đơn độc nhận đủ mọi loại ức hϊếp, có rất ít người chịu giúp cậu, mà người bạn này lại chịu vì cậu ra mặt nói chuyện.
Sau một thời gian ngắn qua lại, Doãn An Nhiên nhiệt tình, lương thiện cùng hồn nhiên đã khiến cho Sở Tĩnh càng ngày càng tin tưởng y. Cậu bắt đầu chính thức xem Doãn An Nhiên là bạn, bắt đầu thổ lộ một vài tâm sự với Doãn An Nhiên. Trong lúc
kết bạn Sở Tĩnh cũng biết nhiều hơn về Doãn An nhiên, kể cả chuyện Doãn An Nhiên đang sống chung với người yêu là đồng tính.
Sở Tĩnh không có nói với Doãn An Nhiên, thật ra cậu và y —- là cùng một loại người.
Lúc Sở Tĩnh biết người yêu của Doãn An Nhiên là người đó, trong lòng cậu hết sức kinh ngạc. Sở Tĩnh thật sự không ngờ cái người tên Doãn An Nhiên này, thoạt nhìn chỉ là một paparazi săn ảnh có vẻ ngoài bình thường, lại có một người yêu rất không bình thường. Sở Tĩnh rất hiếu kỳ, không biết hai cái người bất kể là trên phương diện nào trong cuộc sống cũng khác biệt này rốt cuộc sẽ ở chung với nhau như thế nào.
Biết bạn của mình có một bạn đời vừa có tiền vừa có năng lực như vậy, thế nhưng Sở Tĩnh chưa bao giờ nghĩ tới muốn lợi dụng, hoặc là nhờ vả cái gì, trái lại, cậu cố hết sức lảng tránh, cực kỳ hiếm hoi nhắc đến Chu Minh Nghĩa trước mặt Doãn An Nhiên.
* Chu Minh Nghĩa – Doãn An Nhiên là nhân vật chính trong truyện “Trạm Xe Buýt Lãng Mạn” của cùng tác giả.Bởi vì thân phận của người yêu bị bại lộ, Doãn An Nhiên lo lắng Sở Tĩnh sẽ không làm bạn với y nữa.
Lúc gặp lại Sở Tĩnh, Doãn An Nhiên cẩn thận dò hỏi: “…..Cậu không để ý chứ?”
“Tại sao phải để ý?” Sở Tĩnh nói rất đơn giản.
Đối với chuyện Doãn An Nhiên có người yêu, Sở Tĩnh rất hâm mộ, cậu trước giờ vẫn luôn đơn độc, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn cô đơn lạnh lẽo. Có lần trong lúc cùng nhau uống rượu, Sở Tĩnh giới thiệu rượu bạc hà pha chế cậu thích uống với Doãn An Nhiên. Không có chơi bi-da, hai người ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm, tán gẫu một lúc lâu, Sở Tĩnh đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi cũng rất muốn có một người….”
“Cái gì cơ?” Doãn An Nhiên nhất thời không rõ ý tứ trong lời nói của Sở Tĩnh.
“Có thể bảo vệ tôi, có thể chăm sóc tôi, cho tôi cảm giác an toàn. Tất nhiên, tôi cũng sẽ chăm sóc người đó, bảo vệ người đó, cho người đó cảm giác an toàn. Tôi không có bất kỳ đòi hỏi hay điều kiện gì. Chỉ muốn có một người bên cạnh, có thể khiến tôi tin tưởng, cho tôi cảm giác có nhà…”
“Cậu….”
“Thực xin lỗi, tôi nói nhiều quá. Quên những gì tôi vừa nói đi.” Sở Tĩnh cười nhạt một tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc Doãn An Nhiên.
Sở Tĩnh hiếm khi lộ ra vẻ mong manh yếu đuối khiến cho Doãn An Nhiên cảm động, thế nhưng Sở Tĩnh chỉ biểu lộ có một chút xíu sau đó lập tức đổi chủ đề. Điều này làm cho Doãn An Nhiên cảm thấy Sở Tĩnh giống hệt như con ốc sên, vừa mới duỗi râu ra, nghe thấy một chút động tĩnh là lập tức chui lại vào bên trong vỏ. Doãn An Nhiên rất muốn hỏi kỹ thêm, nhưng lại cảm thấy thời điểm chưa thích hợp.