*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmĐi bộ khoảng vài phút, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh tới một con hẻm nhỏ, đèn bảng hiệu trong bóng đêm chỉ ra chỗ này có mấy cửa hàng. Kim Tắc Thái quen đường quen lối dẫn Sở Tĩnh đi vào một quán nhỏ, Sở Tĩnh nhìn, là một quán chuyên bán cá viên. Thì ra đồ ngon trong lời Kim Tắc Thái chính là cá viên.
Hai người ngồi xuống một cái bàn nhỏ, Kim Tắc Thái nói với người bán hàng vài câu. Thấy Kim Tắc Thái gọi đồ ăn rất thuận miệng, Sở Tĩnh hiếu kỳ hỏi anh: “Nhìn dáng vẻ của anh, rất quen thuộc nơi này nhỉ?”
Con hẻm nhỏ như vậy, lại nằm sát bên khu phố bar, lúc trước, lần đầu tiên và lần thứ hai Sở Tĩnh gặp Kim Tắc Thái chính là ở phụ cận khu phố bar và trong khu phố bar, chẳng lẽ Kim đại luật sư thường xuyên đến khu phố bar, hàng đêm sênh ca?
“Đúng vậy, rất quen thuộc. Quán này bán chủ yếu là đồ viên tự làm, có cá viên, tôm viên, mực viên, bò viên và vân vân… ăn ngon cực kỳ, tôi và đồng nghiệp thỉnh thoảng sẽ đến ăn. Đợi một lát nữa em sẽ biết.” Kim Tắc Thái nhiệt tình nói.
Sở Tĩnh thầm nghĩ, cái quán nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh thế này vậy mà bọn họ cũng tìm ra được.
“Em có hứng thú với món ngon bản xứ không? Nếu có thì nói, tôi có thể giới thiệu cho em rất nhiều quán ăn vặt, ăn rất ngon.”
Thấy Kim Tắc Thái vừa nhiệt tình vừa sảng khoái giới thiệu, Sở Tĩnh không khỏi nghĩ thầm: Có lẽ mình đã hiểu lầm rồi, Kim đại luật sư sao có thể lưu luyến khu phố bar chứ!
Canh cá viên rất nhanh đã được mang lên, bên trong chính là cá viên trắng như tuyết cùng tôm viên hồng hồng, Sở Tĩnh cắn một miếng nếm thử, đúng là ngon cực kỳ, hương vị đầy đủ, tươi ngon đến làm người ta phát nghiện, Sở Tĩnh nhịn không được “Wow…” một tiếng cảm thán.
“Ngon không?”
“Ừm, ngon, thật sự rất ngon.”
Lúc nói lời này, Sở Tĩnh ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Kim Tắc Thái đang chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt Kim Tắc Thái ấm áp thâm thúy khiến cho trái tim cậu đập rộn ràng, Sở Tĩnh vội vàng cúi đầu xuống.
Ăn xong canh cá viên, trả tiền, hai người ra khỏi quán nhỏ.
“Về nhà nhé?” Kim Tắc Thái hỏi.
Sở Tĩnh vô ý thức trả lời, “Ừ!”. Vừa nói xong, cậu đột nhiên nhận ra lời nói có chỗ không đúng. Đó là nhà của Kim Tắc Thái, không phải của cậu.
Người này nói như vậy là có ý gì? Sở Tĩnh suy tư, cúi đầu đi theo phía sau Kim Tắc Thái. Tập trung vào suy nghĩ của bản thân, đi đi một hồi Sở Tĩnh phát hiện Kim Tắc Thái dẫn cậu tới cạnh một chiếc xe, sau đó mở cửa.
“Về nhà thôi!”
Kim Tắc Thái đưa tay làm động tác mời Sở Tĩnh lên xe. Bây giờ mà không lên cũng không được, Sở Tĩnh cúi đầu leo lên ngồi vào ghế phụ lái.
Nhìn thấy Kim Tắc Thái tra chìa khóa khởi động xe, Sở Tĩnh đột nhiên kêu lên, “A…, anh, anh…. vừa nãy anh uống bia!”
Kim Tắc Thái cười rộ lên, nhìn Sở Tĩnh, sau đó giơ tay xoa xoa đầu cậu, “Ừ, đúng là một đứa trẻ ngoan.”
“Cái gì mà trẻ ngoan với chả không ngoan, anh thật sự đã uống bia!”
“Không sao, lúc chín giờ có uống một chút, bây giờ đã là hơn một giờ sáng, chút cồn này đã bay hết rồi.”
“Anh đang nói cái gì thế, uống chính là uống….”
Kim Tắc Thái quay sang nhìn Sở Tĩnh, “Ừm, tôi biết, tôi uống. Nhưng mà tôi cũng biết đêm nay sẽ phải lái xe đưa em về, nên đã kiểm soát bản thân. Nếu em vẫn không yên tâm, tôi cho em hai lựa chọn.”
Sở Tĩnh sửng sốt.
Kim Tắc Thái vừa cười vừa lái xe ra đường, đồng thời nói: “Một, lái xe trên đường gặp phải cảnh sát, tôi sẽ dừng xe lại chủ động yêu cầu anh ta kiểm tra, nếu nồng độ cồn vượt quá mức cho phép, tôi sẽ tự mình đến đồn cảnh sát. Hai, em lái xe đi.”
Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy cậu chọn không được, cậu còn chưa có bằng lái. Nếu như đại luật sư có thể nói như vậy, khẳng định anh ấy rất chắc chắn, Sở Tĩnh cũng không tin Kim Tắc Thái sẽ ngốc đến mức khiến mình vào đồn cảnh sát lưu lại “tiền án”.
“Thôi, cứ vậy đi.”
Kim Tắc Thái mỉm cười liếc nhìn Sở Tĩnh, “Yên tâm đi.”
Xe lướt đi dưới ánh đèn nê-on của thành phố, Sở Tĩnh ngồi trên ghế suy tư. Cậu chậm rãi hồi tưởng lại, lúc trước Kim Tắc Thái gọi đồ uống, A Ken đưa cho anh một ly bia, anh chỉ uống một ngụm, sau đó thì dừng lại cùng A Ken nói chuyện phiếm; sau đó hình như uống thêm một ngụm nữa, lại tiếp tục nói chuyện cùng A Ken; từ đó cho tới lúc anh chạy đi đánh đàn, anh hoàn toàn không hề chạm vào cái ly kia. Đến khi anh nghỉ chơi đàn quay trở lại quầy bar, hình như cái ly kia cũng đã không còn, dù sao Sở Tĩnh cũng đã không còn nhìn….
quầy bar nữa.
Nghĩ đến đây, Sở Tĩnh nhịn không được ngước mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh mình. Mỗi khi lướt ngang qua đèn đường bên ngoài, trong đôi mắt anh cũng sẽ lóe lên vệt sáng. Người bên cạnh này bộ dáng thật sự rất ưa nhìn, anh có một gương mặt đẹp trai anh tuấn và vô cùng nam tính. Là luật sư, tính cách của anh rất mạnh mẽ, nhưng anh cũng rất hòa đồng thân thiện, có thể kết bạn với tất cả mọi người, không có bất kỳ rào cản nào, đây cũng là một loại năng lực.
Dọc đường về, Sở Tĩnh cứ suy nghĩ đến suy nghĩ đi, thẳng cho đến khi xe lái vào đường Trữ Tĩnh.
Kim Tắc Thái đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Tĩnh, ngày nghỉ tiếp theo của em là khi nào?”
Sở Tĩnh từ trong mơ màng bừng tỉnh lại, mờ mịt đáp: “Cái gì cơ?”
“Tôi đã có hiểu biết nhất định về lai lịch của ngân hàng tư nhân ngầm kia rồi, tôi tính toán đi trả tiền.”
Sở Tĩnh nghe xong lập tức nhìn về phía Kim Tắc Thái.
“Thật ra, chuyện này giao cho một mình tôi đi làm là được rồi, nghề nghiệp của tôi chính là giúp người khác giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi biết, nếu không để cho em trực tiếp tham dự, em sẽ không yên tâm. Tôi sẽ dẫn em đi cùng, cho em thấy tận mắt.”
Sở Tĩnh nghe xong, rũ mắt, im lặng. Hoàn toàn chính xác, nếu như không tận mắt nhìn thấy tiền được trả hết, hai bên cam đoan không còn nợ nần liên quan gì nhau, cậu không có cách nào an tâm được, tính cách cậu chính là như thế.
“Anh lúc nào cũng có thời gian ư?” Lúc này, Sở Tĩnh mới nhớ đến Kim Tắc Thái còn có công việc nghiêm túc phải làm. Sở Tĩnh không muốn quá ích kỷ chỉ suy xét đến bản thân mình, cậu cũng muốn sắp xếp cho phù hợp với thời gian của Kim Tắc Thái.
“Tôi ấy à, ngày mốt.” Kim Tắc Thái hiểu được ý tứ của Sở Tĩnh, anh còn có công việc bên người, phải thay đổi kế hoạch và lịch trình công tác đã dự kiến, còn có cuộc họp với lịch hẹn, nhanh nhất cũng phải ngày mốt mới có thể nhỉnh ra được thời gian.
“Vậy thì ngày mốt.”
“Được.”
Nói xong chuyện này, Kim Tắc Thái lại hỏi: “Ngày mai em có rảnh không?”
Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái dò hỏi.
Kim Tắc Thái cười nói: “Tôi nhận lời người trong ban nhạc, ngày mai lại cùng bọn họ biểu diễn một buổi nữa. Ừm, em phải đến cổ vũ cho chúng tôi nhé.”
Thì ra là vậy. Sở Tĩnh nghĩ nghĩ, cúi đầu nói, “Tôi phải đi làm…. Tôi có thể tranh thủ đến xem.”
“Ồ, em đã đồng ý với tôi rồi, nhất định phải tới đó.”
“Ừm.”
Nhớ lại bộ dáng Kim Tắc Thái chơi đàn trong quán bar vừa nãy, Sở Tĩnh hỏi: “Anh vì sao lại nhận lời bọn họ, con người anh đúng là rất khó hiểu.”
Kim Tắc Thái cười hỏi lại: “Tại sao lại không chứ?”
Đúng vậy, Sở Tĩnh cũng nghĩ: Tại sao lại không chứ? Ai quy định đại luật sư sau khi tam tầm không thể đến quán bar làm nhạc sư, đàn dương cầm cho khách nghe? Chậc…., anh ấy nhất định sẽ rất được hoan nghênh.
Đỗ xe trong bãi đỗ dưới tầng hầm tòa nhà, hai người mở cửa xuống xe. Nhìn thấy đang đỗ ở vị trí bên cạnh là một chiếc Ferrari, ánh mắt Sở Tĩnh lập tức bị hấp dẫn. Sở Tĩnh thích xe, đặc biệt là xe thể thao, cậu không phải bởi vì loại xe này xa xỉ hiếm có, giá bán trên trời nên thích, cũng không đơn giản chỉ vì đam mê tốc độ. Sở Tĩnh cảm thấy một chiếc xe có tính năng siêu việt cũng giống như một con người có năng lực vượt trội vậy, cậu tự biết cậu chỉ là một người bình thường, cho nên đem giấc mơ đặt lên những chiếc xe. Khi còn nhỏ, mơ ước của Sở Tĩnh là có thể đến làm việc trong một xưởng sửa chữa ô tô, mỗi ngày đều có thể tiếp xúc, bảo dưỡng, sửa chữa, chạm vào và chạy thử những chiếc siêu xe mà cậu yêu thích nhất.
Nhìn chiếc Ferrari kia, Sở Tĩnh đột nhiên nhớ đến bản thân lúc nhỏ, cậu cũng từng có ước mơ, cũng từng có ngây ngô. Ký ức ùa về, ánh mắt Sở Tĩnh trở nên nhu hòa, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Không trở về được, quá khứ đã qua không thể quay lại. Mọi thứ đều đã thay đổi. Mà cậu, cũng đã một mình giãy dụa sống đến hôm nay.
Đã nhận ra được sắc mặt Sở Tĩnh biến hóa, Kim Tắc Thái nhìn theo tầm mắt của cậu.
“Em thích à?”
Nghe câu hỏi này, khóe môi Sở Tĩnh nở ra một nụ cười nhẹ, dưới ánh đèn, đôi mắt cậu lóe lên tinh quang sáng ngời, cả người giống như một viên bảo thạch chói mắt. Có điều, trên gương mặt Sở Tĩnh lại phảng phất một nét ưu thương không thể xóa nhòa, khiến trái tim Kim Tắc Thái chìm xuống.
“…. Rất đẹp.” Sở Tĩnh nhỏ giọng nói, sau đó thản nhiên nuốt xuống nghẹn ngào đã trào lên tới cổ họng.
“Cám ơn.” Kim Tắc Thái nói.
Sở Tĩnh nghe xong, giật mình quay đầu lại, “….. Là của anh sao?”
“Ừ.”
“Sao tôi chưa từng thấy qua?” Sở Tĩnh vô thức bật hỏi.
Kim Tắc Thái nở nụ cười, “Em trước đây chưa từng để tôi chở lần nào, đương nhiên là chưa từng thấy.”
Quay lại nhìn chiếc xe lần nữa, Sở Tĩnh nói: “Luật sư có thể lái chiếc xe như này hả? Không phải là nên lái một chiếc xe có kiểu dáng phổ thông một chút thôi sao? Đậu ở bãi đỗ của tòa án, sẽ không gây ra rắc rối gì chứ?”
Kim Tắc Thái cười nói: “Cũng có khá nhiều luật sư lái xe thể thao, không sao hết. Với lại, tôi bình thường cũng không thường xuyên đến tòa án.”
Thấy ánh mắt Sở Tĩnh vẫn cứ lưu luyến trên Ferrari, Kim Tắc Thái nói: “Muộn rồi, về nhà thôi. Có thời gian sẽ cho em nhìn thật kỹ.”
“Ừ!” Sở Tĩnh đáp lời, đi theo sau lưng Kim Tắc Thái bước về phía thang máy, vừa đi vừa luyến tiếc quay đầu lại. Đang bận nhìn ngó, cậu đột nhiên cảm thấy bàn tay mình ấm áp, sau đó phát hiện thì ra Kim Tắc Thái đang nắm tay mình.
“Dắt em đi, mất công em vừa đi vừa nhìn xe, lại tông cả vào tường.” Kim Tắc Thái vừa cười vừa nói.
Độ ấm từ nơi hai bàn tay giao nhau truyền thẳng vào trong tim Sở Tĩnh, khiến tim cậu loạn nhịp đập bang bang. Người này làm sao vậy, không có bất kỳ thông báo gì đã tự tiện nắm tay người khác. Vốn định muốn rút ra, nhưng bàn tay to lớn ấm áp của đối phương lại làm cho lòng người luyến tiếc, đầu ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy tay đối phương, Sở Tĩnh cứ để cho Kim Tắc Thái dắt cậu đi vào thang máy.
Mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà, Kim Tắc Thái mới thả tay Sở Tĩnh ra.
Đèn ở cửa ra vào bật sáng, lúc thay giày, Sở Tĩnh đột nhiên có loại cảm giác “Về đến nhà”.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Đứng ở trong phòng khách, Kim Tắc Thái dịu giọng dặn dò.
Sở Tĩnh cúi đầu “Ừ!” một tiếng, bước nhanh trở về phòng.
Kim Tắc Thái không đi ngủ ngay, mà là ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng suy tư. Giác quan thứ sáu nói cho anh biết Sở Tĩnh có tâm sự, tâm sự nặng nề. Hiện tại những gì Kim Tắc Thái biết chỉ là một khoản nợ vay nặng lãi không phải cậu vay, anh tin vẫn còn những vấn đề khác tồn tại, mới có thể khiến cho ánh mắt Sở Tĩnh u buồn đến vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Tắc Thái đứng lên, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Thì ra Tiểu Tĩnh thích Ferrari à!”
****
Buổi tối ngày hôm sau, Sở Tĩnh lén rời khỏi hộp đêm, chạy tới quán bar chỗ A Ken làm việc, cổ vũ cho “Show diễn thứ hai” của Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái đến muộn hơn Sở Tĩnh mấy phút. Anh vừa vào cửa, Sở Tĩnh phát hiện hầu như tất cả mọi người trong quán bar đều chào hỏi anh, mà Kim Tắc Thái cũng rất thân thiện cùng mọi người cười nói, hoàn toàn nhìn không ra đây là lần thứ hai anh đến chỗ này. Sở Tĩnh cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Kim Tắc Thái có thể kết bạn và thu phục được sự tín nhiệm của mọi người nhanh như vậy.
Có một số người chính là như thế, vạn vật hấp dẫn*, trời sinh mang theo khả năng thu hút mọi người đến gần và khí chất khiến người khác tin tưởng, họ rất ấm áp, giống như người anh lớn sẽ che chở và bảo vệ bạn.
* Lực hấp dẫn (nguyên văn là “Thân hòa lực 亲和力): nghĩa là người có khả năng khiến người khác muốn gần gũi, họ rất thân thiện hòa đồng. Mình không nghĩ ra được từ nào để mô tả, nên quyết định mượn đỡ định luật quả táo của Newton vậy. Vì mình cảm thấy Kim đại ca rất giống trái đất, “vạn vật hấp dẫn”.😘😘😘
Sau khi chào hỏi mọi người, Kim Tắc Thái ra hiệu với Sở Tĩnh, sau đó đến ngồi chung với ban nhạc trên sân khấu.
Có người hô lên: “Có thể yêu cầu bài hát không? Tôi muốn….”
Kim Tắc Thái cùng các thành viên trong ban nhạc nhìn nhau, mỉm cười lớn tiếng nói: “Có thể, một bài 5 tệ.”
Tất cả mọi người cười rộ lên, vô cùng vui vẻ.
Ngồi cạnh quầy bar nghe xong hai bài hát, Sở Tĩnh phải quay trở lại hộp đêm, từ xa, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái hiểu ý Sở Tĩnh, gật đầu với cậu.
Sở Tĩnh ở trong hộp đêm tiếp tục làm việc cho đến rạng sáng. Cậu đứng trong hành lang lặng lẽ nhìn đồng hồ, phát hiện đã là nửa đêm 1 giờ rưỡi. Quán bar bên cạnh đã sớm đóng cửa. Thời gian kinh doanh của hộp đêm muộn hơn quán bar, khách hàng ở chỗ này cũng tùy tiện hơn, có người thậm chí còn ở lại đến sáng, ngày hôm sau mới rời đi, buộc phải có nhân viên ở lại phục vụ lúc khách cần.
Anh ấy…. chắc là đã một mình về nhà trước rồi nhỉ? Đã muộn lắm rồi, anh ấy ngày mai còn phải đi làm. Sở Tĩnh nghĩ như vậy.
Đang một mình ngẩn người nhìn ra bên ngoài, Sở Tĩnh nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, “Ồ, làm sao thế này, có hẹn à?”
Sở Tĩnh giật mình, quay đầu nhìn, thì ra là quản lý, đang mỉm cười dùng vẻ mặt đùa giỡn nhìn cậu.
“Không có.” Sở Tĩnh lập tức lắc đầu.
“Không cần phải giả bộ đâu.” Quản lý cười đến xấu xa, trên mặt viết rõ, “Cậu lừa ai thì lừa chứ không lừa được tôi”.
Sở Tĩnh không muốn giải thích, xoay người định đi, lại bị quản lý gọi lại.
“Cậu có thể tan việc được rồi.”
Thấy Sở Tĩnh do dự đứng im tại chỗ, ánh mắt đen láy nhìn y giống như đang hỏi “Thật không?”, quản lý bực mình phất phất tay. Sở Tĩnh vừa định biểu thị không cần như vậy, đúng lúc này, lại có người từ xa gọi quản lý.
“A Joy….”
Quản lý nghe thấy, đáp lại, “Đến đây!”, lại khoát tay với Sở Tĩnh, sau đó quay đi.
Sở Tĩnh đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, cuối cùng đi về phía phòng thay quần áo.
Thay quần áo xong, Sở Tĩnh ra khỏi hộp đêm, vừa nhìn liền thấy một chiếc ô tô đậu phía bên kia đường, một người đang đứng dựa vào xe. Là anh ấy! Sở Tĩnh vội vàng nhấc chân băng nhanh qua đường.
“Anh vì sao lại….” Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái.
Phát hiện Sở Tĩnh đi tới, Kim Tắc Thái nãy giờ vẫn luôn cúi đầu xem tin tức trên di động ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu.
“Tan làm rồi hả?”
“Ừ.”
“Về nhà thôi.” Nói xong Kim Tắc Thái dự định mở cửa xe.
“Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?” Sở Tĩnh hỏi.
“A Ken nói cho tôi biết.”
Sở Tĩnh nghe xong, không nói gì. Cậu thật sự cũng không muốn giấu giếm Kim Tắc Thái chuyện cậu đi làm ở hộp đêm, cũng không ngại nói rõ ràng cho đối phương biết. Điều khiến cậu bất ngờ chính là Kim Tắc Thái sau khi biết chuyện cũng không hề nói bất cứ điều gì, rất bình tĩnh.
“Thật ra anh không cần phải chờ tôi. Hộp đêm mở cửa suốt đêm…”
Kim Tắc Thái cười nói: “Tiện đường mà, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Nhà, tim Sở Tĩnh run lên, lập tức buồn bã, đó cũng không phải là nhà của cậu. Thấy vẻ mặt như vậy của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái rất muốn làm cái gì đó nói cái gì đó, lại cảm thấy với quan hệ bây giờ của bọn họ, lúc này làm cái gì đó nói cái gì đó đều không thích hợp, sợ quá đột ngột sẽ dọa đến đối phương, Kim Tắc Thái không lên tiếng, mở cửa xe cho Sở Tĩnh.
Xe yên tĩnh lướt trên đường lớn, chạy về đích đến.
Lúc này, ở cửa ra vào hộp đêm, quản lý không biết đã đứng đó từ bao giờ. Toàn bộ cảnh tượng ngắn ngủi vừa rồi đều chui hết vào trong mắt y. Đưa mắt nhìn theo Ferrari chạy đi, quản lý “Chậc…!” một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ thằng nhóc hũ nút kia cũng có chút thủ đoạn, thì ra cũng có kẻ thích cái người một ngày không nói được ba câu như cậu ta. Cũng tốt, yên ổn.”
Tối hôm nay Kim Tắc Thái lái chính là Ferrari của anh. Sở Tĩnh nghĩ đây chắc là vì cậu rồi. Ngày hôm qua cậu tỏ vẻ rất thích cái xe này, cho nên người kia mới đặc biệt lái nó đến đón cậu.
Suốt đường về Sở Tĩnh đều im lặng, một mực không nói gì. Kim Tắc Thái thỉnh thoảng sẽ thông qua kính chiếu hậu nhìn xem biểu tình của Sở Tĩnh, anh cũng không nói gì, mãi cho tới khi về đến nhà.
Trước khi về phòng, Sở Tĩnh cúi đầu hỏi Kim Tắc Thái: “….. Là hôm nay đi phải không?”
Kim Tắc Thái cười nói: “Đúng vậy. Chiều nay 3 giờ. Đến lúc đó tôi về đón em đi cùng.”
“Tôi biết rồi.”
Nhìn thấy Sở Tĩnh trở về phòng, Kim Tắc Thái lại có tâm sự ngủ không được, ngồi dựa vào đầu giường suy tư. Lúc trước, lý do để Sở Tĩnh chuyển đến đây ở là vì chuyện của ngân hàng tư nhân ngầm, bây giờ chuyện này đã sắp giải quyết xong, phải làm sao mới có thể tiếp tục giữ Sở Tĩnh ở lại đây? Có thể giúp Sở Tĩnh gỡ tảng đá đè nặng trên người xuống, rõ ràng là chuyện tốt, Kim Tắc Thái lại vui không nổi.