🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ảnh sưu tầmSống chung dưới một mái hiên, Sở Tĩnh không thể nào hoàn toàn lảng tránh Kim Tắc Thái. Cho dù không chạm mặt nhau, nhưng những dấu vết mà đối phương lưu lại trong không gian sẽ nhắc nhở Sở Tĩnh rằng —- nơi này vẫn còn một người khác đang ở.
Ban ngày, Sở Tĩnh gặp được một nhân viên vệ sinh làm theo giờ đến quét dọn. Nhà họ Kim khá lớn, công tác của chủ nhân lại tương đối bận rộn, thuê một nhân viên quét dọn làm theo giờ Sở Tĩnh cảm thấy rất bình thường, đến khi cậu phát hiện Kim Tắc Thái biết nấu ăn, mới thật sự cảm thấy bất ngờ.
Phòng bếp nhà Kim Tắc Thái rất lớn, các loại đồ điện gia dụng dùng trong nhà bếp đều đầy đủ, mở tủ chạn, có thể thấy các loại gia vị đủ mọi màu sắc cùng rất nhiều chai chai lọ lọ không biết là đựng thứ gì được sắp xếp gọn gàng. Mọi thứ đều có dấu vết đã được sử dụng qua, chủ nhà cũng thường thường để lại trong nhà bếp chén dĩa đựng đồ ăn còn thừa không ăn hết.
Sở Tĩnh đêm khuya mới trở về nhà, nếu như cậu không ăn khuya ở bên ngoài, sẽ vào bếp nấu tô mì ăn liền. Lúc nấu mì, cậu sẽ vô tình nhìn thấy những thứ còn sót lại từ bữa tối của Kim Tắc Thái. Cậu thấy nửa miếng pizza, cũng từng thấy bánh gạo xào cải thảo thịt băm, còn có cả cá thu đao nướng. Từ vài dấu vết còn sót lại, không khó để nhìn ra chủ nhà là một người rất giỏi nấu nướng, món ăn anh ta nấu cũng vô cùng phong phú.
Bánh gạo xào cải thảo thịt bămCá thu đao nướngSở Tĩnh trong bụng cảm thấy kỳ quái. Theo hiểu biết của cậu, thành phần trí thức như Kim Tắc Thái đều là những người mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đừng nói tới nấu cơm, chỉ sợ việc đơn giản như quét dọn nhà cửa cũng sẽ không làm. Thế nhưng thực tế trước mắt đã chứng minh, rõ ràng Kim đại luật sư không phải là người như vậy. Với thu nhập của anh, lại còn độc thân, thế mà có thể không ăn cơm ngoài cũng không sợ phiền toái tự mình nấu ăn, Sở Tĩnh cảm thấy có hơi khó tin.
Anh ta còn rất biết làm việc nhà. Đây là ấn tượng mới của Sở Tĩnh về luật sư Kim.
Những chuyện phát sinh sau này, lại càng thêm chứng minh rằng, đại luật sư Kim ngoài sự nghiệp ra, còn rất biết làm những chuyện khác.
Hôm nay, trước khi Sở Tĩnh chuẩn bị ra ngoài đến hộp đêm làm việc, đột nhiên phát hiện bồn cầu nhà vệ sinh trong phòng cho khách cậu ở bị hư. Sở Tĩnh vừa xấu hổ lại quẫn bách, cậu mở nắp thùng nước kiểm tra thử một chút, hoàn toàn không biết vấn đề nằm ở đâu. Cậu xoay vài vòng trong nhà vệ sinh, không thể không đi ra tìm Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái tan tầm về đến nhà, ăn xong bữa tối, hiện tại đang ngồi trong phòng khách uống trà xem ti vi. Thấy Sở Tĩnh cúi đầu cứng ngắc đi tới đây, anh có hơi bất ngờ. Anh biết bình thường giờ này là lúc Sở Tĩnh sửa soạn ra ngoài đi làm, lập tức nghĩ đến chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra.
“Thật xin lỗi…”
Thấy Sở Tĩnh đỏ mặt chân thành nói xin lỗi, Kim Tắc Thái nghĩ thầm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Sở Tĩnh lại nói như vậy.
“….. Chuyện là, bồn cầu hư rồi.”
Nhịn cả buổi, cuối cùng Sở Tĩnh cũng gian nan nói ra câu này, mặt đỏ bừng bừng, đứng ở chỗ đó tay chân luống cuống.
Kim Tắc Thái nghe một câu như vậy, bởi vì Sở Tĩnh nói quá nhỏ, anh mới đầu cũng chưa rõ lắm là cái gì bị hư, trong đầu vòng mấy quận sau đó mới hiểu được, lập tức nhịn xuống xúc động muốn cười. Nếu như lúc này mà anh bật cười, chắc chắn Sở Tĩnh sẽ càng thêm xấu hổ.
Hóa ra chuyện là như vậy.
“Ồ, để tôi kiểm tra thử xem.” Cố gắng kìm nén cảm xúc muốn cười, Kim Tắc Thái giả vờ bình tĩnh nói, sau đó đứng lên.
Sở Tĩnh không có ý định ném lại phiền phức mình gây ra cho chủ nhà, còn mình thì bỏ đi làm. Cậu đi theo sau lưng Kim Tắc Thái, nhìn thấy Kim Tắc Thái từ trong tầng dưới cùng của tủ chứa đồ lôi ra một thùng đồ nghề, Sở Tĩnh không nhịn được hỏi: “Anh không gọi thợ sửa đến sao?” Nghĩ đến thời gian, Sở Tĩnh lại cảm thấy có lẽ thợ điện nước của khu nhà đã tan việc rồi.
“Tôi tự kiểm tra trước một chút.” Kim Tắc Thái nói như vậy, cầm theo thùng đồ nghề đi về phía phòng ngủ cho khách. Anh phát hiện Sở Tĩnh giống như chú cún con vậy, cứ theo sát phía sau anh, vẻ mặt căng thẳng, thật sự rất muốn cười.
Nhìn Kim Tắc Thái mở thùng đồ nghề ra, Sở Tĩnh âm thầm thán phục, cứ như là bách bảo rương* vậy, đầy đủ các loại tua-vít, cờ lê lớn nhỏ, còn có đủ loại đinh kiểu dáng kích thước khác nhau. Người này không phải là luật sư à? Tại sao bây giờ nhìn lại giống như thợ sửa điện nước chính cống vậy?
* Rương bách bảo: rương chứa cả trăm bảo bối. Ý nói là cái gìcũng
có.Kim Tắc Thái mở nắp thùng nước của bồn cầu ra, bắt đầu kiểm tra, sau hai ba lần đã phát hiện ra chỗ có vấn đề, liền lấy dụng cụ bắt đầu sửa chữa.
Sở Tĩnh đứng ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy động tác của Kim Tắc Thái rất thuần thục, lại càng thêm bất ngờ. Thì ra người này ngoài biết nấu cơm, còn am hiểu ngũ kim* thủy điện. Nhìn anh, trong lòng Sở Tĩnh dâng lên một loại cảm giác khác thường, đều nói “Con người đẹp nhất là lúc nghiêm túc làm việc”. Kim Tắc Thái trước mắt cậu đang nghiêm túc làm việc, dáng vẻ anh cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, đôi môi mím lại, cũng rất….. đẹp trai.
Chỉ chốc lát Kim Tắc Thái đã sửa xong, thử mấy lần, mọi thứ đều trở lại bình thường. Thấy anh dọn dẹp dụng cụ, Sở Tĩnh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sửa xong rồi.” Kim Tắc Thái đem những dụng cụ vừa mới dùng xong cất vào trong thùng đồ nghề, vừa sắp xếp lại vừa nói: “Vấn đề nhỏ thôi, không sao hết.”
“Anh, anh ngay cả cái này cũng biết sửa?”
Kim Tắc Thái ngẩng đầu nhìn Sở Tĩnh, cười giơ một ngón tay lắc lắc, “Không khó, chỉ cần hiểu được nguyên lý hoạt động của nó, kiểm tra một chút là có thể biết được vấn đề ở đâu.”
Nguyên lý hoạt động? Bồn cầu cũng có nguyên lý hoạt động à? Sở Tĩnh nhíu mày. Thấy bộ dáng suy nghĩ chăm chú của cậu, Kim Tắc Thái cuối cùng cũng nhịn không được bật cười.
“Cám ơn anh.” Sở Tĩnh nhỏ giọng nói.
Kim Tắc Thái xách theo thùng đồ nghề đứng lên, cười nói: “Cảm ơn cái gì?”
“Thực xin lỗi, là tôi làm hư nó.”
Kim Tắc Thái vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, đừng để trong lòng.”
Hai người một trước một sau đi ra phòng khách, nhìn thấy Sở Tĩnh vẫn đang cúi đầu dáng vẻ xấu hổ, Kim Tắc Thái nói với cậu: “Đã sửa xong rồi, yên tâm sử dụng. Đúng rồi, em cũng nên đi làm thôi.”
Nghe Kim Tắc Thái nhắc nhở, Sở Tĩnh mới chú ý tới thời gian, cậu “A…” một tiếng, vội vàng gật đầu với Kim Tắc Thái, cũng không nói tạm biệt đã cấp tốc chạy ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười không ngừng.
Sở Tĩnh vội vàng đến hộp đêm, hôm nay chắc chắn là bị muộn, lúc thay quần áo bị quản lý phát hiện mắng cho một trận, nhưng cũng không có tỏ ý muốn trừ lương cậu. Sở Tĩnh tự biết mình sai, ngoan ngoãn nghe. Thấy Sở Tĩnh cúi đầu không đáp lời, cũng không phản bác, quản lý nói vài câu rồi rời đi.
Đứng ở hành lang trong hộp đêm chờ phục vụ khi khách có nhu cầu, Sở Tĩnh vẫn còn cảm thấy vừa xấu hổ vừa quẫn bách, nhịn không được thở dài một cái. Trong khoảng thời gian từ sau khi chuyển vào tới nay, lần đầu tiên giao lưu với chủ nhà lại là vì mình làm hư bồn cầu nhà người ta, chuyện này thật sự là….
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tĩnh đột nhiên nghĩ tới, thật ra cậu có thể tạm thời để đấy, chỉ là không thể bơm nước chứ không phải rỉ nước, hơn nữa, chủ nhà căn bản cũng sẽ không sử dụng nhà vệ sinh trong phòng cho khách. Cậu hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai, ban ngày Kim Tắc Thái đi làm không có ở nhà, tự mình gọi thợ điện nước đến sửa, như vậy ít nhất sẽ không quấy rầy chủ nhà.
“Ai dà, mình làm sao lại…..” Sở Tĩnh ảo não thì thào, vẻ mặt chán nản.
Quản lý đúng lúc đi ngang qua, Sở Tĩnh vừa thấy y vội vàng thu lại biểu tình. Quản lý nhìn Sở Tĩnh vài lần, lắc đầu, lúc y đi ngang qua Sở Tĩnh nghe được y nhỏ giọng lẩm bẩm, “Rõ ràng là một đứa nhóc xinh đẹp, vì sao lại kỳ quái như thế không biết?”
Sau chuyện này, Sở Tĩnh mỗi lần gặp Kim Tắc Thái đã không còn bảo trì khuôn mặt không cảm xúc, nhưng mà đầu của cậu lại cúi thấp hơn. Di chứng của sự việc này chính là —- hai người bắt đầu có những chào hỏi cùng giao tiếp đơn giản.
Tiểu kịch trườngTiểu Tĩnh: ~~○(>_<)○~~Trạch Lâm: ╮(╯▽╰)╭ Lão Kim cũng sẽ không so đo cái này.Tiểu Tĩnh: o (╯ □ ╰) o Nhưng thật sự rất mất mặt.Trạch Lâm: O (∩_∩) O Yên nào, lão Kim thích cưng. Đến đây, bằng chứng đây này.