Ảnh sưu tầmQuách Kỳ nghe xong cười nói: “Hừ, mục đích chân chính là giao cho cảnh sát chứ gì!”
Kim Tắc Thái gật đầu một cái, “Cũng có thể nói như vậy.”
Quách Kỳ lắc đầu nói, “Từ khi nào mà các cậu lại có tinh thần chính nghĩa như thế? Thật sự cứ như công nhân quét dọn thành phố vậy.”
“Chuyện này không cần cậu quan tâm, cậu chỉ cần trả lời, có đồng ý nhận vụ này hay không?”
Quách Kỳ “Ừ!” một tiếng, nắm lấy mớ tóc ngắn của mình, lại hỏi Kim Tắc Thái, “Này, tôi nói, các cậu không muốn điều tra thằng nhóc kia trước sao? Nếu nó thật sự là kẻ lừa đảo thì làm sao bây giờ? Tôi nói hai người các cậu, An Nhiên nhỏ tuổi không hiểu sự đời, ra ngoài xã hội dễ tin người tùy tiện kết bạn thì cũng thôi đi, làm sao mà cậu với lão Chu hai cái kẻ đã thành tinh cũng nhẹ dạ như vậy, thiệt tình!”
Kim Tắc Thái mỉm cười, “Tôi tin em ấy!”
Quách Kỳ nghe xong, lập tức trưng cái vẻ mặt không thể tin được, “Không phải chứ Kim đại luật sư, cậu mà lại dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy sao, cái này không giống cậu chút nào.”
Kim Tắc Thái thẳng thắn nói: “Tôi tự nguyện tin tưởng em ấy. Hơn nữa, tôi còn đang theo đuổi em ấy.”
Lời này vừa nói, vẻ mặt Quách Kỳ lập tức đông cứng, há mồm sửng sốt một lúc thật lâu, sau đó buồn bực giật tóc mấy cái, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Mấy người yêu nhau đi chết đi chết đi!”
Kim Tắc Thái nhẹ mỉm cười: “Thế nào, Quách tiểu thám tử, có đồng ý giúp tôi chuyện này không?”
Quách Kỳ gật gật đầu, “Cậu đã nói đến như vậy, tôi còn có thể không giúp ư?”
“Thế thì trông cậy vào cậu.”
Lúc này, Quách Kỳ đột nhiên vươn cánh tay, xòe bàn tay đặt trước mặt Kim Tắc Thái. Hiểu được ý của hắn, Kim Tắc Thái cười nói: “Ngày mai tôi sẽ chuyển một phần thù lao vào tài khoản của cậu, cậu cần cái gì thì cứ nói với tôi. Sau khi mọi chuyện hoàn thành tôi sẽ trả nốt phần còn lại.”
Quách Kỳ lắc đầu: “Không muốn, tôi muốn tiền mặt cơ.”
Kim Tắc Thái nhìn Quách Kỳ giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi, bật cười: “Hôm nay tôi không có mang theo nhiều tiền mặt như vậy. Tôi sẽ đưa cho cậu sau.”
Quách Kỳ nghe vậy, xoa cằm nói: “Ồ, đúng là nay đã khác xưa, hào phóng vậy luôn…. Kim đại luật sư!”
Kim Tắc Thái vừa giận vừa buồn cười: “Này, cậu đủ rồi đấy!” Anh biết rõ, Quách Kỳ đây là đang trêu chọc anh.
“Không đủ, tôi muốn tăng giá.”
Nhìn Quách Kỳ vẫn còn đang biệt nữu, Kim Tắc Thái híp mắt cười đồng ý: “Tăng đi!”
“Mời tôi ăn cơm!”
Kim Tắc Thái lập tức gật đầu, “Được, không thành vấn đề.”
Quách Kỳ đứng lên, lục tung cái ghế sô pha bên cạnh, từ trong đống đồ vật lộn xộn lôi ra cái áo khoác nhăn nhúm, sau đó quay đầu nói với Kim Tắc Thái, “Đi thôi, đi ăn cơm ngay bây giờ.”
“Được.”
Lúc cùng nhau ăn cơm, Kim Tắc Thái tỉ mỉ kể lại chuyện của Sở Tĩnh cho Quách Kỳ. Quách Kỳ nghe xong, cúi đầu cắn đũa một hồi lâu, nói: “….. Tôi vẫn cảm thấy đây là tên lừa đảo.”
Kim Tắc Thái nghe xong, nhịn không được gõ nhẹ một cái lên ót Quách Kỳ.
“Cậu nhất định là thấy người ta lớn lên quá đẹp, thấy sắc nảy lòng tham.” Quách Kỳ nhìn Kim Tắc Thái nói.
“Chờ cậu gặp em ấy rồi, sẽ biết em ấy lớn lên có đẹp hay không.”
“Cậu cho tôi gặp sao?” Quách Kỳ nghe xong, lập tức hưng phấn, ngồi thẳng lưng lên hỏi.
“Ừ, cho cậu gặp. Có điều bây giờ chưa phải là lúc thích hợp, đợi một thời gian nữa đã.”
“Đợi tôi điều tra xong rồi, cậu cho tôi gặp cậu ta, thế nào?”
Kim Tắc Thái nghĩ nghĩ, mặc dù không biết điều tra chuyện này phải mất bao nhiêu thời gian, cũng không biết đến lúc đó anh với bạn nhỏ luôn muốn cách anh xa thật xa Sở Tĩnh có thể bắt đầu thân thiết hay không, nhưng anh vẫn đồng ý, “Được, tới lúc báo cáo kết quả điều tra, tôi dẫn em ấy đi cùng.”
Giống như đang nghiên cứu mà nhìn chằm chằm Kim Tắc Thái một lúc lâu, ánh mắt của Quách Kỳ khiến cho Kim Tắc Thái bất an. Người đàn ông ngoại hình bình thường này có cặp mắt sắc bén như chim ưng. Kim Tắc Thái không nhịn được muốn di dời lực chú ý của Quách Kỳ, cười ha hả hỏi: “Cậu nhìn tôi làm cái gì?”
Quách Kỳ nghĩ nghĩ một lúc rồi bật cười, ánh mắt sắc lạnh lập tức biến mất, sau đó hắn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “….. Mấy người yêu nhau đi chết đi!”
Kim Tắc Thái cũng cười, anh biết Quách Kỹ xưa nay vẫn luôn độc thân sẽ không được tự nhiên mà ầm ĩ như vậy, thế nên anh nói với Quách Kỳ, “Chờ đến lúc cậu gặp…..”
“Yêu nhau đi chết đi chết đi chết đi….”
Nhìn Quách Kỳ cứ ngồi niệm mãi, Kim Tắc Thái nghĩ tới Sở Tĩnh còn không chịu ngước mắt nhìn anh, thái độ hết sức hờ hững lãnh đạm, không tránh được cảm thấy chán nản.
Vẫn chưa phải là người yêu đâu!
****
Sau khi chuyển vào trong nhà Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về con đường sau này. Trong lòng cậu rất rõ ràng, cho dù không tiếp tục cùng người ta cá cược bi-da để kiếm sống, cậu cũng sẽ không rời khỏi khu phố bar, cậu vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Hơn nữa, Sở Tĩnh lớn lên trong
khu phố bar, đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, ánh đèn mờ cùng mùi rượu trong bóng đêm đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu, không phải muốn là có thể lập tức tách ra dễ dàng như vậy được.
Vậy thì, tương lai phải làm gì?
Nghĩ đến số tiền nợ Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh đi tìm A Ken, nhờ y giúp giới thiệu một công việc mới.
“Cậu dạo này là có chuyện gì?” Nghĩ đến những biểu hiện khác thường gần đây của Sở Tĩnh, A Ken nhịn không được hỏi.
“Không có, không có gì cả.”
Trước khi sự tình chưa được giải quyết, Sở Tĩnh không muốn nói ra, cậu sợ sẽ có tình huống ngoài ý muốn nào đó xuất hiện. Cậu quyết định đợi cho đến khi chính thức trả sạch sẽ toàn bộ nợ nần cho ngân hàng ngầm, sẽ đem tin tốt nói cho A Ken.
“Cậu muốn làm nhân viên phục vụ ở quán bar không?” A Ken biết rõ, nếu như chỉ làm nhân viên phục vụ đơn thuần ở quán bar, tiền lương cũng không được bao nhiêu.
“Tôi muốn kiếm nhiều một chút.”
Biết được Sở Tĩnh trên lưng mang nợ, A Ken nghĩ nghĩ rồi nói: “Trừ phi cậu chào bán rượu*, còn không thì tiền lương ở quán bar cũng không phải nhiều. Nếu như làm nhân viên phục vụ ở hộp đêm, gặp được vị khách ra tay hào phóng, sẽ có thêm tiền boa, nhưng mà….. hoàn cảnh bên kia so với quán bar phức tạp hơn nhiều, tôi sợ là….”
* Chào bán rượu: nhân viên phục vụ trong quán bar sẽ chào hàng bán rượu với khách, nếu như có khách khui rượu, nhân viên phục vụ đó sẽ được chia hoa hồng tương ứng với giá của chai rượu đó.A Ken lo lắng nhìn Sở Tĩnh. Gương mặt thanh tú non nớt, dáng người mảnh mai, làn da bánh mật, đôi mắt đen láy long lanh ngập nước dường như biết nói. Trước kia, Sở Tĩnh chỉ đi lại ở mấy chỗ chuyên tổ chức đấu bi-da cá độ trong khu phố bar, đó là một nửa vòng tròn luẩn quẩn cố định, tương đối mà nói tỷ lệ gặp phải quấy rối nhỏ hơn một chút. Nếu như đến hộp đêm, chỉ sợ sẽ bị quấy rối càng nhiều, cậu lại không có chỗ dựa che chở.
Sở Tĩnh hiểu được sự quan tâm lo lắng cùng ánh mắt phức tạp của A Ken, nghĩ ngợi, Sở Tĩnh vẫn gật đầu, “Không sao, tôi sẽ cố hết sức đối phó.”
A Ken nhịn không được ấp a ấp úng nói: “Tiểu Tĩnh, cậu phải biết rõ, rất nhiều thiếu gia* ở hộp đêm chính là…..”
* Thiếu gia: hình như người ta gọi nhân viên phục vụ ở hộp đêm là thiếu gia ấy.Sở Tĩnh biết A Ken muốn nói gì, cậu cười cười, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải là được rồi.”
Mặc dù Sở Tĩnh nói như vậy, nhưng A Ken vẫn rất lo lắng cho cậu.
“Tôi sẽ hỏi giúp cậu, đường dây
(môi giới việc làm)này rất lưu động, lúc nào cũng thuê người, rất nhanh sẽ có tin tức. Cậu đợi điện thoại của tôi.”
Quả nhiên, ngay ngày hôm sau, Sở Tĩnh đã nhận được điện thoại của A Ken, sau khi đến gặp người phụ trách, đêm hôm đó Sở Tĩnh chính thức bắt đầu làm việc.
“Không cần phải vội vã như vậy đâu….” Nghe Sở Tĩnh nói đã chính thức đi làm, A Ken kinh ngạc nói.
“Sớm làm quen với môi trường công việc cũng tốt.” Sở Tĩnh nói là như vậy, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ nguyên nhân thật sự. Buổi tối mà ở trong nhà, chắc chắn là phải đối mặt với vị luật sư kia, Sở Tĩnh không muốn. Cá độ bi-da, không phải lúc nào cũng có trận đấu, còn hiện tại, muộn muộn là cậu phải đi làm. Buổi tối danh chính ngôn thuận mà đi ra ngoài, nếu như cái vị luật sư kia hỏi đến, cậu cũng có thể trả lời.
“Chỗ này cách quán bar anh làm rất gần, có thời gian nghỉ tôi sẽ đến tìm anh.”
A Ken lập tức gật đầu, “Ừm, cậu tan việc có thể tới quán bar tìm tôi, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya.”
“Được!” Sở Tĩnh nhìn A Ken, mỉm cười.
Nhìn thấy trên gương mặt hiếm khi có biểu cảm gì của Sở Tĩnh xuất hiện nụ cười, A Ken giật mình, y cảm thấy dạo gần đây Sở Tĩnh chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khác thường.
Nhân viên phục vụ mới tới ở hộp đêm cũng không gây sự chú ý gì. Người cũ thấy người mới đến, khó tránh nói vài câu khıêυ khí©h, hoặc là hỏi han lung tung này kia, Sở Tĩnh vẫn luôn trầm mặc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân xuống, một câu cũng không nhiều lời. Vài ngày trôi qua cũng không còn ai trêu chọc cậu nữa, mọi người ai làm việc nấy.
Quản lý đối với Sở Tĩnh yên lặng nghe lời rất hài lòng, nhưng không thích lắm cái….. mặt vô biểu tình của cậu.
“Dù có xấu thì cậu cũng phải cười một cái đi chứ…. Khách tới đây là để vui vẻ, mặt mũi tươi cười đón khách là chuyện phải làm, cậu có hiểu hay không?”
Nghe quản lý nói thế, Sở Tĩnh ngẩng đầu suy nghĩ, lại cúi đầu xuống: “Tôi cười không được.”
“Ai nha, cậu chỉ cần nghĩ bọn họ tới đây để vung tiền là được. Tới nơi này đều là người có tiền, cậu cười cười, khách vui vẻ thì sẽ cho cậu tiền boa.”
Sở Tĩnh vẫn cứ lắc đầu, quản lý bất lực! Nếu nói Sở Tĩnh xụ mặt, lạnh lùng với khách thì lại không đúng. Sở Tĩnh chẳng qua chỉ là không có vẻ mặt tươi cười, bộ dáng nịnh nọt giống những nhân viên phục vụ khác mà thôi.
Quản lý nói mãi không thông, đành phải chịu thua, ở sau lưng Sở Tĩnh quở trách: “Tiếc cho một đôi mắt hoa đào, lại không đi câu người. Nếu đủ thông minh, đã có thể câu được con cá lớn từ lâu.”
Các đồng nghiệp khác thấy Sở Tĩnh như thế, biết cậu không có uy hϊếp gì đến bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không xem cậu là kẻ địch.
Một tuần lễ cứ như vậy yên bình trôi qua.
Không nghe thấy Kim Tắc Thái đề cập tới bất kỳ tin tức gì liên quan tới chuyện ngân hàng tư nhân ngầm. Biết là Chu Minh Nghĩa sẽ cho cậu mượn tiền để trả nợ, vậy thì tiền đâu? Rốt cuộc là khi nào mới có thể đi trả?
Hiện tại thời gian sinh hoạt của hai người gần như là không có giao điểm, Kim Tắc Thái 9 giờ sáng đi 5 giờ chiều về. Còn Sở Tĩnh thì 7 giờ tối đi, đến 3 giờ sáng hôm sau mới về. Vậy nên Sở Tĩnh chọn một hôm nào đó, vào sáng sớm trước khi Kim Tắc Thái đi làm, đến hỏi thăm anh.
Buổi sáng, nghe được động tĩnh Kim Tắc Thái đi đi lại lại trong phòng, Sở Tĩnh âm thầm để ý. Đợi đến khi Kim Tắc Thái vệ sinh cá nhân xong xuôi, ngồi xuống bàn ăn sáng, cậu mới đi ra tìm anh.
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”
Nhìn thấy Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cảm thấy rất bất ngờ. Từ ngày Sở Tĩnh chính thức chuyển vào đến nay, hai người hầu như không hề gặp mặt. Cảm nhận được Sở Tĩnh là cố tình tránh né, Kim Tắc Thái cũng không quá để tâm. Thân thiết, là cả một quá trình, cần phải có thời gian.
“Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ nói.”
Nhìn cái mặt cười của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh luôn có cảm giác “Anh ta đang trêu mình”. Cậu đúng là nhỏ tuổi hơn, nhưng mà thái độ Kim Tắc Thái đối xử với cậu, cậu không thích.
“Chu tiên sinh đã hứa cho tôi mượn tiền để trả nợ cho ngân hàng tư nhân ngầm. Tôi muốn biết mọi chuyện tiến hành thế nào rồi.”
“Ồ, chuyện đó à.” Kim Tắc Thái cười cười, nói: “Chi phiếu của Minh Nghĩa tôi đã nhận được, đang ở chỗ của tôi. Còn cái ngân hàng tư nhân ngầm kia, điều tra còn chưa có xong, khi nào nhận được báo cáo điều tra, tôi sẽ dẫn em đi trả nợ.”
Đối phương đã nói rõ ràng, Sở Tĩnh lập tức im lặng.
Kim Tắc Thái nói tiếp, “Thông tin em biết về ngân hàng tư nhân ngầm kia quá ít, phải điều tra lại từ đầu, cần một chút thời gian, đừng nóng vội.”
Sở Tĩnh gật đầu, đang tính rời đi, cậu lại nghĩ tới một vấn đề, “Ừm, là ai đang điều tra vậy?”
“Tôi thuê thám tử tư.”
Sở Tĩnh nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Kim Tắc Thái. Cậu không ngờ tới là thuê thám tử tư.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười giải thích, “Thuê thám tử tư điều tra tương đối thuận tiện. Chuyện này không thể nhờ cảnh sát. Người tôi ủy thác rất đáng tin, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cậu ta, mong cậu cũng tin tưởng cậu ta.”
Sở Tĩnh cúi đầu. Vị luật sư này nói chuyện rất có mị lực. Từ giọng điệu cho đến thái độ, vài câu vô cùng đơn giản là đã có thể thuyết phục người khác. Sở Tĩnh nghĩ thầm Kim Tắc Thái lúc lên tòa có phải cũng dùng ngữ điệu giống như bây giờ hay không. Ban đầu Sở Tĩnh vốn không thích Kim Tắc Thái cho lắm, nhưng mỗi lần hai người nói chuyện, cậu luôn cảm thấy trong lòng có một ý niệm nào đó đang thay đổi.
Anh ta hình như cũng không có đáng ghét như vậy. Cũng không phải rất giống cá mập trắng khổng lồ.
Thấy Sở Tĩnh cúi đầu không nói chuyện, Kim Tắc Thái cười nói: “Có muốn cùng ăn sáng không?”
Một câu nói đánh thức người đang suy tư, Sở Tĩnh vội vàng đáp, “Không, không cần.”
“Mấy ngày nay không nhìn thấy em, có thể nói cho tôi biết em đang làm gì hay không?”
“Tôi tìm được một công việc mới. Ca đêm.”
Kim Tắc Thái nhịn không được liếc nhìn Sở Tĩnh. Thì ra cái cậu nhóc chuyên đấu bi-da cá độ này đã tìm một công việc chính thức. Anh có thể đoán được Sở Tĩnh hiện tại đang làm công việc gì, thấy đối phương không nói thẳng, anh cũng không hỏi.
“Em lúc này cũng mới tan ca chưa bao lâu, đi ngủ tiếp đi.” Kim Tắc Thái cười nói.
Sở Tĩnh cúi đầu rời đi.
Buổi tối, Doãn An Nhiên tan việc liền chạy đến khu phố bar tìm Sở Tĩnh, y đến tìm Sở Tĩnh nói chuyện phiếm, cũng muốn biết tình hình gần đây của cậu. Sở Tĩnh xin phép quản lý hộp đêm nghỉ một lúc, đến quán bar chỗ A Ken gặp Doãn An Nhiên.
Thấy Sở Tĩnh mặc đồng phục áo sơ mi trắng, cổ đeo nơ đen, Doãn An Nhiên hỏi: “Tiểu Tĩnh, cậu mặc thế này là làm gì vậy?”
“Nhân viên phục vụ!” Sở Tĩnh nói đơn giản. Cậu không muốn Doãn An Nhiên lo lắng về chuyện cậu làm việc trong hộp đêm, nên mới nói như vậy.
“Không cá độ bi-da nữa sao?” Doãn An Nhiên hỏi.
Sở Tĩnh cười cười, “Có độ đương nhiên là sẽ chơi, có tiền thì sao lại không kiếm. Tôi chỉ là muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút.”
“Không nên cực khổ quá.” Doãn An Nhiên quan tâm nói.
“Không cực khổ.”
Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Sở Tĩnh, Doãn An Nhiên đau lòng.
“Tìm công việc khác được không, cứ ngày đêm đảo lộn thế này, không tốt cho thân thể đâu.”
Sở Tĩnh gật đầu, “Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ để ý đến những công việc thích hợp hơn.”
“Tôi cũng sẽ để ý giúp cậu.” Doãn An Nhiên nhiệt tình nói.
“Cám ơn anh vì những gì đã làm cho tôi.” Sở Tĩnh nói lời cảm tạ.
Doãn An Nhiên cười cười, “Cậu không cần nói như vậy. Thật ra tôi cũng không làm cái gì. Nếu như cậu muốn cám ơn, thì cám ơn anh ấy, bọn họ mới cần phải cám ơn.” Bọn họ trong lời Doãn An Nhiên chính là Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái.
“Không, tôi chính là muốn cảm ơn anh. Nếu như không có anh, bọn họ sẽ không biết tôi, cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.” Sở Tĩnh chính là nghĩ như vậy. Không có Doãn An Nhiên, cậu căn bản không có khả năng có thể kết bạn cùng Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái.
“Nếu mà nói như vậy, tôi cũng phải cảm ơn bọn họ mới được.” Doãn An Nhiên cười nói.
Uống rượu, Doãn An Nhiên hỏi thăm sự tình của ngân hàng tư nhân ngầm, Sở Tĩnh đem lời của Kim Tắc Thái thuật lại cho y.
“Còn phải đợi một thời gian nữa sao….” Doãn An Nhiên thở dài, y vẫn cảm thấy chỉ cần xuất ra chi phiếu đem đi trả nợ là được rồi.
“Luật sư Kim đã nói như vậy.”
Doãn An Nhiên nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, anh ấy
(Chu ca)cũng nói trả tiền thì rất dễ, chỉ sợ đối phương sau đó vẫn sẽ đến làm phiền cậu, ảnh hưởng tới cuộc sống mới, công việc mới của cậu. Chắc ăn một chút cũng tốt.”
Sở Tĩnh cũng đồng ý nói: “Đúng vậy, anh nhìn mấy dân đàn anh đàn chị, có vài người lăn lộn một vài năm rồi không muốn lăn lộn trong băng nhóm nữa, rời đi tìm công việc mới, lại bị mấy…… đồng bọn cũ dây dưa làm phiền không tha, cuối cùng lại phải xuống nước lần nữa. Cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.”
“Thôi thì từ từ một chút cũng được vậy.” Lúc này, Doãn An Nhiên lại nghĩ đến một vấn đề mới: “Tiểu Tĩnh, cậu cùng Kim đại ca sống chung thế nào? Sống trong nhà anh ấy đã quen hay chưa?”
Sở Tĩnh khẽ giật mình, chột dạ lập tức cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “…. Cũng quen rồi.”
“Anh ấy, ừm…, là người thế nào, có dễ ở chung không?”
Sở Tĩnh nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp nhau kia, lập tức cảm thấy mặt nóng lên, cũng may trong quán bar ánh sáng lờ mờ, Doãn An Nhiên không có nhìn thấy.
“….. Rất dễ ở chung.” Nói thì nói như vậy, thật ra Sở Tĩnh biết rõ, trong suốt một tuần qua, cậu và Kim Tắc Thái phần lớn thời gian đều không hề chạm mặt.
“Tôi sợ cậu không quen ở chung cùng người lạ, nhưng mà Kim đại ca cũng không phải người ngoài, có thể chăm sóc cậu. Nếu thả cậu một mình ở bên ngoài, tôi lại càng không yên lòng hơn.” Doãn An Nhiên cười nói, “Nếu cậu thật sự không quen, vậy thì đến nhà tôi ở đi.”
Sở Tĩnh vội vàng từ chối, “Không, không cần.”
“Chà, hóa ra là muốn ở cùng Kim đại ca cơ…..”
Một câu nói đùa của Doãn An Nhiên lại càng khiến cho Sở Tĩnh cảm thấy có lỗi, cúi đầu cầm ly không nói tiếng nào.
Trước khi tạm biệt, Doãn An Nhiên lại ngẫm nghĩ, nói với Sở Tĩnh những lời tận trong đáy lòng, “Tiểu Tĩnh, thật ra tôi cực kỳ không muốn cậu tiếp tục cùng người ta cá độ bi-da. Tôi rất lo lắng cho cậu, sợ cậu bị người ta bắt nạt.”
Biết rõ Doãn An Nhiên là hy vọng cậu có thể thoát ly cuộc sống trước kia, đi vào con đường đứng đắn. Sở Tĩnh nở nụ cười, vươn tay ra vỗ vỗ vai Doãn An Nhiên, “Tôi biết rồi, cám ơn anh.”
“Tôi chỉ sợ có người đến tìm cậu gây sự.”
“Tôi sẽ cẩn thận.”
Tiễn Doãn An Nhiên lên taxi, Sở Tĩnh đứng ở lề đường, quay đầu nhìn khu phố bar đèn điện nhấp nháy, cậu nở nụ cười. Nếu như Doãn An Nhiên biết cậu không những vẫn đang cùng người ta cá độ bi-da, mà còn đến hộp đêm làm việc, chắc chắn sẽ còn lo lắng hơn. Nhưng mà, sẽ không lâu nữa đâu. Chừng nào chuyện của ngân hàng tư nhân ngầm kết thúc, cậu sẽ bắt đầu tìm một công việc mới.