Ước chùng tết Nguyên tiêu sắp tơi, hôm nay Tiểu Quách như thường lệ miệng mang theo nụ cười, nhìn thùng Hồng ngọc ngày càng ít đi, liền liên tưởng, hàng như vòng luân chuyển, nước lên thì thuyền lên, cũi heo trong nước, thật đúng là hoàn hảo…
“Sửa tên thành Hồng Ngọc thật là tốt! Năm mới vừa mua nó, đã cảm thấy tài vận đầy nhà!” Cậu thuận tay chộp lấy quả mận, cắt làm hai, sau đó đưa cho vị khách quen – chú Lý, để ông thử nhận xét hương vị.
Chú lý cắn một nửa, liền hô lên, “Ai goo!” khiến các khách hàng khác đều nhìn sang, “Sao lại ngọt thanh như vậy?”
“Tôi cũng muốn!” Mấy bà nội trợ tốp năm tốp ba nghe thấy vậy như gió lao tới.
“Ngọt thì ngọt, nhưng chú Lý, chú đừng ăn nhiều như thế!” Tuy nói vậy, Tiểu Quách vẫn thả sáu quả vào trong túi nilon, “Nhưng thích hợp nhất vẫn là để cho con chú, cái người làm giáo viên ấy ăn, nhuận hầu
(làm thông cổ họng)
mà!
Nhắc tới đứa con tài hoa làm giáo dục kia, chú Lý cũng không phụ lòng mong đợi, cao hứng đứng lên, cười cười nhận lấy cái túi, còn nói thêm, “Nói cũng đúng, nó vất vả như thế, nên ăn thêm một chút. Ha ha!”
Tiểu Quách tiễn chú Lý ra khỏi chợ, để lại sau lưng nhóm mấy bà mấy cô ngươi tranh ta đoạt cho thủ hạ của Tiểu Quách ứng phó.
“Cậu sao lại không ở trong cửa hàng?” Lí Quốc Xuân đột nhiên xuất hiện ngăn Tiểu Quách lại chất vấn.
Tiểu Quách hoàn toàn không quan tâm đến giọng điệu của Lí Quốc Xuân, lợi nhuận hai ngày nay khiến cho cậu liên tục duy trì trạng thái hưng phấn, “Vừa mới tiễn khách ra ngoài.”
“Tiễn khách ra khỏi cửa?” Lí Quốc Xuân giật mình, lại trộm nhìn Tiểu Quách liếc mắt một cái, thử suy nghĩ xem bộ dáng Tiểu Quách tiễn khách… Rõ ràng tâm trạng của cậu ấy xem ra tốt lắm.
“Anh hôm nay tới mua cái gì? Có muốn mua hoa quả không?” Tiểu Quách khoác vai Lí Quốc Xuân nói.
Một làn gió xuân thổi qua, trong tim Lí Quốc Xuân nhộn nhạo một trận, hắn cũng không nhịn được nở nụ cười, dường như hờn dỗi mấy ngày nay đều biến thành không khí, thế là vội vàng gật đầu, “Đúng! Đúng! Mua hoa quả thôi!”
“Vây mua Hồng Ngọc nhé! Anh lần nào cũng mua táo, đổi khẩu vị một chút đi.” Tiểu Quách ngửa đầu, đồng thời chào hỏi khách trong cửa hàng.
Lí Quốc Xuân đang muốn hỏi Hồng Ngọc là cái gì, liền nhớ tái cái thùng lần trước mình đỡ ở trong kho hàng. Điều này là do mặt hàng này siêu thị nhà hắn không bán.
“Hồng Ngộc thực ra là loại quả gì?” Lí Quốc Xuân cũng không biết rõ mấy tên gọi khác của hoa quả cho lắm.
“Không hẳn là mận, nhưng Hồng Ngọc cũng thuộc loại quả giá cao, ngoài ra còn có một loại gọi là trứng khủng long.”
“Trứng khủng long?”
“Đúng vậy! So với quả Hồng Ngọc thì to hơn một chút.”
“Nhưng mận cũng không thể nào có trứng khủng long lớn đi!”
“Ừm…” Điều Lí Quốc Xuân vừa nói, Tiểu Quách cũng hiểu được đích thực là có chút hơi phóng đại, sau đó, tầm mắt của cậu hướng vào thân mình Lí Quốc Xuân, từ đầu nhìn xuống, nhìn đến giữa hai chân Lí Quốc Xuân, trên mặt có chút kì quái, mới nói tiếp, “Có thể trứng này khác các trứng khác.”
Lí Quốc Xuân cũng nhìn theo ánh mắt Tiểu Quách… Thoáng chốc như bị bọ cạp cắn, lời nói ra đến miệng bị mập mờ ngừng lại, “Trứng này thôi…”
Hay là Tiểu Quách nói mình tốt? Lí Quốc Xuân đoán.
Bất quá nhìn thực tế, Tiểu Quách tuy là có suy nghĩ một chút chuyện không đứng đắn, nhưng dường như cũng không có hàm ý nào khác, cậu cười giống như kẻ trộm ăn vụng kẹo đường, nhưng lại biểu hiện ra sự đơn thuần của cậu.
“Chính là thôi! Trứng khủng long…” Sau khi nói xong, Tiểu Quách lại cười một tiếng vang dội, ngay cả bà dì bên cạnh cũng không nhịn được hỏi cười cái gì.
“Không có gì, lần tới nói cho dì biết!” Tiểu Quách nói nói, nhưng lại ngăn không được bản thân cười ha hả.
Thậm chí có loại người có thể tự mình nói cười với mình, còn cười cả nửa buổi. Lí Quốc Xuân càng ngày càng không hiểu được Tiểu Quách.
“Lí tiên sinh, Hồng Ngọc của anh.” Tiểu Quách một tay cầm hai quả mận, lớn gần giống quả trứng gà ở quê.
Lí Quốc Xuân cầm lấy hai quả mận, nhận thấy mận này quả thật hồng hơn mận bình thường, hơn nữa cong sáng bóng, gần như thịt mận bên trọng cũng phát ra ánh sáng hồng, trách không được gọi là Hồng Ngọc.
“Hồng Ngọc của anh… Hắc hắc…” Hai mắt Tiểu Quách lại nở hoa.
Lí Quốc Xuân đột nhiên cảm thấy bộ vị nào đó đang lộ ra sôi nổi, quả nhiên, hai mắt Tiểu Quách đang cham chú nhìn bộ phận nào đó của mình.
“Cậu đang muốn cái gì?” Tuy Lí Quốc Xuân nghiêm túc nói, nhưng giọng nói khàn khàn khó dấu, lực trên tay cũng tăng thêm.
“Không muốn cái gì… Trứng của anh, đừng, đừng dùng quá sức, hai quả này da mỏng, bóp mạnh quá không tốt.” Tiểu Quách vừa cười như kẻ trộm, tay vừa nhẹ nhàng buông ra tay đang cầm Hồng Ngọc của Lí Quốc Xuân.
“Đừng có nói trứng gì gì đó nữa.” Ngay cả giọng mũi của Lí Quốc Xuân cũng xuất hiện rồi, “Sẽ khiến người ta hiểu lầm.”
Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tiểu Quách đưa lên nhìn Lí Quốc Xuân, thấy trên lông mày của Lí Quốc Xuân có một nếp nhăn nhỏ.
“Sẽ hiểu lầm cái gì?” Tiểu Quách nghiêng đầu, hỏi không chút chần chừ.
“…” Lí Quốc Xuân vẫn chưa biết người nào với người nào, du͙© vọиɠ còn chưa ngừng.
“Nhân tiện nhắc luôn, người nào thận không tốt đừng ăn nhiều mận.” Tiểu Quách cười một chút, cặp mắt hí lại, như là ẩn dấu một dấu chấm hỏi, “Thận của anh có tốt không?”
“Cái gì thận không tốt?”
Tiểu Quách lại tiếp tục nhìn hông Lí Quốc Xuân, “Chính là thận… Thận của đàn ông a… Không tốt thì đừng ăn mận… Thận của đàn ông a!” Tiểu Quách nói xong, còn tặng kèm thêm hai tiếng cười nhạt.
Lí Quốc Xuân lúc đầu không hiểu vì sao phải nhấn mạnh từ ‘thận’, suy nghĩ một chút, mới nhớ ra ‘thận’, không phải là nói năng lực về phương diện nào đó của đàn ông ư?
“…” Tiểu Quách này sao lại thay đổi vậy? Khiến cho phản ửng của Lí Quốc Xuân chậm nửa nhịp, “Thận của tôi đương nhiên tốt! Tốt không cần nói, dùng qua đều khen tốt.”
Tiểu Quách nhìn Lí Quốc Xuân cũng không giống nói bậy, đột nhiên trong lòng có một chút không bằng lòng, “… Dùng qua đều khen tốt…”
Nhưng thật ra Lí Quốc Xuân cũng không có phát hiện ra, tiếp tục khoe chiến tích vinh quang của mình, nhưng mới nói được vài câu, đã phát hiện bên trong đôi mắt đang đen lại của Tiểu Quách có địch ý.
“Mấy chuyện kia đều là quá khứ thôi…” Cuối cùng, Lí Quốc Xuân cười gượng hai tiếng qua loa kết thúc.
Hai người cứ như vậy yên lặng, ánh mắt Tiểu Quách đặt ở trên hai quả Hồng Ngọc, hai tay Lí Quốc Xuân cũng không biết phải để đi đâu.
“Năm mươi đồng.” Vẫn là Tiểu Quách mở miệng nói chuyện trước.
“Cái gì? Lại năm mươi đồng!” Lí Quốc Xuân như con cừu non bị hoảng sợ.
“Đúng vậy! Hai quả này tôi định giữ lại cho mình! Bây giờ bán cho anh, đương nhiên phải đắt hơn một chút!” Tiểu Quách giải thích như đó là điều đương nhiên.
“… Cái gì? Năm mươi đồng mà là đắt một chút? Đắt mười chút ấy!” Lí Quốc Xuân nhớ tới lần nào cũng bị người khác chê cười.
“Vậy anh không mua?” Tiểu Quách cảm thấy bất ngờ, người này không phải lần nào cũng ra vẻ ta đây không thiếu tiền mua hoa quả hay sao?
“Không mua!” Lúc này hắn quyết định không làm cừu non nữa.
“Không mua?” Giọng nói Tiểu Quách trở nên nặng nề.
“Không mua!” Lí Quốc Xuân lắc đầu, hung hăng từ chối.
Tiểu Quách tiến gần đến, gần như dán lên người Lí Quốc Xuân, hỏi, “Thật sự không mua?”
Lí Quốc Xuân bị khí thế của Tiểu Quách ép lại trên người phải lùi về phía sau, nhưng hai chân vẫn kiên định giữ nguyên tại chỗ, trả lời, “Tuyệt đối không mua!”
“…” Tiểu Quách cắn cắn răng một cái, sau đó mang theo vẻ mặt hối tiếc, lấy lại mận trên tay Lí Quốc Xuân, rồi nói, “Anh đừng đến đây nữa!”
Dứt lời, Tiểu Quách không quay đầu lại rời đi, để lại một mình Lí Quốc Xuân.
_______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Xà Xà: Mận có rất nhiều tên gọi khác nhau, đại khái là nhiều giống khác nhau.Tiểu Quách: Nhưng người thận không tốt không nên ăn nhiều quá… Người thận không tốt… Ừm…Quốc Xuân: Cũng không cần phải nhìn chăm chú thân thể anh nhứ thế… Dục hỏa xuất động rồi!Xà Xà: Tôi chỉ đang xem có người hồi đáp hay không…Tiểu Quách: Tôi cũng đang xem hồi đáp. Không ai cảm thấy hứng thú với anh! Anh ít làm dáng đi.