Đáng thương nhìn lại chỗ quỷ này chẳng có nơi nào đi trong vòng 10 dặm, tìm kiếm mới cũng có cái đình nhỏ tạm trú chân một đêm. Móc tiền kiểm tra, Nhược Thiên Vô Vân rầm rì oán giận đình cỏ này quá lạnh, cố gắng cứng rắn, nhưng là Tần Tranh sớm đã thành thói quen cuộc sống như thế, ngồi ở chỗ kia hai tay bắt chéo đầu gối, dựa lưng vào đình trụ liền nhắm lại mắt .
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhược Thiên Vô Vân một mình vào thành đem ngân trăm của Tần Tranh trong lúc làm tiểu nhiệm vụ trong thanh lâu kia bán được hai mươi lượng bạc. Nếu là trong thời thượng cổ đại, có thể dùng số tiền đó ăn uống chi tiêu cho một đại gia đình dân cư trong một năm, nhưng là ở trong trò chơi, vẻn vẹn đủ mua một tí thuốc chửa thương và ít thức ăn nhẹ. Đương nhiên, số tiền này cũng không thể cấp cho NPC chút thông tin gì của tên kia, bất quá Tần Tranh hiện tại tổng hợp lại thực lực giá trị quá kém, cho dù có tìm được tên Hàn Thiết Y Hắc y nhân kia, chỉ sợ cũng vô pháp báo thù, nàng hiện tại mục tiêu chỉ có thể là kiếm tiền cùng đề cao mình tổng hợp lại thực lực giá trị.
Lướt qua mười dặm thấy có một dòng suối nhỏ, Tần Tranh lúc này đang ngồi ở bên dòng suối cầm nhánh cây nhặt được đang vui vẻ chơi đùa bên khe suối, chờ Nhược Thiên Vô Vân trở về. Có một việc nàng vẫn cảm thấy hết sức kỳ quái, từ đi tới cái thế giới này, thân thể của nàng tựa hồ không chút bẩn, đã như thật lâu không tắm rửa, mỗi ngày cũng có dính bụi đường, máu tươi nhuộm quần áo, nhưng trên người nhưng không có một chút dơ bẩn, cho dù không có nước, cũng khác thường lặng lẽ sạch trơn. Chẳng lẽ là thành tiên thành phật ? Tiên phật cơ thể mới không bị dơ bẩn, nhưng ngẫm lại cũng không rất khả năng, chính mình nhìn chính mình! Cho dù có bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật như giả thuyết, nàng cũng chưa từng buông dao không gϊếŧ mổ.
“Thất Nguyệt, sao lại ngây ngốc đứng đây?” Nhược Thiên Vô Vân đã trở lại, chính là đưa nàng hồn về nhập xác, xong đưa nàng chút món ăn, “Ăn xong chúng ta đi gϊếŧ quái, cũng mau tăng thêm một chút tổng hợp thực lực. Bất quá, ngươi cùng nhiệm vụ cực lạc cốc đã thất bại có hay không muốn gia nhập môn phái khác?”
“Sẽ tiếp tục làm sát thủ.” Tần Tranh không chút để ý cắn một cái bánh nướng, dù sao vào môn phái chính là tính ngồi ăn rồi chờ chết, đi nơi nào cũng chưa cái gì phân biệt.
“Sao, sao nói cho ta biết, trước kia người từng làm sát thủ à?” Nhược Thiên Vô Vân ngạc nhiên nói.
“Phải ta trước kia là cái sát thủ.” Tần Tranh đột nhiên không nghĩ giấu diếm thân phận của mình rồi, nàng cảm thấy đối với bằng hữu hẳn là chân thành nói rõ.
“Tốt, ta đây trước kia vẫn là tử sĩ.” Nhược Thiên Vô Vân cười, căn bản không có tin ý tứ của nàng.
“Tử sĩ sao? Kỳ thật sát thủ cùng tử sĩ cũng là không sai biệt lắm .” Tần Tranh vẻ mặt có chút ảm đạm, “Nhiệm vụ nếu là thất bại, làm sao còn có mạng sống trở về.”
Nhược Thiên Vô Vân cũng không có cái gì giống nhau cảm xúc, vừa mở to miệng cắn một miếng bánh, nữ hài tử, vốn là như vậy đa sầu đa cảm.
Tần Tranh đang bị truy nã, không thể vào thành, vì tránh cho người chơi khác nhận quan phủ treo giải thưởng tiến đến ám sát nàng, điểm tâm xong, Nhược Thiên Vô Vân dẫn theo nàng đi xuống Mã Sơn, tìm chút sơn tặc cho nàng sát. Vừa đi vào đường núi nhỏ kia, đi về hướng sau cây đại thụ, đột nhiên có hai tên cầm Cương Đao, đang mặc cát vàng y, che một bên mặt, một cái hô lớn : “Cướp đây, cướp đây! Vàng bạc tiền đồng hết thảy giao ra đây.” Một cái khác nói : “Tiểu… cô nương… ngươi quả thật làm cho đại gia ta hương hương khuôn mặt (đỏ mặt) quá …”
Tần Tranh nghe vậy nhất thời giận dữ, đang muốn đưa hai người này nói năng lỗ mãng hai tên cuồng đồ đi gặp Diêm La, Nhược Thiên Vô Vân đã muốn rút đao ra tiến lên lả tả chính là hai cái, một đao cắt ngang búi tóc một tên, một tay bên đấm tên kia cánh tay bị trật mất. Tần Tranh đi theo bên người tiến lên, lần này lấy ra vũ khí không còn là kia thanh dao găm gỉ nữa, mà trong lúc trước kia đã đánh hổ đồng thời rơi ra một trường kiếm, trong khi thu xếp đồ đạc nàng mới phát hiện ra.
Kiếm vừa vào tay, hàn quang vội hiện, Tần Tranh nín mấy giây quan sát nhìn vào. Chính là nàng trước mắt cơ bản không có nội lực, kiếm ý thập phần lạnh buốt, nhưng một lúc tung ra hư chiêu 3 lần một lần trúng, thu kiếm tự nhiên, mặc dù chiêu thức đơn giản, lại kiếm đả trúng mục tiêu yếu hại huyệt đạo.
Một bên Nhược Thiên Vô Vân bởi vì mở ra “Thương tổn trị số biểu hiện” , trước mắt bay bay lên một chỉ số màu đỏ to cùng 6 con số, hắn nhìn một lúc há mồm trợn mắt, tay cầm đao vẫn chưa thu lại. Lần trước cùng Tần Tranh đang gϊếŧ hổ, tay nàng cầm chủy thủ thân pháp linh động, ra tay gϊếŧ hổ đã làm hắn kinh hồn, không nghĩ tới lần này đổi dùng trường kiếm lại lợi hại, cơ bản chiêu thức đả thương đều là yếu huyệt, thương tổn giá trị gấp bội.
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Nhược Thiên Vô Vân giật mình nói nói có chút cà lăm rồi, “Hệ thống chiêu thức của ngươi sao? Kiếm pháp tên gì? Ta như thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua. . . . . .”
Hệ thống chiêu thức? Tần Tranh chưa từng nghĩ tới, lập tức lắc lắc đầu nói: “Kiếm dùng gϊếŧ người không có tên.” Trong miệng nàng nói xong, trên tay cũng không tạm dừng, một kiếm đâm, kết quả một tên sơn tặc tánh mạng khó bảo toàn. Một cái khác sơn tặc máu đã tuôn ra, chính xoay người muốn chạy, cũng bị nàng từ sau vượt qua, một kiếm đâm ngã.
“Kiếm pháp còn phân gϊếŧ người hoặc không gϊếŧ người?” Nhược Thiên Vô Vân tao nhăn mặt suy nghĩ, hắn cảm thấy Tần Tranh nói lời quá kỳ quái, gϊếŧ không được người thì dùng kiếm pháp làm sao? Trong trò chơi cũng không có chiêu thức phòng thân nào cả.
“Đương nhiên.” Tần Tranh không chút nghĩ ngợi liền đáp. Ở nàng nguyên lai sinh hoạt trong thời gian kia là thế, rất nhiều tên dễ nghe, chiêu thức hoa lệ xảo trá trước kia có nhiều nhưng nàng có hoa nhưng không có quả, hoa mỹ chiêu thức để dọa người có thừa, muốn gϊếŧ người, nhất là muốn gϊếŧ cao thủ, liền rất không có.
“Như vậy sao” Nhược Thiên Vô Vân vẫn là không thể hiểu được, may mắn hắn người này cũng không thích để tâm vào chuyện vụn vặt, tư tưởng cũng không thích nhưng lại chính mình hỏi một chút vẫn đề, chính là nóng bỏng đề nghị nói : “Ngươi có thể tự nghĩ ra chiêu thức trong lời nói liền cấp những chiêu thức này có tên riêng! Ba mươi chiêu liền có thể thành một bộ võ công; khi ngươi có 5 bộ võ công có thể khai sơn lập phái. Thành đại tông sư về sau lại tự nghĩ ra một võ công thứ sáu, nhất chiêu tất sát cũng có thể tính một bộ võ công.”
“Khai tông lập phái?” Tần Tranh không nhiều lắm hứng thú, nói : “Có ý tứ sao? Trên đời võ công đã đạt cảnh giới con người, như ta mà lập phái, há chăng cái phái khác xem thường chọc phá ta? !”
Nghe xong lời nói Tần Tranh…, Nhược Thiên Vô Vân lại một chút sửng sốt, thập phần xác định cô bé này chơi trò chơi rất nhập tâm, quả thực đem cái này thế giới trở thành là sự thật. Trong trò chơi xác thực có rất nhiều võ công cao cường NPC, nhưng chỉ NPC thôi, như thế nào đến trong miệng nàng liền làm như có thật, nói cho cùng cả bọn họ cũng là người sống sao?
Bất quá đầu năm nay trò chơi này có thể tả như thực, xác thực cùng sự thật cũng không còn bao nhiêu khác nhau rồi, trò này là 《 giang hồ 》 không phải ở phía trước đoạn thời gian cũng đưa ra một cái clip tuyên truyền về game thể loại mới này, tên là” Sinh Hoạt Trong Game” sao! Bởi vậy lại hấp dẫn người ta trở về cổ đại sinh sống, khát khao khoái ý giang hồ, hi vọng có thể có cừu nhân, hảo nhân, tự nhiên chính mình có đôi khi cũng sẽ đem nơi này trở thành là chân thật thế giới. Nhược Thiên Vô Vân vừa nghĩ vừa đi đến khi đi đến xác hai tên tiểu tặc, theo trên người bọn họ tìm ra vài cái tiền đồng, một thanh cương đao, hai kiện cát vàng y, đem mấy món đó bỏ vào trong dây lưng.