Đại trù sư kia sau khi chạy ra ngoài nhìn thấy Tần Tranh đang ngồi bên vạc rượu, miệng thì đang ngáp dài ngáp ngắn, vì thế hắn cười hớ hớ đưa trong tay cầm một quyển tập mỏng nhỏ nói với nàng : “Làm cho cô nương ngươi đợi lâu . Đây là nhà ta truyền một quyển sách dạy nấu ăn 《 Cố Thị Dược Thiện 》, chắc chắn không dễ tìm ra, chính là hôm nay cùng cô nương tâm tri, lại thấy ngươi có thiên phú nấu nướng, tương lai nếu theo trù nghệ sẽ có thành tựu như ta, liền có chút động tâm, mong rằng cô nương không nghĩ ta là người quá đường đột.”
Tần Tranh nghe thấy lời nói này, ánh mắt dừng lại chỗ quyển tập mỏng kia, không biết sao đột nhiên liền liên tưởng tới La Tẩu kia《 La thị sách dạy nấu ăn 》 nhìn lại tình hình giống nhau như vậy, 《 Cố Thị Dược Thiện 》 ở trước mắt sáng ngời, vì thế trên trán nhất thời mồ hôi rơi xuống, cũng may nàng phản ứng coi như mau, song thủ vươn tay ra cầm lấy quyển sách, miệng liên tục nói : “Đa tạ, đa tạ.”
Đại sư trù cứ luyến tiếc kéo Tần Tranh đứng nói chuyện, Tần Tranh sợ Nhược Thiên Vô Vân chờ lâu, chạy nhanh đi theo tên giữ cửa hướng phòng tú bà. Đến đó chỉ thấy tú bà cười đến vẻ mặt sáng lạn, tay phía dưới liếʍ môi đếm đếm mấy tờ ngân phiếu, mà Nhược Thiên Vô Vân ngồi ở một bên ghế trên ngủ gà ngủ gật.
“Làm sao ngươi biết ta mượn bạc là muốn chuộc thân?” Tần Tranh đánh thức Nhược Thiên Vô Vân.
“Hả?” Nhược Thiên Vô Vân mở mắt mờ mịt đột nhiên không biết làm sao nhìn nàng, sửng sốt một hồi, mới kịp phản ứng Tần Tranh đang hỏi cái gì, lại vừa ngáp vừa nói: “Ở thanh lâu trừ khi nam nhân đến chơi bời cần tiền ra, thì nữ nhân vào đây làm gì, mà cần đến tiền, chỉ có chuộc thân kỹ nữ thôi? Ta đến nội quan xem tư trang của ngươi không có “phẩn mặt nam trang”, đã nghĩ ngươi phỏng chừng. . . . . .” Hắn nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nhìn đến Tần Tranh sắc mặt buồn bã vô cùng, thế này mới kịp phản ứng cái từ “kỹ nữ” thật sự rất mất lòng, cho dù ở trong trò chơi danh dự không có nhưng kỳ thật, nữ hài tử trước mặt tốt nhất cũng không nên nói, vì thế hắn cười xấu hổ vài tiếng, sờ sờ đầu không nói.
“Tiền đủ số chứ?” Tần Tranh đương nhiên ngượng ngùng quay đầu nhìn tú bà đối hỏi, đang mệt nhưng nghe Nhược Thiên Vô Vân nói cũng phát hỏa, đành phải quay mặt đi cùng tú bà nói chuyện.
“Đủ, đủ rồi.” Tú bà vui tươi hớn hở , căn bản không đưa mắt lên nhìn nàng, tay cầm tiền đếm tới đếm lui, chính là tùy tiện vẫy vẫy tay nói : “Ngươi hiện tại muốn chạy trốn thì có thể đi được rồi.”
Nghe thấy có thể đi Tần Tranh đương nhiên một khắc cũng không nguyện ở trong này đợi thêm, nàng cũng chẳng quan tâm kiêng kị gì, cùng đứng dậy kéo tay Nhược Thiên Vô Vân bước nhanh ra ngoài.
“Số bạc của ngươi ta sẽ tìm tiền trả lại.” Ra Khoái Hồng Lâu, Tần Tranh mới rất lớn thở dài một hơi, cảm thấy tâm tình sảng khoái .
“Chút tiền ấy không cần phải để ở trong lòng.” Nhược Thiên Vô Vân khoát tay, lại ngáp một cái thật to.
Tần Tranh trong khoảng thời gian ngắn cổ họng có chút nghẹn ngào, không biết muốn nói gì mới tốt. Hành tẩu giang hồ bao năm, nàng sao lại không biết cái cảm giác tình nghĩa kết bái là thế nào? Nhưng là vẫn cho là mình là sát thủ liền nhất định cô đơn cả đời, ngay cả cái có thể nói chuyện với nhau cũng khá khó, lại không nghĩ rằng sau khi đi tới nơi địa phương kỳ quái này, lại có thể nhận thức Nhược Thiên Vô Vân là bằng hữu như vậy. Được rồi, nhiều ngày tại nơi này, nàng đã muốn xác định chính mình không có khả năng ở Minh giới Địa phủ hoặc là Tây Phương cực lạc rồi, lại như cũ không biết nơi này là chỗ nào.
Lúc này đúng là đêm khuya, xung quanh đen thủi , ngã tư đường hai bên cửa hàng trước cửa hai bên đèn l*иg gió thổi rất nhiều, ánh sáng hào quang trên mặt đất khắp nơi, bóng hình của hai người kéo dài trên đường đi.
“Aaa cái gì ——” Nhược Thiên Vô Vân lại ngáp tiếp một cái, cuối cùng hắn hai mắt đều tràn đầy nước mắt, một bên lau mặt, bên hướng Tần Tranh nói : “Ta không được, muốn đi ngủ. Bất quá tiền của ta đều chuộc ngươi, hiện tại trên người một cái tiền đồng cũng không có, không thể nào ở khách sạn, ta đăng xuất ngủ, còn ngươi?”
Đăng xuất? Đăng xuất rốt cuộc là ý gì? Tần Tranh không hiểu, vì thế lắc lắc đầu nói: “Ngươi đi đi, ta tùy tiện tìm một chỗ có thể ngủ qua đêm nay, mấy ngày nay đều là như vậy.”
“Ai, này làm sao có thể, ngươi là con gái kia mà. Cho dù đây là trò chơi, nhưng độ thực tế cao hơn 90% , ngươi ăn ngủ ở bên ngoài cũng sẽ ảnh hưởng sức khỏe, có thể bị cảm.” Nhược Thiên Vô Vân nói xong bắt đầu toàn thân sờ soạng, nhưng là hiểu rõ xác thực thật là sờ nữa không ra một cái tiền đồng rồi, vì thế đứng ở nơi đó ngây người nửa ngày, đột nhiên vỗ đầu một cái, lớn tiếng vui vẻ nói: “Ta như thế nào quên cái này!”
“Cái gì?” Tần Tranh lại nghe được trò chơi, cứ nghĩ đến cái từ, trong lòng có ẩn ẩn xúc động, nhưng vẫn là nói không nên lời cái gì như thế về sau, đang ở đau khổ suy tư, bị Nhược Thiên Vô Vân hét hoảng một cái, làm người giật bắn, đầu óc lung tung các loại ý tưởng hết thảy đều tan thành mây khói .
“Hiệu cầm đồ! Hiệu cầm đồ thôi! Ta vừa nghĩ thế này.” Nhược Thiên Vô Vân nói xong liền kéo Tần Tranh nắm tay đi về hướng phố kia.
Tần Tranh nhìn nhìn tay của mình hơi nhíu dưới lông mày, cần nói cái gì đó, lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nếu chỉ là vô ý, thì cũng chẳng nên nói ra, sẽ làm người khác chú ý, nên im lặng mà đi theo.
“Nơi này quả thật còn mở cửa buôn bán đêm khuya? ” Hai người đi tới cửa hàng phía trước, tần tranh lần nữa cảm thán nơi thành thị này quả thật quá phồn hoa, đại Tống trước kia mặc dù không có cấm cửa, nhưng như lúc nửa đêm cũng chả có ma nào ra đường dạo chơi?
“Đương nhiên rồi, ban đêm du hành mới thích, nếu bị cấm cửa thì trò chơi này sao câu khách được chứ. ” Nhược Thiên Vô Vân vừa nói vừa kéo Tần Tranh và cửa tiệm đằng trước, lúc này bên kia phố có một số quan binh đi tới, liền ngay lúc đó hô lớn: “Bắt nàng lại! Phải bắt ngay nàng! ”
Bởi vì trên đường hiện giờ rất vắng người, cho nên người người rất dễ bị hấp dẫn bởi một thanh âm lớn đang la hét, ngay lúc này nhất là người bên phố kia đang la hét, mọi người cứ y như rằng đều đột ngột răm rắp xoay hướng về Tần Tranh cùng Nhược Thiên Vô Vân.
“Sao lại vậy, có lẽ nào phượng nương kia vẫn chưa buông tha ta? ” chân mày nhăn nhăn lại, Tần Tranh nghĩ thế lực thanh lâu kia cũng rất lớn? Cư nhiên có thể cùng quan binh cấu kết.
“Phượng nương? ” Nhược Thiên Vô Vân nhất thời không nghĩ tới, dừng một chút chợt hiểu nói: “Ây da, ngươi đang nhắc tới lão bà thanh lâu kia, ả thu tiền như thế nào có thể không buông tha ngươi, ta xem là có nguyên nhân khác……Ai, đừng nói nữa, chạy mau a……”
Hai người vài lời đối thoại trì hoãn, vì trước mắt bên phố kia quan binh đang chạy đến rất nhanh. Nhược Thiên Vô Vân điên cuồng cùng Tần Tranh chạy hướng tới con hẽm trước, vừa chạy vừa kêu lớn: “Tránh đường tránh đường, nhường đường ra một chút, phía trước ai ngăn cản ta PK ngươi ! ”
Bên đường có không ít game thủ cười, cũng nhiều người từng thấy quan binh truy đuổi game thủ rồi, nhưng với Nhược Thiên Vô Vân dùng lời nói đùa trong lúc này thì không nhiều, vì thế không chút kiên kị há mồm trêu ghẹo hắn: “Oa, tiểu tử ngươi chạy trốn rất nhanh nha, tuy nhiên vẫn bị đàn bà bám đít nhỉ? ”
Chưa kịp xoay đầu chửi cho tên kia một tiếng thì “Thao” nhìn phía trước cũng đang có đội quan binh chạy tới, nhất thời không kịp ứng phó.