Chương 4: Tâm nguyện

(Bộ truyện này chưa thông qua sự cho phép của tác giả và không mang mục đích thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác, nếu có cảm phiền liên hệ trực tiếp với editor và ghi rõ nguồn gốc, xin cảm ơn)

__Kỳ Minh Nguyệt__

Khương Nhu là do mẫu thân nàng mang thai không đủ tháng đã sinh ra.

Mẫu thân nàng năm đó là con gái của tộc trưởng Di tộc. Di tộc vốn dĩ là một gia tộc cổ, có năng lực tiên đoán vận mệnh, nhờ việc xem xét thiên mệnh khiến cho thế nhân đồn đại say sưa

(Trong convert vốn ghi là Để tộc, ta lại không hiểu Để tộc là cái quỷ gì nên để nguyên pinyi là Di tộc TvT)

Mọi người đều nghĩ Di tộc là một loại truyền kì, chỉ tồn tại trong truyền thuyết được đồn đãi nơi phố phường, lại không biết rằng truyền nhân của tộc này thật sự có tồn tại. Đương kim Hoàng thượng sau khi giành được thiên hạ, Di tộc tồn tại chính là một cái tai họa ngầm, hắn cho rằng khả năng của Di tộc tồn tại sau này sẽ xảy ra việc mê hoặc nhân tâm, đồn đãi ra ngày càng nhiều chuyện thị phi khó kiềm chế. Di tộc vì có thể bảo vệ bản thân mình đã đem con gái của tộc trưởng dâng lên đồng thời lập lời hứa sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện mới có thể khiến cho Hoàng đế buông tha tộc nhân của toàn Di tộc.

Mẫu thân nàng bị Hoàng đế ban cho Khương Ngạn cùng hắn chinh chiến nơi sa trường, sau khi thiên hạ bình định Khương Ngạn liền giữ chức thái phó, từ đó nàng trở thành Khương gia trắc phu nhân, cả đời đều ngẩn người trong Tây viện, không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời.

Di tộc xem được thiên mệnh, nhờ vậy cũng có thể tránh được tai ương hưởng dụng phúc khí, nhưng thân là con gái của tộc trưởng, mẫu thân cả đời cũng không thể làm chủ vận mệnh mình

Khi Khương Nhu còn ở trong bụng mẫu thân, nàng liền biết đứa nhỏ này tương lai cả đời đều phải trải qua nghịch cảnh, vận mệnh không suôn, dù nàng có mang huyết mạch của Di tộc cũng không thể xem thường thế nên đã cả gan nghịch thiên cải mệnh, nghĩ đủ biện pháp giúp Khương Nhu sinh sớm một tháng. Thân thể nàng bị hao tổn nặng nề, từ nay về sau mỗi ngày đều phải dựa vào việc uống thuốc gian nan chống đỡ mấy năm sự sống, rốt cuộc khi Khương Nhu năm tuổi cũng không kiên trì được mà buông tay

Từ đó Khương Nhu đều là một mình một người sống tại Tây viện nhìn mặt trời hết mọc rồi lặn, ngẫu nhiên có thể cùng Phán Tình Niệm Đông nói hai ba câu nhưng cũng không tránh được sự cô độc

Nàng còn nhớ rõ một đêm trước khi mẫu thân chết bệnh, khi nàng đang ngồi ở cạnh giường, mẫu thân khiến cho hạ nhân đều lui xuống, đem chiếc vòng trên cổ tay tái nhợt lấy xuống mang ở trên tay nàng

Mẫu thân lúc ấy đã thực sự hư nhược rồi, gầy đến độ không nỡ nhìn thẳng, không lâu trước đó khi đại phu đến xem qua đều nói hiện giờ tình hình của người đều là dùng thuốc mà chống đỡ, sống một ngày liền may mắn được một ngày, đến cùng đều là hướng ông trời trễ thêm chút thời gian thôi. Khương Nhu sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này vẫn phải cuối đầu không đành lòng nhìn mẫu thân, mãi đến khi nghe người nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: - Nhu nhi

Khương Nhu run rẩy lông mi ngẩng đầu nhìn đến người nằm ở nơi đó, trong ánh mắt nhìn về phía mình là vô hạn lo lắng cùng không nỡ rời xa

Khương Nhu nghĩ rằng mẫu thân đau lòng không nỡ bỏ nàng lại một mình, liền cố nén nước mắt an ủi: - Nương không cần lo lắng, Nhu nhi hiện giờ mọi chuyện đều có thể tự mình ứng phó, người cứ an tâm dưỡng bệnh đi

Thân làm mẹ nàng có thể nào không biết, sau khi sinh hạ Khương Nhu nàng đều ốm đau mỗi ngày trên giường, Khương Nhu từ nhỏ đã học được làm thế nào để sinh tồn trong phủ, khắp nơi đều cẩn thận, học được cách nhìn mặt người khác mà đoán ý, tuổi còn nhỏ đã nếm hết thảy tình người ấm lạnh, trái lại người làm mẹ như nàng một chút che chở dành cho đứa nhỏ cũng chưa từng làm được.

Nàng lôi kéo tay Khương Nhu, nhẹ giọng nói: - Nương cả đời này đều không thể tự làm chủ vận mệnh của mình, chỉ là khổ con tuổi còn nhỏ lại giống ta làm người không được chiếu cố, cả đời khốn khổ, không được hưởng thụ tình người ôn nhu

Khương Nhu yên lặng nhìn người, trong mắt toàn là ẩn nhẫn cùng mê mang

- Nương từ khi gả cho phụ thân con liền bị vây tại nơi này, không quen tranh giành, ngày tháng trải qua vừa thấp thỏm vừa vô vị, phụ thân con... _ Nương nàng nói tới đây chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng: - Thôi

- Nhu nhi, con nghe nương nói _ Nàng vô lực ho khan vài tiếng: - Mệnh cách của con thuộc mệnh mộc, cần lấy thủy mệnh dưỡng thân, nương...vì con sửa mệnh, Úc gia thế tử vốn cũng là sống không được bao lâu, ngày con được sinh ra hắn mới có thể tỉnh lại

- Nhu nhi, Nhu nhi... _ Mẫu thân đột nhiên nắm chặt tay nàng rưng rưng nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng: - Úc Tử Tiêu mệnh cách thủy, tự nhiên là nước lặng, lúc này mới lấy mệnh mộc làm sự sống, con sống hắn cũng sống, hắn chết con cũng sẽ khó có thể sống đến khi bạc đầu, trong mệnh cách của hắn vốn có kiếp nạn lớn, nương muốn con ở bên cạnh bảo vệ hắn, không thể để người xảy ra nửa điểm sơ suất!

Khương Nhu ngơ ngẩng nhìn mẫu thân nàng

Mẫu thân cũng không kịp để nàng chần chờ, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt, ngữ khí không cho phép nàng cự tuyệt: - Trên người con có huyết mạch Di tộc của ta, tự nhiên sẽ có được khả năng tiên đoán, nương muốn con giúp hắn vượt qua kiếp nạn, từ nay về sau hắn có thể trải qua một đời trôi chảy, con cũng có thể có được tự do mà con muốn...

Mẫu thân thân thể suy yếu, khi nói chuyện luôn yếu ớt nhu hòa, chưa bao giờ dùng ngữ khí kiên định như lúc này nói chuyện cùng nàng. Khương Nhu trong đầu hỗn độn, suy nghĩ chợt trở trên trống rỗng, lẩm bẩm nói: - Con... nên làm thế nào mới có thể giúp hắn?

- Tương lai... _ Có lẽ vừa rồi câu nói kia đã tốn của người quá nhiều sức lực, thanh âm của nương dần dần yếu ớt: - Sau khi con cập kê sẽ được gả cho hắn. Nương vì con sửa lại mệnh, nhưng đó cũng trở thành ý trời, ý trời...

Đại khái rằng từ khi đó trở đi, người mà nàng chưa từng gặp mặt ấy đã khắc thật sâu ở trong lòng nàng

- Úc tiểu Hầu gia hôm qua ở tửu lâu uống say, mượn rượu làm càn đem tiểu nhị trong tiệm đều đổi lại mắng một trận, tình trạng kia cũng thật thảm...

- Nghe nói chưa, Đan Yên cô nương của Hồng Chiêu Lâu thấy Úc tiểu Hầu gia đối với nàng mất đi hứng thú, ngược lại mỗi ngày đều hướng Xuân Hầu Các chạy qua, hiện tại vừa khóc vừa nháo muốn thắt cổ...

Nhiều năm như vậy, những lời đồn về Úc Tử Tiêu nàng đều nghe thấy, nàng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với hắn, biết được tin tức đều từ trong miệng người khác truyền ra, thật thật giả giả, nàng cũng không tài nào biết được

Nàng chỉ luôn tâm niệm một điều, nàng phải gả cho Úc Tử Tiêu

Nếu luận chân chính tiếp xúc, bốn năm trước quả thật có một lần

Năm đó ở tiệc hoa đào nàng từng nhìn qua hắn một mặt

Năm ấy nàng vừa mười một tuổi, là lúc hoa đào nở rộ khắp trời, trong kinh thành nam thanh nữ tú đều đi đến Đào Nguyên Tự cầu nhân duyên

Khương gia cùng Úc gia đã sớm có hôn ước từ trước, theo lý thuyết sẽ không thích hợp xuất hiện ở nơi này. Nhưng Khương Ngưng vốn dĩ còn ở độ tuổi mơ mộng về tình yêu, nàng cũng cam nguyện trở thành phu nhân chưa qua cửa của Úc gia, xuất hiện ở nơi đó vốn không hợp lễ tiết, thế nên đã năng nỉ Khương phu nhân cho phép Khương Nhu được đi, nàng mượn lý do đi cùng đến đó để quan sát.

Khương phu nhân từ trước đến nay không thích đến Khương Nhu, cũng rất ít khi cho phép nàng ra khỏi cửa, nhưng là không chịu nổi Khương Ngưng cầu khẩn liền đồng ý để hai tỷ muội được đi

Trên danh nghĩa là Khương Ngưng đi cùng muội muội mình tới cầu nhân duyên, nhưng khi đến nơi liền đổi thành Khương Nhu đi theo nàng, khắp nơi nhìn thấy các tiểu công tử cầm phiến quạt, Khương Nhu không có cảm giác gì còn Khương Ngưng lại vô cùng thích thú.

Khi Khương Ngưng đi dạo đủ rồi, liền tiến vào trong xin sâm, vốn là muốn lôi kéo Khương Nhu cùng đi nhưng Khương Nhu không có hứng thú, hơn nữa người tới xin sâm quá nhiều, liền tự mình mang theo nha hoàn đi vào còn Khương Nhu ở bên ngoài đợi nàng.

Đã đến buổi trưa, Khương Nhu đứng dưới bóng cây đợi, cổng chùa nhiều người lui tới nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Khương Ngưng

Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu đến thời điểm nóng gắt, không qua bao lâu liền khiến Khương Nhu nhìn cửa chùa trước mắt dần trở nên mơ hồ, nguyên bản cổng lớn đen tuyền liền bắt đầu di động, bên ngoài đi đi lại lại bóng người trở nên mờ ảo, dần dần nhập thành một rồi tối dần.

__Kỳ Minh Nguyệt__