Lần này ngoại trừ mua hạt lúa giống, La Tố còn mua thêm chút hạt giống khác mang về, để lúc gieo trồng vụ xuân, sẽ mang chúng đi loại.
Lần đầu tiên trong nhà có nhiều tiền như vậy, trên đường trở về Triệu mẫu cười suốt, miệng không khép lại được.
Lúc hai người về đến nhà, hai hài tử đều không đi chơi, mà ngồi ở cửa trông chừng nấm mèo, lo lắng có người đến trộm nấm.
Triệu Lâm còn cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ, giống như tiểu võ sĩ, đứng ở trước cổng, đề phòng nhìn người đi qua nhà mình.
La Tố nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được bật cười.
Triệu mẫu cũng cười nói, “Tiểu Miên, tiểu Lâm.”
Hai hài tử vừa thấy người lớn đi chợ trở về, vội vàng chạy tới. La Tố đưa
tay lên môi, ý bảo bây giờ chưa phải là lúc nói chuyện, người một nhà
cười hi hi ha ha đi vào trong sân nhỏ. Đóng chặt cửa cổng, La Tố lấy đồ
ăn từ trong sọt ra, “Ta mua cho đệ, muội kẹo mạch nha và bánh bột ngô
nè, hai đứa mau đến lấy ăn đi.”
Lúc trước cuộc sống trong nhà
còn tốt, thỉnh thoảng nương cũng mua cho bọn họ chút đồ ăn vặt, nhưng
kẹo mạch nha thì chưa được ăn qua lần nào, nên khi nhìn thấy kẹo mạch
nha trong tay La Tố, huynh muội hai người vui đến mức không phân biệt
được đông tây nam bắc, vội vàng cầm lấy kẹo chạy vào trong nhà ăn.
Triệu mẫu cười nói, “Vẫn là ngươi chu đáo, nếu chúng ta tay không trở về, hai đứa chắc sẽ rất thất vọng.” Lúc đi mua đồ, tức phụ bà nói muốn mua chút đồ ăn vặt về cho hai hài tử, bà còn không vui ý đâu. Bây giờ nhìn hai
hài tử ăn vui vẻ như vậy, bà có cảm giác mình là người hơi keo kiệt.
La Tố cười nói, “Đây là do nương phải tính toán qua ngày. Bây giờ nhà
chúng ta không thiếu chút bạc này, người cũng không cần lo lắng. Hiện
trong nhà đã có đủ tiền tiêu, sắp tới còn có thể bán đi tầm mười cân nấm mèo nữa. Không lâu nữa, mảng lớn nấm mèo đã loại trong sân cũng trưởng
thành, ước chừng cũng phải được trăm cân.”
Nghe La Tố tính
toán, trong lòng Triệu mẫu vui sướиɠ, kéo tay La Tố, “Đây đều là công
lao của ngươi, chao ôi, lúc đầu ta còn nghi ngờ ngươi.”
Trong lòng Triệu mẫu cảm thấy hổ thẹn vì lúc trước bà đã nghĩ La Tố là cái sao chổi.
La Tố nghe bà nói ra suy nghĩ trong lòng, biết bà đã thật lòng coi nàng là người nhà. Nàng cũng biết, nàng được mọi người coi trọng là do nàng có
cách giúp gia đình này kiếm tiền. Tuy vậy nàng cũng không vin vào điểm
này mà cảm thấy Triệu mẫu là người dối trá.
Chẳng nói đến cổ nhân, chính là người hiện đại, có mấy ai là không mê tín.
Nếu lúc trước Triệu mẫu thực sự không có một điểm khúc mắc nào với nàng thì bà đã chẳng phải là người bình thường, mà là thánh nhân, chỉ có thánh
nhân mới làm được điều này.
Hơn nữa nàng là một thành viên của
gia đình này, nếu không thể vì người nhà cống hiến sức lực, nàng cũng
không có mặt mũi nào ở lại đây. Hiện thời nàng đã cải thiện được tình
trạng trong nhà, cũng được mọi người thật lòng yêu quý, đây đúng là một
chuyện vẹn cả đôi đường.
Nghĩ vậy, nàng chân thành nói, “Nương
không cần nhắc lại những chuyện đã qua, lúc trước người trong thôn muốn
đuổi ta đi, cũng nhờ nương che chở cho ta. Sau này người một nhà chúng
ta thật lòng đối đãi với nhau là ta cảm thấy mãn nguyện rồi.”
”Ngươi nói rất đúng.” Triệu mẫu lau nước mắt, nắm tay La Tố đi vào trong nhà
chính, rồi bà lấy từ trong ngực ra số tiền bán nấm mèo hôm nay, “Hôm nay ngoại trừ tiền mua đồ, thì còn lại năm trăm sáu mươi văn, đây đều là
tiền do ngươi kiếm, ngươi cầm lấy đi.”
Bỗng chốc đưa cho tức phụ bà hết số tiền này, trong lòng Triệu mẫu có chút luyến tiếc.
Nhưng bà biết, hiện giờ chỉ có mình tức phụ bà có bản lãnh kiếm tiền. Nếu bà
giữ hết tiền bạc ở trong tay, trong lòng tức phụ bà sẽ không vui, còn có thể oán hận bà. Nên bà không dám học theo các bà bà lợi hại khác đắn đo con dâu mình.
Trong đầu La Tố đoán được đôi chút ý nghĩ của bà. Bất quá nàng cũng không cần thêm sự yêu quý của Triệu mẫu mà từ chối số tiền này.
Nàng cười nói, “Đúng là hiện tại trong tay ta không
có chút tiền nào. Nhưng trong tay nương cũng không thể không có tiền
bạc. Như vậy đi, sau này ngoại trừ chi tiêu trong nhà, mỗi lần bán đồ
được tiền, ta và nương sẽ chia đều. Như vậy mỗi người đều sẽ có tiền
tiêu.”
Triệu mẫu thấy nàng quả nhiên nhận tiền, trong lòng không tránh khỏi có chút thất vọng. Nghe nàng nói muốn chia đều, trong thâm
tâm bà có vài phần vui vẻ.”Nếu ngươi đã nói như vậy, vi nương cũng không miễn cưỡng. Ta cầm một nửa tiền bạc, để sau này khi lão Nhị đi thi thì
cũng có chút lộ phí. Đến lúc đó cũng không cần hướng ngươi đưa tay.”
”Chuyện thi cử của nhị đệ, người làm tẩu tử là ta cũng có một phần tâm ý.” La Tố chân thành cười nói.
Lời này nói ra vô cùng chân thành. Triệu Từ là người có tiềm năng, về sau
không cần biết nàng vẫn ở lại đây hay đã gả cho người, nàng đều muốn ôm
bắp đùi hắn.
Mặc dù hiện tại bắp đùi hắn còn nhỏ hơn cánh tay nàng, nhưng nàng có lòng tin, chẳng bao lâu nữa nó sẽ vừa dài vừa to.
********************
Bà tức hai người "Chia của" xong, La Tố bàn bạc với bà về chuyện loại mầm mống.
Nơi này có rất ít giống cây nông nghiệp. Lương thực chính gồm có cây cao
lương, lúa nước và lúa mạch. Lương thực phụ thì chỉ có ngô, nhưng ngô
sản lượng rất thấp, hoàn toàn không đủ làm thức ăn lót dạ. Theo nàng
biết ở đây cũng không có cây cao sản như khoai tây và khoai lang, chớ
nói chi là lúa nước tạp giao có sản lượng rất cao.
Nông nghiệp
vẫn còn lạc hậu, đế quốc Đại Chu vừa mới thái bình còn đang ở trong giai đoạn hồi phục sau chiến trận, cuộc sống thường ngày của dân chúng vô
cùng khổ sở. Trong ngày thường họ chỉ có thể ăn no bảy tám phần. Nếu gặp năm khô hạn hay nạn châu chấu, chắc chắn sẽ có một đống người bị đói
chết.
May là thôn bọn họ ở trong lãnh địa của hoàng đế Đại Chu,
nếu ở nơi bị chiến tranh càn quét, thì cuộc sống này càng khó khăn. Hôm
nay lúc nàng ở thị trấn nghe được tin, có vài nơi người dân phải ăn vỏ
cây để sống qua ngày, càng không nói đến chuyện phát triển công thương
nghiệp.
Quốc lấy dân làm gốc, dân dĩ thực vi thiên.
Ăn còn không đủ no, lấy đâu ra hứng mà xây dựng quốc gia thịnh vượng, thúi lắm.
La Tố hiểu rõ tình thế trước mắt, nàng biết bây giờ không phải là lúc làm
ra đồ ăn ngon mà nên loại ra đồ ăn có thể no bụng. Không chỉ có thể kiếm được tiền, còn có thể có cơ hội được triều đình biết đến.
La Tố không có chí hướng đi cứu vớt người trong thiên hạ, nàng chỉ muốn thông qua việc này, có được chút ban thưởng của triều đình. Là dân chúng ngèo khó, đột nhiên trở nên giàu có, sẽ khó tránh khỏi việc bị các thế gia
ngang ngược ức hϊếp. Nếu được triều đình ban thưởng, lọt vào mắt xanh
của hoàng thượng, nàng có thể không hề cố kỵ đem hết sở học của mình ra
dùng.
Tất nhiên, nếu có thể thông qua triều đình cải thiện điều
kiện sinh sống của người dân trên khắp cả nước, thì đây thật sự là một
chuyện không thể tốt hơn.
Ngô là lương thực phụ, La Tố chưa muốn cải tiến nó. Ngô ăn cũng khá ngon, nhưng so với lương thực chính là lúa nước thì không thể tốt bằng.
Trong thôn cũng loại lúa nước,
nhưng một năm chỉ loại một lần, hơn nữa sản lượng rất thấp. Đa số bình
dân bọn họ không có tiền mua gạo tẻ về ăn, cho nên người loại lúa nước
cũng không nhiều. Vì muốn nhà mình có nhiều lương thực, mọi người đều
sửa ruộng trồng lúa nước thành ruộng cạn, để loại ngô và lúa mạch.
Triệu gia cũng có vài mẫu ruộng lúa biến thành ruộng cạn. Bất quá công công
La Tố Triệu lão đầu là người khá khôn ngoan, cảm thấy loại lúa được ít,
nhưng gạo rất có giá. Đôi khi còn bán được giá tốt hơn bán hoa màu nhiều nên Triệu gia giữ lại ba mẫu ruộng lúa.
Đối với quan điểm của người nơi này, La Tố không còn điều gì để nói.
Đem ruộng lúa tốt như vậy biến thành ruộng cạn, còn không chỉ có một thôn
xóm làm như vậy, dõi mắt khắp Đại Chu, xem chừng hiện tại ruộng lúa cũng không còn nhiều. Thật sự là phí phạm của trời.
Phát điên mất thôi, La Tố chỉ có thể chấp nhận sự thật này.
Hiện nay trong nhà có tám mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng lúa và hai mẫu đất
trồng rau tự khai hoang. Tính toán đâu ra đấy nhà nàng cũng có mười ba
mẫu đất.
Đối với người trong thôn mà nói, đây cũng là một chuyện tốt. So với người không có ruộng hoặc đi làm tá điền cho người ta thì
tốt hơn nhiều.
Trong lòng La Tố có tính toán, nàng âm thầm nghĩ cách thuyết phục Triệu mẫu đổi ruộng cạn lấy ruộng nước.
***********************
Buổi tối La Tố xuống bếp làm thịt kho tàu, nghĩ đến Triệu Từ không ăn được
thức ăn có nhiều dầu mỡ nên nàng nấu canh trứng gà thịt nạc cho hắn.
Dạo gần đây được La Tố xoa bóp mỗi ngày với lại uống được thuốc tốt, thân
thể Triệu Từ ngày càng tốt hơn, hiện tại hắn đã có thể xuống giường ăn
cơm cùng mọi người.
Tuy nhiên trong lúc ăn cơm, hắn vẫn bị Triệu mẫu dùng chăn mỏng quấn kín người.
Nhìn người một nhà đoàn đoàn viên viên ăn cơm, còn có một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy. Hai mắt Triệu mẫu đỏ lên.
”May mắn thay chúng ta không còn phải sống những ngày như trước.” Bà vừa nói vừa lau nước mắt.
La Tố gắp thức ăn cho bà, “Nương, đây chính là chuyện tốt, sao người lại
khóc chứ. Bây giờ chúng ta sống càng ngày càng tốt, sau này sẽ còn tốt
hơn.”
”Đúng vậy.” Triệu mẫu gật đầu, lại nói, “Về sau Từ nhi
thành thân, sẽ sinh cháu trai cho ta, nhà ta sẽ có thêm nhiều miệng ăn,
tiểu Miên và tiểu Lâm cũng sẽ lớn lên, nhà ta lại hưng thịnh.”
Sinh hoạt nhiều năm ở thời đại này, tâm lý tiếp nhận chuyện sinh ly tử biệt
của mọi người vô cùng cường đại. Cho nên chuyện trong vòng một năm mất
đi trượng phu và trưởng tử, mặc dù Triệu mẫu vô cùng đau lòng, nhưng bà
vẫn có hy vọng tràn trề về tương lai.
Trong lòng La Tố cảm khái không thôi, vừa uống một ngụm canh, vừa nhìn về phía Triệu Từ.
Nàng biết, cho dù nàng có ra sức đến mấy thì trong thâm tâm của mọi người,
người có sắc mặt tái nhợt, tâm tính ôn hòa, Triệu Từ, mới là tất cả hy
vọng của bọn họ.
Có lẽ cảm nhận được mình bị người khác nhìn
chằm chằm, Triệu Từ đang chậm rãi ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt
đối mắt với La Tố. Khi bốn mắt hai người giao nhau, ai cũng có chút lúng túng.
La Tố làm ra vẻ tự nhiên quay đầu nhìn Triệu mẫu, tránh
đi ánh mắt nghi hoặc của Triệu Từ, nói với Triệu mẫu, “Nương, ta có
chuyện muốn thương lượng với người.”
Triệu mẫu đang gắp thức ăn
cho hai hài tử, nghe La Tố nói vậy, cười hỏi, “Có chuyện gì thì ngươi cứ nói, còn nói cái gì mà thương lượng.”
”Chuyện này thật sự là
phải thương lượng.” Trên mặt La Tố có vài phần nghiêm túc, “Nương, ta
biết nhà ta hiện tại có tám mẫu ruộng cạn, ta muốn đổi tám mẫu ruộng cạn lấy bốn mẫu ruộng lúa với người trong thôn, người thấy có được không?”