Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Giường

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô còn chưa tìm được thời điểm thích hợp để ngả bài với Đinh Vân Khang thì lời mời của Tống Trí Viễn lại đến.

Mà Uông Thanh Lâm cũng gần như không do dự mà đồng ý ngay lập tức. Nhưng cô bắt đầu cảm thấy bản thân lại không phải là thứ gì tốt.

Với Đinh Vân Khang như vậy, mà với Tống Trí Viễn cũng vậy.

Giữa cô và Đinh Vân Khang dù không có nghĩa vụ phải chung thủy với nhau nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng đã hứa hẹn sẽ không đi tìm người khác trong lúc duy trì mối quan hệ này. Mặc dù hiện giờ cô và Tống Trí Viễn vẫn chưa phát sinh cái gì, mà có lẽ trong thời gian sắp tới cũng sẽ chẳng phát sinh gì cả, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Về phần Tống Trí Viễn — mặc dù cô không hiểu nổi vì sao anh nghe thấy cô là con rơi bên ngoài của Uông Vĩnh Hoa thì lại kinh ngạc đến vậy, nhưng sau vài ngày im lặng, anh bắt đầu đối xử với cô cực kỳ ân cần, đến bây giờ biểu hiện của anh vẫn đầy thiện ý. So ra thì cô mới có vẻ đầy toan tính.

Phải chăng vì cô không đưa ra tín hiệu từ chối rõ ràng nên Tống Trí Viễn cho rằng cô vẫn độc thân, có thể tiếp tục phát triển? Hay là anh cảm thấy con rơi Uông Thanh Lâm cũng sẽ nhận được đãi ngộ giống với Uông Thừa Nhã?

Lần thứ hai Tống Trí Viễn và Uông Thanh Lâm hẹn hò, chủ đề buổi hẹn là đi nghe hòa nhạc.

Sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu, Uông Thanh Lâm gần như mơ màng sắp ngủ, cô kiềm chế chính mình, giả vờ đang đắm chìm trong âm nhạc.

Trên thực tế trong lòng cô đang nghĩ cái tiết mục nhạt nhẽo này đến bao giờ thì mới kết thúc đây. Cô thừa nhận mình không có chút tế bào âm nhạc nào, cô thà đi đọc những con số hàng chục hàng trăm trong báo cáo tài chính còn hơn là vểnh lỗ tai nghe đồ rê mi fa sol la si ... Ôi, cô đã thất thần đến mức nghĩ tới chuyện phải tốn 200 triệu cho đợt mở bán trước tiếp theo.

Tống Trí Viễn là một người thú vị, cô thà ngồi cùng anh trong quán cà phê tán gẫu cả đêm còn hơn là ngồi đây thất thần. Cô lén liếc nhìn Tống Trí Viễn một cái, Tống Trí Viễn vậy mà cũng đang nhìn cô, ánh mắt lấp lóe.

Uông Thanh Lâm mỉm cười xin lỗi, ngỏ ý mình muốn đi chỉnh trang.

Thật ra cô không cần chỉnh gì cả, thứ cô cần là đi hít thở không khí.

Tống Trí Viễn đẹp trai, cao ráo, nhà giàu, tính tình không khó chịu, nhưng điều duy nhất trái với mong đợi của cô là sở thích của bọn họ không giống nhau.

Vẫn còn một tiếng rưỡi. Cô nhắc nhở bản thân, nếu đã quyết định chấp nhận ứng cử viên mà cha chọn cho mình, vậy thì chỉ cần đối phương không chán ghét mình, mình cũng không chán ghét đối phương, không nên từ chối chỉ vì sở thích khác biệt. Trên đời này có bao nhiêu cặp vợ chồng có thể cùng chia sẻ một thú tiêu khiển đâu?

Uông Thanh Lâm và Tống Trí Viễn bước lên xe, Tống Trí Viễn lái chiếc 680*.

(*): Mercedes-Benz Maybach S680

Tống Trí Viễn khởi động xe, nói: "Theo đuổi con gái thì nên gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng bây giờ tôi không chắc liệu mình có làm đúng không nữa." Hắn nói, "Em ổn không?"

Đương nhiên là anh sai rồi. Uông Thanh Lâm cười: "Rất ổn, thoát khỏi công việc bận bịu, đi nghe chút âm nhạc cũng là một cách thư giãn."

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Tống Trí Viễn nắm tay lái, "Vốn dĩ tôi cảm thấy em sẽ là một người yêu thích âm nhạc. Thoạt nhìn em — chẳng những xinh đẹp mà còn có khí chất." Anh suy nghĩ, "Có thể là do tôi lầm tưởng em chơi piano giỏi nên trong đầu luôn nghĩ đó là sở thích của em."

Nếu đêm nay có Uông Thừa Nhã ở đây, có lẽ cô ta sẽ rất say mê, thậm chí có khi còn hưng phấn trò chuyện với Tống Trí Viễn về mấy vị soạn nhạc đã qua đời không biết bao nhiêu năm, mà những chuyện này đều không nằm trong lĩnh vực Uông Thanh Lâm am hiểu — Uông Thanh Lâm nhắc nhở chính mình, không cần nghĩ đến những người không liên quan, đặc biệt là Uông Thừa Nhã.

Xe dừng ở dưới chung cư, Tống Trí Viễn nhìn Uông Thanh Lâm: "Tôi rất mong chờ cuộc hẹn tiếp theo."

Uông Thanh Lâm nghĩ nghĩ: "Hay là lần sau chúng ta đi bảo tàng nghệ thuật được không?" Cô hi vọng Tống Trí Viễn sẽ từ chối, đổi thành đi ăn món Nhật, hay thậm chí là giống như Đinh Vân Khang, ngồi ngây ngốc trên thuyền ra biển, sau đó dùng tiền túi đi đổi mấy con cá tôm nho nhỏ mang về.

Tống Trí Viễn nói: "Được. Thời gian tùy em quyết định."

Uông Thanh Lâm nhìn Tống Trí Viễn: "Anh thật sự — cảm thấy chúng ta phù hợp để hẹn hò sao?"

Tống Trí Viễn cười một tiếng: "Đây là ý từ chối sao?"

Uông Thanh Lâm lắc đầu: "Tôi chỉ muốn xác nhận." Cô cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, "Để bản thân không cần hiểu sai tình cảm."

"Tôi xác nhận em không có hiểu sai tình cảm." Tống Trí Viễn nói, tươi cười với cô.

Đêm tối đen kịt, diễn biến bên trong căn hộ tầng 28 của chung cư bị bức màn dày nặng che lấp hết thảy.

Theo chuyển động của Đinh Vân Khang, Uông Thanh Lâm cảm giác mình như chiếc thuyền nhỏ trong hồ, lúc chìm lúc nổi, đầu váng mắt hoa, nhưng lại không muốn dứt ra.

Bề mặt đá cẩm thạch vừa bị nước ấm dội qua giờ đã lạnh như băng, cô không muốn sự lạnh lẽo sau lưng khiến nhiệt độ cơ thể mình hạ xuống, Uông Thanh Lâm chỉ có một chút móng tay, cô bấu vào lưng Đinh Vân Khang: "Về giường đi."

Thế là chiến trường chuyển từ phòng tắm sang phòng ngủ.

Vốn cả ngày nay Uông Thanh Lâm luôn nghĩ cách báo với Đinh Vân Khang mối quan hệ của bọn họ sắp kết thúc. Nhưng sau buổi hòa nhạc kia, cô cảm thấy mình cần một lối thoát cho cảm xúc, mà Đinh Vân Khang chính là lối thoát tốt nhất ... trong suốt buổi hẹn, vì để Tống Trí Viễn không phát hiện mình thất thần, cô đã ngụy trang rất kỹ, mà cũng vì vậy nên sau nửa tiếng căng như dây đàn, cô đặc biệt mệt mỏi.

Sau khi Tống Trí Viễn đưa cô trở lại chung cư, chưa đến năm phút cô đã gọi cho Đinh Vân Khang, bên Đinh Vân Khang mơ hồ truyền đến oanh thanh yến vũ: "Alo?"

Cô biết điều này đại biểu cho thời gian cá nhân của Đinh Vân Khang. Hắn đặc biệt láu cá, lúc cô gọi đến, nếu bên cạnh là đồng nghiệp hay khách hàng, ngay khi nhận điện thoại hắn sẽ gọi trước một tiếng "Uông tổng", còn nếu không nghĩa là hắn có thể nói với cô tất cả mọi chuyện riêng tư.

Mà chuyện riêng tư giữa hắn và cô chỉ có một mà thôi.

Đương nhiên Đinh Vân Khang hiểu rõ cô gọi đến lúc 10 giờ rưỡi đêm là có ý gì, hắn nói: "Em đến đây đón tôi đi, tôi đã uống rượu, đêm nay vốn còn định — a, chay tịnh một chút."

Nếu Đinh Vân Khang mà ăn chay, vậy thì cô chính là tiên nữ. Cô muốn cúp điện thoại, nhưng nghĩ lại vẫn đồng ý đi đón hắn.

Chỗ đón người cũng gần chung cư của Đinh Vân Khang, cuối cùng chiếc xe đỗ lại ở tầng hai.

Cô cũng từng ở lại nhà Đinh Vân Khang nhưng chưa bao giờ lưu lại thứ gì, không giống như Đinh Vân Khang.

Cô là một người rất giỏi xóa dấu vết, cho dù đêm hôm trước có điên cuồng cỡ nào thì sáng hôm sau cô cũng có thể mang đi tất cả những gì thuộc về mình. Uông Thanh Lâm quấn một chiếc khăn tắm lớn, thu dọn quần áo vương vãi trên sàn, sáng mai cô sẽ mặc nguyên bộ quần áo đó, xuống tầng hai, quay về chung cư, tắm rửa, đi làm.

Đinh Vân Khang đã tắm rửa xong, sau một trận mây mưa kịch liệt hắn liền đi vào phòng tắm. Vừa bước ra ngoài thì cầm di động ngồi bên cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại: "Tôi say quá mà, mơ màng gọi xe taxi, mơ màng trở về nhà, biết làm sao được?"

Tài xế taxi Uông Thanh Lâm ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn Đinh Vân Khang nói hươu nói vượn.

Đinh Vân Khang ngắt điện thoại, thấy Uông Thanh Lâm đang nhìn mình thì nhướng mày: "Tôi đẹp trai không?"

Uông Thanh Lâm cầm lấy điện thoại di động cô đặt bên giường, quay màn hình tối đen đối diện với anh: "Tự anh soi đi."

Đinh Vân Khang nhún nhún vai, đi vài bước, mở tủ quần áo, tìm một cái quần đùi tròng vào: "Muốn mặc quần áo không?"

Uông Thanh Lâm không lên tiếng, Đinh Vân Khang ném cho cô một chiếc áo thun xám. Uông Thanh Lâm vứt chiếc khăn tắm lên bệ gác chân ở cuối giường, mặc áo thun vào.

Cô mặc áo thun hắn mặc quần đùi, thoạt nhìn là cùng một bộ.

Uông Thanh Lâm ngồi trên giường, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên hai chân, cô nghĩ đến buổi hẹn hò tối nay, còn chưa kịp ý thức được suy nghĩ của chính mình thì đã cất giọng hỏi: "Anh có thích nghe hòa nhạc không?"

Đinh Vân Khang cầm khăn tắm lau tóc, không quá để ý mà trả lời: "Hòa nhạc gì?"

Uông Thanh Lâm không thể không tiếp tục chủ đề này: "Nhạc giao hưởng, chính là có một người chỉ huy, những người khác đồng loạt kéo kéo, thổi thổi —"

Đinh Vân Khang hất cằm về phía cuối giường, ở đó có chiếc váy đuôi cá mà cô đặc biệt mặc cho Tống Trí Viễn: "Đêm nay em đi nghe hòa nhạc?"

Uông Thanh Lâm không trả lời, cũng không phủ nhận.

"Đêm nay tôi cũng được âm nhạc hun đúc, em đã từng nghe qua nhạc của Trần Dịch Tấn chưa?" Thấy cô không nói, hắn bèn ngâm nga, "Trước giờ anh không hiểu, chúng ta có thể ôm nhau cả hành trình nhưng vẫn có những gợn sóng giấu kín …" Hắn đứng lên, "Vô luận ngày đêm trôi qua như thế nào, anh nguyện chìm trong cực lạc, trầm mê hay buông xuôi cũng chẳng sao cả, cất lên khúc hát hạnh phúc nhất đời không cần trả giá..."

(*): lời bài hát 我的快乐时代 (Thời Đại Vui Vẻ Của Tôi) của Trần Dịch Tấn

Uông Thanh Lâm ngắt lời hắn: "Đừng hát nữa, khó nghe quá."

"Khó nghe sao?" Đinh Vân Khang vứt khăn tắm, leo lên giường ngồi ở bên cạnh cô, "Tối nay khi tôi đang hát, một cô gái cao 1 mét 8 chạy tới, ôm hôn tôi cuồng nhiệt, còn gọi tôi là ca thần, may mà em gọi điện kịp thời, bằng không, hừ."

Uông Thanh Lâm không muốn nghe những lời vô nghĩa của hắn, bèn cảnh cáo: "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn bị lây bệnh, xin anh chú ý một chút."

"Tôi cũng không có thói quen chia sẻ phụ nữ của mình với người khác." Thấy vẻ mặt quyết liệt của cô, anh giải thích, "Là phụ nữ có mối quan hệ ổn định với tôi."

Cô nằm xuống, kéo chăn lên che cằm: "Ngủ."

Đinh Vân Khang lại gần cô: "Đêm nay em đi nghe hòa nhạc với ai vậy?"

Uông Thanh Lâm nhắm mắt lại: "Một mình. "

Ngữ điệu hắn không tin: "Một mình?"

"Không được sao?"

Hắn thấp giọng nói, giọng điệu có vẻ nửa thật nửa giả: "Lần sau muốn đi nghe thì gọi tôi, cùng lắm tôi không tính tiền tăng ca với công ty."

Uông Thanh Lâm cảm thấy nhân cách mình có chút phân liệt, ở trước mặt những người khác, kể cả Ngô Mẫn Như, cô rất tự tin, thoải mái, thậm chí còn có hơi cường thế, chỉ riêng ở trước mặt Uông Vĩnh Hoa, cô vĩnh viễn là một cô con gái nhỏ vâng vâng dạ dạ, lo được lo mất.

Buổi chiều thứ hai, cô và Trần Trị, Đinh Vân Khang quay về tổng công ty để họp, nhưng biểu hiện của cô trong hội nghị cũng không tốt. Lúc Uông Vĩnh Hoa hỏi đến đợt bán trước tiếp theo, cô đột nhiên mắc kẹt, đầu óc trống rỗng.

Dù Đinh Vân Khang đã nhanh chóng tiếp nhận câu hỏi của Uông Vĩnh Hoa, giải thích rằng dự án còn thiếu vốn, vẫn đang huy động, dự tính phải mất nửa tháng đến một tháng, nhưng vẻ mặt Uông Vĩnh Hoa rõ ràng là không vui.

Sau hội nghị, Uông Vĩnh Hoa gọi cô ở lại, cô cứ nghĩ mình sẽ bị phê bình. Không ngờ Uông Vĩnh Hoa lại hỏi đến chuyện của Tống Trí Viễn.

"Gần đây hai đứa có liên lạc không?"

Uông Thanh Lâm thành thật trả lời: "Gặp mặt hai lần."

"Nó không tồi. Ba của nó và ta quen biết rất nhiều năm, sau khi xuất ngũ, ba nó làm chính trị, ta làm kinh doanh, giao tình vẫn luôn rất tốt. Theo ta biết, Tống gia rất có nề nếp gia phong, về phần bản thân Tống Trí Viễn, có lẽ đã từng yêu đương vài lần, nhưng đây là chuyện bình thường, không có gì đáng chê trách, cũng không đến mức đánh giá phẩm hạnh nó." Uông Vĩnh Hoa nhìn vào mắt cô, "Con nghĩ thế nào?"

Uông Thanh Lâm cúi đầu: "Con không có ý kiến."

"Ba nó cũng đã hỏi qua ý kiến nó rồi, hẳn là rất thích con. Nếu như không có gì phản đối, ta đề nghị con với nó cứ ở bên nhau đi." Uông Vĩnh Hoa cầm lấy chén trà, "Con đã 28 tuổi, xét theo xu hướng kết hôn muộn bây giờ thì cũng chưa tính là lớn, nhưng cũng đã thích hợp để kết hôn."

"Vâng."

Uông Vĩnh Hoa nhấp một ngụm trà, lại buông chén: "Có vài lời ta chưa từng nói với con, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói rõ, tự con cũng hiểu. Hiện giờ ta không ngại thẳng thắn một chút, trước đây cũng vậy mà sau này cũng vậy, nhà ta sẽ không bao giờ dung nhập con, nếu con có thể gả vào một nhà thích hợp, tìm được nơi mình thuộc về thì cũng không phải chuyện xấu."

Uông Thanh Lâm hướng mắt ra ngoài cửa sổ: "Ừm, con hiểu."

"Nếu như con kết hôn, ta sẽ cho một ít của hồi môn." Uông Vĩnh Hoa đứng lên, "Ta chỉ có thể cho con như vậy, không cần chê ít."

Uông Thanh Lâm biết đã đến lúc mình nên ra ngoài: "Vậy con quay lại công ty dự án trước."

"Còn nữa, nếu gần đây có liên lạc với mẹ con thì hãy nhắc nhở bà ấy kiềm chế một chút. Lần trước ta cho bà ấy 10 vạn, chưa đến 2 tháng đã tiêu bằng sạch." Giọng điệu Uông Vĩnh Hoa lạnh lùng, "Cho dù ta có núi vàng núi bạc cũng không chịu nổi cái hoang phí đó, nếu năm nay mà còn tái phạm thì ta sẽ cắt phí sinh hoạt của bà ấy."

Uông Thanh Lâm không có lời nào để nói, chỉ có thể gật đầu vâng dạ.

Uông Thanh Lâm xuống lầu, lại không thấy xe của Trần Trị đâu. Cô ngồi xe của Trần Trị đi từ công ty dự án đến tổng công ty bên này, không ngờ Trần Trị lại rời đi trước.

Đinh Vân Khang ngồi trên chiếc 718* của hắn, hạ cửa sổ xe xuống: "Trần tổng bảo không biết cô sẽ nói chuyện với Uông tổng bao lâu, anh ta có hẹn người khác nên đi trước. Lên xe tôi đi."

(*): Porsche 718

Uông Thanh Lâm lên xe, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Đinh Vân Khang lại khua môi múa mép: "Uông tổng, giọng điệu này của cô làm tôi có cảm giác mình chính là tài xế riêng."

Uông Thanh Lâm liếc hắn một cái: "Tôi có thể trả tiền xe, 300 tệ đã đủ chưa? Đủ rồi thì câm miệng."

Đinh Vân Khang cảm thấy khuyết điểm lớn nhất của Uông Thanh Lâm chính là cảm xúc. Lạnh lùng, lạnh lùng không thể hiểu nổi, đột ngột khó đoán, lần nào cũng vậy. Hắn không lên tiếng nữa, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tổng công ty, hướng về công ty dự án.

Bài hát phát trong xe cực kỳ ồn ào: "Ai lại đi yêu một đứa mồ côi như tôi, trôi dạt dưới đáy vực, có lẽ tôi là di sản của một mối tình say đắm..."*

(*): bài hát 孤儿仔 (Trẻ mồ côi) của Trần Dịch Tấn

Không, cô thậm chí còn không phải di sản của một mối tình say đắm. Khi còn nhỏ, cô là con bài để Ngô Mẫn Như bắt lấy sự chú ý của Uông Vĩnh Hoa, đến lúc trưởng thành, cô lại là công cụ giúp Uông Vĩnh Hoa giám sát Ngô Mẫn Như, giữa cha mẹ cô từ lâu đã không còn tình cảm, nếu như không có sự tồn tại của cô, e là quan hệ của bọn họ đã sớm sụp đổ. Uông Thanh Lâm lại lạnh lùng mở miệng: "Tắt nhạc đi."

Không ngờ Đinh Vân Khang nghe thấy xong lại vặn âm lượng lớn hơn, tiếng hát càng thêm vang dội: "Ai mà cần một đứa trẻ mồ côi như tôi, ai cho tôi niềm an ủi, khi tình yêu vụt qua, tôi không muốn đi nhặt lại thứ người khác vứt bỏ..."

Cô trừng hắn: "Tôi nói tắt đi."

"Đây là xe riêng của tôi, không phải phương tiện để phục vụ cô. Nếu cô không muốn ngồi đây thì có thể xuống xe." Đinh Vân Khang nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô, "Cho dù cô phát điên vì lý do gì tôi cũng chắc chắn nguyên nhân không phải do tôi, cô không cần mang tính khí đại tiểu thư xả lên đầu tôi làm gì."

"Dừng xe, tôi xuống xe."

Mười giây sau, chiếc xe chuyển làn, dừng lại ở ven đường, Uông Thanh Lâm bước xuống xe, đóng sầm cửa lại. Rất nhanh Đinh Vân Khang đã khởi động xe, mau chóng rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »