Giang Dư Trì ngồi xử lí hồ sơ một mạch mà không hề nghỉ ngơi , cho đến khi trợ lí bên cạnh báo , hắn mới nhận ra đã đến giờ hẹn .
Hắn cho trợ lí tan ca rồi tự mình lái xe trở về biệt thự .
Khu biệt phủ to lớn hoa lệ , từ cổng lớn đến dọc đường đều phủ đầy những loài hoa mà mẹ hắn thích .
Giang Dư Trì không thích hoa , đấy là một trong số lí do hắn chuyển ra khỏi nhà sống tự lập từ rất sớm .
Bình thường nơi này đều là thế giới riêng hạnh phúc của hai vị phụ huynh trong nhà , nếu không phải có chuyện , hắn thực không muốn trở về làm bóng đèn .
‘’ Thiếu gia , phu nhân và lão gia đang đợi cậu cùng dùng bữa " .
" Tôi biết rồi " .
Giang Mặc Trì đến phòng ăn , thấy người mẹ đáng quý đang ngồi trên đùi cha hắn , đút từng miếng cá phi lê .
Hắn bị nhét cẩu lương mà mặt không đổi sắc , bỏ qua luôn khái niệm ’ cùng dùng bữa’ trong suy nghĩ của quản gia , bình tĩnh lên tiếng :
‘’ Cha , mẹ . Con về rồi " .
‘’ Tiểu Trì về rồi hả . Qua đây ngồi ăn đi con ‘’ - Chỉ có Giang phu nhân đáp lại hắn , còn Giang tổng chỉ hướng hắn qua loa gật đầu .
‘’ Vâng thưa mẹ " .
Giang Dư Trì ngồi xuống bàn , lặng lặng ăn cơm . Hắn không có khẩu vị , vốn không định ăn gì .
Nhưng trước mặt Giang phu nhân mà bỏ bữa thì sẽ rất phiền phức , vì vậy hắn nhai cơm một cách máy móc , xong một bát liền dừng bữa .
‘’ Tiểu Trì ăn xong cơm rồi à ? Mẹ cũng thế , cùng ra vườn tản bộ nhé " .
Đây là mệnh lệnh , không phải trưng cầu ý kiến , Giang phu nhân lập tức rời đi . Trong nhà này , người quyền lực nhất chính là Giang phu nhân , Giang Dư Trì không có ý kiến liền ngoan ngoãn đi theo .
Lúc Giang Dư Trì ra tới nơi đã thấy bà im lặng đứng ngắm hoa hồng .
Thấy hắn tới bên , bà cũng không vòng vo mà nói :
" Con biết mẹ gọi con ra đây làm gì không ? ‘’ .
‘’ Tản bộ " .
Giang Dư Trì biết không chỉ đơn giản như vậy nhưng lại không muốn trả lời trước .
Như vậy có khi không cẩn thận sẽ lộ những cái vốn còn chưa lộ , để Giang phu nhân nói ra trước thì an toàn hơn nhiều.
‘’ Ha ha , dạo này con thú vị lên rất nhiều rồi đó . Do cậu bé kia sao ? ‘’ .
Giang Dư Trì im lặng , quả nhiên bà đã biết sự tồn tại của Bạch Du .
Hắn không ngạc nhiên , dù sao trước khi là Giang phu nhân , bà từng là người đứng đầu của Dương gia .
Dương Nhiên Hương - đối thủ đáng gờm của Giang Mặc .
Khiến một người đam mê quyền lực từ trong máu như cha hắn sẵn sàng vì bà mà từ bỏ tất cả , cùng nhau trải qua cuộc sống yên bình của một cặp vợ chồng già .
Tất nhiên chuyện của Bạch Du không thể thoát khỏi con mắt của Giang phu nhân .
‘’ Mẹ đoán chút rắc rối gần đây đều từ cậu bé ấy mà ra . Người cũng đã chạy mất rồi , con có dự định gì không ? ‘’ .
‘’ Đương nhiên là bắt lại . Vốn dĩ thú nuôi nghịch ngợm chạy mất , chủ nhân đều phải tìm lại " .
Dương Nhiên Hương khẽ cười , con trai ngốc của bà giống hệt như cha nó vậy , trên thương trường có bao nhiêu bá đạo nhưng đều là những không nhạy cảm đối với ái tình .
Cậu bé ấy mới rời đi con trai bà đã sa sút đến như vậy . Vậy mà vẫn còn rất mạnh miệng .
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng hàm ý bao che vụng về kia bà sao lại không nhìn ra .
Xem ra không trực tiếp xé mặt nạ của nó ra , e là con trai bà vẫn không nhìn thấu trái tim mình rồi .
‘’ Con tìm được sao ?
Cậu bé ấy đã quyết tâm rời đi , giả sử như con thực sự tìm được về , kế hoạch hoàn hảo như vậy có một cái cũng sẽ có cái thứ hai .
Con làm sao giữ chân người ta mãi đây ? ‘’ .
Đúng là Giang phu nhân , tìm hiểu không sót chút gì , còn lấy đó trực tiếp đả kích hắn .
‘’ Bao nhiêu lần chạy trốn , bấy nhiêu lần trói mang về " .
Hắn thẳng thắn nói ra suy nghĩ lòng mình . Nếu không thể ngăn cậu bỏ trốn , vậy tìm về là được rồi .
‘’ Tiểu Trì à … Con phải lòng cậu bé ấy rồi con có biết không ? ‘’ .
‘’ Giang phu nhân , mẹ nói gì con không hiểu ‘’.
Giang phu nhân không nghe nổi nữa mà trực tiếp nói toạc ra , mỗi lí luận đưa ra đều vô cùng sắc lạnh .
‘’ Dư Trì , nhìn rõ lòng mình đi . Nếu không yêu , với bản tính trời sinh lạnh nhạt chuyện cảm xúc , con lại cùng cậu ấy nhiều năm như vậy sao ?
Nếu không yêu mà chỉ đơn thuần muốn có được , người luôn đứng từ trên cao nhìn xuống như con lại cố gắng thuận theo ý của người ta ?
Chấp nhận để hai người bình đẳng trong mối quan hệ ; thậm chí sẵn sàng thoả hiệp , hết lòng nâng niu chiều chuộng cậu bé ấy như vậy ?
Hay tại sao bản thân lại suy kiệt , bỏ mặc công việc để tìm kiếm một người bỏ con mà đi ?
Tiểu Trì , con có nhớ mình đã từng là một coi trọng sự nghiệp , cao ngạo như thế nào không ? ‘’ .
Trước những lời chất vấn của bà , Giang Dư Trì không nói được gì , bởi vì hắn thực sự không biết cách đáp trả , cũng không có cách nào đáp trả .
Từng câu hỏi đều là bằng chứng sắt thép tố giác trái tim của hắn .
Bên nhau năm năm quấn quýt không rời , cho đến lúc cậu đã rời đi khỏi , Giang Dư Trì mới nhận ra mình yêu Bạch Du .
Bà không sai , người mơ màng với chính mình từ đầu đến cuối là hắn .
Thấy hắn không đáp lại mà đang ngây người thốt không lên lời , bà liền nói tiếp :
‘’ Mẹ đã từng gặp Bạch Du , cũng đã cùng cậu nhóc ấy nói chuyện rồi " .
Giang Dư Trì nghe những lời này lập tức hồi tỉnh . Hắn đoán mẹ hắn có thể sẽ điều tra nhưng không nghĩ bà sẽ trực tiếp tìm gặp Bạch Du .
Hơn nữa nếu hai người gặp gỡ tại sao Bạch Du chưa từng nói với hắn , hắn cũng không nhận được báo cáo gì về việc này .
‘’ Đừng lo , hai người bọn mẹ hợp nhau lắm . Cậu ấy cũng không biết mẹ là ai , cũng chỉ là tình cờ gặp nhau . Con … Cũng rất có mắt nhìn .
Cậu bé ấy lớn lên quả thật đủ xinh đẹp , tính cách lương thiện lại là người có đầu óc tinh tế , thông minh .
Nhóc Bạch ấy lập ra được kế hoạch trốn thoát chu toàn như vậy , mẹ không hề ngạc nhiên . Cái mẹ ngạc nhiên là kế hoạch đấy lại lập ra để đối phó con .
Con có biết tại sao mẹ lại nói thế không ? ‘’ .
Mẹ hắn ít khi buông lời khen ngợi ai lại đang tán thưởng Bạch Du , Giang Dư Trì có chút kinh hỉ .
Hắn nghe tới vế sau liền sốt sắng hỏi lại , bà nói thế chẳng nhẽ đã nhìn ra lí do gì đó ?
‘’ Tại sao mẹ lại nói thế ?! ‘’ .
‘’ Vì con không phải là yêu đơn phương . Cậu ấy cũng có tình cảm với con .
Hơn nữa mẹ có linh cảm chính cậu ấy cũng đã tự nhận ra điều đó rồi " .
‘’ Sao có thể … ‘’ .
‘’ Lúc đấy cuộc gọi đến của con đã tố cáo cậu bé đó rồi . Mẹ đã qua mấy chục năm trên đời , sao lại không nhìn ra ánh mắt , nụ cười của kẻ đang yêu .
Việc cũng qua được gần hai năm gì đó rồi . Vốn nghĩ khi nào đó con thông suốt , hai đứa sẽ chính thức bên cạnh nhau . Không ngờ đến nhóc Bạch lại đột nhiên bỏ đi " .
Hôm nay Giang phu nhân quả thật đem lại cho Giang Dư Trì hết bất ngờ này đến bất ngờ khác , mà bất ngờ nào cũng khiến cho hắn khó khăn mà tiếp nhận .
Nếu bà nói đúng Bạch Du có thể đã yêu hắn từ lâu … Có thể không là thật ?
Cậu chưa từng nói ra , mà mối quan hệ của hắn và cậu chớ trêu thay cũng không phải mối quan hệ có thể nói ra điều ấy .
Nếu yêu hắn thì tại sao Bạch Du lại đột nhiên bỏ trốn , còn bỏ sức lập ra kế hoạch hoàn hảo không để lại chút gì tung tích gì .
Hắn hi vọng cậu có thể lại xuất hiện đến giải đáp nghi vấn cho mình , nhưng thực tế khắc nghiệt lại cho hắn biết điều đó là không thể .
‘’ Có thể tạo nên một danh tính giả , rồi thoải mái sử dụng danh tính ấy mà không bị phát hiện .
Có thể lập được một kế hoạch rồi dưới sự kiểm soát của con rồi rời đi .
Từ việc khéo léo dẫn dụ con và cô trợ lí kia rời đi , đến việc dễ dàng thoát khỏi nơi tụ tập nhiều con mắt như vậy , còn biết đến dịch vụ đen chắc con cũng đã mơ hồ nhận ra rồi " .
Bà lại nói tiếp :
" Nhóc Bạch này không chỉ không đơn giản ; thân phận và thế lực bảo hộ cho cậu bé ấy cũng không tầm thường đâu .
Nếu cậu bé ấy đã trở về lại bên đó , lại thực sự muốn trốn tránh con .
Có lẽ thế lực bên đó thực sự có thể giấu tung tích nhóc Bạch đi cả đời đấy … ‘’ .
" Con biết . Nhưng con không thể bỏ cuộc , càng không muốn bỏ cuộc . Từ bỏ không phải phong cách hành sự của Giang Dư Trì con .
Mong mẹ lo giúp con , nói chuyện với cha " .
‘’ Đừng lo ông ấy . Nếu đã bỏ lỡ vậy thì tìm kiếm , không tìm được thì chờ cậu bé ấy quay trở lại .
Nhìn thấu trái tim mình thì đừng tiếp tục bạc đãi nó nữa .
Những điều cần nói mẹ cũng nói xong rồi , chuyện sau này con cứ thuận theo bản thân mà quyết " .
Trăng đêm nay rất sáng , còn sáng tỏ rất nhiều sự thật bị chôn giấu từ lâu …
Giang Dư Trì ngồi trong phòng khách sạn , nhìn tờ giấy chưa đến hai dòng chữ nhưng lại giấu kín bao tâm tư trong đó :
/ Em thực sự muốn có thêm thời gian yêu anh , bên cạnh anh . Đừng để em chạy thoát , giữ em lại đi , làm ơn… /
Mẹ cậu đã nói đúng , cậu yêu hắn , đã yêu hắn từ rất lâu , nhưng hắn lại không hề hay biết .
Bạch Du không muốn rời đi nhưng cậu có lí do gì đó bắt buộc phải rời đi .
Giang Dư Trì không rõ cậu đã có tâm trạng gì khi ôm lấy hắn , cầu xin hắn hãy giữ lấy mình , rồi lại nhìn hắn cứ thế bước đi …
Trong những khoảng khắc đau lòng cậu có từng trách hắn vô tâm hay không ?
Bỏ lỡ rồi lại bỏ lỡ , giữa hai người có quá nhiều đáng tiếc .
Triền miên bên nhau không biết bao đêm lại không nhìn ra đối phương trong lòng có mình .
Giờ thực sự không còn người kia bên cạnh , Giang Dư Trì mới nhận ra tình cảm của mình từ lâu đã thuộc về cậu, còn điều gì cay đắng hơn vậy đây .
Nếu Bạch Du còn ở đây , nếu hai người biết tình cảm của đối phương dành cho mình sớm hơn một chút .
Giang Dư Trì có thể nói với Bạch Du những lời muộn màng , mà giờ đây chỉ có căn phòng lạnh lẽo nghe thấy :
‘’ Anh yêu em , Bạch Du . Đã yêu em từ rất lâu rồi … " .
Người rời đi vào mùa xuân , cũng mang theo mùa xuân của ta , để lại nơi đây chỉ còn sự rét buốt tăm tối , tựa như mùa đông vĩnh hằng .