Giang Dư Trì đột nhiên bật cười, nụ cười không giấu nổi sự hưng phấn.
Bạch Du rất thích nhìn vị trước mặt cười, đặc biệt là nụ cười tà mị của hắn như bây giờ.
Sườn mặt Giang Dư Trì góc cạnh, hai bên mày khắc lên vẻ cứng rắn. Khuân mặt của Giang Dư Trì quả thực rất đẹp, không hề giống các tiểu thịt tươi trên màn ảnh. Hắn là loại nam tính có chút cấm dục; từ khí chất đã toả ra vẻ lạnh lùng, xa cách.
Tựa như vị ác thần cao quý lại tàn nhẫn.
Giang Dư Trì là người không cần biết bạn vô tình hay cố ý, chỉ cần bạn trở thành hòn đá ngáng đường, hắn liền cho bạn biết địa ngục không chỉ tồn tại mười tám tầng, triệt để nghiền nát hòn đá là bạn. Người trong vòng này đều hiểu rõ hắn thủ đoạn thâm độc lại đại đao khoát phủ.
Vậy mà khi Giang Dư Trì cười. Mọi sát khí, âm u đều tan hết. Bạch Du còn cảm thấy hắn có chút giống mấy vị hoàng tử đẹp trai thân thiện trong cổ tích, lại giống như thần Aphrodite phiên bản nam.
Không chỉ những người bị Giang Dư Trì hành cho không sống nổi, ngay cả những người xung quanh mà biết được suy nghĩ này của cậu chắc sẽ cực liệt phản đối mất.
Lần đầu tiên gặp gỡ, cảm giác mạnh mẽ từ đối phương đã mách bảo cậu rằng người này quá đỗi nguy hiểm, tuyệt đối không thể dây dưa…
Nhưng Bạch Du chính là muốn tìm chết. Cậu muốn đứa con của trời như Giang Dư Trì phải si mê, mất đi lí trí vì cậu.
Nhiều năm qua Bạch Du hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của Giang Dư Trì, để rồi ngày qua ngày, có được sự ôn nhu, cưng chiều vô hạn của Giang Dư Trì.
Cấm dục gì chứ. Thực sắc tính dã mới là chân ái! Bạch du muốn kéo theo Giang Dư Trì vào miền cực lạc, đắm chìm trong mỹ sắc, nɧu͙© ɖu͙© đấy.
Quan hệ bạn giường hoà thuận, thoả mãn; mọi việc cũng đã theo đúng ý nguyện của cậu, không gì tốt hơn…
Nhưng Bạch Du biết cậu đã chìm đắm quá sâu trong mối quan hệ này. Cậu yêu Giang Dư Trì.
Tình yêu vốn là thứ xa xỉ, là vật nóng phỏng tay, càng kìm nén nó lại càng hung hăng thiêu đốt lí trí cậu.
Giang Dư Trì có thể cưng chiều, có thể yêu thích việc hai người lăn giường, nhưng Bạch Du không tự tin hắn sẽ yêu mình.
Cậu không còn nhiều thời gian để tìm hiểu, vốn không nên biết thêm gì cả mới là tốt nhất.
Nỗi xót xa bỗng tràn ngập l*иg ngực, nhưng Bạch Du không mảy may biểu hiện ra. Chẳng qua bàn tay trắng nõn trên ga giường đang đang bấu chặt lại.
Giang Dư Trì áp lấy Bạch Du, giam cậu dưới thân mình, quan sát từ trên xuống dưới, tỉ mẩn ngắm nghía món ăn ngon miệng trước mặt.
Hắn chỉ dùng một tay đã khoá trọn hai bên cổ tay thanh mảnh của cậu, một tay khác mạnh mẽ vân vê làn da cậu dưới lớp ren.
‘‘Giang Dư Trì… Đừng mà. Cởi nó ra đi… Em muốn…’’ - Cậu nỉ non cầu xin hắn.
""Sao lại cởi? Bất ngờ của tôi, tôi phải được trải nghiệm trọn vẹn."
Hắn cúi xuống ngậm lấy trái cherry đo đỏ, không thèm bóc vỏ, ngậm luôn cả tấm ren đùa nghịch qua lại.
Nghe thấy tiếng ưm a mà Bạch Du không kìm nén được phát ra, Giang Dư Trì chưa thoả mãn sự biếи ŧɦái của mình, hắn chỉ càng muốn chèn ép cậu mà thôi.
Hắn tham lam ngoạm lấy phần da thịt trắng sữa xung quanh, hai hàm răng day day. Lúc nhả ra quả nhiên để lại dấu răng đỏ au nổi bật.
‘‘Đau không?’’
""Đau… Bên kia cũng muốn…"
""Hư hỏng!". Giang Dư Trì lập tức lật người Bạch Du lại.
Tiểu yêu tinh quá mức *** **** phải được dạy dỗ, mất công sau này cậu ra ngoài tác quái.
Quả đào mọng nước bị Giang Dư Trì đánh đến phiếm hồng, trông lại càng giống đã bị chín quá mức.
Bạch Du bị hắn đánh mông, tuy lực tay không mạnh nhưng đột ngột như thế khiến cậu có chút giật mình, đôi mắt ươn ướt nước. Bắt nạt cậu hả? Không dễ vậy đâu!
Cậu vung tay thoát khỏi kìm tay đang có chút lỏng lẻo của Giang Dư Trì, vùng dậy xoay người ngồi lên hắn.
Động tác chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng không hề cho Giang Dư Trì thời gian phản ứng. Bạch Du mạnh bạo xé rách chiếc áo sơ mi đắt tiền của hắn, để lộ ra những múi cơ rắn rỏi ngả màu bánh mật.
Cậu cúi xuống một đường hôn từ cổ xuống vùng ngực, lại mò mẫm đến những cơ bắp căng tràn hormone nam. Nụ hôn dịu dàng lại trân trọng, khắc hẳn hành động mạnh mẽ vừa rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, liếʍ môi thích thú cười, đưa tay nắm lấy vật kia.
Giang Dư Trì đối với hành động ‘phản kháng’ của Bạch Dư hoàn toàn vui vẻ nằm tận hưởng.
Hắn thích dáng vẻ quyến rũ, phóng đãng của cậu; mê mẩn kɧoáı ©ảʍ cậu mang đến cho hắn.
Trước lúc sắp đạt cao trào, Giang Dư Trì có chút hơi lùi về sau, ý định muốn xuất ra ngoài, hắn không muốn cổ họng cậu bị thương.
Nhưng Bạch Du hoàn toàn không định nghe theo ý định đó, sao có thể cứ vậy lãng phí con cái của Giang Dư Trì được chứ.
Tinh khí còn sót cũng theo ra, kéo cả một đoạn từ khoé miệng Bạch Du xuống. Giang Dư Trì bất đắc dĩ nhìn Bạch Du vui vẻ nuốt xuống con cháu Giang gia.
‘‘Đặc quá! Trong lúc tôi đi đóng phim, anh ở đây không chiếu cố bé nó sao?’’
""Không có… Lần sau đừng làm thế. Không tốt cho em."
""Ư… Không muốn. Lãng phí!"
Giang Dư Trì đổi thế để dễ dàng thưởng thức từng tấc da mịn màng của Bạch Du hơn. Hôn một cái lại cắn một cái, bên dưới cũng ko được thảnh thơi, Giang Dư Trì dùng ngón tay chăm chỉ khuyếch trương cho cậu.
Dáng người Bạch Du rất đẹp, thanh mảnh chứ không bị gầy yếu; cơ bắp trên người vì chăm chỉ tập luyện mà vô cùng săn chắc.
Cậu có đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, lại thêm trời sinh da dẻ mịn màng không có lỗ chân lông, cái ưu ái khiến không biết người ghen tỵ.
Đôi mắt của Bạch Du đặc biệt có hồn, khi cười lên đôi mắt sẽ nheo nheo lại như hồ ly tinh, lấp lánh ánh sao; phối với chiếc mũi cao thẳng, bờ môi căng mọng hồng hào quả thực cực kì thanh tú, xinh đẹp.
Cậu cắn môi kìm nén tiếng rêи ɾỉ. Giang Dư Trì thấy vậy liền hôn cậu. Hắn hôn cậu đến mức thần trí mơ màng. Sau đó lại thì thầm bên cạnh, hơi thở nóng bỏng hun đỏ cả tai cậu.
""Muốn ăn đến thế thì để tôi đút em no bằng đường khác."
""Hả… A!"
Thần trí Bạch Du còn đang bay lơ lửng, chưa kịp nghe rõ Giang Dư Trì nói gì thì chân cậu đã được treo trên vai hắn.
Tiếng da thịt va chạm vang lên xuất hiện cùng tiếng lép nhép, phối với thanh âm rêи ɾỉ ngắt quãng, lại hợp với nhau một cách kì lạ.
Tay đan vào nhau, chỗ hai người kết hợp chặt chẽ, tham lam đòi hỏi nhau. Bất luận điều gì giữa hai người, giờ phút này đều hoà quyện vào một thể.
Mỗi một cú thúc lại đảo lộn tâm trí của Bạch Du, khiến cậu bắt đầu loạn ngôn.
""Giang tổng… Giang Dư Trì… Dư Trì bảo bối dùng quá sướиɠ rồi… Ưm…"
""Em còn sức bình luận sao? Vậy không được rồi, đã nói phải làm chết em mà."
Giang Dư Trì rút ra lại tiến vào, tham lam cảm giác mềm mại ấm áp bên trong Bạch Du.
Sau đó Giang Dư Trì gia tăng cả tốc độ, cả lực đạo để hung hăng làm cậu, như thể thực sự muốn thoả mãn khıêυ khí©h kia của Bạch Du.
Đổi đến tư thế thứ năm, Bạch Du biết cậu lại tự tìm đường chết rồi.
Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Có thể dưới hung khí kia của Giang Dư Trì mà chết vì thăng hoa trên giường, ờm… Sẽ lên hot search mất.
Không chừng vụ này sẽ được giật tít kiểu:
‘Ảnh đế họ Bạch nào đó cùng tổng tài công ty họ Giang nào đó lái xe mất phanh, tử trận trên giường.’
Hoặc là:
‘Ảnh đế họ Bạch nào đó chết vì sung sướиɠ trên giường, không kịp nhận giải.’
Trước khi ngất đi , Bạch Du vẫn mê man nghĩ về mấy tiêu đề giật tít ấy…