Không chỉ Nhậm Luân mà cả anh cũng vô cùng kinh ngạc, đây là điều họ không bao giờ nghĩ tới.
“Anh hai...”
Ôn Tịnh thoáng nghe thấy lời nói của hai người, lờ mờ nhìn thấy được hình ảnh mờ mờ của Nhậm Luân, sau đó đôi mắt dần khép lại rồi ngất lịm đi.
Có điều người gây tai nạn là ai không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là phải đưa cô đến bệnh viện trước đã.
Xe cấp cứu tới sau vài phút đưa Ôn Tịnh đi, Nhậm Lăng bảo Nhậm Luân theo sau vì thấy cậu cũng bị thương.
Anh cầm chặt bàn tay dính máu của cô đưa lên môi, mắt vẫn dán chặt vào người con gái kia.
Biết chắc chắn một điều sẽ xảy ra rằng đứa bé sẽ không giữ được, và hiện tại tính mạng cô mới là điều anh quan tâm nhất.
Ngồi ngoài phòng chờ, Nhậm Lăng chưa bao giờ lo lắng như lúc này. Phải chứng kiến cảnh cô bị chính em trai mình đâm phải quả thực là một điều tồi tệ.
Nhưng khoảnh khắc phải kí vào giấy cam kết mới chính là lúc anh bản thân mình tồi tệ nhất. Anh không thể làm gì khác ngoài việc chọn lựa, đặt cược mạng sống của cô vào một ca phẫu thuật dù đã biết trước là rất nguy hiểm.
Thanh Ngạn cũng từng nói rồi, đã chọn giữ thì phải bảo đảm an toàn cho hai mẹ con, nếu có chuyện xảy ra thì đứa bé chắc chắn sẽ mất, còn tính mạng cô thì cũng khó mà giữ.
“Anh hai...”
Nhậm Luân khập khiễng đi tới.
Cậu không biết cô gái bị đâm là ai, nhưng nhìn vẻ mặt đó của anh mình thì đó có lẽ là người mà bố nói, cô gái có hôn ước từ nhỏ với anh trai.
“Em về nhà trước đi, nói với bố anh sẽ về sau.”
“Nhưng, đợi sau khi có kết quả rồi em đi.”
“Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhậm Luân có hơi do dự, cậu biết, bây giờ anh không muốn nhìn thấy mình.
Cảnh sát cũng đã đến hiện trường, lúc ấy do xe Nhậm Luân bị hỏng phanh không dừng lại được nên mới vô ý đυ.ng phải người.
“Vậy em đi đây, có kết quả nhớ báo em. Hôm nào em sẽ đến gặp và xin lỗi cô ấy.”
Cậu nói rồi rời đi.
Nhậm Lăng nhắm mắt tựa cả người ra sau. Nếu lúc đó anh trực tiếp sang bên kia đường đón cô thì đã không có chuyện xảy ra.
Hàng chữ phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ làm lòng anh nóng rực như lửa đốt.
Nửa ngày trôi qua đã là trưa, phòng cấp cứu lúc này mới có động tĩnh. Các bác sĩ y tá lần lượt đẩy giường lăn đi ra, Ôn Tịnh vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
“Thanh Ngạn...”
“Cậu không cần lo quá, tính mạng cô ấy đã giữ được rồi, chỉ có điều đứa bé không thể cứu được. Hiện giờ cô ấy vẫn còn yếu nên ở lại để theo dõi thêm vài ngày. Còn bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt cho cậu.”
...----------------...
Cầm tấm hình của thai nhi đã chụp hôm trước anh đưa cô đi khám, chợt thấy như thiếu mất thứ gì đó, thật hụt hẫng. Nhậm Lăng đặt tấm hình lên bàn sau đó đến bên cửa sổ. Có thể đứa bé đến với hai người không đúng lúc...
Ôn Tịnh chỉ vừa chấp nhận sự thật là cô đã mang thai thôi, nếu bây giờ tỉnh lại mà hay tin đã xảy thai thì không biết cô có chịu nổi không nữa.
“Nhậm Lăng...”
“Tôi đây.”
Anh quay lại đi nhanh đến chỗ cô. Sắc mặt đó nhợt nhạt trông thấy, bất giác anh cảm thấy đau lòng.
Ôn Tịnh có hơi hoảng, cô đưa tay đặt lên chiếc bụng phẳng lì của mình rồi mới nhìn anh.
Phải, cô đang đợi một câu trả lời.
Nhậm Lăng im lặng mất vài phút, cô phải gọi tên anh một lần nữa.
“Nhậm Lăng...”
“Mất rồi... Con chúng ta, không còn nữa.”
Ôn Tịnh ngây người mất một lúc.
Ngũ quan trên gương mặt thoáng chốc cứng đơ, cô đang rất cố gắng kìm chế cảm xúc. Tuy nhiên không khó để thấy đôi mắt kia đã ửng đỏ.
Cô không phải là người dễ kìm chế cảm xúc, cũng không phải người thích thể hiện cảm xúc ra ngoài. Nhưng mà...
Nguyên nhân mình bị xảy thai, cô biết, nhưng lỗi không phải thuộc hoàn toàn về phía Nhậm Luân. Nếu cô mà khóc lóc u sầu anh nhất định sẽ cảm thấy có lỗi.
Cái thai chính là sợi dây kéo gần khoảng cách giữa hai người, mất đi rồi thì phải làm sao đây...
Nhậm Lăng vô thức đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp rơi nơi khoé mi cô, nhẹ giọng gọi: “Ôn Tịnh.”
Ôn Tịnh nặn ra nụ cười hết sức gượng gạo nhìn anh. Anh hình như cũng rất buồn, tuy cũng không thể hiện ra bên ngoài nhưng thâm sâu trong ánh mắt đó cô có thể nhìn ra.
Không được, cô không chịu được nữa, anh phải rời khỏi đây.
“Tôi... Tôi muốn ở một mình, anh có thể ra ngoài không...”
Nhậm Lăng chậm rãi gật đầu, anh xoay người rời đi. Vừa ra ngoài, anh tựa ngay người vào tường khép mắt lại.
Từ đầu đến cuối đều là anh có lỗi với cô!
Ôn Tịnh đáng thương vùi mặt vào đầu gối mà khóc, cô không dám khóc lớn vì sợ anh sẽ nghe thấy.
Nhưng tất cả những việc cô làm, anh đều biết.