- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Bản Giao Mùa Mang Tên “Những Năm Tháng Ấy”
- Chương 13: Lý trí nên im lặng và để con tim lên tiếng
Bản Giao Mùa Mang Tên “Những Năm Tháng Ấy”
Chương 13: Lý trí nên im lặng và để con tim lên tiếng
Kết thúc một bộ phim hoạt hình khá nổi tiếng, đầu óc tôi như lơ lững, không phải vì chuyện tò mò Hữu Hưng sẽ làm gì vào hôm nay, mà là phải căng mắt ra đọc sub với cái bụng đói meo.
Hừm tiếp theo là đi đâu nhỉ? Vì theo lời Hữu Hưng là nhóc Bin muốn đi ăn sushi, nhưng tôi lại cực ghét món đó.
- Nhóc giờ mình đi đâu nào?
- Tất nhiên là đi ăn sushi rồi, em biết một nhà hàng rất ngon, chỗ này anh hai hay dẫn đi.
Nhóc Bin bắt đầu quan sát khi tôi và nó vừa ra khỏi rạp, và hôm nay theo yêu cầu của Hữu Hưng thì tôi đã đến đây bằng xe buýt.
- Chị biết một món ăn rất ngon, nhóc có muốn thử không?
Tôi nắm chặt tay thằng nhóc 8 tuổi, vì không muốn bất cứ rủi ro nào xảy ra với ông trời con này. Mà ngoài đường thì xe khá nhiều.
- Nhưng em muốn ăn sushi! – Nhóc Bin buông từng chữ rất chậm rãi và nhất định không chịu đổi sang món khác.
- Chị chắc chắn là em chưa ăn bao giờ? – Tôi bún tay cái chóc.
- Món gì? – Bin hơi dè chừng nhưng có vẻ tôi gần thuyết phục được nó rồi.
- Bún đậu mắm tôm!
Cái món tôi cực kỳ thích và bảo đảm sẽ rất ngon và hợp vệ sinh vì đây là quán của một người quen.
- Không ăn, món gì nghe kinh dị!
Tiếng hét của nhóc Bin không làm tôi từ bỏ ý định. Bắt một chiếc taxi vừa trờ đến, tôi và nó bắt đầu di chuyển đến địa điểm mà tôi đã ghi nhớ như in, mặc kệ cái vẻ mặt hậm hực của nó, tôi cười khoái chí khi hôm nay nó sợ tôi một phép, bởi vì sao, ở đây nó hoàn toàn phụ thuộc vào tôi mà.
***
Không khí rơi vào một khoảng trầm lặng, ánh mắt lơ đễnh của Bảo Ngọc hướng về một nơi vô định. Hôm nay là sinh nhật cô, không biết là lần thứ mấy cô phải đón sinh nhật tẻ nhạt như thế này. Và hơn nữa, hôm nay Duy Nam có việc bận nên bên cạnh cô chỉ có mỗi Hữu Hưng, một trong hai cậu bạn thân cấp 3, đã cùng cô trải qua hai mùa sinh nhật.
Tiếng gió lùa từng đợt mạnh hơn vào hình dáng mảnh khảnh của Bảo Ngọc. Tiếng còi tàu rời bến ra xa, xa dần cho đến khi người ta chỉ còn nhìn thấy được những chấm đèn rất nhỏ khi màn đêm đã buông xuống.
Hữu Hưng bước đến, cậu choàng lên vai cô bạn thân chiếc áo khoác, chiếc áo cậu luôn chuẩn bị sẵn trong cóp xe mỗi khi cần.
- Hôm nay trong cậu lạ lắm! – Bảo Ngọc là người lên tiếng trước bởi vì cô biết, không đơn giản chỉ là bên cạnh và cùng đón sinh nhật.
Chưa vội đáp, Hữu Hưng khui một lon nước, vị chanh muối, loại nước mà Bảo Ngọc rất thích uống mỗi khi ra đây để hóng mát.
- Cảm ơn! – Bảo Ngọc vui vẻ nhận lấy và vẫn không quên nhắc nhở rằng Hữu Hưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô – Mà cậu không định trả lời tôi à?
- Vì hôm nay là ngày hơi đặc biệt!
Khuôn mặt vẽ lên một nét cười rất ngắn, Hữu Hưng hơi vươn người ra phía trước để đón gió, gió càng mạnh hơn, giống như tình cảm trong lòng cậu vậy, ngày càng mãnh liệt hơn. Cũng chẳng biết là từ khi nào, cậu lại cảm thấy có những chuyện, lý trí nên im lặng và để con tim lên tiếng.
- Cậu biết không! – Nén một tiếng thở dài, Bảo Ngọc nghĩ cô nên là người mở lời vì cô biết ngay lúc này Hữu Hưng định sẽ nói điều gì – Tôi thật sự rất quý cậu và Duy Nam, hai người mà tôi tin tưởng nhất, hơn cả một gia đình.
30 giây im lặng, không ai nói với nhau điều gì!
Hữu Hưng biết, Bảo Ngọc đang cố tình không cho cậu cơ hội để thổ lộ tình cảm, hay đang giúp cậu có thời gian để chấn chỉnh lại mớ cảm xúc nhất thời.
- Và tôi thật sự rất thích một người…mặc cho người ấy có như thế nào, thì thứ cảm xúc đó, nó cũng không thay đổi, hiện tại là vậy.
Cười nhạt, hay cười chua chát sẽ phù hợp hơn với hoàn cảnh này. Liệu Bảo Ngọc có biết tình cảm của cậu dành cho cô, hay đang cố tình trốn tránh câu trả lời, bằng một cách nói vòng vo, và một cái kết mà ai cũng đã biết rõ.
- Tôi rất muốn giữ cái tình bạn này với cậu và Duy Nam! – Bảo Ngọc bước đến gần hơn, khoác vai Hữu Hưng như một thói quen mà cô rất hay làm với cả hai người – Cảm ơn hai cậu, “đàn em” thân thiết nhất của tôi.
Kết thúc câu nói bằng một nụ cười không hề gượng gạo, Bảo Ngọc thừa biết Hữu Hưng như thế nào, và hiện tại cô rất muốn giữ tình bạn này. Cũng như Hữu Hưng, một người rất thông minh thì câu trả lời của cô ngày hôm nay chắc cũng phần nào giải đáp được những câu hỏi trong cậu.
- Vậy có muốn đến đó không? – Hữu Hưng khẽ cười, cậu hơi nghiêng đầu về phía chiếc xe dựng cách đó không xa – Tôi chở cậu đến.
Bảo Ngọc biết nơi mà Hữu Hưng đang đề cập, đúng là ngoài cậu ra, chắc sẽ chẳng ai hiểu cô muốn gì nhất vào những lúc này.
- Cậu về đi, hôm nay tôi sẽ tự đi! – Bảo Ngọc chạm thành lon nước vào lon của Hưng, cô vui vẽ rời đi và không quên vẫy vẫy tay chào – Cảm ơn món quà của cậu, tôi rất thích.
Buồn ư, thất vọng ư. Tất cả những cảm giác đó hoàn toàn không hề phù hợp với tâm trạng của Hữu Hưng khi cậu đang dõi theo cô bạn mãi cho đến khi chiếc taxi rời đi.
Thoải mái hơn khi những thắc mắc trong lòng đã có câu trả lời. Có vẻ như ý Bảo Ngọc nói rất đúng, Hữu Hưng nên chấn chỉnh lại tình cảm trong lòng mình lúc này. Nhất là khi đối với một người bạn thân khác giới, bao giờ cũng sẽ có những cảm xúc rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần tỉnh táo để nhận biết, thì chắc chắn sẽ không bị ngộ nhận.
- Mấy giờ rồi nhỉ?
Hữu Hưng chưa rời đi, cậu ngồi lại thêm một chút vì kim đồng hồ chỉ mới điểm qua con số 8.
***
Khủng khϊếp thật!
Tôi tròn mắt nhìn 3 mâm bún đậu chất chồng lên nhau, trong khi tôi chỉ mới vừa ăn xong một mâm và đã no cành hong. Hừm, miệng thì thề thốt các kiểu nhất định không ăn, thế mà khi thử qua thì nó ăn hết những 3 phần, cái tên nhóc con này thật khiến tôi tức cười mà, trong nó “ghét ghét” thế nào ấy.
- Nữa không nhóc! – Tôi đẩy cái ly nước về phía nhóc Bin, không nó sẽ ngẹn mất.
Hút một hơi, thở ra sảng khoái và cười rõ tươi, đúng là khi bao tử được lắp đầy thì tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
- Tuyệt vời! – Nhóc Bin giơ ngón cái tay lên, như kiểu nó vừa phát hiện ra một món ngon nhất trên đời – Chắc chắn em sẽ kể với ba về món này, ngon cực ấy.
- Chà thằng bé ăn được quá ta! – Cô Hương, chủ quán bún đậu nổi tiếng khu nhà tôi xoa đầu thằng nhóc – Con nhà ai mà khéo thế, sau này lớn lên chắc được trai lắm.
- Con bao giờ chả được!
Tôi biết mà, cái thằng nhóc này nó chẳng biết khiêm tốn chút nào, nhìn cái mặt nó tự hào mà tôi lắc đầu ngán ngẫm.
Tất nhiên là tôi sẽ được giá rất hữu nghị vì quen biết, thế nên ăn khá nhiều mà giá chẳng là bao. Tính tiền xong, tôi định bắt taxi đi về, nhưng mà vì còn khá sớm nên tôi chợt nghĩ ra một ý định, sẽ cho nhóc con này thử cảm giác ngồi xe buýt.
- KHÔNG, EM MUỐN ĐI TAXI!!!
Tôi biết mà, dễ dàng gì nó chịu nghe lời tôi, nó gào lên nhưng tôi cũng mặc kệ vì tôi với nó đã yên vị trên xe buýt rồi haha. Nhìn nó lạ lẫm nhìn xung quanh như thể mới được gặp xe buýt lần đầu mà tôi phì cười.
- Chị không những dạy em vẽ, mà còn sẽ cho em thấy cuộc sống của một học sinh bình thường là như thế nào?
- Chả có gì hay ho?
Tôi thì đang tự hào về cuộc sống bình dân tươi đẹp mà tôi đã gắn bó từng ấy năm, thế mà đáp lại tôi, là một câu trả lời không mấy hào hứng. Thật khiến người ta tụt cảm xúc mà.
- Thấy chưa, em đã bảo đi taxi rồi không chịu.
Đúng là trên đời này không ai là hoàn hảo hết, và hiện tại tôi đã sai, sai vì quên mất một điều là nhà nhóc Bin không nằm trong lộ trình đi ngang của xe buýt. Và chắc chắn để tiết kiệm tiền trả lại cho Hữu Hưng, tôi sẽ phải vác nó đi bộ.
- Có đứa học sinh nào được cô giáo cõng như thế này chưa?
- Vậy có cô giáo nào được cõng một học sinh đẹp trai như vậy chưa?
Cái thằng nhóc đáng ghét này, chả biết đi chơi với tôi nó có vui vẻ gì không mà tôi cõng nó thế này làm nó thích thú đến vậy sao. Tôi cũng biết mệt đó chứ, nếu như tên Hữu Hưng không phải vì “chuyện quan trọng” gì đó cần làm, thì tôi đã không nhận lời rồi. Nhiều lúc chả biết tôi là cô giáo hay bảo mẫu giữ trẻ nữa, à không, bây giờ thì giống ở đợ nó hơn.
- Chị ơi đằng kia có gì mà đông thế?
Tôi nheo mắt nhìn theo cái hướng chỉ tay của nhóc Bin, và để chắc chắn không nhìn nhầm, tôi đứng lại để quan sát kỹ, đúng hơn là ở phía trước tôi và nhóc Bin là hai ba tên thanh niên đang vay lấy một người con gái, và muốn về nhà thì phải đi qua đoạn này.
- Chị ơi, em sợ!
Tôi biết mà, với tình cảnh này thì ai mà chẳng sợ, huống chi nó chỉ mới là một đứa nhóc 8 tuổi, mặc dù hơi thông minh, nhưng cũng chỉ là trẻ con.
- Hay mình gọi anh Hưng đi chị!
Tôi cõng nhóc Bin nép vào một gốc cây bên đường, trước mắt là để bảo đảm an toàn cho nó và để bọn người kia không phát hiện.
- Em bình tĩnh, và đừng gọi ai nhé!
Một phần vì điện thoại tôi hết tiền ngay lúc này, một phần tôi không muốn làm phiền Hữu Hưng vì tôi biết ngày hôm nay là khá đặc biệt với cậu ấy. Hơn nữa là bên đó chỉ có 3 tên, mà theo tôi quan sát thì cũng không thuộc diện đối tượng nguy hiểm lắm, thay vì chỉ đang có ý định cướp vặt.
- Này nhóc! – Tôi khẽ thì thầm và dặn dò nó kỹ lưỡng – Ngồi yên ở đây, không được đi đâu cả, không được nhìn, và không được gọi cho anh Hưng, hiểu chưa?
Nhóc Bin gật gật đầu, mắt nó đỏ hoe vì sợ, tôi xót lắm, chẳng muốn bỏ nó ngồi một mình ở đây, nhưng mà tôi không thể trơ mắt ra nhìn cô gái kia bị trấn lột như thế được.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ khi tôi phải đưa nhóc Bin về nhà trước 9h, và bây giờ đã hơn 8h30.
- Cướp!
Tôi hét để ba tên côn đồ đó nhìn về phía tôi, và tất nhiên như dự đoán, chúng nó nhìn một lượt tôi từ trên xuống, và tiếp theo là xô ngã cô chị kia xống đường. Một tên khác đang lục lọi trong túi xách để lấy tiền.
- Chà ở đâu ra thêm một con nhỏ ngon lành nữa vậy?
Tên côn đồ đầu trọc, nhỏ một bãi nước bọt, hất đầu ra hiệu cho một tên đang rãnh tay rãnh chân nhào lại phía tôi, và chắc chắn tôi không đứng yên…
Rất nhanh để bắt lấy cánh tay tên đó và theo thế bẻ ngược ra phía sau, tiếp đó là một cú đá khá hiểm vào khuỷu chân. Tên đó ngã sõng soài xuống mặt đường và kết thúc bằng một cú đá rất mạnh nữa vào đầu.
- Con này ngon!
Tiếp đó là cả hai tên còn lại cùng tiến lại phía tôi.
Tránh được một cú đấm trực diện vào mặt khi vừa kịp lúc né sang bên trái. Tất cả những gì tôi được học và được dạy từ ba, cũng lâu rồi mới có dịp thực hành. Lách người sang bên phải và tung cú đá đầy uy lực vào bụng khiến tên đó loạng choạng và tiếp đó là cú đấm dứt khoát vào mặt và vẫn không quên xử lý tên còn lại bằng cái xoay người bẻ tay và đấm thật mạnh vào vai và bụng.
Mất hơn 10p để có thể hạ ba tên côn đồ dỏm.
- Muốn nữa không, nhào lên cùng một lúc đi.
Chưa bao giờ tôi thấy hả hê như thế khi vừa giành được thắng lợi hoàn toàn.
Thật ra cũng không phải giỏi võ đến mức phi thường để tối có thể hạ một đòn chí mạng đến những con người đang lăn lộn dưới đường và lồm cồm bỏ chạy. Cũng do ăn hên vì mấy tên này hoàn toàn không biết tí võ gì mà chỉ dùng sức để khống chế tôi, như thế thì quá dễ dàng để tôi dành phần thắng vì nói về Taekwondo thì tôi đây cũng trải qua khá nhiều màu đai rồi.
- Bé ơi, chị cảm ơn!
Cô chị gái đã lấy lại được túi và chưa gặp phải nguy hiểm gì nghiêm trọng hơn. Tôi cười hì hì và co giò lên chạy khi kim đồng hồ gần chỉ đến con số 9. Chẳng những đưa nhóc Bin về, tôi còn phải quay trở về nhà, sẽ rất muộn nếu như tôi không nhanh hơn.
…
Cũng may vừa kịp lúc.
Trên suốt quãng đường rất ngắn chạy về nhà nhóc Bin, tôi phải năm lần bảy lượt dặn dò nó tuyệt đối không được kể chuyện này với ai, nhất là kẻ đáng sợ Hữu Hưng kia. Và cái thằng nhóc bướng bĩnh này, tôi đã không muốn nó chứng kiến cảnh tượng bạo lực vừa rồi vì nó còn quá nhỏ để có thể xem, nhưng mà nó hoàn toàn không nghe lời.
- Chị ơi dạy võ cho em đi, để không phải sợ anh Hưng nữa! – Nhóc Bin lắc lắc tay tôi nài nỉ khi tôi vừa ấn chuông cổng.
- Suỵt…chị sẽ suy nghĩ, nhưng mà tuyệt đối không được nhắc đến chuyện lúc này nữa nha!
Tôi gì chặt vai nhóc Bin và cái gật gật đầu của nó làm tôi chưa thể tin tưởng, vì tôi biết nó sẽ còn đề cập đến chuyện này dài dài. Mà cái mà tôi đang lo là tên Hữu Hưng sẽ phản ứng như thế nào nếu biết suýt chút nữa là tôi đã không đảm bảo được an toàn cho em cậu ta vì dẫn nó đi bộ thay vì đã nhận tiền và đề nghị đi Taxi. Hơn nữa tôi biết rất rõ, Hữu Hưng đáng sợ hơn tôi nhiều vì theo như lời của nhóc Bin từng kể, chỉ vì chưa đủ 18 tuổi nên cậu ta chưa thể mang màu đai cao nhất.
Cánh cổng nhà bật ra, trước mặt tôi đây là …
- Sao cậu về sớm vậy, chẳng phải là chuyện rất quan trọng hay sao?
Tôi tròn mắt nhìn Hữu Hưng đang đứng khoanh tay tựa lưng vào cột cổng.
- Lần đầu tiên tôi thấy cô đúng giờ đó, đáng khen.
Tôi biết mà, nếu như không có chuyện lúc nảy có lẽ sẽ còn về sớm hơn. Thế nhưng mà việc bây giờ cần làm là tạm biệt nhóc con kia và vẫn không quên ra ám hiệu nhắc nhở nó nên giữ bí mật.
- Chuyện gì vậy? – Hữu Hưng nhíu mày nhìn hành động kỳ lạ của tôi và nhóc Bin trước khi cậu nhóc bước vào nhà.
- Chẳng có gì…- Tôi lãng sang chuyện khác rất nhanh – Còn cái này, trả cậu.
Tôi hoàn trả lại toàn bộ số tiền lúc chiều Hữu Hưng đã đưa cho tôi, và tất nhiên tôi có thể mời nhóc con kia một bửa ăn mà, dù sao nó cũng là học trò đầu tiên trong đời tôi, đúng hơn là học trò duy nhất vì tôi chả bao giờ có ý định sẽ trở thành giáo viên.
- Tôi đưa cô về!
Không để tôi có cơ hội trả lời hay từ chối, Hữu Hưng đã ném cho tôi cái nón bảo hiểm và bắt đầu khóa cổng nhà. Cái tôi đang rất tò mò là vì sao cậu ấy lại về sớm như thế, bình thường đi chơi chẳng ai về cái giờ này, và hơn hết chẳng phải hôm nay là sinh nhật của Bảo Ngọc hay sao. Vậy rốt cuộc là cậu ta đang làm gì, đã bày tỏ hay chưa? Uả mà tại sao tôi lại phải quan tâm chuyện đó, nó hoàn toàn không liên quan đến tôi mà.
- Cô có nghe tôi nói gì không vậy?
Giọng nói khó chịu của Hữu Hưng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, suýt chút nữa là tôi quên mất là mình đang hiện diện phía sau xe của cậu ta.
- Cậu nói gì? – Tôi cố gắng nói to hơn.
- Thôi bỏ đi, không có gì?
Chuyện quái gì vậy, rốt cuộc là Hữu Hưng vừa nói gì thế, tôi thề là không hề nghe, nhưng giờ cậu ta đã không có ý định lập lại. Mà lạ nhỉ, hôm nay cậu ấy đi xe đàng hoàng hơn, chạy khá chậm và an toàn.
***
Phía trước một quán trà sữa và sách khá nổi tiếng với giới trẻ.
Cụ thể hơn là bên kia đường, một quán cà phê bụi, hai tên con trai đang châm chú quan sát hướng đối diện, và lập tức báo cáo tình hình qua điện thoại.
- Nó vẫn chưa rời khỏi, nhưng mà…có sự xuất hiện của một người nữa, theo em nghĩ sẽ gặp rắc rối nếu như chạm mặt.
“….”
- Dạ, em hiểu rồi!
Cúp máy, nhận mệnh lệnh, tính tiền, cả hai tên con trai phóng đi và rời khỏi ngay sau đó. Một cách kỳ lạ và bí mật.
Hôm nay là ngày gì vậy?
…
Gia Long vừa kết thúc ca làm thêm ở một quán trà sữa.
Đúng là hôm nào đến ca của Gia Long thì quán đông khách một cách lạ thường, vì cậu không những được lòng khách mà còn các bạn nhân viên nữ làm chung cũng tranh nhau để được xếp chung ca làm việc với cậu.
Khẽ liếc nhìn đồng hồ vừa chỉ qua con số 9, một cảm giác kỳ lạ chợt lướt qua khi cậu bắt gặp một cảnh tượng không mấy xa lạ.
Bóng dáng một cô gái, trong chiếc áo thun đơn giản, với chiếc quần jean dài hơi rách trong khá bụi, già bata trắng, mái tóc dài được cột lên gọn gàng phía sau, trông cô ấy rất năng động và thu hút vì gương mặt xinh đẹp kiêu kỳ pha lẫn một chút lạnh lùng và sang chảnh.
Gia Long mang balo vào, cậu nghĩ là mình nên lên tiếng trước khi Bảo Ngọc vừa ngoắc tay về phía cậu.
- Chị đứng đây cả tối, chỉ để đợi tôi?
- Hôm nay cậu có thể nói chuyện với tôi không?
Không hề lúng túng như mọi khi, Bảo Ngọc đi thẳng vào vấn đề, sau khi cô đã đứng ngoài hơn 45p chỉ vì đợi một người.
- Chỉ hôm nay? – Gia Long lặp lại và cố nhấn mạnh thời gian mà Bảo Ngọc vừa đề cập trong câu hỏi.
- Vì hôm nay là sinh nhật của tôi!
Gia Long biết, đã bao lần Bảo Ngọc luôn tìm đến cậu vào ngày này, nhưng hiện tại lần này thì khác, bởi vì mối quan hệ nó đã không thể bình thường như xưa, như một người chị lớp trên với cậu em lớp dưới.
Không trả lời, Gia Long quay ngược lại trong quán. Khoảng hơn 10p sau, cậu trở ra với một ly nước trên tay.
- Của chị!
Vẫn là loại nước mà Bảo Ngọc thích, loại nước mang vị mặn, nhưng khá hợp với khẩu vị của cô. Chanh muối, hôm nay cô nhận được từ hai cậu con trai, và hai cách đón nhận cũng khác nhau. Lòng cô hơi vui ngay lúc này.
Không nói gì, Bảo Ngọc bước đi theo Gia Long đã bỏ đi trước đó, có lẽ hôm nay cậu không đối xử quá phũ phàng với cô.
- Có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu lại cứu tôi…lần đó!
Câu hỏi này Bảo Ngọc đã hỏi không biết bao nhiêu lần, kể từ cái ngày định mệnh đó diễn ra và cũng là cái ngày bắt đầu của thứ tình cảm đơn phương kỳ quặc.
- Có phải nếu là cô gái nào thì cậu cũng sẽ làm thế? – Bảo Ngọc hỏi tiếp khi Gia Long vẫn im lặng và không nói gì.
- Tôi không muốn cứu ai cả, chị thừa biết người tôi muốn cứu lúc đó là ai mà, nhưng tôi không được quyền lựa chọn.
Gia Long đáp và gương mặt tinh nghịch mọi khi thay đổi hoàn toàn, một cách rất khác, nghiêm túc hơn, và câu trả lời có phần làm người khác hụt hẫng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cậu thật sự không thể làm gì khác trong tình huống đó, và đến bây giờ, cậu chưa bao giờ hết hối hận vì đã không làm chủ được mình.
Không khí đột nhiên rơi vào một khoảng lặng của quá khứ, xót xa lẫn đau lòng.
Ánh mắt của Gia Long vừa bắt gặp một chiếc xe, khóe miệng cậu vẽ nên một nét cười chua chát, đúng thôi, ngày hôm nay cậu nên đối diện và gánh chịu thứ tội lỗi đó. Ích ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn là gặm nhấm quá khứ một mình. Thế nhưng việc cần làm bây giờ là nên để cô ấy đi, vì nếu không mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
- Tôi bắt taxi cho chị về!
Đưa tay bắt một chiếc taxi, mặc kệ Bảo Ngọc có phản ứng như thế nào.
- Tôi có chuyện muốn nói!
Bảo Ngọc hạ kính xe xuống, ra hiệu cho bác tài chưa vội rời đi.
- Khi nào mà cậu có bạn gái mới, khi đó tôi sẽ từ bỏ cậu.
Chiếc taxi rời đi, kèm theo là một nụ cười của cô chị, Gia Long thở dài, cậu thật sự không hề muốn và không hề lường trước được rằng người như Bảo Ngọc lại dành nhiều tình cảm cho cậu, thế nhưng cậu nhận thức được, trái tim mình chưa hề rung động với một ai, ngoại trừ một người đã vài lần giúp cậu. Nhưng đó không phải là tình yêu, một thứ tình cảm quái lạ, như có một sự gắn kết kỳ diệu mỗi khi đối diện, phải chăng cô gái đó có liên quan đến những rắc rối trong quá khứ. Chưa thể lý giải được điều gì cả, khi tất cả chỉ là một cảm giác không có căn cứ rõ ràng và chính xác.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Thanh Xuân
- Bản Giao Mùa Mang Tên “Những Năm Tháng Ấy”
- Chương 13: Lý trí nên im lặng và để con tim lên tiếng