Chương 17: Đá

Những tế bào tím trở lại nước sâu này đã đưa Lâm đến một nơi hoàn toàn khác.

Đây là...

Cái xuất hiện trước mắt rất lớn, hoàn toàn chiếm lấy tầm nhìn của Lâm, bề mặt đầy những phần nổi không đều và lỗ hổng, toàn bộ màu đen, nhưng trong đó cũng lẫn lộ rất nhiều màu sắc, hầu hết là màu xám, trắng và các màu khác.

Cái này gọi là... đá?

Lâm đã có từ vựng mới.

Những tế bào tím này đã bơi lên đá, chúng bắt đầu phân tán, giống như đang tìm kiếm thức ăn, Lâm phát hiện không chỉ có tế bào tím, mà còn có rất nhiều loại tế bào khác phân bố trên đó, đây là lần đầu tiên Lâm thấy một nơi có sự tập trung của nhiều sinh vật khác nhau như vậy, và vẫn không ngừng có tế bào mới từ xa bơi đến, rơi vào đây.

Lâm nhìn chúng, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Hiện tại, tế bào của Lâm... có 100 Tiêm Axit Viên, 129 tế bào hình nón, 30 Lưu Trữ Viên, phần còn lại đều là Khai Quật Viên, cùng với một số tế bào cơ bản, cộng đồng tế bào của Lâm phong phú hơn so với các loại tế bào khác, mặc dù một số tế bào có số lượng nhiều hơn cộng đồng của Lâm, nhưng đều chỉ là một loại, không giống cộng đồng nhiều loại kết hợp của Lâm.

Cộng đồng tế bào của Lâm dần dần tiến gần đến đá, đầu tiên là rơi xuống một cột đá nổi lên, nơi này không có bất kỳ tế bào nào khác tụ tập, Lâm định bắt đầu hành động từ đây.

Hành động gì? Tất nhiên là ăn thôi, khắp nơi đều phân bố rất nhiều thức ăn mà Lâm đã thấy trước đó, đó là thứ mềm mại màu trắng, nơi này có rất nhiều tế bào khác nhau tụ tập, hầu như đều đang ăn loại thức ăn này, nhưng Lâm hiện tại đã không định thu thập những thức ăn thông thường này, mà là...



Tấn công tế bào khác! Xem chúng như thức ăn!

Sau vài trận chiến, suy nghĩ của Lâm bắt đầu trở nên có tính công kích.

Đầu tiên, Lâm để tế bào hình nón tấn công, chúng bơi xuống theo cột đá, mục tiêu là một nhóm sinh vật nhỏ dưới cột đá.

Nhóm sinh vật này dường như cũng là tế bào biến hình, có thể thay đổi hình dạng cơ thể tùy ý, nhưng rất nhỏ, chỉ bằng một nửa tế bào của Lâm, không thể so sánh với tế bào biến hinnhf đã xem trước đó.

Những con tế bào biến hình nhỏ đang thu thập một số thức ăn màu trắng, hoàn toàn không chú ý đến việc tế bào hình nón đang tiếp cận, một con tế bào biến hình vừa nuốt thức ăn đột nhiên bị tế bào hình nón xuyên thủng toàn bộ, sau đó tế bào hình nón nhanh chóng quay cơ thể, dùng răng cưa xé con tế bào biến hình nhỏ này thành mảnh vụn.

Những con tế bào biến hình nhỏ khác cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu chạy trốn, nhưng chúng vừa bơi lên không xa, liền bị tế bào hình nón xông xuống xuyên thủng.

Nhìn thấy tế bào của mình dễ dàng chiến thắng, trong suy nghĩ của Lâm không khỏi nổi lên một cảm giác tự hào.

Những con tế bào biến hình nhỏ còn lại dường như nhận ra nguy hiểm từ phía trên, bắt đầu chuyển hướng để chạy trốn xuống, chúng biến hình cơ thể thành phẳng và rộng, sau đó chui vào những khe nhỏ trên đá.

Tế bào hình nón cơ thể quá lớn, còn có gai cứng, vì vậy hoàn toàn không thể vào được những khe nhỏ này, đá lại rất cứng, chúng cũng không thể đào được.

Rất thông minh...



Nhưng, Lâm định tiếp tục tấn công, lần này nó để Tiêm Axit Viên hành động, rải vào những khe nhỏ đó một lượng lớn chất lỏng tan rã, những con tế bào biến hình nhỏ trốn trong khe đã không còn chỗ để trốn, chỉ có thể bị tiêu hóa thành vô số mảnh vụn, còn Tiêm Axit Viên thì đang chờ ở trên để hút những mảnh vụn này trôi lên.

Không mất nhiều thời gian, Lâm đã hoàn toàn gϊếŧ chết những con tế bào biến hình nhỏ.

Không biết tại sao, Lâm cảm thấy có chút không ổn, nó có lẽ không nên gϊếŧ hết như vậy.

Nhưng, thôi.

Bởi vì Lâm vẫn chưa biết tại sao.

Lâm rất nhanh chuyển sang chú ý đến việc khác, nó phát hiện ra, ở đây không chỉ có nó là kẻ săn mồi.

Quan Sát Viên đang lơ lửng ở một nơi cao hơn, quan sát mọi thứ xung quanh, Lâm thấy, có một số tế bào to lớn đang làm những việc tương tự như nó ở một hẻm đá không xa.

Những tế bào này có lẽ lớn gấp mười lần tế bào của Lâm, bề mặt cơ thể chúng đầy nếp nhăn, và những nếp nhăn này dường như tạo ra sức hút, xung quanh có một số tế bào màu tím mà Lâm đã từng thấy, những tế bào tím này bị hút vào giữa các nếp nhăn và bị kẹp ở đó, nhìn chúng có vẻ như đang cố gắng vùng vẫy, nhưng lại không thể thoát ra, chỉ có thể bị hút vào giữa các nếp nhăn, bị hút vào trong cơ thể của tế bào nếp nhăn.

Mặc dù Lâm không thể thấy sau khi vào sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn là bị tiêu hóa, cách ăn này khá đặc biệt.

Sau khi ăn xong, tế bào nếp nhăn không đi tìm thức ăn tiếp theo, mà chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng mỗi khi có tế bào tiếp cận, chúng sẽ sử dụng sức hút để bắt.