Quyển 1 - Chương 14: Face to face

Đôi khi con người lại nghi ngờ về những gì mình làm trong quá khứ.

Đôi khi.... bản thân của hiện tại lại không thể tưởng tượng được rốt cuộc làm thế nào mà bản thân thời điểm đó lại có thể nói những lời như vậy? Tại sao mình lại suy nghĩ và hành động như thế?

Sự nghi ngờ ấy chủ yếu xuất phát từ cảm giác hối hận. Như Jeong Taeui lúc này.

“Sao mình lại có thể nghĩ rằng khuôn mặt đó giống như thiên thần chứ?!”

Tiếng độc thoại của Jeong Taeui vang lên gay gắt trong căn phòng một cách trống rỗng cùng với bụi bay phấp phới. Những hạt bụi nhảy múa theo từng hơi thở anh, bay lên từ cuốn sách rồi đáp xuống lông mày và miệng Jeong Taeui. Anh lấy tay dụi mặt nhưng vô ích. Bụi cũng đã phủ thành lớp trên tay anh và lại tạo thêm một vết nhơ trên mặt.

“Ôi…. cay mắt quá…..”

Bụi bay vào mắt, Jeong Taeui vờ khóc rồi chà mu bàn tay vào quần và lau vùng mắt. Nhưng quả nhiên là không có tác dụng gì. Dù sao thì cũng chỉ có mình anh ở đây, nếu vờ khóc thì chỉ có anh trở nên xấu hổ hơn mà thôi.

Thứ duy nhất trong phòng cùng Jeong Taeui lúc này là những chiếc giá sách chất đầy sách.

Tuy nhiên, nếu nói phóng đại một chút thì cũng có thể nói căn phòng rộng như sân vận động này đều được lấp đầy bởi sách.

Đứng giữa vô số kệ sách được sắp xếp bừa bãi mà không có bất kỳ quy tắc nào, Jeong Taeui đang miệt mài sắp xếp lại nó. Tay này bận rộn sắp xếp, tay kia nắm lấy tờ ghi chú của luật thập phân quốc tế mà Christoph đã đưa cho mình.

“Mối liên hệ giữa Chiến tranh trăm năm và Cuộc chiến Hoa hồng… … chắc là số 900 thuộc lĩnh vực lịch sử rồi. Còn cái này, những câu đố thần thoại. Chắc là tôn giáo, số 200… … Không, nếu tác giả là Will Clan thì thuộc về nhân văn mới đúng, vậy có phải là số 300 khoa học xã hội không? Chết tiệt, phải đọc thử mới biết được chứ.”

Jeong Taeui cáu kỉnh lật mấy trang sách và nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Cái này là khoa học xã hội. Anh lẩm bẩm và để vào vị trí số 300. Cả buổi chiều nay anh đã phải làm điều đó.

“Cứ tưởng chỉ có chú và Kyle là những người duy nhất phát điên theo cách này, nhưng đến tận đây rồi cũng không thoát được… … Sự hiểu biết của Freud về tôn giáo và những cân nhắc thẩm mỹ của phân tâm học…. … Điên mất, cái này thì nên phân loại ở đâu bây giờ?”

Jeong Taeui vùi đầu vào một cuốn sách bìa mỏng giống như một luận án hơn là một cuốn sách. Anh ước mình có thể đập đầu vào một cái bìa cứng rồi bất tỉnh luôn.

Dù cũng không nhiều sách bằng anh trai anh - người đã từng lấp đầy toàn bộ nhà mình bằng sách trong quá khứ, và nếu so sánh thì có thể căn phòng đầy sách này cũng khá nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, nếu đứng ở vị trí phải sắp xếp từng cuốn theo như cách sắp xếp ở thư viện thì tuyệt đối không phải là việc nhẹ nhàng gì.

“Chết tiệt, phân loại theo tác giả thôi. Hoặc chỉ cần đặt chúng theo thứ tự tiêu đề…. …Cứ để tất cả tổng hợp lại với nhau đi.”

Jeong Taeui vừa càu nhàu vừa nhét sách lên kệ một cách bừa bãi rồi nhìn ra cửa sổ bên cạnh.

Phòng sách này nằm trên tầng hai của Seik, đối diện với một ngọn đồi dẫn đến con đường mòn. Cách đó không xa là một khu rừng. Và từ phía cánh rừng xanh hẻo lánh ấy, anh nhìn thấy một chú ngựa trắng không tỳ vất đang bước những bước nhẹ nhàng. Trên lưng ngựa là một bóng người rực rỡ hơn cả con ngựa kia.

Sau khi ăn trưa, cậu ta nói sẽ đi dạo vòng quanh một chút rồi cưỡi ngựa đi vào rừng và bây giờ mới quay trở lại.

Để phần việc cực nhọc lại cho anh rồi thoải mái đi cưỡi ngựa sao…..

Jeong Taeui tự động dồn sức vào nắm đấm.

Phòng sách nằm ở ngay giữa hành lang phía Tây, nơi đây hầu như không có ánh mặt trời buổi sáng nhưng đến chiều thì nắng chiếu rọi bên khung cửa sổ.

Đôi má trắng nõn và mái tóc sáng của Christoph khi cậu ta thong thả cưỡi ngựa được nhuộm vàng dưới ánh mặt trời chiếu rọi từ khu rừng về phía dinh thự.

“...... Đúng là nhìn kiểu gì cũng giống thiên thần….”

Đôi má trắng nhợt nhạt không biết có phải do ánh mặt trời hay không mà trông có vẻ tràn đầy sức sống. Tuy nhiên biểu cảm thì vẫn lạnh lẽo và thờ ơ như bình thường. Nhưng ngay cả vẻ mặt ấy cũng phù hợp đến mức đáng sợ với khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia. Giống như từ khi sinh ra đến giờ cậu ta chỉ có đúng một biểu cảm thôi vậy.

….Cũng đúng, nếu nghĩ lại thì hình như anh chỉ thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng ấy.

Jeong Taeui phóng tầm nhìn ra xa và chạm mắt Christoph. Cậu ta đã về gần đến dinh thự, nhìn thấy Jeong Taeui, đôi môi ấy liền khẽ mấp máy.

“Xong hết rồi à?”

Và ngay khi nhận ra khẩu hình đó, Jeong Taeui bị mê hoặc bởi vẻ ngoài rực rỡ kia liền nhớ lại nhiệm vụ mà anh đã quên trong chốc lát. Anh sẽ phải sắp xếp lại đống sách này trong hôm nay.

“A…… đúng là khuôn mặt của thiên thần còn cái miệng ác quỷ….”

Jeong Taeui lùi lại khỏi cửa sổ và thở dài khi nhìn đống sách chưa phân loại vẫn chất như núi trước mắt.

Đúng là anh đã bảo cậu ta cho mình đến để xem sách, nhưng anh chưa bao giờ mong nó biến thành phân loại sách như thế này, tại sao lại như thế chứ.

Trong khi Christoph đi đến tòa nhà chính để dạy dỗ những đứa trẻ, Jeong Taeui lang lang trong Seik một cách vô định với những suy nghĩ lung tung. Con người cứ rảnh rỗi thì đầu óc lại bận bịu, nỗi lo lắng lại xuất hiện trong tâm trí anh. Anh đã thử gọi về Berlin nhưng dường như Ilay không gọi lại thêm lần nào nữa. Có một điều chắc chắn là anh không thể liên lạc với hắn kể từ ngày đó.

Cứ mỗi bước chân chậm rãi tiến về phía trước, anh chỉ nghĩ đến việc quay trở lại sớm là tốt nhất. Vậy nên, anh đã tóm lấy Christoph vừa trở về từ tòa nhà chính và nghiêm túc nói với cậu ta rằng mình muốn đọc sách.

Nhưng càng nghiêm túc hơn. Nếu anh có thể dễ dàng đọc sách như vậy thì ngay từ đầu Kyle đã không bị cướp mấy cuốn sác h rồi.

Christoph nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm. Nhưng khi thấy Jeong Taeui nhìn mình chăm chú không nhúc nhích, cậu ta liền cau mày nói.

“Anh đang tìm mấy cuối sách à.”

“Phải đi xem xem những cuốn sách ở đâu thì mới tìm được chứ.”

“...........”

Christoph lặng lẽ nhìn Jeong Taeui, sau đó liền thở dài và nói. ‘Được rồi, cứ vậy đi’ rồi bước qua trước mặt anh.

Và rồi, đây chính là nơi mà cậu ta đưa một Jeong Taeui tràn đầy hy vọng vào cuộc sống đến. Phòng sách cá nhân của Christoph ở tầng hai.

“Tốt lắm. Vừa đúng lúc tôi định sắp xếp sách lại. Anh đã thuộc hết cách phân loại thập phân chưa? Hãy dọn dẹp thật tốt vào đấy.”

Christoph nói với giọng điệu như sai vặt. Trước mặt anh là một lượng lớn sách lưu trữ mà một người dù có mất cả đời cũng không thể đọc hết được.

“Hả? Không….. Không, chờ chút, không thể nào. Sao tôi lại phải dọn dẹp cái này chứ?”

Jeong Taeui như nghe không hiểu liền hét lên phản đối. Christoph cau mày nhìn anh.

“Không thuộc sao? Sao lại không thuộc cái đó được? Vậy thì để tôi viết ra. Đừng quên phân loại theo thứ tự tác giả nữa nhé.’’

“Nghe lời người khác nói đi đã!”

Christoph lấy giấy ghi chú ra và bắt đầu hí hoáy viết. Jeong Taeui một lần nữa hét lên, nhưng Christoph đã không thèm để ý đến anh cho đến khi viết xong.

“Sao tôi lại phải dọn cái này chứ? Khi nào mới dọn được hết chỗ này? Tôi không làm được đâu, không làm đâu.”

“Không muốn tìm sách à?”

Christoph ngẩng đầu lên và xé một ít giấy ghi chú về số thứ tự phân loại chi tiết. Câu nói, ‘Nếu không thích thì thôi’ nghe cứ như ảo giác vậy.

Christoph đưa tờ giấy ghi nhớ ra trước mặt Jeong Taeui, trong tích tắc, anh câm nín. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn xuống tờ giấy đó.

Anh thực sự không muốn nhận nó chút nào. Nếu giờ anh nhận nó thì thời gian khó khăn cực khổ sẽ chính thức bắt đầu ngay khoảnh khắc đó.

“Không làm được hả?”

“............”

“Không làm hả?”

“Kết quả như thế nào tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Jeong Taeui u sầu nói rồi cầm lấy tờ giấy ghi nhớ. Cùng với tiếng sột soạt, tờ giấy co rúm nhàu nát trong tay anh. Đem theo cả tiếng lòng vỡ vụn.

“Nhưng mà…. Chết tiệt, mấy cuốn sách chết tiệt đó đang ở đâu vậy?”

Jeong Taeui càu nhàu nói và lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, để lại một vết bụi loang lổ.

Anh không chút sức lực nhặt một vài cuốn sách lên và chia lại cho phù hợp với bảng phân loại. Và rồi anh chợt nhớ đến một người. Đó là người đàn ông không dù cực đoan như cậu ta, nhưng cũng có một tính cách trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình.

Jeong Taeui cũng biết một người như v ậy.

Nếu chỉ nhìn vào hình ảnh hắn đi dạo trong nhà như bình thường thì người đó chính là một người đàn ông đẹp trai và lịch thiệp. Nhưng chỉ cần lột bỏ lớp vỏ đó thì thì hắn chính là một chủng tộc khó có thể tưởng tượng nổi. Dù là một người đã vài tháng rồi anh không gặp, nhưng người đó không thể phai nhòa trong ký ức anh. Hắn đúng là người cả đời này anh không thể quên được ngay cả khi chỉ gặp một lần trong đời.

Giờ đây, anh không biết hắn đang ở đâu hay làm gì. Đã gần hai tháng không liên lạc rồi…. Không, nói chính xác hơn là cách đây không lâu thì hắn đã liên lạc với anh. Ừm, nếu cái đó cũng gọi là là liên lạc.

Khi nhớ lại ký ức về cuộc điện thoại cuối cùng, mặt anh lại nóng bừng. Jeong Taeui thở dài. Dù sao thì anh cũng phải về nhà càng sớm càng tốt, hoặc ít nhất là sớm hơn hắn. Nếu không thì anh không biết người đàn ông chỉ nghe câu trả lời dễ gây hiểu lầm của Rita sẽ làm gì.

Lẽ nào hắn lại xuất hiện với bộ dạng như một bóng ma rồi nói rằng đừng nghĩ đến việc bỏ trốn đến lần thứ hai như một ngày nào đó của trước đây à? Sau đó thì gϊếŧ rồi ăn tươi nuốt sống anh? Nếu quả thực là như vậy, anh sợ rằng lần này hắn sẽ thực sự cắt cổ anh mà chẳng cho anh có thời gian để biện minh. Điều đáng sợ hơn là hình ảnh Ilay ăn thịt mình ấy, Jeong Taeui lại có thể tưởng tượng một cách quá sống động. Anh cố gắng xóa đi những hình ảnh đáng sợ ấy trong đầu.

Không. Anh đâu có bỏ trốn. Anh không bao giờ bỏ trốn cả. Mặc dù Rita không giải thích nhưng Jeong Taeui có thể lấy những lời Kyle nói trước đó để làm bằng chứng. Anh không có ý định lặp lại sự ngu ngốc khi liều mạng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ đâu.

“Không sao đâu, tôi đảm bảo với cậu là nó sẽ không nghĩ cậu chạy trốn đâu. Nó không ngu ngốc đến mức không phân biệt được trước sau như thế.”

Kyle đã nói như vậy khi thấy bộ dạng đáng thương của anh, Jeong Taeui cũng biết điều đó. Anh biết Ilay Riegrow là một kẻ điên không thể nắm bắt được. Nhưng ngay cả khi hắn được gọi là tên điên Rick thì hắn cũng là người có khả năng tư duy logic và lý trí một cách đáng sợ.

Chắc hắn cũng biết rằng Jeong Taeui không phải là người sẽ liều mạng như thế. Hắn hiểu rõ anh mà.

Bởi vậy, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được cho dù có bị gϊếŧ và ăn tươi nuốt sống đi chăng nữa.

…..Tuy nhiên, ngay cả khi hắn không hiểu lầm rằng anh đã bỏ trốn thì Jeong Taeui vẫn nghĩ rằng sẽ có một cơn lốc ập đến. Bởi vì dù sao thì hắn cũng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng anh không được ra ngoài trong thời gian này và hãy ở yên trong nhà, vậy nên nếu hắn biết anh tự ý ra ngoài một mình thì chắc Jeong Taeui có thể đoán được hắn sẽ nói kiểu như, ‘À, vậy sao?’ hay là ‘Tôi bắt được em rồi nhé.’ đại loại vậy.

“A, không biết nữa, mình không biết đâu. Dù hắn có nổi giận hay cáu gắt thì cứ việc. Đời này chỉ sống một lần thôi mà, đã làm rồi thì khỏi nghĩ nhiều cho mệt đầu….. … Phải nhanh chóng tìm mấy cuốn sách kia rồi về nhà trước khi hắn quay lại mới được, nếu vậy thì mình sẽ ổn thôi……..”

Sau khi hét lên đầy quyết tâm thì Jeong Taeui lại ngay lập tức lý nhí nói sau khi suy nghĩ một lúc. Anh lại bắt đầu xếp những cuốn sách lên kệ trong khi buồn bã về hiện thực yếu đuối của bản thân.

Anh mới đến ngôi nhà này vài ngày.

Khởi đầu đã như thế này rồi, tiền đồ thật khó khăn.

Jeong Taeui gần như đã phân loại sách một cách máy móc - giờ đây, anh có một mẹo nhỏ để xếp những cuốn sách khó phân loại vào cùng một nhóm hoặc xếp chúng một cách đại khái - sau khi hoàn thành xong một chồng sách, Jeong Taeui liền vươn vai.

Anh nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ.

Mặc dù cậu ta yêu cầu anh phải xếp xong trong buổi chiều nhưng vẫn còn một đống sách chất cao như núi Thái Sơn anh chưa phân loại được. Tuy nhiên hình như anh cũng xếp được ⅓ tổng số sách rồi.

Anh đã rất cố gắng nhưng không biết nên tự hào hay cảm thấy trầm cảm nữa. Jeong Taeui nhìn đống sách rồi lau những giọt mồ hôi trên trán và cả trên sống mũi. Quần áo anh ướt đẫm.

“Như là được tắm trong mồ hôi ấy….”

Jeong Taeui phẩy phẩy ngực áo ướt sũng. Cũng đúng, căn phòng này cũng đâu nhỏ, anh đã chăm chỉ làm việc trong một căn phòng khép kín xếp đầy sách mà.

Jeong Taeui nhìn xuống bàn tay đen ngòm của mình với bụi và mồ hôi trộn lẫn nhau rồi tặc lưỡi. Trong số những cuốn sách ở đây, có những cuốn sách có giá trị hơn hàng trăm đô la, nhưng nếu chạm tay vào thì sẽ bị hằn lên những vết vân tay đen nhỉ.

“Chắc là không đâu, không được…. Hay là đi tắm một chút rồi quay lại.”

Theo thói quen, anh chà lòng bàn tay lên cái quần bẩn không kém bàn tay và chui ra khỏi các giá sách.

Trong ánh nắng vàng xiên, anh lê bước qua bầu không khí đầy bụi rồi bước ra khỏi cửa và quay lại nhìn phòng sách một lần.

Những hạt bụi nhảy múa lặng lẽ trong ánh sáng vàng lấp lánh và những cuốn sách rải rác dưới sàn nhà. Thấu hết sự vất vả bằng xương máu và mồ hôi ẩn chứa trong đó nên trông càng tuyệt vời hơn. Chợt lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi quay lại Berlin, anh có nên dọn dẹp phòng sách của Kyle không nhỉ? Nó cũng rộng y như ở đây, nhưng vì ở nhà còn có Rita nên ít nhất là nó không có chút bụi nào. Được rồi, anh sẽ hỏi thử Kyle, nếu anh ta không phiền thì anh sẽ dành một ngày để thu dọn nó vậy.

Nhưng mà để có thể quay lại thì anh cần tìm những cuốn sách kia. Jeong Taeui khó khăn nhìn chồng sách. Trong số những cuốn sách mà Jeong Taeui đã xếp thì không có cuốn nào mà Kyle đã đề cập đến cả. Anh đã đọc lướt qua các cuốn sách nhưng thậm chí ngay cả những cuốn sách chưa được xếp cũng không có. Cũng đúng, chắc là cậu ta cũng không để bừa bãi như vậy.

Rốt cuộc là cậu ta đã để ở đâu. Nếu không phải ở đây thì chắc là phòng ngủ? Tuy nhiên, trong phòng ngủ của Christoph anh cũng không tìm được cuốn nào như vậy. Không biết cậu ta có giấu trong ngăn kéo hay thứ gì đó không vì anh chưa nhìn kỹ.

Jeong Taeui gãi đầu. Nếu đúng như vậy thì anh có thể cân nhắc đến việc làm một tên trộm lẻn vào phòng ngủ rồi lục lọi ngăn kéo và tủ quần áo kia. Dù sao thì anh cũng không có nhiều thời gian nữa.

Dù đã to miệng lớn mồm nhưng Jeong Taeui vẫn mong có thể về nhà càng sớm càng tốt. Trước khi anh rời khỏi nhà, những lần liên lạc với Ilay chỉ như cơn mưa nhỏ trong trận hạn hán mơ hồ. Trước khi Ilay về nhà thì anh phải quay lại trước, nhưng vấn đề là anh không biết khi nào hắn sẽ quay lại.

“Nhưng, ý mình là…. Tính cách con người cũng hiếm khi thay đổi mà không có lý do….”

Jeong Taeui vừa lắc đầu cô đơn vừa lẩm bẩm.

Trên thực tế thì đó thực sự không phải điều khiến anh lo lắng.

Không, tất nhiên nếu nói một cách phóng đại thì đó là vấn đề liên quan đến sống còn nên nếu nói không quan tâm thì đó là nói dối. Nhưng dường như có điều gì đó thật khác biệt.

Mặc dù bản thân Jeong Taeui cũng không thường xuyên ra khỏi nhà và nếu có thì cũng chỉ là đi dạo quanh khu phố. Nhưng Jeong Taeui cũng chẳng phải là một tù nhân bị giam giữ trong một ngôi nhà bị giám sát liên tục. Ilay cũng chưa từng hạn chế anh đi đâu hay làm bất cứ điều gì. Chỉ là bản thân anh chẳng thèm đi đâu xa.

Tuy nhiên, hai tháng trước, hay trước khi hắn rời khỏi nhà, Ilay đã nhìn thẳng vào mắt anh và nói.

“Thời gian tới, em hãy ngoan ngoãn ở nhà và trông nhà cẩn thận nhé.”

Thấy hắn không quay lại sau một thời gian dài, anh đã nghĩ đó chỉ là một lời chào hỏi bình thường thôi.

Tuy nhiên, Jeong Taeui vẫn còn nhớ rõ cảm giác phi lý mơ hồ mà anh cảm nhận được khi nghe những lời đó.

“........”

Jeong Taeui thắc mắc nhìn vào khoảng không vô định trước mắt.

Dù đã đứng đơ như vậy một lúc lâu nhưng đầu anh vẫn không thể sáng tỏ được điều gì.

“Ôi…… không biết nữa. Lẽ nào cuộc đời lại cứ rơi xuống vực sâu như vậy.”

Không còn nơi nào để gục ngã, Jeong Taeui vừa lẩm bẩm vừa bước ra khỏi phòng đọc sách.

Được rồi. Còn chỗ nào sâu hơn mà anh có thể rơi xuống nữa à? Mang danh một tên tội phạm bị truy nã và sống trong hoàn cảnh hằng ngày phải đối mặt với những con người không có nhân tính còn chưa đủ sâu hay sao.

Tuy nhiên, ở nhà đã có một tên như vậy rồi mà đến đây anh cũng không thoát được nữa - chỉ là theo một hướng khác mà thôi, vậy thì cuộc đời anh sẽ đi về đâu đây…. ….

Jeong Taeui than thở và đi về phòng. Anh thở dài đi về phía cầu thang trung tâm để để đến phòng cho khách cuối cùng trên tầng ba.

Dù sao thì ưu tiên vẫn là tìm cuốn sách của Kyle, sau đó trở về nhà trước khi bị Ilay tóm được.

Anh nuốt một tiếng thở dài vô tận rồi lắc đầu. Tốt nhất là hãy gạt bỏ những lo lắng không thể giải quyết bằng cách gạt bỏ chúng ra khỏi đầu. Bây giờ, nhiệm vụ duy nhất của anh là trở về phòng, đi tắm, ăn tối, sau đó trở lại phòng sách và sắp xếp nốt số sách còn lại.

Chỉ còn vài bước nữa là đến cầu thang trung tâm được trải thảm đỏ.

Hình như đang có ai đó từ dưới bước lên. Nghe thoáng qua những tiếng nói chuyện thì chắc là có khoảng vài người.

Sau khi nghe thấy một âm thanh lẫn trong đó, cảm nhận đầu tiên của Jeong Taeui là lạnh sống lưng.

Dù mới đến đây vài ngày nhưng anh đã khá rõ diện mạo của những người trẻ trong ngôi nhà này. Bọn họ chia làm hai phe rõ ràng.

Nghe nói sự thể hiện của họ với thế giới bên ngoài là vô cùng tốt, nhưng nhìn dưới con mắt của Jeong Taeui thì họ gần như chiến đấu với nhau một cách gay gắt.

Và họ đã mặc định rằng Jeong Taeui (người đang khổ sở vì Christoph), đứng về phe cậu ta. Jeong Taeui vốn không hề quan tâm đến việc đấu tranh giữa các phe phái, nhưng không biết từ lúc nào anh đã bị cuốn vào chuyện đó bất kể ý chí của bản thân.

“Quả nhiên lần đó lật bàn thôi mà lật được luôn giải độc đắc rồi…”

Jeong Taeui gần đây đã bị chú ý vì chuyện lật ngược cái bàn tại bữa tối nọ. Anh cũng bị những người trẻ tuổi đối địch với Christoph coi là thù địch vì đứng về phía cậu ta.

Anh đã cố hết sức để trấn tĩnh bọn họ, vậy mà đến khi nhận ra bản thân đã hành động sai lầm thì đã quá muộn.

Kể từ lần đó, mỗi lần anh đi qua lại trong Seik, anh đều phải hứng chịu những ánh mắt và lời chửi thề không mấy tốt đẹp mỗi khi lướt qua ai đó đứng về phe Richard.

“Dù bọn họ cũng không chú ý nhiều, cũng không gây thương tổn gì ngoài mắng chửi nhưng mà mình cũng không thấy thoải mái chút nào.”

Jeong Taeui tặc lưỡi, cảm nhận được những người phía dưới đang đến gần.

Nếu gặp những người lớn tuổi thì không sao. Nhìn chung thì những người lớn tuổi chỉ ở tòa nhà chính và ở phía Đông, hiếm khi họ đến tòa nhà phía Tây nên họ cũng không quan tâm anh là ai. Nhưng nếu nhóm người đó là là những người trẻ hơn thì câu chuyện sẽ khác.

Jeong Taeui không muốn trở thành đồng minh hay kẻ thù của Richard - và cả Christoph nữa.

Cuộc chiến băng đảng không phù hợp với tính cách của anh. Anh cảm thấy khó chịu khi phải vờ thân thiện với những người ở phe Christoph khi họ nhìn anh với ánh mắt tò mò và mặt khác cũng cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với những ánh mắt thù địch ở phe Richard.

May mắn thay, bọn họ cũng không công khai động đến anh vì dù sao thì anh cũng chỉ là một người ngoài cuộc.

Tóm lại là anh không muốn chạm mặt cả hai phe đó.

Jeong Taeui liếʍ môi trước cảm giác khó chịu lướt qua tâm trí, bước chân anh dần chậm lại. Trong khi đó, tiếng nói chuyện từ tầng dưới đang đi lên ngày càng gần hơn.

Khi âm thanh đó đến gần phần chiếu nghỉ của cầu thang giữa hai tầng. Jeong Taeui định quay lại thật nhanh rồi vào phòng đọc sách phía sau, nhưng rồi bước chân anh chợt khựng lại. Như thể bị ma ám, mặt anh ngay lập tức biến sắc.

Ơ…..?

Những giọng nói đan xen ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong bầu không gian trầm lặng và yên tĩnh. Jeong Taeui không hiểu những gì họ đang nói, nhưng anh chắc chắn mình có thể nghe thấy nó.

Một giọng nói mà anh không bao giờ có thể nhầm lẫn được với bất kỳ ai.

Giọng nói ấy, trầm và bình tĩnh, ẩn chứa bên trong là sự lạnh lẽo như băng. Đó là giọng nói mà Jeong Taeui biết rất rõ.

“Ơ…..”

Jeong Taeui thắc mắc chớp mắt một cái.

Hai người đàn ông đi lên cầu thang đang dần xuất hiện và bước về hướng anh đứng.

Anh nhìn thấy người ông ông đi phía trước vài bước và đang nói điều gì đó với người đàn ông phía sau anh ta.

Người đi đầu tiên là người mà anh biết.

Mặc dù hiếm khi nói chuyện với anh ta nhưng anh cũng đã gặp anh ta vài lần kể từ khi đến đây.

Richard Tarten.

Anh ta là người anh đã khen ngợi vì ngoại hình ấn tượng ấy rồi bị Ilay chế giễu. Đồng thời anh ta cũng là người giúp Jeong Taeui thuận lợi vào được tòa dinh thự này.

Anh ta mặc một bộ vest đen chỉnh tề, có vẻ như anh ta vừa mới ra ngoài về. Richard đi tới với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt điển trai cùng vẻ tươi tắn không chút dữ dằn nào.

Cho dù Ilay có nói anh ta là một tên biếи ŧɦái - hay mặc dù Christoph đã nói khuôn mặt ấy không đáng tin - thì trông anh ta vẫn thật lịch lãm và tinh tế. Anh không thể hiểu được rốt cuộc là phần nào trên một quý ông lịch lãm ấy lại biếи ŧɦái.

Nhưng lúc này thì điều đó không quan trọng với Jeong Taeui.

Anh không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của Richard Tarten khi lên tầng hai và nhìn thấy anh đang đứng đó.

Ánh mắt anh chỉ hướng về một người. Người đàn ông đang đi sau anh ta một hai bước.

Ánh mắt của Jeong Taeui dừng lại trên người đàn ông thỉnh thoảng lại nói vài câu rồi lắc đầu kia.

Người đàn ông ấy có thân hình cao ráo, bờ vai vạm vỡ rộng lớn và khoác lên mình bộ vest màu xanh đậm tự nhiên toát lên vẻ kiêu ngạo, như thể đang nắm giữ vị trí quan trọng trong một tập đoàn lớn.

Người đàn ông ấy có mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, đeo một chiếc kính gọng sừng hẹp, ghim tay áo lấp lánh với một chiếc ghim bạc trên chiếc cà vạt thẳng không một nếp nhăn.

Nhìn ở một góc độ nào đó, trông hắn như một nhân sự cấp cao đang làm việc trong giới thời trang, nhưng bầu không khí xung quanh hắn lại sắc bén và đáng sợ.

Bên cạnh bầu không khí sắc bén như lưỡi kiếm được mài giũa đó, người đàn ông ấy - người cũng có thể được coi là một luật sư mới đầy năng lực, - hắn vừa đi sau Richard vừa đẩy gọng kính lên một cách quen thuộc.

Jung Taeui nhìn người đàn ông đó như mất hồn, có lẽ cảm nhận được ánh mắt lộ liễu ấy của anh, người đàn ông dần nhìn về phía này.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

“… … .”