Chương 233

Mấy ngày nay tính tình Uông Vĩnh Chiêu không tốt, mà một khi ông ta đã tức thì không ai trong phủ không sợ. Hạ nhân sợ hắn cũng không có cách nào, việc cần làm vẫn phải làm. Chẳng có nô tài nào có thể trốn tránh chủ tử thế nên bọn họ chỉ hy vọng phu nhân có thể thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh đại nhân, như thế dù có đáng sợ thì bọn họ cũng không cảm thấy tính mệnh bị uy hϊếp.

Hôm nay trước khi đi ngủ Vương Văn Quân nói với chồng mình, “Bất kể phụ thân cáu giận thế nào mẫu thân vẫn bình tĩnh. Cho dù mắng bà thì bà cũng chỉ cúi đầu, để mặc phụ thân nói. Chờ phụ thân nói xong bà sẽ ngẩng đầu lên cười thế là phụ thân không nói được gì nữa.” Nói xong nàng ta che miệng cười.

Uông Hoài Mộ vừa nghe thế thì cũng thấy quả là thế thật. Hắn không nhịn được cười nói với cô vợ nhỏ của mình, “Phụ thân sẽ không tức giận thật sự với mẫu thân. Ta nghe mẫu thân nói cả đời này cùng lắm thì phụ thân chỉ nói bà vài câu, nhưng một ngón tay cũng chưa từng đυ.ng vào bà.”

“Mẫu thân thực sự có phúc khí.” Vương Văn Quân dựa sát vào chồng mình nhẹ giọng nói.

“Phải.” Uông Hoài Mộ nở nụ cười. Dù cha đang ở ngoài xử lý công vụ nhưng nhìn thấy cái gì mà mẹ hắn thích cũng sẽ cho người mang về. Bà bị bệnh ông cũng ngồi bên người, giống một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa. Nghĩ lại mà trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.

“Ngày thường nàng cố gắng chăm sóc mẫu thân cho tốt,” Uông Hoài Mộ nhẹ nói với cô vợ nhỏ trong lòng, “Bà ấy vất vả cả đời rồi, đổi lại tới lượt chúng ta hiếu thuận với bà.”

“Ta biết, phu quân.”

Uông Hoài Mộ vỗ nhẹ eo nàng, hôn hôn lên mặt nàng rồi nói, “Ngủ thôi.”

Tháng đó Vương Văn Quân có tin vui, toàn phủ đều lộ ra không khí vui mừng. Uông Hoài Nhân còn tìm thợ mộc tới đánh xong ngựa gỗ nhỏ cho cháu hắn chơi nhưng bị Trương Tiểu Oản ôm vào lòng cười nửa ngày mới nói hắn làm tiểu tướng quân nhưng tính tình trẻ con một chút vẫn không thay đổi.

Uông Hoài Nhân đã mười sáu, việc hôn nhân cũng được định xong, là công chúa được Hoàng Thượng chỉ định. Uyển Cùng công chúa đã đưa tin tới, nói vị công chúa kia tính tình ôn nhu, là người tốt.

Việc hôn nhân của con út nàng không được làm chủ nên dù xem xong tin của công chúa thì trong lòng Trương Tiểu Oản cũng không vui lắm. Nhưng Hoài Nhân lại cũng là kẻ ngang tàng, không thèm để mắt đến lo lắng của mẹ mình. Hắn nói, “Nơi này là địa bàn của Uông gia, nếu nàng ta tới mà dám bày ra cung cách công chúa, không nghe lời con thì người đến từ đâu sẽ cút về đó. Hoàng Thượng đem một vị công chúa không tốt gả cho con mà đòi con phải chịu sao? Nhất định con sẽ thượng kinh cùng ông ta nói lý.”

Lời nói của hắn không khác gì một tiểu bá vương, Trương Tiểu Oản rất bất đắc dĩ nhưng cũng biết tính tình này mới là sống dễ nhất nên cũng chỉ có thể tùy hắn. Diện mạo của Hoài Nhân giống bà nhưng tính tình lại giống cha và anh cả của hắn, thậm chí còn nhiều hơn bọn họ vài phần khí phách kiêu ngạo.

May mà mấy năm nay có cha và anh nâng đỡ nên ở bên ngoài Uông Hoài Nhân vẫn là một vị tiểu tướng quân có đảm lược, cũng rất chịu khó chịu khổ, không mềm yếu chút nào. Trong ba đứa con bà phải lo lắng cho hắn ít nhất.

Sau khi con dâu thứ hai có thai, Trương Tiểu Oản lại một lần nữa quản gia. Kỳ thật trước kia bà cũng vẫn quản, việc lớn đều phải hỏi qua bà, chỉ có việc nhỏ là bà không quản. Hiện tại bà chỉ làm việc buổi sáng để con dâu nghỉ tạm đến buổi chiều nàng ta lại quản việc nhà. Nếu nàng ta mệt không quản được thì nghỉ ngơi rồi bảo một tiếng thì bà cũng gánh hết. Trong phủ tổng cộng có hai vị chủ mẫu lớn nhỏ nhưng vẫn rất hòa thuận.

Ngày này ăn cơm trưa xong, chờ Uông Vĩnh Chiêu đi tiền viện Trương Tiểu Oản được bà tử báo nên vào nhà chính thấy Hoài Mộ đang ngồi ở bàn cạnh cửa lớn tính toán. Bà đi qua nhìn rồi hỏi hắn, “Làm sao không đi thư phòng?”

“Văn Quân ở trên giường nghỉ ngơi nên con sợ nhiễu đến nàng.” Uông Hoài mộ ngừng tay tính toán, cười với mẹ mình, “Lúc trước nàng cùng con xử trí việc nên nằm luôn ở thư phòng nghỉ ngơi. Lý ra tụi con phải về phòng mình nhưng con tới chỗ ngài lại thấy tập trung, tính cũng nhanh nên con tới đây.”

Trương Tiểu Oản lấy quyển sổ trong tay hắn, lật vài tờ sau đó lắc đầu nói, “Sổ sách này đều tính rồi sao?”

“Các nơi đều có người tính qua, con chỉ là sổ tổng.” Uông Hoài Mộ lấy sổ sách trong tay nàng sau đó cười nói, “Xong rồi con sẽ cho quản sự đưa tới cho ngài xem, những chi tiết này ngài đừng nhìn mỏi mắt.”

“Mắt mẫu thân đâu có kém như thế.” Trương Tiểu Oản lắc đầu nói.

Uông Hoài Mộ cười không nói, cầm lấy bút lông ghi lại con số vừa tính xong, sau đó ngẩng đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Ngài không đi với phụ thân sao?”

“Đợi lát nữa đi.”

Uông Hoài Mộ cười.

Trương Tiểu Oản cũng nở nụ cười hỏi, “Làm sao, không thể để mẫu thân ở cùng con một lát sao”

Uông Hoài Mộ nghe vậy thì trong lòng ấm dào dạt, hắn mỉm cười gật đầu nói, “Con nguyện ý, ngài ở bao lâu cũng được.”

Trương Tiểu Oản cười với hắn rồi không nói lời nào mà nhìn hắn làm việc. Cho đến khi Vương Văn Quân tới bà mới nói với con dâu vài lời sau đó đi tiền viện.

Mẹ chồng vừa đi Vương Văn Quân đã bất đắc dĩ nói với chồng, “Sao mẫu thân tới mà chàng không gọi ta?”

“Đừng lo lắng, nếu nàng ngủ không tốt thì mẫu thân mới lo lắng.” Uông Hoài Mộ đỡ nàng ta ngồi xuống.

“Ta cảm thấy ta không có việc gì.” Vương Văn Quân thật sự cảm thấy mới mang thai hai tháng, bụng cũng chưa hiện, kỳ thật cũng không khác gì bình thường.

“Kể cả thế cũng phải cẩn thận ta mới an tâm.” Uông Hoài Mộ chờ nàng ngồi xuống mới xem mạch rồi cười nói.

Nhìn khuôn mặt ôn nhuận tuấn nhã của hắn, nụ cười của Vương Văn Quân càng sâu hơn. Nàng ta nhìn hắn, đến chớp mắt cũng luyến tiếc.

Đêm hôm đó Uông Vĩnh Chiêu đi ra ngoài làm việc, Uông Hoài Mộ đến thỉnh an mẹ trước khi đi ngủ. Thấy nàng ngồi trước giá thêu đang thêu quần áo thì không nhịn được hỏi, “Nếu phụ thân biết được thì trở về nhất định sẽ nói ngài.”

“Ta nhàn đến hốt hoảng, chỉ thêu hai kim, cũng không làm liên tục.” Trương Tiểu Oản kéo hắn ngồi xuống bên người mình nói.

“Ngài ấy.” Uông Hoài Mộ lắc đầu.

Hắn nhìn gian ngoài vẫn thắp nến sáng trưng thì một hồi sau mới quay lại nói với mẹ mình, “Ngài còn muốn chờ phụ thân về sao?”

Trương Tiểu Oản cười nói, “Ta cũng không mệt nên đợi chút cũng được.”

“Phụ thân chưa nói giờ nào trở về mà?” Uông Hoài Mộ không tán đồng mà lắc đầu, “Ngài vẫn nên nghỉ sớm đi thôi.”

“Phụ thân con nói sẽ về muộn chút thì chính là muộn chút.” Trương Tiểu Oản cười nói, nghĩ nghĩ rồi lại nói rõ hơn với con trai, “Nếu ông ấy không về thì đã nói rõ với ta rồi.”

Uông Hoài Mộ nghe vậy thì nghĩ một chút rồi nở nụ cười hỏi, “Phụ thân cũng muốn ngài chờ sao?”

“Ai, có lẽ nghĩ tới ta đang đợi ông ấy thì ông ấy sẽ trở về sớm chút.” Trương Tiểu Oản thở dài. Vẫn nên trở về đến sớm chút nghỉ ngơi mới tốt. Đã từng ấy tuổi rồi sao có thể làm việc tới nửa đêm như trước nữa.

“Mẫu thân,” dưới ánh nến, mẹ hắn thật dịu dàng nhu hòa. Uông Hoài Mộ không khỏi gọi bà một tiếng. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói, “Nói ra thì ngài là người hiểu phụ thân nhất, mà phụ thân cũng hiểu ngài nhất đúng không?” Mẹ hắn chỉ cần nhìn thứ gì nhiều một chút thì cha hắn đều biết bà có thích cái đó hay không. Đến tuổi này rồi mà hắn không chỉ một lần nhìn thấy cha cõng mẹ tản bộ, chỉ vì bà thích gió đêm.

“A?” Uông Hoài Mộ hỏi khiến Trương Tiểu Oản hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bà lập tức cười không nói.

“Đúng không? Trong lòng ngài chỉ có phụ thân đúng hay không?” Uông Hoài mộ nhìn bà hỏi. Có khi hắn cũng có chút khó hiểu, vì sao mẹ hắn đối mặt với chuyện bên ngoài của cha hắn luôn bình tĩnh đến thế. Luôn có người tặng mỹ nhân vào phủ, Hoài Nhân có từng hỏi cha là mẹ có ghen không nhưng cha hắn chỉ lắc đầu không nói gì.

Bọn họ tốt như thế mà sao Chân tiên sinh và Manh tiên sinh lại đều nói bà là một thê tử cực tốt chứ chưa từng nói vợ chồng bọn họ tình thâm. Manh tiên sinh còn nói với hắn người như mẹ hắn nếu không phải có sợi dây nhân duyên giữ chặt thì căn bản chướng mắt cha hắn.

Từ trước đến nay Manh tiên sinh thích nói xấu cha hắn nên tự nhiên hắn sẽ không tin. Nhiều năm quan sát, lại nghĩ tới lời người già trong phủ từng nói nên Hoài Mộ từng nghĩ có lẽ mẹ còn trách cha từng đối xử tệ với bà và anh cả chăng? Chẳng lẽ bọn họ không ân ái sao?

“Làm sao lại hỏi thế?” Thấy con trai hỏi dồn, Trương Tiểu Oản có chút kinh ngạc.

“Con chỉ muốn biết.” Uông Hoài Mộ xin lỗi mà nở nụ cười. Hắn từng hỏi anh hắn việc này, hỏi nhiều năm như thế có còn hận cha không thì anh hắn cũng chỉ cười mà không nói.

“Muốn biết ư?” Trương Tiểu Oản lặng lẽ lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nhưng không trả lời thẳng cho hắn. Uông Vĩnh Chiêu quả thật hiểu bà, nếu không thế thì ông ta sẽ không một đường che chở Hoài Thiện, cũng sẽ không quan tâm Trương gia như thế. Và bà cũng chắc chắn không thể ở trong phủ vừa lòng đẹp ý nhiều năm như thế.

Nhưng hiểu nhau là việc nói dễ hơn làm. Cả đời này ông ta đều sẽ không hiểu được con người chân chính của bà. Mà bà cũng không muốn ông ta hiểu. Nếu đã hiểu thì giữa bọn họ sẽ chẳng thể giống như bây giờ.

Ở trong mắt bà Uông Vĩnh Chiêu là một nam nhân phải dùng toàn bộ khắc chế mới có thể ứng phó được. Bà không có góc cạnh, phải ẩn hết toàn bộ chính mình mới có thể cùng tảng đá kia ở chung. Nếu ông ta thật sự lý giải bà thì bọn họ phải ở chung thế nào? Cứng đối cứng sao? Hay từ bỏ?

Bà không yêu ông ta nên mới có thể biết ông ta muốn cái gì, mới có thể cùng bước với ông ta, mới có thể cho ông ta ôn nhu ông ta muốn. Uông Vĩnh Chiêu cũng muốn một người vợ như bà bây giờ. Nếu Trương Tiểu Oản chân chính ở chung với ông ấy thì……

Nghĩ tới đây Trương Tiểu Oản nhếch khóe miệng. Đời này lần bà thấy được thành thật với chính mình nhất khi ở cùng Uông Vĩnh Chiêu chính là khoảnh khắc cầm cung tiễn chĩa vào ông ta.

Đã từng có người nói ưu điểm lớn nhất của bà chính là không sợ ai, đây là nguyên nhân lớn nhất của thành công của bà. Một khắc kia bà không sợ gì hết, chỉ có lúc ấy bà mới giống mình nhất.

Nhưng cũng chỉ có một khắc đó, qua đi bà vẫn bị hiện thực đánh về nguyên hình. Bà lại đè bản thân mình xuống, khuất phục hoàn cảnh cho đến tận bây giờ.

“Nói trong lòng chỉ có phụ thân con thì quả cũng không đúng lắm. Trong lòng mẫu thân còn có ba huynh đệ con nữa.” Trương Tiểu Oản tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Mẫu thân.” Uông Hoài Mộ bất đắc dĩ nhìn người mẹ đang cười với hắn nói, “Ngài biết rõ con không phải nói cái này mà.”

Trương Tiểu Oản không muốn nói dối con mình, cũng không thể trả lời thẳng vấn đề hắn hỏi nên chỉ đành bình tĩnh nói, “Mẫu thân chỉ biết phụ thân con đối xử tốt với ta, đời này ta cũng muốn đối xử tốt với ông ấy. Ông ấy lạnh ta thay ông ấy lạnh, nóng thì ta sẽ thay ông ấy chịu nóng. Ta sợ ông ấy ốm, sợ ông ấy gặp nguy hiểm rồi làm lụng vất vả mệt nhọc. Kể cả hiện nay ta cũng nghĩ đến lúc nào ông ấy về, có mệt không, có đói không.”

Uông Hoài Mộ nghe xong thì nhìn khuôn mặt bĩnh tĩnh của bà, trong nháy mắt không biết nói gì cho phải. Thấy con trai ngơ ngẩn, Trương Tiểu Oản nhìn hắn ôn hòa nói, “Ta luôn quan tâm tới ông ấy, cái này có được coi là trong lòng có ông ấy không?”

Uông Hoài Mộ không nhịn được gật đầu. Cái này còn không phải thì thế nào mới phải?

Trương Tiểu Oản cười, lắc lắc đầu thở dài nói, “Quả nhiên là phải làm phụ thân rồi mới có thể chạy tới trước mặt ta hỏi chuyện của ta và phụ thân con.”

“Mẫu thân……” Thấy mẹ hắn trêu hắn, mặt Uông Hoài Mộ hơi đỏ lên, “Con chỉ nghĩ hỏi một chút.”

“Đi về đi, đừng để Văn Quân chờ lâu.” Trương Tiểu Oản cười nói sau đó đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, dặn hắn đi đường cẩn thận sau đó nhìn hắn biến mất mới quay đầu lại.

Bình bà lại đây đỡ Trương Tiểu Oản nhưng bà lại trở tay đỡ bà tử năm nay đã không còn nhanh nhẹn như trước đi vào trong phòng. Bình bà cũng không giãy giụa, chờ tới trong phòng ngồi xuống rồi bà ta mới rót một ly nước ấm cho Trương Tiểu Oản rồi nói với bà, “Ai có thể trải qua cả đời như ngài chứ?”

Trương Tiểu Oản cười cười, không đáp lời mà chỉ ngồi lại giá thêu, chậm rãi chiếu theo bản vẽ mà thêu.

Tình yêu là thứ vừa nhiệt tình vừa phóng túng, người ta cả đời này cũng cần phải yêu một lần mới biết nó kỳ diệu thế nào. Nhưng tình cảm nhiệt tình phóng túng kia đã phần đều là lỗ mãng xúc động, càng sâu đậm thì càng khó dứt ra, và dễ làm việc hồ đồ, nhất là nữ nhân.

Nếu đổi một người bình thường làm chuyện hồ đồ thì cũng coi như không vấn đề gì, nhưng ở trước mặt Uông Vĩnh Chiêu bà nào dám? Ở cái triều đại này bà không có thế lực nào chống lưng cho, con trai còn phải có người nâng đỡ mới sống sót nên chỉ cần bà bước sai một bước chính là vực sâu vạn trượng. Thế thì bà yêu ông ta thế nào được? Toàn bộ tâm tư bà còn phải dùng để làm sao sống chung được với ông ta.

Uông Vĩnh Chiêu vẫn để ý chuyện bà có yêu ông ta không, chuyện này bà biết. Trước kia bà chưa từng nói dối ông ta, hiện tại lại càng không. Đây là nam nhân bà sống chung hơn nửa đời người, cũng vì bà mà làm rất nhiều việc. Nhiều năm qua hoạn nạn có nhau, da thịt kề sát, nếu không có cảm tình là không có. Sự tôn trọng, yêu thương, luyến tiếc đều có.

“Vừa mới ta không nói với Hoài Mộ,” Trương Tiểu Oản ngừng lại ngước mắt nhìn Bình bà tử cười nói, “Trong lòng ta, trên đời này không có nam nhân nào mạnh mẽ, xuất sắc hơn phụ thân hắn.”

Bình bà nghe vậy thì cười lắc lắc đầu nói, “Còn không phải thế. Nếu vừa rồi ngài nói như thế với nhị công tử thì hắn chắc chắn sẽ không lấn cấn gì nữa.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, cầm kim lên, khóe miệng chứa ý cười nói, “Lão gia cũng có nghi vấn này, ta nên thỉnh tội với ông ấy thôi. Xem ra là ta làm không tốt nên mới khiến ông ấy bất mãn.”

“Ngài chớ nên hỏi, lại chọc giận đại nhân.” Bình bà buồn cười nói.

“Ai,” Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, “Cũng không biết làm sao, năm nay tính tình ông ấy còn khó hơn năm vừa rồi. Ta chỉ nghe nói tuổi càng lớn thì tu dưỡng càng tốt, sao đến lão gia nhà chúng ta lại càng ngày càng nóng nảy thế này.”

“Chắc vì bên ngoài nhiều việc.”

“Năm rồi cũng nhiều việc.”

“A, vậy ngài hỏi một chút đi.”

“Giờ không sợ ta chọc giận ông ta nữa hả?”

“Ngài hỏi đi thôi, nô tỳ làm sao cản ngài được.” Thấy phu nhân tranh luận với mình, Bình bà cũng buồn cười mà lắc lắc đầu.

“Đi nghỉ đi,” thấy Bình bà có chút mệt mỏi, Trương Tiểu Oản liếc nhìn bà ta một cái rồi ôn nhu nói, “Có việc ta gọi ngươi.”

“Ngài cũng đi nghỉ ngơi đi.” Biết rõ bà sẽ không đồng ý nhưng Bình bà vẫn khuyên một câu.

“Không được, ta không thích đang ngủ bị đánh thức, hơn nữa hiện tại ta cũng không mệt.” Trương Tiểu Oản phất tay, “Đi đi.”

Chờ đến qua giờ Tý thì cửa nhẹ vang lên, Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng cạnh cửa thì vội đi tới, “Ngài đã về.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu đứng ở trước mặt bà, để mặc bà giúp mình cởϊ áσ choàng.

“Bình bà,” Trương Tiểu Oản quay đầu lại gọi người, “Để gã sai vặt nâng nước ấm vào, rồi đi phòng bếp đem cháo thịt bưng tới.”

Bình bà đáp lời.

“Ngươi đến đây xem,” chờ cởi xong áo choàng Uông Vĩnh Chiêu không theo bà vào nhà mà kéo bà ra cửa hất hất cằm chỉ đống đồ dưới hành lang nói, “Đi ngang qua một ngọn núi thấy có cây này nở hoa nên ta đào về.”

Dứt lời ông ta lấy đèn ở hành lang cầm dẫn đường chiếu sáng. Trương Tiểu Oản khom lưng, dưới ánh đèn sáng ngời những nụ hoa màu hồng phần tỏa hương thơm ngát. Bà không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nói với ông ta, “Là dạ lai hương.”

“Ừ.”

“Phu quân, ngài để hạ nhân mang hai cái chậu đến, chúng ta trồng trong nhà.”

“Được.” Uông Vĩnh Chiêu thấy bà vẫn cầm tay mình, trên mặt là tươi cười thì cũng không muống động mà chỉ hơi cao giọng ra lệnh, “Lấy chậu cây tới đây.”

Có người đáp “Vâng”, lúc này Trương Tiểu Oản lôi kéo Uông Vĩnh Chiêu ngồi xổm xuống, cùng ông ta nhìn kỹ những đóa dạ lai hương.