“Đại tỷ, thơm quá, thơm quá……” Trương Tiểu Bảo bảy tuổi lôi vạt áo Trương Tiểu Oản, hít hít cái mũi bị lạnh đến chảy nước mũi. Hắn ngửi thấy mùi thơm lúc còn đang ngủ, nên mới đi đến đây, lúc này hắn liên tục nuốt nước miếng, bụng phát ra tiếng ọc ọc vì đói khát. Những tiếng động làm người ta chua xót này khiến bản mặt Trương Tiểu Oản khó coi như quan tài.
Nàng đang ôm đứa em trai thứ hai trong lòng, Trương Tiểu Đệ mới bốn tuổi, lúc này hắn đã khóc đến hơi thở thoi thóp, chỉ ôm lấy cổ chị gái mà lặp đi lặp lại, “Đại tỷ……”
Trương Tiểu Oản một tay ôm hắn, một tay kia lau nước mũi cho Trương Tiểu Bảo, sau đó cắn chặt răng, cố gắng nén chua xót lạnh lùng nói, “Chờ một chút, đợi phụ thân và mẫu thân về thì chúng ta mới được ăn.”
Không có sự cho phép của cha mẹ thì cho dù nàng có to gan đến đâu cũng không dám đút nấm cho hai đứa bé này ăn.
Trương Tiểu Oản cố gắng quay mặt nhìn về phía con đường nhỏ phía trước, lại không dám nhìn vào mặt hai đứa bé bên cạnh mình, nàng sợ mình không nhịn được mà khóc.
Nàng không phải người yếu đuối, trước khi xuyên đến đây nàng đã là một người lớn trưởng thành, lăn lộn với đời nhiều năm, cũng sớm luyện thành ý chí sắt đá. Nhưng dù lòng nàng cứng đến đâu thì chỉ cần nhìn thấy hai đứa bé đói đến thê thảm, trên người chỉ có bộ quần áo không đủ giữ ấm này thì nàng sẽ khóc, không ngừng được.
Nàng đã đem mọi miếng vải có thể tìm được liều mạng may thêm một cái áo nữa cho hai đứa. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm được, bởi vì cái nhà này quả thực quá nghèo.
Thậm chí nàng cũng chẳng thể tự làm chủ mà cho hai đứa ăn nấm này được.
Cái loại nghẹn khuất này khiến nàng không thể không nhẫn nại, sợ chỉ cần thả lỏng biếng nhác thì cơ thể gầy nhỏ này của nàng cũng sụp xuống luôn……
Đợi một hồi mới thấy vợ chồng Trương thị từ ngoài đồng trở về. Lưu Tam Nương ưỡn cái bụng to, khiêng đòn gánh đi ở phía trước, còn Trương A Phúc khiêng cái cuốc chậm rãi đi ở phía sau.
“Mẫu thân……” Trương Tiểu Oản buông Trương Tiểu Đệ rồi chạy qua đón, muốn nhận cái đòn gánh trên vai mẫu thân nhưng Lưu Tam Nương lại đi qua nàng, vác đòn gánh vào trong nhà.
Trương Tiểu Oản chỉ đành đón lấy cái cuốc trong tay Trương A Phúc, mà Trương A Phúc cũng nhìn thoáng qua đứa con gái lớn, không nói năng gì mà để nàng giúp mang cái cuốc vào nhà.
“Vào nhà ngồi đi.” Cha mẹ về nhưng hai đứa nhỏ cũng không ra đón, bọn chúng không thân thiết với hai người. Vợ chồng Trương thị cả ngày đều ở ngoài đồng làm việc thế nên hai đứa nhỏ phần lớn là do Trương Tiểu Oản chăm đến lớn, và tụi nó cũng nghe lời nàng.
Mà trong trí nhớ của thân thể này, Trương Tiểu Oản biết nàng và hai đứa em trai này cũng không nói chuyện quá nhiều, ngày thường cũng chỉ có vài câu đơn giản răn dạy. Nhưng Trương Tiểu Oản quả thực rất quan tâm đến hai đứa em, buổi tối hôm nàng đói chết vẫn đem chén cháo nhìn không ra có hạt gạo nào bên trong không cho Trương Tiểu Đệ nhỏ tuổi nhất uống.
Mà Trương Tiểu Oản cũng phát hiện, có lẽ vì dinh dưỡng không đủ lại bị lạnh thường xuyên nên hai đứa em này của nàng rõ ràng phát triển chậm về khả năng ngôn ngữ và hành vi…… Nếu ở hiện đại thì chính là biểu hiện ban đầu của thiểu năng trí tuệ.
Nếu bọn họ không được ăn đủ no thì cho dù không đói chết về sau cũng sẽ không có cuộc sống tốt, có lẽ cả đời đều nghèo, luôn bị cái đói theo đuôi —— giống như cha bọn họ, Trương A Phúc. Bọn họ cũng sẽ yếu ớt, phản ứng chậm, không thể làm việc đồng áng, cũng không học được nghề để nuôi bản thân.
Mà Trương Tiểu Oản đã chết kia có khả năng cũng có trí lực kém phát triển. Nàng không có quá nhiều ký ức trước đây của Trương Tiểu Oản, chỉ có một chút chuyện trong nhà, đừng nói đến tình hình trong thôn hoặc thôn này có bao nhiêu hộ gia đình. Đây đều là kiến thức sau khi Trương Tiểu Oản đến nơi này rồi mới tìm hiểu được.
Mấy ngày đầu Trương Tiểu Oản còn tưởng thân thể này bài xích linh hồn nàng nên nàng mới không có được ký ức hoàn chỉnh. Nhưng qua một thời gian nàng mới hoài nghi là do đứa bé gái 9 tuổi này chỉ có chút ký ức đáng thương như vậy ở trong đầu. Trí lực không phát triển đầy đủ nên nàng chỉ có thể nhìn tới những gì mắt có thể nhìn thấy.
Trương Tiểu Đệ hiện tại đã bốn tuổi nhưng ngoài gọi chị cả còn rõ ra thì gọi cha mẹ cũng vẫn ngọng, khó nghe vô cùng.
Có điều cha mẹ bọn họ cũng chẳng để ý, cho dù hắn đã bốn tuổi vẫn không biết gọi người thì cũng bình thường, trẻ con trong thôn này là thế, chờ bọn họ lớn lên là được rồi……
Trương Tiểu Oản cũng từng thống khổ mà sống như thế đến năm 9 tuổi. Hiện tại nàng đã biết nguyên nhân nhưng lại bất lực bởi vì ăn còn không đủ no. Đến rau dại xung quanh cũng không tìm được bao nhiêu, chúng nó đều cằn cỗi tới mức nếu không nhìn thấy tận mắt thì nàng sẽ không tưởng tượng nổi. Tình cảnh đã bi đát đến độ nàng phải lấy thân ra thử xem đồ ăn có độc không.
“Buổi trưa con đã ăn cái này rồi……” Trương Tiểu Oản đem nồi trên bếp nhấc xuống, đặt lên cái bàn đất, mặt không biểu tình nói, “Hiện tại đã hơn nửa canh giờ.”
Nói xong, nàng ngồi xuống ghế dài, ôm Trương Tiểu Đệ còn đi không vững ôm vào trong lòng.
“Đại tỷ……” Trương Tiểu Đệ cắn môi nhìn chằm chằm canh nấm đang bốc khói trên bàn, cái mặt nhọn hoắt không có chút thịt bị đông lạnh đến xanh tím. Trương Tiểu Oản thấy vậy thì càng ôm hắn chặt hơn mong có thể truyền cho hắn chút hơi ấm.
Hai đứa bé vẫn luôn đi theo chị cả nhà mình. Trương Tiểu Oản bưng cái nồi sắt để trên bàn thì Trương Tiểu Bảo cũng đã ngồi xổm xuống bên chân chị, nhìn chằm chằm cái nồi bốc khói kia không nhúc nhích, đôi mắt cũng không hề chuyển sang chỗ khác.
“Ăn đi.” Lúc Trương Tiểu Oản nghĩ rằng sự chờ đợi này sẽ là mãi mãi thì Lưu Tam Nương rốt cuộc cũng buông một câu này.
Rất nhiều năm sau, Lưu Tam Nương sống thọ rồi qua đời, có hai đứa con trai và hai đứa con gái đưa tiễn. Trước khi lâm chung, người phụ nữ nửa đời phải chịu khổ này cầm lấy tay đứa con gái cả mà khóc nói, “Lúc ấy, mẫu thân chỉ nghĩ nếu chết thì để cả nhà cùng chết. Một nhà chúng ta chẳng cần ở trên thế gian này chịu tội làm gì. Lúc ấy khổ quá con gái, nhà chúng ta khi ấy thực sự quá khổ, bây giờ nghĩ lại mẫu thân vẫn thấy đau lòng.”
Mà lúc này Trương Tiểu Oản nghe thấy một câu này của bà ta thì vội ôm Trương Tiểu Đệ, nhịn không được mà run lên, sau đó nàng mới phân mấy cái bát, cầm lấy muỗng gỗ muốn múc canh nấm thì Lưu Tam Nương đã cầm lấy muỗng trong tay nàng, nói: “Để ta……”
Bà ta múc một bát để trước mặt Trương A Phúc, khuôn mặt ông vì khổ cực mà tiều tụy như một mảnh tro tàn, “Phu quân, chàng cũng vất vả rồi, mau ăn trước……”
Nói xong bà ta lại múc một bát đặt trước mặt mình rồi đến bát của ba chị em……
“Mẫu thân và phụ thân sẽ ăn trước, ăn xong rồi thì …… Các con hẵng…… Ăn……” Lưu Tam Nương nói xong câu này thì rơi nước mắt, giọt nước mắt đậu trên bờ môi đã tím lại vì lạnh của bà ta.
Trương Tiểu Oản ngây người, nàng đã hiểu một câu “Ăn đi” của Lưu Tam Nương không phải nói vì tin nàng mà vì bà ta nghĩ thôi để…… Cả nhà cùng chết.
Nhà bọn họ đã thống khổ đến mức ngay cả một người phụ nữ cổ đại quen chịu đựng cũng đã không chống đỡ nổi nữa sao?
Trương Tiểu Oản cũng rơi nước mắt theo.
“Ăn đi, để mấy đứa nhỏ ăn trước.” Trương A Phúc giống như hiểu ý của vợ, lại giống như không hiểu, ông ta vẫn nhường đồ ăn cho con như ngày thường.
Nhưng cho dù thế thì ông ta cũng không giống ngày thường đợi Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ăn xong lại chia phần của mình cho hai đứa mà đợi con uống xong ông ta cũng cầm bát canh nấm uống một hơi, sau đó nhìn Lưu Tam Nương một cái rồi cúi đầu ăn hết chỗ nấm trong bát.
Lưu Tam Nương cúi đầu, nước mắt lã chã rơi vào bát, cuối cùng bà ta cũng nhắm mắt ăn từng miếng.
“Đại tỷ, đại tỷ, đệ muốn nữa……” Trương Tiểu Oản quét đôi mắt chết lặng qua hai vợ chồng kia, cuối cùng lại bị Trương Tiểu Đệ đang mải ngồi trong lòng mình liếʍ bát thu hút sự chú ý.
“Được, lại múc thêm……” Trương Tiểu Oản nghĩ nếu cái này có độc thì cũng tốt, bọn họ cũng không phải chịu tội quá nhiều.
Buối sáng ngày hôm sau, con gà của nhà lão Điền thúc bên cạnh cất tiếng gáy lảnh lót.
Trương Tiểu Oản sờ soạng rời giường, lại cẩn thận sờ sờ tay hai đứa em trai, cảm thấy ấm áp thì trong lòng như trút được tảng đá lớn.
Nàng đi đến phòng bếp, nhóm lửa, nấu nốt chỗ nấm hôm qua hái được.
Vì ban đêm quá lạnh, nàng sợ để bên ngoài thì nấm sẽ bị đông lạnh rồi hỏng thế nên nàng đặt nó cạnh bếp để tận dụng hơi ấm nơi này giúp bảo quản nấm.
Nước còn chưa sôi thì bên cạnh cửa bếp đã có thêm một người.
“Mẫu thân……” Trương Tiểu Oản đứng lên.
“Đứng lên đi……” Lưu Tam Nương đi đến, tay vịn eo, cong cái bụng to nhìn bếp lửa, thấy đã cháy tốt mới thêm chút cành nhỏ vào.
Trương Tiểu Oản mấp máy môi, đi ra cửa bếp, vào nhà cầm lấy một khối vải dùng để rửa mặt hàng ngày, cùng một cái chậu gỗ đến, lại đổ nước nóng trên bếp vào chậu sau đó nấu nồi nước khác.
“Mẫu thân rửa mặt trước đi.” Trương Tiểu Oản cầm một cái ghế cao hơn để trước mặt bà.
Lưu Tam Nương đỡ eo nhìn nàng một hồi, rất lâu sau mới ngồi trên cái ghế cao đó.
Trương Tiểu Oản không sợ bà có nhận ra mình có gì khác biệt không. Trương Tiểu Oản trước kia quả thật làm việc không linh hoạt như nàng bây giờ, nhưng đứa nhỏ ngốc nghếch kia đối với cha mẹ, với em trai đều tốt, rất che chở, lại yêu thương.
Con nhà nghèo sớm đảm đang, cho dù đứa nhỏ có ngốc cũng thế thôi.
Thấy Lưu Tam Nương không nói chuyện mà xoay người muốn vớt cái khăn trong chậu thì Trương Tiểu Oản dứt khoát bưng cái bồn gỗ lên ngang tầm tay bà, “Mẫu thân ngâm tay cho ấm trước đã.”
Mùa đông này quá lạnh, Lưu Tam Nương không mặc nhiều, ăn cũng không đủ no, Trương Tiểu Oản nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì cho dù thân thể Lưu Tam Nương có tốt sợ là cũng sẽ xảy thai, hoặc có sinh ra thì sẽ là thai chết lưu, cho dù sống được thì đứa nhỏ cũng bị thiểu năng trí tuệ thôi.
Nếu nấm trên núi có thể giúp bọn họ không đói chết thì Trương Tiểu Oản nghĩ dù thế nào cũng phải nghĩ cách tìm chút vải vóc hay quần áo cũ gì đó về, để mẫu thân này của nàng sẽ không sao —— bà ta là người đóng góp sức lao động chủ yếu trong nhà, nếu không có bà ta thì nàng làm sao chống được cái nhà này?
Đời trước Trương Tiểu Oản không phải người tốt bụng, nhưng tới chỗ này rồi thì nàng không còn lựa chọn nào khác. Nay nàng đã là Trương Tiểu Oản, con gái lớn trong nhà, nếu không có biện pháp gì thì thôi, nhưng chỉ cần có chút biện pháp thì nàng không thể trơ mắt nhìn những người trước mặt mình chịu đói, thậm chí tuyệt vọng đến mức chờ chết.
Lưu Tam Nương nhúng tay vào nước ấm, nhưng lại nóng đến mức vội rụt lại. Trương Tiểu Oản nhân thể đem bồn càng nâng lên cao, để tay bà ta lại nhúng vào nước……
Một lúc sau Lưu Tam Nương lại thử ngâm hai tay vào, sau đó nhắm mắt. Đến khi bà ta mở mắt thì trong đôi mắt tiều tụy chết lặng kia có chút ửng đỏ, không còn đờ đẫn như ngày thường, “Tiểu Oản, mấy thứ này……”
“Con đến trên trấn thì thấy, nhưng không ai tin……” Trương Tiểu Oản nhìn đôi tay bị đông lạnh như củ cải tím trong chậu gỗ, rũ mắt nói, “Mẫu thân đừng nói với người khác, không ai tin đâu, bọn họ có thể còn bàn tán.”
Lưu Tam Nương nhẹ nhếch khóe miệng, rút tay lại, đang muốn tìm thứ gì đó để lau thì đã thấy Trương Tiểu Oản cầm lấy mảnh vải trong nước, vắt khô đưa cho bà ta. Khóe mắt bà ta lại càng đỏ hơn, “Mạng con khổ, đừng trách mẫu thân.”