Bảo Vy nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, hắn nhìn cô như con nai mềm yếu khuất phục trước thợ săn uy vũ thì hứng thú lắm. Hiếm khi có thể chứng kiến vẻ mặt và dáng điệu thua kém người khác này của Bảo Vy, Ưng Túc khoái chí cười lớn: “Sau hôm nay, tôi sẽ cho em biết tôi có bản lĩnh gì.”
Nói xong, Ưng Túc liền tuột vớ của Bảo Vy ra vứt đi. Bảo Vy thất thanh la lên: “Đừng mà... Làm ơn... đừng mà... Huhu...”
Ưng Túc nhanh tay chọc ngoáy, rồi lại vuốt ve rồi lại cào cào khiến cả người Bảo Vy rất nhanh đã không có chút sức lực. Cả sức kêu cũng nhỏ như mèo kêu: “Xin... anh... tha... cho... tôi...”
“Ưʍ... ư...tôi... chịu... không nổi... nữa.”
Những âm thanh này vô tình rơi vào tai người ngoài cửa, nét mặt hài lòng lộ ra nụ cười mãn nguyện rồi nhanh chóng rời đi.
Trong phòng vẫn một tư thế cũ, Bảo Vy toàn thân không có sức tựa vào đầu giường kêu rên còn hắn tên đầu sỏ thì ra sức nghịch phá lòng bàn chân của nàng.
Ưng Túc thấy Bảo Vy như cọp bị nhổ hết răng và lông thì thích thú ra điều kiện: “Muốn tôi tha cho em sao?”
Bảo Vy nghe hắn nói thì không nghĩ được gì nữa liền gật đầu liên tục. Ưng Túc cười cười gian tà nói: “Muốn vậy thì em phải nói theo tôi.”
Môi dưới của cô chề chề ra, vốn là không cam tâm tình nguyện lên giọng hỏi lại: “Anh muốn tôi nói gì?”
Ưng Túc chơi xấu thổi một cái vào lòng bàn chân của Bảo Vy khiến cô không còn chút sức mà gân giọng nữa. Chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn Ưng Túc. Hắn ngồi xuống giường bên cạnh Bảo Vy, từng tiếng nói rất chậm để cô có thể lặp lại: “ Anh Ưng Túc, từ giờ chuyện gì em cũng nghe anh. Không dám cãi lại.”
Bảo Vy nghe xong tròn mắt nhìn Ưng Túc, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác muốn đánh người. Chỉ tiếc, lực bất tòng tâm. Cô đành yếu ớt thều thào: “Anh nằm... mơ... đi.”
Ưng Túc thấy Bảo Vy không thuận theo mình thì tức tối quát: “Được, là em tự chuốc lấy. Hãy tiếp chiêu của tôi.”
Nói xong, hắn liền xoa xoa tay, tháo luôn chiếc vớ còn lại bên chân kia của cô ra rồi dùng cả hai tay điểm và chỉ vào hai lòng bàn chân của cô kéo xuống rồi kéo lên như vẽ bùa. Bảo Vy cười như điên dại, trào cả nước mắt ra ngoài. Miệng kêu không thành tiếng: “Túc... heo... anh giỏi... lắm... dám chơi...lại... chiêu... cũ... với... tôi... anh... mấy... tuổi... rồi... hả?”
Ưng Túc thấy Bảo Vy khổ sở vừa cười vừa chảy nước mắt thì bật cười lớn: “Bảo Vy, chiêu không sợ cũ. Quan trọng là vẫn có hiệu quả với em. Haha...nhìn bộ dạng này của em thật là quá khôi hài.”
Ngay sau đó Ưng Túc liền nói thêm, khẽ hơn và nhỏ dần: “nhưng cũng rất... dễ thương.”
Giây phút này bỗng như ngưng đọng lại. Bảo Vy không dám nhìn vào đôi mắt đẫm tình của hắn. Cô quay mặt tránh đi. Ưng Túc thấy vậy liền tiến thêm một bước nữa lại gần chỗ nàng ngồi. Tay hắn khẽ nâng cằm Bảo Vy lên để cô đối mặt với hắn, giọng dịu dàng hắn khẽ nói ra từng lời mật ngọt: “Bảo Vy, tôi không tin em không có cảm giác với tôi. Chúng ta làm lại được không?”
Một khắc trôi qua Bảo Vy không biết nói gì. Trước ánh mắt chân thành và bộ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng cô có xúc động nhưng trước quyết định quan trọng như vậy cô chỉ có thể im lặng.
Hắn nhìn vào mắt cô, nhìn thấy sự do dự của cô thì liền nói: “Tôi sẽ đợi câu trả lời của em. Dù bao lâu tôi cũng đợi.”
Toàn thân Bảo Vy không có chút sức lực sau cơn hành hạ cù chân của hắn, giờ thêm lời nói kích vào tim như vậy càng khiến cô mềm lòng. Ưng Túc nhân cơ hội khẽ nghiêng mặt hôn nàng. Môi mềm chạm vào nhau từng chút từng chút một, khẽ khàng, ngại ngùng lúng túng nhưng tràn ngập yêu thương. Hắn hôn cô, chủ động hôn cô, cảm xúc từ đáy lòng phát ra trong nụ hôn không có kỹ thuật, không có kinh nghiệm hay tính toán. Chỉ đơn thuần là chạm vào môi nhau một cách lọng cọng nhưng xúc động đối với cả hai người.
Ưng Túc khẽ rời môi cô một chút, chầm chậm nở nụ cười hài lòng rồi bắt đầu thỏ thẻ: “Bảo Vy, đừng chê tôi bẩn nữa. Từ giờ tôi chỉ hôn một mình em thôi.”
Nói đoạn, hắn cầm tay nàng, đặt trực tiếp lên ngực hắn. Chiếc áo sơ mi mở vài nút lộ ra bờ ngực săn chắc với đủ hoa văn hình thù bên trên đang phập phồng lên xuống vì hồi hộp. Cảm giác da thịt tiếp xúc khiến Bảo Vy có phần ngượng ngùng, cô cúi mặt rút tay về.
Ưng Túc thấy sức lực rút tay về của Bảo Vy rất yếu nên đoán được cô vẫn còn bị phản ứng nhột vừa rồi từ lòng bàn chân. Nghĩ vậy, Ưng Túc như mở cờ trong bụng, hắn nhanh chóng “thừa thắng xông lên” đưa tay luồn vào trong áo sơ mi rộng dài của cô.
Bảo Vy trừng mắt nhìn hắn, cô rất muốn hất tay hắn ra nhưng tay cô một chút sức cũng không có. Bảo Vy chỉ có thể lắc người nhẹ sang trái rồi sang phải để phản đối hắn. Ưng Túc nhìn thấy bộ dạng này của cô thì càng thích thú trêu đùa. Hắn đưa tay vào bên trong áo của cô lại chạm phải một chiếc áo thun hai dây bỏ trong quần jean. Ưng Túc vốn không phải người kiên nhẫn, nhìn Bảo Vy ăn mặc kín đáo hắn lại làu bàu hỏi nàng: “Mùa hè mà sao em mặc nhiều áo như vậy? Không nóng sao?”
Mặc dù không có nhiều sức cãi nhau với hắn nhưng Bảo Vy vẫn thấy ngứa miệng muốn mắng hắn cho nên cô đành lên tiếng: “Bởi vì sống gần “con chó háo sắc” nên tôi phải cẩn thận.”
Ưng Túc nghe xong biết bị Bảo Vy mắng liền tức giận nhào tới dụi đầu vào cổ cô thổi khí vào khiến cô nhột đến run người và cười đến không tự chủ. Hắn khoái chí nói: “Em mắng tôi là chó sao? Được lắm, mấy con chó thường hay cắn bậy. Để tôi cho em nếm mùi.”
Lời vừa dứt hắn liền để lại mấy dấu răng nhè nhẹ trên cổ, trên tai và trên xương quai xanh của cô.
Bảo Vybị nhột liền lùi người né tránh sự xâm hại của hắn nhưng khổ thay né thế nào lại té nằm ra giường. Ưng Túc nhìn thấy liền cười hả hê: “Em không chịu nổi nữa sao? Nằm ra chờ đợi tôi à? Ha... ha...”
Bảo Vy lắc đầu nói như thì thầm: “Túc heo, anh tránh ra. Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ cho anh thành heo quay.”
- --------------
(C) Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới. .
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Works published on this website are copyrighted by the Cranes. All acts of copying, modifying and printing are in violation of the laws of the Socialist Republic of Vietnam and the World Copyright Law.