Chương 2

4

Sau khi trò chơi bắt đầu, tôi hơi mất tập trung, sau đó mới nhận ra hình như mình đã ghép đôi với một người đàn ông lỗ mãng.

Vừa vào trận anh ta đã chọn điểm cận chiến là nơi đông người nhất. Sau khi tôi gửi một dấu chấm hỏi, anh ta trả lời: [ Ở đây nhiều vật phẩm.]

Đương nhiên là tôi biết!

Nhưng tôi là hỗn tử*, là vua gà, là một nhân vật có thể ngồi xổm trên bãi cỏ cả trận mà không ló đầu ra!

*Hỗn tử: người sống tạm bợ, chắc do chị í bắn dở quá xong nhanh thua ấy.

Vua gà: theo mấy trang dịch thì nó là king gou, nhma tui thấy pinyin là jiwang nên tự set gà vương. Cầu người sửa.

Đi hỏi khắp đại học HS, ai mà không biết tôi có cái danh Vua gạch đá AK47.

*AK47 建材王哥

Sao anh ta dám chứ!

Cuối cùng, sau khi tôi bị bên địch hạ gục lần thứ ba trong năm phút đầu tiên, anh ta lại nhắn trên box chat chung:

[Số 2, bật mic một chút.]

Tôi làm theo, giây tiếp theo tôi nghe thấy một tiếng gầm phát từ tai nghe:

"Mày còn định dùng chân đánh đến bao giờ? Nếu đánh không được thì cứ đầu hàng mẹ đi! Nhìn mày đi hai bước, con mẹ nó tiểu não kém phát triển à?"

Đầu óc tôi quay cuồng, buột miệng nói: "Xin lỗi nha, có lẽ là khối u trong não lại to lên rồi, chèn phải dây thần kinh nào đó. Ngày mai tôi sẽ đi kiểm tra."

Sau đó lại nói thêm một câu: "Ngại quá, làm ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của anh rồi."

Trực tiếp chặn đứng mọi tội lỗi.

Đối phương im lặng như tờ.

Ván tiếp theo, anh ta kiên quyết tìm xe đưa tôi ra khỏi điểm cận chiến, sau ván đầu tiên, anh cho tôi đi lấy đồ và mũ, khi tôi núp trong bãi cỏ, anh ta ở một bên để hút hỏa lực, cuối cùng anh ấy còn để cho tôi chai dầu giữ cúp.

Anh ta thật sự…. Tôi khóc mất.

Kết thúc trò chơi, tôi đạt số điểm cao nhất trong lịch sử và đi ngủ một cách tràn đầy hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau, bạn cùng phòng ôm di động gào lên: "Nghiên Nghiên, tối qua cậu ở sau lưng tụi mình lén lút làm cái gì? Tự nhiên giáo bá đăng bài trên tường tỏ tình và diễn đàn trường tìm cậu!"

*撈: từ này nó nghĩa là đánh cá, mà tui hong hiểu lên cfs đánh cá gì ý.

Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi: "Giáo bá gì? Cậu ta tìm mình làm gì?"

Cô ấy đập vào mặt tôi một bức ảnh, Đoàn Ca đã up ID của tôi lúc 4:27 sáng, kèm theo đó là một bức thư xin lỗi.

Hùng hùng hổ hổ gõ cả trăm từ, câu chữ chân thành, thái độ thành khẩn, làm người ta không thể không nghi ngờ ông cố này xấu hổ đến mức cả đêm không ngủ.

Khu vực bình luận phía dưới càng thêm náo nhiệt, một đám

quái vật hihihaha điên cuồng cào bàn phím:

[Anh vậy mà lại bị con nhỏ hỏng não này lừa bịp!]

Anh ta: [......6]

Cũng có một số người quen xem náo nhiệt, không cho là chuyện lớn, tag tên tôi vào, hô lớn: [ Vua gạch đá, tìm cậu kìa.]

Tôi:"..."

Cảm ơn nha!

Giáo bá cũng trả lời: [Cảm ơn.]

Thời gian: 1 phút trước.

Tim tôi hẫng một nhịp, nhanh tay lẹ mắt lướt từ trên xuống dưới trang chủ và xóa tất cả những bức ảnh có khuôn mặt của mình.

Trước khi lấy lại được nhịp thở, hai tiếng bíp bíp từ điện thoại vang lên.

[Được đó, xóa bài cũng nhanh đó, xem ra hôm nay khối u không có chèn ép dây thần kinh.]

[Bảy giờ tối, dưới lầu ký túc xá của cậu, tán gẫu chút nhé?]

Mặc dù là một câu hỏi, như lại trông giống một lời khẳng định về một cuộc hẹn dưới sân vận động hơn.

Bốn chữ lớn hiện lên trong đầu tôi: Đời tôi toang rồi.

Ai mà dám đi đây!

Tôi run tay, gõ mấy chữ: [Tôi xin lỗi…]

Tôi chưa kịp nhắn lại lời nào thì anh nhắn lại: [Nếu mà không thấy cái bóng cậu đâu, tôi sẽ tới lớp 19 Học viện Vũ đạo tìm cậu, chắc cậu cũng không muốn thế đâu nhỉ, bạn học Thẩm Nghiên.]

Tôi: Mẹ kiếp.

Rốt cuộc là ai tiết lộ thông tin của tôi tận tình đến vậy hả!

5

Nửa ngày sau đó, tôi đắm chìm trong nỗi buồn rằng vận rủi không bao giờ đến một mình, thậm chí tôi còn từ chối cả lời mời đi mua sắm của bạn cùng phòng, tập trung suy nghĩ về cách thoát khỏi bàn tay sắt của giáo bá.

Cho đến khi Tần Vi mở cửa đi vào.

Trên tay cô ta xách một cái túi hàng hiệu sang trọng, khuôn mặt vốn đã sáng sủa lại càng tươi tắn hơn, khi nhìn thấy tôi cô ta có vẻ ngạc nhiên: "Ồ, cậu ở trong kí túc xá à."

Tôi liếc nhìn cô ta, lờ đi và tiếp tục tìm kiếm võ công tức thời trên Baidu.

Trước những biến cố lớn của cuộc đời, trà xanh luôn có thể cứu vãn hoặc đối phó.

Nhưng hình như có người không hiểu đạo lý này, lại tìm tới cái chết.

"Nghiên Nghiên, mình biết cậu sẽ giận mình. Mình cũng đã do dự rất lâu có nên nói với cậu hay không, nhưng Lục Đình anh ấy …"

Tôi liếc nhìn cô ấy từ trên xuống dưới một cái: "Cút."

Miệng thối thì đơn giản, xem cho vui là được.

*簡單的嘴臭,極致的享受: đại khái là mắng người chứ tui cũng không chắc nghĩa.

Cô ta sững người một lúc, rồi cho tay rút điện thoại ra, trông có vẻ bực bội.

"Alo, anh nghe thấy gì không? Xin lỗi nha, em không nghe thấy lời anh nói, nhưng em thật sự rất muốn nhận được lời chúc phúc của Nghiên Nghiên. "

Tôi trợn mắt ngoác mồm, chơi tôi một vố còn mong tôi chúc phúc?

Tôi chỉ có thể chúc hai người sớm ngày chia tay.

Tôi tức đến mức ngứa cả răng, hận không thể cho cô ta một quyền kết hợp vừa mới học được.

Cũng không biết Lục Đình đã nói gì trên điện thoại, cuối cùng cô ta khóc nức nở rồi đi ra ngoài .

Lúc đi còn liếc nhìn tôi một cách đắc thắng.

Chà, có vẻ như một người bạn trai quan tâm đến để sưởi ấm cho cô ta rồi.

Tôi nằm trên bệ cửa sổ ký túc xá nhìn xuống, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc.

Anh ta tựa như có thần giao cách cảm, đôi mắt đen sáng ngời nhìn sang, phát hiện ra là tôi, khóe miệng đang nhếch lên đột nhiên lại cụp xuống.

Có ý gì đấy?

Tôi không được yêu thích đến vậy á hả?

Anh ấy lấy điện thoại ra và bấm bấm gì đó, vài giây sau, điện thoại của tôi rung lên.

[Đừng làm loạn nữa, lát nữa em đi xin lỗi Vi Vi đi.]

Tôi: …

Chà, lại là một người yêu vào mất não.

Tôi quay người, kéo rèm cửa, mắt không thấy tim không đau.

6

Nhìn thấy kim giờ chỉ đến sáu giờ, những người bạn cùng phòng của tôi lần lượt mang chiến lợi phẩm tút tát lại nhan sắc cho tôi.

Tôi soi mình trong gương, kiểu váy lệch vai thuần khiết trong sáng, giày cao gót màu nude, im lặng.

Ngăn cái tay đang sờ mó khắp người tôi, tôi hỏi: "Có phải nhầm rồi không? Hình như mình không phải đi hẹn hò đâu."

Đừng nói đến kỹ năng chiến đấu, bị đánh còn chạy không nổi!

Mấy người họ cùng nhau thể hiện biểu cảm "trẻ nhỏ không dễ dạy".

"Tụi mình hỏi qua rồi, Đoàn Ca từng học Tán đả được vài năm."

Chậc, đó thật sự là một thông tin rất có ích.

"Nghe chị em nói, cậu cứ như thế này qua đó, đàn ông dù có tàn nhẫn cỡ nào cũng không can tâm làm cậu khó xử!"

Ừm, hình như cũng có lí.

Vì vậy, lúc tôi bị họ mê hoặc và đứng dưới lầu ký túc xá lúc bảy giờ, hắt hơi dữ dội để chống lại cơn gió lạnh của đêm, tôi vô cùng hối hận.

Không phải một trong năm người trong ký túc xá đã kiểm tra dự báo thời tiết rồi sao? !

Đáng sợ hơn nữa là vừa ngẩng đầu lên, liền thấy bên kia đường có một anh chàng đẹp trai tóc húi cua đang nhìn tôi không chớp mắt.

Mắt phượng mày ngài, ngũ quan sắc sảo.

Chắc người đó chính là Đoàn Ca.

Nó có vẻ không quá... khốc liệt như tôi tưởng tượng.

Ngay khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, tôi nhìn thấy anh chàng đẹp trai với cái đầu húi cua khẽ nheo mắt, giơ tay lên và sải đôi chân dài bước về phía tôi.

Tôi vô thức nhắm mắt lại và né sang một bên rất nhanh.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy có gì đó nặng trĩu trên vai.

Là một chiếc áo khoác.

Anh để lộ chiếc áo phông đang mặc bên trong, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, cổ tay có một vết sẹo, vai rộng eo hẹp, trông chẳng khác gì người mẫu nam.

Đợi đã... Tôi lắc lắc cái đầu, ngạc nhiên về những thứ tôi nghĩ suốt hai ngày qua.

Bây giờ rõ ràng không phải mùa xuân!

Anh ấy sửa lại đường viền cổ áo cho tôi và cúi đầu gấp ống tay áo dài vài lần.

"Biết sợ rồi còn mặc váy tới, em thật sự rất tin tưởng tôi."

Anh lẩm bẩm điều gì đó, nghe vừa giòn vừa êm.

Khuôn mặt già nua của tôi đỏ bừng, vội rụt tay lại.

"Để tôi tự làm."

Anh ấy nhướng mày, chậm rãi rút tay về, lười biếng nói: "Đừng hiểu lầm."

Cái gì, đương nhiên tôi sẽ không hiểu lầm!

"Tôi chỉ sợ lại có cô bé nhỏ ngốc nghếch làm bẩn quần áo của tôi."

Tôi dừng lại khi xắn áo, nhìn vẻ mặt bí hiểm khó đoán của anh, không khỏi nghĩ thầm:

Sao lại cảm thấy câu nói này có ẩn ý nhỉ?

7

Đoàn Ca tựa hồ tâm tình rất tốt, căn bản không có ý định "tán gẫu".

Nghe tôi nói muốn mời anh đi ăn tối cũng vui vẻ đồng ý, ậm ừ một câu rồi dẫn tôi đến tận một quán lẩu Trùng Khánh nổi tiếng gần đó.

"Quán này được không? Nhìn em có vẻ thích ăn cay."

Tuy không biết anh ấy nhìn ra bằng cách nào, nhưng câu nói này quả thực không sai.

Tôi thuộc tuýp người thích ăn cay, cửa hàng này đã nằm trong chiến lược của tôi từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội.

Bởi vì Lục Đình không ăn cay.

Tôi đã mời anh ta nhiều lần, nhưng anh ta nói vừa dầu vừa cay không tốt cho sức khỏe nên tôi đành bỏ cuộc.

Sau này các quán ăn hay đến nhất cũng dần dần trở thành các quán ăn Quảng Đông và Nhật Bản.

Vì vậy, gặp Lục Đình ở nơi này là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Lúc đó tôi loay hoay không hiểu ý của Đoàn Ca là gì, chỉ biết im lặng không nói nhìn anh ấy xem thực đơn.

Xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, cùng lắm thì tôi sẽ chỉnh sửa một phần luận văn giúp anh vậy.

Ngay khi đang suy nghĩ, một cái bóng lờ mờ xuất hiện trên đầu anh ấy.

Ngước đầu nhìn lên, Lục Đình đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, nhìn tôi từ trên xuống dưới với vẻ mặt u ám.

Tần Vi đi theo phía sau, ánh mắt lướt qua ba người chúng tôi, vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng không hẳn là tốt.

Tôi sửng sốt, trong lòng tự nhủ chính là nghiệt duyên, ở đâu cũng có thể gặp.

Đoàn Ca liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đưa thực đơn cho tôi: "Em xem có muốn thêm món gì không."

Sau đó khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn Tần Vi cười nửa miệng, vẻ mặt trông khá vui vẻ nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ rất nguy hiểm.

Tôi tình cờ liếc nhìn một cái, phát hiện những món anh ấy đánh dấu đều là những món tôi muốn ăn.

Gọi người phục vụ đến mang thực đơn đi, đối phương căn bản không phát hiện bầu không khí kỳ quái giữa mấy người chúng tôi, vô cùng thân mật hỏi:

"Ở đây có phải ghép bàn không?"

Tôi và Tần Vi cùng lên tiếng: "Không phải!"

Cô ta hờ hững chỉ vào bàn bên cạnh: "Chúng tôi ngồi ở đằng kia."

Tôi thò đầu ra xem, tên này được, nồi lẩu cay với đĩa đồ ăn dầu mỡ.

Tự vả vào mặt.

Tôi cười khẩy, xem ra không phải anh ta không muốn ăn cay, chỉ là không muốn ăn cùng tôi mà thôi.

Cố nén sự tức giận trong lòng, thấy anh ta một hồi lâu không nhúc nhích, trực tiếp mở miệng đuổi anh ta đi:

"Hai người các người tránh sang một bên đi, chúng tôi còn phải dùng bữa."

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Đình cứng đờ, anh ta kéo cổ tay tôi nói câu đầu tiên trong đêm:

"Em đang làm gì ở đây với loại người này? Đi ra ngoài với anh."

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, đừng nói đến Đoàn Ca, tôi lập tức đứng ra phản đối.

"Anh có ý gì?"

Tôi nắm lấy cơ hội để tâng bốc con ngựa của mình, cố gắng lấy lòng anh ấy để không vướng vào sự hiểu lầm đó nữa.

Quả là thủ đoạn hoàn hảo.

“Anh ấy đẹp trai, chân dài, dáng người chuẩn, chơi game đỉnh và ăn nói rất dễ thương, trong lòng tôi, anh ấy tốt hơn nhiều so với một số người tiêu chuẩn kép. "

Tôi nói một hơi dài, nói xong lén lén liếc mắt ra ngoài, phát hiện người này đang khúc khích cười.

8

Lục Đình nắm chặt lấy tay tôi một lần nữa, "Thật sao? Sau đó tùy tiện đánh người? Năm thứ hai bị toàn trường lên án vì đánh nhau sao? Thẩm Nghiên, em quên mất em ghét nhất loại người như thế nào sao? Em đã quên năm thứ hai…"

Trái tim tôi run lên, quay sang Đoàn Ca nói một câu "Anh đợi một chút", sau đó kéo anh ta ra ngoài.

Trong con ngõ vắng, tôi mặt không biểu cảm nhìn anh ta, đưa tay gỡ từng ngón từng ngón tay anh ta ra.

"Lục Đình, tôi ghét nhất những người đùa giỡn với sự chân thành của người khác."

Tôi gằn từng chữ, nhìn Tần Vi đang vội vã chạy theo, nhếch khóe môi hờ hững.

"Tháng trước vào sinh nhật tôi, anh cùng Tần Vi ra ngoài lâu như thế làm gì?"

"Chiếc vòng anh tặng tôi chắc là quà tặng kèm lúc anh mua dây chuyền cho cô ta."

"Còn có buổi lễ kỷ niệm của trường nửa năm trước, lần đầu tiên anh đến xem tôi biểu diễn, kỳ thực cũng là vì cô ta."

Có lẽ tại ánh đèn hắt xuống, mặt anh ta tái nhợt, định mở miệng giải thích liền bị tôi cắt ngang:

"Trước đây anh không yêu đương, tôi vẫn luôn tưởng rằng mình vẫn còn hy vọng, Lục Đình, nếu anh nói rõ vấn đề này sớm hơn, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với anh. "

"Nhưng bây giờ vẫn chưa quá muộn."

Hắn sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên, "Em nói cái gì?"

"Tôi nói, sau này tôi sẽ không thích anh nữa."

"Anh cũng biết đấy, người theo đuổi tôi có rất nhiều. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như tôi cũng là hoa khôi của trường đại học HS."

Màu da của anh ấy ngày càng khó nhìn, nhưng tôi chỉ cảm thấy thoải mái.

Ở trong tù bảy năm, đã đến lúc thoát ra rồi.

Không nhìn anh ta nữa, tôi quay lại và bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông ở góc hẻm.

"Anh làm gì ở đây? Nghe trộm sao?"

Một nửa khuôn mặt của anh ấy bị che khuất trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

Một lúc sau, anh ấy vươn bàn tay to lớn, trực tiếp đặt lêи đỉиɦ đầu của tôi, dùng sức xoa xoa hai cái.

"Tôi sợ em lén lút chạy theo người khác, cũng may là em không quá ngốc."

Tôi né tránh sự tàn phá của anh ấy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì chứ, tôi mới không thèm trốn đi.”

Đôi mắt anh nặng trĩu và khuôn mặt tràn đầy mong đợi.

"Làm sao? Những gì em nói vừa rồi không phải là sự thật, phải không?"

Tôi: “Nghĩ gì đó, tôi còn chưa ăn nữa, đói quá”.

Anh ấy: "...Ò."