Đến tối, anh bước vào bệnh viện, vừa mở cửa phòng bệnh, đã nghe tiếng mắng của ông nội. Yến Huân lặng lẽ bước vào đứng bên cạnh giường bệnh ông, anh nhỏ giọng xin lỗi, dù sao thì ông đang bị bệnh, tranh cãi chỉ khiến bệnh tình của lão sư trở nên nặng nề hơn thôi.
11 giờ đêm Yến Huân trở về biệt thự, ngoài tên gọi là Yến Gia nơi này còn có cái tên khác là Frederick, thật ra đây là tên gọi thân thiết mà mẹ ruột của anh đã nghĩ ra khi anh sinh ra đời. Suốt hai năm ở bên cạnh mẹ, khi ấy anh còn nhỏ, ba thì bận tới bận lui, chỉ có ông nội là biết rõ tình thương của hai mẹ con đã khắc sâu vào xương tủy họ như thế nào.
Frederick - người trị vì hòa bình.
Đây cũng là mong muốn của mẹ, chỉ cần Yến Huân sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc là bà đã yên lòng rồi.
- Đi ngủ hết rồi sao ?
- Thưa thiếu gia, ông chủ đang ở bệnh viện để chăm sóc lão gia, còn bà chủ thì...
Quản gia chưa nói hết câu, Yến Huân đã dừng bước trước cánh cổng vào nhà, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ lo sợ của quản gia.
- Tôi... tôi sai rồi thưa thiếu gia.
Yến Huân lạnh mặt, giọng nói trầm xuống, khiến người bên cạnh phải sợ chết đừng.
- Cái gì mà bà chủ hay Yến phu nhân đều không hợp với bà ta, nhớ kĩ đó cho tôi.
- Vâng ạ.
Bước vào phòng khách, nhìn Vương Lệ đang ngồi trên sofa, tay nâng niu con mèo của mình, anh cười khinh bỉ. Đi qua bà ta, vẫn không quên buông lời châm biếm.
- Ông nội tôi còn không bằng con mèo trong mắt bà nữa.
Vương Lệ đưa mắt nhìn Yến Huân, bà ta cất giọng nhàn nhã. Ngón tay vẫn không quên vuốt vê đôi lông màu trắng xanh của nó.
- Bớt hỗn láo lại đi.
- Bà không có quyền.
Chẳng cần phải xem sắc mặt người đàn bà đó như thế nào, Yến Huân đi lên lầu, bước vào phòng ngủ. Anh tắm xong liền mở di động gọi điện cho ai đó.
Anh biết khi Viên Tịch tỉnh dậy từ căn nhà ở chung cư, sẽ không có quần áo hay đồ ăn thức uống, vậy nên Yến Huân đã gọi sẵn đồ cho cô, chuộc lại lỗi lầm vì đã để quên vali ở công viên lần trước.
- Alo... tôi muốn đặt hàng.
...
Từ trong căn hộ, nằm mãi từ chiều đến tối, sáng hôm sau Viên Tịch tỉnh dậy, cả người ê ẩm, đúng thật là thoải mái khi nằm trên chiếc giường êm như vậy. Khiến giấc ngủ của cô trở nên sâu hơn...
Cô mở mắt, mọi thứ hơi bị mờ đi, dụi vài lần, rõ hơn rồi. Viên Tịch nhăn mày nhìn căn phòng xung quanh mình, cô choáng váng hơn bao giờ hết, chỉ uống vài lon bia mà xuyên không trở thành tiểu thư rồi sao ? Sao lại may mắn như vậy ?
Viên Tịch mở miệng cười, cô lăn lộn trên giường một lúc rồi ngồi bật dậy một lần nữa, đánh mạnh vào mặt mình.
- Ui da đau...
Tuy đau nhưng có nhà ở, vẫn vui. Viên Tịch mở cửa phòng ngủ ra, bên ngoài còn choáng ngợp hơn nữa, tuy trời chưa sáng hẳn nhưng nội thất ở đây thực sự lóa mắt cô.
Muốn thuê được chỗ này, chắc chắn Viên Tịch dành dụm cả đời cũng không mua nổi, mở cửa sổ nhìn vào ánh đèn nhấp nhô bên ngoài, dòng người đi lại vào buổi sáng sớm, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
" Cộc... cộc... cộc."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Viên Tịch mở cửa ra, trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp, phía sau là một vài người đàn ông đang khiêng đồ đạc.
- Cô là ai ?
- Con gái của chủ chung cư, Hàn Diệp.
Nụ cười tươi rói, vẻ đẹp mang sự trưởng thành nhưng cũng rất tao nhã, nhìn qua cũng biết cô ấy là người có tầng lớp cao. Hàn Diệp bước vào trong nhà, chỉ chỉ chỏ chỏ cho mấy người đàn ông đang khiêng đồ, riêng Viên Tịch vẫn đứng ngơ ngác.
- Cô làm gì vậy ?
- Chị đang giúp đỡ em thôi mà, quần áo, đồ dùng hằng ngày, nồi niêu xoong chảo, bát đũa đều là Yến Huân mua cho em.
- Yến Huân ? Chứ không phải là...
Chứ không phải là cô xuyên không sao ? Viên Tịch có chút thất vọng, đúng là người nghèo thì mãi vẫn không thể thoát kiếp nghèo được.
- Em với anh ấy xảy ra chuyện gì chị không rõ, đây là Yến Huân nhờ chị giúp em thôi, muốn hỏi gì thì hỏi anh ấy, chị không có nhiều thời gian. Mà hình như em học trường quý tộc đúng không ?
Nhìn thấy Hàn Diệp hỏi mình, cô chỉ lặng lẽ gật đầu. Thì ra cô gái xinh đẹp trưởng thành này cũng chỉ là học sinh. Không ngờ xung quanh Yến Huân lại nhiều cô gái xinh đẹp như vậy.
-... Ăn uống đầy đủ rồi thay đồ đi, sắp đến giờ học rồi.
- Vâng ạ.
Viên Tịch không biết cô gái xinh đẹp này có đối xử tốt với mình thật hay không, nghe qua lời dặn dò, cô chỉ nghi hoặc mà lễ pháp đáp lại.