Thư Điềm và anh lẳng lặng nhìn nhau năm giây.
Tim trong l*иg ngực vui mừng đến lạ, cứ đập mạnh không thôi; cô hít một hơi thật sâu, nhịn không được mà giơ bàn tay còn trống lên để chạm vào tóc anh, cảm giác rất mềm mại, cô chỉ muốn chạm vào tóc anh một chút thôi nên cũng nhanh chóng rụt tay về.
“Thật ra…” Thư Điềm nhìn ánh mắt hơi ngạc nhiên của anh, cô khẽ nói: “Anh không cần phải nhịn đâu.”
Giang Dịch: “… Cái gì cơ?”
“Ôi trời, ví dụ như là ở mấy chỗ mà giáo viên sẽ không bao giờ đi ngang trong trường, ở trong lớp học hay là mấy nơi tương tự như thế chẳng hạn…” Thư Điềm ngập ngừng: “Nhưng mà chúng ta phải biết kiềm chế bản thân một chút.”
“…”
“Anh nghĩ thử mà xem, trong trường chúng ta, ngoài các phòng học ra thì có rất nhiều chỗ khác, sân thể dục sẽ không có giáo viên đâu, mà các giáo viên Thể dục cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện này làm gì cả…” Thư Điềm giơ ngón tay lên đếm tiếp: “Bên cạnh đó thì còn có sân bóng rổ, sân bóng chuyền, căn-tin gần mái đình nhỏ có hòn non bộ, khu ký túc xá, phòng xông hơi, còn có cả rừng cây nhỏ nữa…”
Khi chẳng may bật thốt ra bốn chữ cuối, Thư Điềm cảm thấy, hình như là mình vừa nói ra một điều gì đó rất là kỳ lạ vậy.
Khu rừng nào cơ chứ!
Nghĩ cái gì thế hả? Sao lại phải đi đến rừng cây nhỏ cơ chứ?
Cô hắng giọng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng sửa lại: “… Nói tóm lại là, chỉ cần tránh xa ra khỏi tòa nhà dạy học và căn-tin của giáo viên ở tầng hai là được. Em nghĩ giáo viên của trường chúng ta không “biếи ŧɦái” đến vậy đâu.”
“…”
Giang Dịch vẫn không nói gì, cũng không hề thay đổi tư thế, anh cứ nhìn cô như thế.
Tuy rằng bình thường anh cũng ít nói, nhưng anh vẫn sẽ đáp lại cô. Còn bây giờ thì anh lại yên tĩnh quá mức.
Thư Điềm huơ huơ tay trước mắt anh: “Này, anh có nghe thấy không?”
“…”
Giang Dịch nhìn ánh mắt lấp la lấp lánh của cô gái nhỏ, anh nhìn đến mất hồn.
Tối hôm qua Giang Dịch không ngủ được, một phần lớn nguyên nhân cũng xuất phát từ việc anh không thể… không thể xác định được lý do tại sao mà bỗng dưng cô lại đáp lời mình.
Nếu đồng ý làm bạn gái của anh là vì thích anh, vậy phần “thích” này bắt đầu từ khi nào, và sẽ duy trì trong bao lâu? Anh không biết nữa.
Nhưng anh cũng không dám hỏi.
Anh thấy mình giống như là người “được chọn” vậy – tự dưng có một “báu vật” rơi từ trên trời xuống, vô tình rơi trúng vào anh, rồi anh ôm “báu vật” vào trong lòng, còn chân tay anh thì lại luống cuống chẳng biết phải làm sao.
Thậm chí là anh còn không dám hỏi tại sao “báu vật” lại chọn anh, không dám hỏi tại sao lại rơi trúng anh nữa kìa.
Bởi vì anh sợ, anh sợ rằng, nếu hỏi ra thành lời thì mình sẽ không còn được thấy “báu vật” ấy nữa.
Thật ra là, đề nghị của Thư Điềm cũng đã nằm trong dự liệu của anh rồi. Vì cô học tập tốt như thế kia mà, bình thường cô còn ngoan như vậy nữa, và, đã yêu sớm rồi thì cũng không nên “lộ liễu” quá làm gì.
Từ những gì mà cô nói, anh còn tưởng rằng ý mà cô muốn nói là: Khi ở trên trường, để giáo viên không phát hiện ra, thì về cơ bản là bọn họ không thể tiếp xúc với nhau.
Hóa ra không phải là vậy.
Hóa ra là cô vẫn đang vắt óc suy nghĩ về những nơi mà giáo viên sẽ không đến, cũng chính là nơi mà hai người họ có thể “hẹn hò”.
Cô còn nghiêm túc đếm tới đếm lui, liệt kê hết ra nữa.
Lòng anh như đã được lấp đầy bởi một thứ gì đó vô cùng ấm áp, đã được lấp đầy đến độ sắp tràn ra bên ngoài mất rồi.
Thư Điềm nghĩ, chẳng lẽ là anh đã trầm tư suy nghĩ đến ngố người ra luôn rồi à? Cô đã huơ tay lâu lắm rồi mà anh vẫn chẳng có phản ứng gì đáp lại cả.
Cô quay đầu sang trái rồi lại quay sang phải để nhìn mọi người xung quanh. Cô thấy, nếu ai không chơi trò chơi điện tử thì sẽ chụp ảnh tự sướиɠ, hoặc cũng có thể là đang nói chuyện cùng với thầy Mã hăng say đến nỗi “nước miếng văng tung tóe”.
Thế là Thư Điềm dứt khoát “ra tay” với anh – cô nhéo vào mặt anh bằng ngón trỏ và ngón cái… Mấy lần trước, mỗi khi hôn anh, vì hôn quá nhanh cộng thêm với tâm lý phấn khích; nên, dù đã hôn xong rồi nhưng cô vẫn không có cảm giác gì cả. Nhưng mà, lần này nhéo anh một cái thì cô mới phát hiện ra là… mặt của anh mềm vô cùng.
Thư Điềm kiềm chế ý muốn nhéo anh thêm một cái nữa lại, cô hỏi anh rằng: “Sao anh lại ngây người ra như thế vậy?”
Giang Dịch bị nhéo thì mới hoàn hồn lại, anh trả lời rất nhanh: “Đang suy nghĩ về những gì mà em vừa nói.”
“Em nói cái gì cơ?”
“Rừng cây nhỏ.”
“…”
Sau khi Giang Dịch nhẹ nhàng nói ra mấy chữ ấy, anh không ngừng xoa nắn bàn tay mà mình đang nắm lấy. Anh ma sát mu bàn tay cô bằng ngón tay cái của mình, cảm giác hơi nhột nhưng vẫn khá thoải mái.
Thư Điềm cứng người lại… còn anh thì kéo tay cô, hẳn là anh cũng đã cảm nhận được rồi, nhưng anh lại hỏi một câu: “Rừng cây nhỏ ở đâu?”
“Rừng cây nhỏ…” Thư Điềm nuốt nước bọt: “Rừng cây nhỏ là, là một, là một khu rừng có diện tích tương đối nhỏ.”
“…”
… Cô đang, đang nói cái quỷ gì vậy!
Cái gì mà “rừng cây nhỏ là một khu rừng có diện tích tương đối nhỏ” cơ chứ!!!
Bầu không khí xung quanh họ yên tĩnh đến lạ, hai người cứ nhìn nhau như thế vài giây.
Rồi bỗng dưng Giang Dịch bật cười.
Mặc dù không cười ra thành tiếng, nhưng từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày của anh đều cong lên. Đã cười như thế này rồi thì chắc chắn là sự vui vẻ này đã trên mức vui vẻ bình thường rồi. Chỉ trong nháy mắt thôi mà mặt của Thư Điềm đã đỏ tới tận mang tai, cô muốn rút tay mình ra khỏi anh, nhưng lại không thể rút tay ra được.
“Này…” Thư Điềm nhịn không được nữa, cô bèn lên tiếng: “… Anh đừng cười!”
Rừng cây nhỏ thì đã sao!
Cô đây đang vì ai thế hả!
Thấy Giang Dịch còn chưa chịu ngừng lại, lúc anh cười đến nheo mắt lại trông cực kỳ đẹp trai, anh kéo tay cô ngồi phịch xuống ghế.
Thư Điềm chống lại “sự cám dỗ của sắc đẹp”, cắn môi mà cảnh cáo anh: “Anh còn cười nữa thì em sẽ đi tìm bọn Diêu Nguyệt đó, sẽ để cho anh ở lại đây một mình.”
Câu này có tác dụng ngay tức thì.
Cuối cùng thì Giang Dịch cũng không còn cười nữa, khóe miệng của anh từ từ hạ xuống, nhưng vẫn chưa trở về như lúc bình thường, mà nó vẫn còn hơi cong cong, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn so với mọi khi.
“Anh không cười em.” Anh nói.
Đã qua một tiếng kể từ khi họ đến lớp cho đến bây giờ, giọng anh đã không còn khàn nhiều và âm mũi cũng không còn nặng như khi đó nữa. Thư Điềm đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, thế nên, lúc anh bỗng tiến lại gần mình, cô bất ngờ đến nỗi chẳng kịp phản ứng lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh cảm thấy em…” Anh kề sát bên tai cô, hơi nóng lúc nói làm cổ cô hơi ngứa ngáy, anh hạ giọng xuống thật nhỏ rồi mới nói tiếp: “Rất đáng yêu.”
“…”
Thư Điềm thấy mình sắp bốc hơi ngay tại chỗ luôn rồi.
…
Chỉ trong một buổi sáng vừa qua, các hạng mục tranh tài đã diễn ra hết một nửa rồi. Trận chung kết của hạng mục chạy nước rút bắt đầu, nhóm nam thi đấu trước rồi mới đến nhóm nữ.
Lúc đến lượt các bạn nữ thi đấu, Thư Điềm đã nghe thấy những lời cổ vũ mà mình đã viết. Cô không nhịn được mà nói với Giang Dịch rằng đó là do cô viết, hòng muốn khoe khoang với anh một chút.
Giang Dịch “Ừ” một tiếng: “Em viết rất hay.”
Thư Điềm vui vẻ lắm.
Từ lúc đó cho đến bây giờ, tay của hai người vẫn chưa buông ra một lần nào cả, hết xoa xoa rồi lại nắm chặt, dính chặt nhau đến độ phát ngấy lên được, nhưng chẳng ai muốn buông ra cả.
Lại đợi thêm một lát, Thư Điềm cảm thấy tay mình đã bị anh siết chặt lại, bên tai cô vang lên giọng anh nói, trong giọng nói tràn đầy sự nghi hoặc: “Vì sao chưa đọc đến của anh?”
Thư Điềm: “…” Ừ thì…
“Lý Vệ đưa hết chưa?” Giang Dịch cau mày hỏi.
Thư Điềm: “… Chắc chắn là cậu ta đã đưa hết rồi.” Anh đừng vu oan cho cậu ta mà.
Giang đại ca vẫn thấy bất mãn lắm: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thư Điềm: “…”
Thư Điềm nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên nói với anh như thế nào nữa, chẳng lẽ lại nói là “Của anh không được đọc là vì nội dung mà anh viết chẳng liên quan gì đến việc thi đấu của người ta cả”; “Không chỉ có thế thôi đâu, nghe còn rất “ngỗ nghịch” nữa chứ”; “Chỉ có người nào có bệnh thì mới đọc to bốn câu bày tỏ tình cảm đầy “mùi mẫn” đó của anh trước toàn trường thôi”…
Cuối cùng, cô đã đổi lý do “thoái thác”: “Những tờ giấy mà chúng ta gửi lên thì đều phải trải qua khâu chọn lọc, không phải cứ nộp là sẽ được chọn để đọc đâu anh.” Thư Điềm nhớ lại câu mà thầy Mã Đông Lập đã nói: “Anh còn nhớ lời thầy Mã đã nói không, chúng ta cần phải thắng ở số lượng, tức là nộp càng nhiều thì cơ hội được đọc càng lớn.”
Nghe cô giải thích xong thì Giang Dịch trầm ngâm một lát rồi mới chợt “À” lên một tiếng.
“… Vậy là, người đọc chúng lên cảm thấy anh viết không hay…” Anh tựa người vào lưng ghế, giọng điệu nghe không vui vẻ gì mấy: “Anh không hiểu sai chứ?”
Thư Điềm: “…”
Anh đừng có bày ra cái dáng vẻ như thể là “đang muốn đi đánh người lắm” được không, chẳng phải đó chỉ là…
Chẳng phải đó chỉ là bốn câu khen cô, bày tỏ tình cảm đầy “mùi mẫn” với cô thôi ư!
Cô muốn chuyển chủ đề này đi thật là nhanh: “Chúng ta xuống dưới đi dạo một chút đi anh, em ngồi lâu nên bây giờ chân hơi tê.”
“…” Giang Dịch khó hiểu mà đứng lên: “Lúc trước anh đã để ý thấy rồi, chân em dễ bị tê thật đấy.”
“…”
“Có thể là do ít vận động.” Anh ra vẻ nghiêm túc mà nói rằng: “Em phải để ý nhiều hơn.”
Thư Điềm: “…”
…
Trên phương diện “yêu đương trong bí mật” này, chỉ có giáo viên trong trường mới khiến Thư Điềm phải lo lắng nhiều thôi. Còn về phần Diêu Nguyệt ấy à, nếu không nói cho cô ấy biết thì Thư Điềm cảm thấy, chắc là mình sẽ bị “nguyền rủa” đến chết mất thôi.
Phía bên bố mẹ thì cũng phải giấu thật kỹ.
Còn về phần những người khác, nếu phát hiện ra được thì cứ phát hiện ra đi… Ban đầu cô đã nghĩ như vậy đó.
Nhưng cô hoàn toàn không hề nghĩ đến cái gọi là “danh tiếng” của Giang Dịch.
Diêu Nguyệt đã chạy xong một trăm mét, cô ấy đang tạm nghỉ một lát ở gần vạch đích. Cô ấy muốn đi bộ một vòng quanh bãi cỏ trong đường đua để giãn cơ chân.
Diêu Nguyệt vừa đi vừa chơi điện thoại di động, sau khi trả lời tin nhắn Wechat, cô ấy mở diễn đàn trường lên thì thấy trên trang chủ có một bài đăng mới.
Ánh mặt trời hơi chói, phải mất một lúc cô ấy mới thấy rõ tiêu đề bài viết.
[Mới] [Chủ đề] # Giang Dịch có bạn gái, chính miệng cậu ấy đã thừa nhận với mấy bạn nam trong lớp chúng tôi. Dù là đang muốn tỏ tình, đã tỏ tình nhưng không thành, hay còn đang là mộng tưởng trong lòng mình, thì các chị em à, hãy cùng tôi từ bỏ hy vọng đi thôi #
… Mẹ ơi!!! Xem cô ấy đã thấy thứ gì thế này!!!
Diêu Nguyệt không đi tiếp, cô ấy đứng tại chỗ đó mà bấm vào bài đăng.
1# [Chủ bài đăng]: Đừng kích động, đừng đánh tôi, đừng nói là do tôi tung tin đồn bậy bạ.
Ban nãy rảnh rỗi đến nỗi buồn tay buồn chân, tôi đã trò chuyện với mấy bạn nam cùng lớp. Có một bạn nữ nói là không thấy Giang đại ca trong tin đồn tham gia chạy gì đó nên thấy rất tiếc nuối, sau đó thì có một đống người trong số chúng tôi hưởng ứng theo.
Nói gì thì nói, chẳng phải là đại ca chơi bóng rổ rất là giỏi hay sao? Nên tôi cảm thấy, hẳn là đại ca cũng không quá kém trong các môn thể thao khác. Tuy vẫn thấy cậu ấy không phải là kiểu người sẽ đăng ký tham gia đại hội thể thao, nhưng nếu không tham gia thì có vẻ đáng tiếc lắm.
Mấy bạn nam của lớp chúng tôi bỗng hỏi rằng, có phải là các cậu đều cảm thấy, rồi sẽ có ngày các cậu được yêu đương cùng với Giang Dịch hay không.
Tôi còn chưa kịp phản bác gì cả.
Mà đã có một cậu bạn nào đó nói tiếp rồi, cậu ta nói, đừng nghĩ tới chuyện đó làm gì nữa, đại ca có bạn gái rồi, vẻ ngoài của cô ấy xinh đẹp giống như là một tiên nữ vậy.
…
Sau đó, sau một hồi “thẩm vấn” hỏi tường tận gốc rễ, tôi đã biết được rằng, đám con trai của lớp chúng tôi muốn đi trêu chọc một đàn em, họ nói là, tiên nữ nhỏ à, chậc, trông em xinh đẹp quá, sau đó thì…
Sau đó thì Giang đại ca đi tới, ôm tiên nữ nhỏ kia mà nói rằng đó là bạn gái của anh, bảo bọn họ mau cút đi đi.
Con mẹ nó…
Các bạn nhận được tin tức này nhanh lên đi nhé.
Tôi phải về ký túc xá tắm nước lạnh đây QAQ.
…
Diêu Nguyệt: “…”
Diêu Nguyệt: “???”
Mẹ nó, là đang công khai đó ư!
Chủ bài đăng này không đề cập cụ thể thời gian là khi nào, nhưng chắc hẳn là… bí mật “động trời” mà trước kia cô ấy đã phát hiện ra cũng có “công lao” to lớn lắm nhỉ!
Cô ấy là “đệ nhất công thần”! Bây giờ họ đã ở bên nhau rồi! Công khai [*] rồi đó ư! Vậy mà Thư Điềm lại không chịu nói cho cô ấy biết!!!
[*]
Gốc là “quan tuyên”, nghĩa là công bố mang tính thẩm quyền thông tin về một cá nhân hay tổ chức nào đó. Mình nghĩ, trong hoàn cảnh này, từ “công khai” sẽ có phần phù hợp và dễ hiểu hơn. Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diêu Nguyệt vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy vui mừng, vừa muốn hét lên thật là to, và vừa thấy tức giận nữa.
Cô ấy bắt đầu đi về phía trước, chuẩn bị đi đến điểm đánh dấu “200 mét” để chờ Nguyên Loan Loan. Diêu Nguyệt vừa đi vừa gửi tin nhắn trong nhóm ký túc xá.
Diêu Nguyệt: [A a a a a a a a a tại sao mình mới chạy xong thôi mà đã để cho mình thấy bài đăng ngọt như thế này vậy hả!!!! @ Thư Tiểu Điềm, chuyện lớn như thế này mà cậu lại không nói cho chúng mình nghe!!!! Mẹ đây thấy thất vọng về con lắm đó!!!!]
Sau khi gửi xong, thấy mình còn chưa nguôi giận, cô ấy lại gửi thêm rất rất nhiều dấu chấm lửng và dấu chấm than, hòng bày tỏ sự bất ngờ, bất mãn của mình.
Tổng cộng là có ba tin nhắn.
Không biết là trùng hợp hay là ngẫu nhiên nữa, mà bên tai cô ấy lại vang lên ba âm thanh thông báo có tin nhắn mới từ Wechat.
Diêu Nguyệt nhìn theo nơi phát ra tiếng…
Ban nãy cô ấy không để ý, ngay phía trước cô ấy có một đôi nam nữ, hai người đều mặc đồng phục học sinh, đi giày thể thao… Trang phục “kỳ lạ” này đã khiến hai người họ trở nên vô cùng nổi bật giữa sân thể dục này.
Nhìn chung thì hai người họ chênh nhau khoảng hai mươi xăng-ti-mét, khắp xung quanh đều toả ra “vị chua chua” của tình yêu.
… Là nam và nữ chính trong bài đăng mà cô ấy vừa đọc được.
Diêu Nguyệt cũng tự giác lắm, cô ấy đi theo ngay phía sau hai người, lén la lén lút mà nương theo tốc độ của hai người họ.
Khoảng cách này cũng khá là bình thường, bởi vì, vốn dĩ nơi đây đã có nhiều người qua lại lắm rồi, nếu không phải tới để cổ vũ thì cũng là tới để chào đón các “tuyển thủ” – cũng là bạn học của họ dự thi.
Khoan đã!
Bọn họ đang nắm tay nhau!
Còn lôi lôi kéo kéo… Diêu Nguyệt muốn hét to lên lắm rồi, cô ấy lại nhớ đến bài đăng mà mình vừa đọc được.
Cũng đúng thôi, họ cũng đã ở bên nhau rồi mà, đã công khai luôn rồi mà, nên có nắm tay thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Cô ấy vỗ vỗ ngực mình, lại lặng lẽ đến gần hơn một chút, và cô ấy đã nghe thấy giọng nói đầy quen thuộc của Thư Điềm: “Haiz, em vừa mới nhìn thấy Diêu Nguyệt, cô ấy đã chạy về đầu tiên luôn đó, đúng là có “tinh thần chiến đấu” hăng hái thật ha ha ha ha ha!”
Giọng nói của Giang đại ca vẫn giống như mọi hôm, vẫn rất dễ “nhận diện”: “Ừ.”
“Anh biết Diêu Nguyệt mà phải không?” Thư Điềm nói: “Là người mà Văn Nhân Nhất hỏi thăm…”
“Biết.” Cô còn chưa nói xong mà Giang Dịch đã ngắt lời, đáp như thế.
Hu hu hu hu đại ca biết cô ấy! Còn biết tên cô ấy nữa kia kìa!
Diêu Nguyệt che miệng lại, vui vẻ đến mức nhảy lên nhảy xuống ngay tại chỗ. Cô ấy chợt nhớ đến cô bạn Nguyên Loan Loan đáng thương đang chuẩn bị thi đấu, không thể “ăn đường” ngay tại chỗ như mình được, thế là cô ấy vội mở camera điện thoại lên rồi đặt ở gần bụng mình, bắt đầu “lén lút” quay lại.
Rồi mới tiếp tục theo dõi hai người họ, như là “thợ săn ảnh” vậy.
“Còn muốn đi dạo nữa không?” Giang Dịch hỏi.
Thư Điềm: “Hả? Anh phải làm gì khác nữa à?”
Thư Điềm hỏi xong thì Diêu Nguyệt thấy Giang đại ca hơi nghiêng mặt đi, giọng nói của anh nghe vô cùng nghiêm túc: “Tới rừng cây nhỏ đi.”
“…”
Diêu Nguyệt: “?????”
Rừng cây nhỏ nào cơ? Họ định làm gì thế? Được đó, mẹ đây đồng ý… Không, không phải, phải là, rốt cuộc thì hai người đến rừng cây nhỏ để làm cái gì thế hả?!
Giờ đây, Diêu Nguyệt không nỡ chớp mắt một cái nào cả. Cô ấy hết nhìn Thư Điềm rồi lại nhìn Giang Dịch, cô ấy thấy cô bạn của mình khẽ cúi đầu xuống, giọng nói rất nhỏ nhẹ vang lên: “… Rừng cây nhỏ gì cơ?”
Đã nũng nịu rồi mà còn làm duyên làm dáng nữa!
Ôi cái giọng điệu chua chua của tình yêu!
Nhưng cô ấy vẫn sẵn lòng nghe.
Diêu Nguyệt thấp bé, bước đi lại nhẹ nhàng, bên cạnh đó, xung quanh đây còn có nhiều người đang hét to và đi về phía bên này nữa; thế nên, về cơ bản là hai người kia chẳng hề quay sang đây nhìn cô ấy một lần nào cả.
Cô ấy thấy Giang Dịch đột ngột buông lỏng bàn tay đang nắm tay Thư Điềm ra, rồi anh đổi thành khoác lên vai cô bằng cả cánh tay của mình. Hai người này cách nhau gần lắm, anh ghé vào bên tai Thư Điềm, hình như là đang muốn thì thầm gì đó với cô.
Diêu Nguyệt không ngờ đến sự “xuất hiện” của hành vi này.
Vì động tác này của Giang Dịch mà hai người cũng dừng bước lại một lát, sau đó, Thư Điềm giơ tay đẩy mặt của đại ca ra xa một chút, cô không nói nhỏ, “âm lượng” ở mức bình thường: “Ở đây có nhiều người quá.”
Diêu Nguyệt: “????”
Nhiều người quá? Rốt cuộc là đại ca đã nói gì thế?
?
Đại ca à, anh đã nói gì với ngỗng gái [*] của tôi thế?
[*]
Ngỗng gái: xuất hiện trong “Đông cung”, có nghĩa là con gái. Tại sao anh lại thì thầm thế? A a a a a cứ trò chuyện một cách “quang minh chính đại” đi, làm thế có gì không tốt đâu!!!
Lòng đang chìm trong nỗi bi phẫn, cô ấy không khống chế được mình nên điện thoại đang cầm trong tay cũng rung lên theo.
Giang Dịch nghe xong câu mà Thư Điềm vừa nói, thì bỗng dưng anh buông tay cô.
Và bắt đầu cởϊ áσ ra.
Diêu Nguyệt trợn to hai mắt.
Giang Dịch cởϊ áσ ra, cánh tay anh nâng lên, và sau đó, áo khoác đồng phục của anh đã phủ lên đầu Thư Điềm.
Cả hai người đều đã dừng bước, Diêu Nguyệt cũng vậy.
Diêu Nguyệt thấy đại ca đã cởϊ áσ khoác ra, chỉ còn lại có một cái thun màu đen ở bên trong thôi. Cô ấy còn thấy một tay anh vòng qua ôm bả vai bạn gái nhỏ của mình, thấy anh khom lưng, cúi người xuống, thấy anh nghiêng mặt qua, tiến sát lại gần Thư Điềm, hơi dừng lại một chút…
Không biết là đã làm gì nữa.
… Nhưng mà, cũng đã làm tới mức đó rồi mà! Ngoại trừ… ngoại trừ cái đó ra! Thì còn có thể làm gì được nữa!!!
“Anh sẽ không để cho người khác nhìn thấy em đâu…” Giang đại ca cũng chẳng thèm hạ “âm lượng” xuống, Diêu Nguyệt nghe thấy rõ mồn một. Anh cười, khẽ xoa vào đầu của cái người đang bị áo đồng phục che phủ, giọng nói đã trầm thấp hơn hẳn so với câu mà anh vừa nói: “Nếu làm thế này thì chẳng phải là đã hôn được rồi à?”
!!!!!
Diêu Nguyệt: “…”
Hôm nay, có một cây “Nấm lùn” đã chết.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Nấm lùn đã chết, đến nỗi không còn cách nào hét lên được nữa.
Nguyên nhân tử vong: Bệnh tiểu đường.
Xử cô ấy luôn đi!! Tôi muốn “xử” cái cây nấm lùn này!!!