Chương 35: Viên kẹo thứ ba mươi lăm

“Anh có thể nói với họ… Em là bạn gái của anh.”

Giang Dịch nghe cô nói thế xong thì anh thấy cô nâng tay lên bỏ ra khỏi xe đẩy hàng, rồi cô tiện tay khẽ vuốt mái tóc dài của mình, còn anh thì cũng dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Thư Điềm nhìn giá để hàng bên cạnh anh, trông cô như thể là đang nghiêm túc “nghiên cứu” xem ngày sản xuất của gói hàng được đặt trên giá có nghĩa là gì.

Giang Dịch như đã ngừng thở.

Ban nãy cô nói ngắt quãng, cứ nói rồi lại ngập ngừng ngừng lại.

Anh xâu chuỗi hết tất cả lại, nói chung thì nó có nghĩa là… Nếu sau này còn xảy ra những chuyện như thế này nữa, mà khi ấy em lại đang ở bên cạnh anh, nếu anh không muốn họ làm phiền, thì anh cứ nói với họ rằng em là bạn gái của anh… Có nghĩa là thế đấy.

Anh biết điều này thật vô lý.

Nếu xâu chuỗi lại những lời cô đã nói thì anh vẫn hiểu nó có nghĩa là gì.

Nhưng mà… anh thực sự chỉ muốn điếc có chọn lọc thôi.

Là…

Chỉ nghe thấy mỗi câu cuối cùng ấy thôi.

Mỗi câu cuối thôi…

Nhưng đó chỉ là anh nghĩ thế thôi.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái như đang vang vọng bên tai anh, khi nhớ tới biểu cảm hơi ngượng ngùng lúc ban nãy của cô, bàn tay đang đẩy xe đẩy của Giang Dịch vô thức siết chặt lại, cổ họng anh hơi hơi ngứa, anh cảm thấy những dòng máu đang chảy dọc theo thân thể mình đều đang sướиɠ vui.

Đèn trong siêu thị rất sáng, tiếng nhạc cũng rất to. Hiếm có lúc nào Giang Dịch đi đến siêu thị này lắm, lúc trước đến thì cũng chỉ mua chai nước rồi thôi. Nhưng, trong trí nhớ của anh, dù là lúc nào đi chăng nữa thì nơi này cũng bật mấy bài hát chúc may mắn cả, một năm bốn mùa đều như nhau.

Nơi hai người đang đứng là khu Vượng Vượng, có nhiều trẻ con thích đến đây lắm, nên nơi đây chỉ yên tĩnh được một lúc mà thôi. Chỉ một lát sau, có một gia đình đã đi đến đây.

Là một nhà ba người, gồm có hai bố mẹ trẻ trung và một đứa con nhỏ. Có lẽ đứa bé ấy chỉ khoảng bốn, năm tuổi thôi, rất nghịch ngợm, lúc nào cũng hi hi ha ha trò chuyện.

“Mẹ ơi! Con muốn mua gói to! Mẹ mua cho con đi!”

“Được, mua thì mua.”

“Ôi, mẹ ơi, mẹ ơi! Mẹ mau nhìn anh trai và chị gái đang đứng ở bên kia đi!” Giọng đứa bé chợt trở nên phấn khích.

“Đừng chỉ tay vào người khác như thế, không hay đâu con.”

“Mẹ ơi, họ đang làm gì vậy ạ? Sao lại đứng yên không động đậy gì thế?”

Một giọng nữ vang lên, chậm rãi giải thích: “Ôi trời, anh chị đang yêu đương đó, trẻ con đừng có nhìn, con đi chọn quà của con đi.”

Thư Điềm: “…”

Hai người không hề chạm vào nhau, sao cô ấy lại đưa ra kết luận như thế cho được vậy?

Anh chị, đang yêu đương???

Yêu đương cái con khỉ…

Gia đình đó không đến thì còn đỡ.

Lúc đầu Thư Điềm định kéo anh đi, kết quả là, bây giờ nghe thấy mấy câu như thế này xong thì có một sự xấu hổ như đang bao trùm lấy họ, một dòng cảm xúc khó lòng mà diễn tả được cứ ngày một lớn dần lên trong lòng.

Lúc Thư Điềm sắp bị những cảm xúc mà cô không thể xác định được này nhấn chìm, thì cuối cùng đại ca – người đã im lặng rất lâu, cũng chịu lên tiếng.

“… Được.”

“…”

Thư Điềm sửng sốt.

Phải mất mấy giây cô mới phản ứng lại được, anh đang trả lời lại cái đề xuất “Anh có thể nói với bọn họ em là bạn gái của anh” mà ban nãy cô đã đưa ra.

Thư Điềm cũng không biết là do bản thân mình quá kích động hay là vì lý do gì… mà bỗng dưng cô lại thốt ra câu nói đó…

Nhưng mà, thực sự thì, hình như là…

Cũng không có gì quá đáng hay kỳ lạ đâu nhỉ?

Hơn nữa, cô cũng đã lén quan sát Giang Dịch rồi, ngoại trừ việc anh hơi ngạc nhiên đến mức ngây người ra, thì hình như là anh cũng không có cảm xúc gì khác thường cả.

Chẳng phải là chỉ mới nhắc có một câu bạn gái thôi ư? Chẳng phải là trong phim hay trong truyện gì đó, người ta cũng toàn diễn như thế này à,? Cái này gọi là bia đỡ đạn đó, mà bây giờ cô còn đang tình nguyện làm bia đỡ đạn đấy… Tinh thần cống hiến của cô thật cao cả biết bao!

Bởi vì chữ “Được” ban nãy, mà Thư Điềm – người đã nhìn ngày sản xuất trên gói quà cả một lúc lâu – cũng phải dời ánh mắt ra khỏi nó mà nhìn sang khuôn mặt của đại ca.

Bình thường, trông Giang Dịch lúc nào cũng giống như là đang ngái ngủ vậy. Mí mắt của anh hay khép hờ, cùng với lợi thế về chiều cao, khi anh mím môi và bày ra vẻ mặt vô cảm, trông anh vừa lạnh lùng vừa ngang ngạnh.

Nhưng lúc này đây, Thư Điềm cảm thấy, hình như là mắt anh đã chợt lóe lên một cái, cô chớp chớp mắt… Cô không biết, không biết có phải là đôi mắt đào hoa này của anh đã được gắn thêm “buff” rồi hay không nữa, chỉ là một hành động rất đỗi bình thường như là chớp mắt thôi, mà chẳng hiểu sao cô lại thấy nó vô cùng quyến rũ.

Thư Điềm thầm phỉ nhổ chính mình, phỉ nhổ mình vì cái sự mê trai ấy của bản thân.

Sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc, trầm ấm của anh: “Anh nhớ rồi.”



Sau khi mua một đống đồ ăn vặt như khoai tây chiên, màn thầu Vượng Tài, thạch Hi Hi…

“Em mua gần xong… À không, vẫn còn một thứ nữa…” lời của Thư Điềm xoay một vòng: “Suýt thì quên béng đi mất, trong nhà hết kẹo mυ"ŧ rồi.”

“…”

Kẹo mυ"ŧ?

Để cho anh à?

Thư Điềm vừa đẩy xe đến quầy bán kẹo vừa nói: “Nếu bây giờ em không mua thì sau kỳ nghỉ này, em sẽ không còn kẹo để cho anh nữa.”

“… Ừm.”

Đúng là để cho anh thật.

Giang Dịch đi theo sau, anh nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ đang đi trước mặt mình. Không biết lời bố Thư nói có đúng hay không nữa. Vì, hình như là việc ăn đồ ngọt chẳng có tác dụng gì trong việc cai thuốc của anh cả, về cơ bản thì anh vẫn phải tự dựa vào chính mình.

Nhưng mà…

Thói quen, thực sự rất đáng sợ.

Một tuần đầu tiên sau khi anh bắt đầu ăn, anh đã cố nhịn vị ngọt của kẹo mà cô đưa để có thể ăn hết nó. Nhưng, khi sang đến tuần thứ hai, hết tiết đầu – cũng là sau khi anh thức dậy, lúc nhận ra trong miệng mình không có kẹo, anh đã cảm thấy người mình cứ nôn nao, khó chịu.

Không có tác dụng gì trong việc cai thuốc, cũng không hề thích ăn kẹo.

Chỉ là, đã quen với việc được cô cho kẹo mà thôi.

Anh nhìn Thư Điềm đang bắt đầu chọn vị kẹo mυ"ŧ, anh bèn lấy điện thoại ra, mở ứng dụng “Bạn hỏi tôi trả lời” lên.

Thật ra, khi yêu thầm, sẽ có rất nhiều khoảnh khắc mà con người ta dễ xúc động, sẽ không nhịn được mà hoài nghi rất nhiều thứ… Sẽ nghĩ, vì sao cô ấy lại như vậy? Có phải là cô ấy đã ghét mình rồi hay không? Có phải là cô ấy đã giận mình rồi không? Có phải là cô ấy cũng hơi hơi thích mình, giống như là cái cách mà mình thích cô ấy vậy?

Những cảm xúc như thế, càng kìm nén mãi thì sẽ càng suy nghĩ về nó nhiều, và sẽ càng thấy khó chịu.

Mặc dù Văn Nhân Nhất cũng biết chuyện này, nhưng nói với một người như cậu ta… thì thà nói với đầu gối còn hơn.

Hơn nữa, cậu ta thì… không thể nói nổi nữa.

Cho nên, Giang Dịch rất coi trọng cái người mà anh đã vô tình gặp được trên ứng dụng này. Người này vẫn luôn đưa ra cho anh những đề xuất hay, người này nói rằng kinh nghiệm yêu đương của mình rất phong phú, và anh đã coi người này như là một người để dốc bầu tâm sự.

Bởi vì không quen biết, nên mới có thể nói ra hết tất cả.

Anh bấm vào khung trò chuyện của người có tên tài khoản bắt đầu bằng chữ “s”.

Và bắt đầu gõ chữ.



Chọn xong kẹo mυ"ŧ thì hai người đi về phía quầy thanh toán, lúc đi qua những dãy tủ đông lớn trong siêu thị, Giang Dịch cảm nhận được một “lực cản” đã kéo xe lại.

Anh nhìn qua, vẻ xấu hổ hiển hiện lên gương mặt Thư Điềm: “Em thế, à không, không, em thề…” Cô chớp chớp mắt: “… Đây chắc chắn là món đồ cuối cùng mà em mua trong tối nay!”

“…” Bỗng dưng Giang Dịch rất muốn cười: “Mua gì?”

“Cornetto!”

“… Cái gì cơ?”

“Là một loại kem siêu siêu ngon.” Thư Điềm nói xong thì cô chạy nhanh như bay đến chỗ tủ đông, khi đã tìm đúng được thứ mà mình muốn, cô lấy nó ra rồi nhanh chóng chạy về lại. Trên tay cô là một thứ gì đó có hình nón, được đóng gói rất sặc sỡ.

Cô vẫy vẫy nó trước mặt anh: “Là cái này!”, sau đó, cô nghiêng đầu: “… Anh Giang Dịch, anh có muốn không?”

“…”

“Cái này ngon lắm, lên cấp hai rồi em mới thích nó, về sau thì mùa hè nào em cũng mua rất nhiều rồi chất hết vào trong tủ lạnh.”

“Ừm…” Cũng không khác kẹo là bao, Giang Dịch không thích thứ này lắm, hơn nữa, hai người đều ăn thì họ phải mang đồ về nhà kiểu gì? Thế là anh đáp: “… Em cứ ăn đi.”

Thư Điềm “À” một tiếng.

Hai người tiếp tục đẩy xe về phía trước, Thư Điềm nhìn tên trên bao bì, bỗng nhiên cô lại lên tiếng: “Loại kem này tên là Cornetto đó anh.”

“…”

Giang Dịch cũng không biết vì sao tự dưng cô lại nói đến cái này nữa, anh còn chưa kịp hỏi lại, mà cô đã tự trả lời: “Đúng như tên gọi của nó vậy, ăn vào sẽ rất đáng yêu [*].”

[*] Cornetto (可爱多) đồng âm với rất đáng yêu, 可爱 là đáng yêu; 多 là nhiều, rất.

“…”

Nhìn vẻ mặt Giang Dịch như chưa bao giờ biết đến thứ này, bỗng dưng Thư Điềm muốn trêu anh thử một chút xem sao.

Cô giả vờ thở dài, bước đi, rồi, bỗng, có một ngón tay chọc vào cánh tay anh.

Giang Dịch quay đầu qua, anh thấy nụ cười lém lỉnh của cô gái, đôi mắt cong cong thành hình lưỡi liềm, hàm răng trăng trắng nho nhỏ lộ ra, cô nói nhẹ nhàng và rất nhanh: “Anh đã từ chối Cornetto, em nói cho anh biết nhé, anh đã bỏ lỡ một cơ hội để trở nên đáng yêu rồi đó.”

Giang Dịch: “…”

Bước chân của anh vô thức dừng lại.

Từ biểu cảm cho đến ngữ điệu, rõ ràng anh có thể nhận ra được là cô đang nói đùa, nhưng, ý nghĩ đó cứ được dậy lên khỏi tâm trí, và cho đến khi nó ngập tràn trong khắp suy nghĩ.

Đến quầy thanh toán, trước mặt họ vẫn còn ba người đang xếp hàng, Thư Điềm lấy điện thoại ra gõ gõ, chắc là đang trả lời tin nhắn.

Anh mở ứng dụng ra thêm một lần nữa.

Tin nhắn lần trước vẫn chưa được trả lời.

Anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa qua.

[gosk08]: Thật đấy, mẹ nó chứ đáng yêu quá đi.



Sau khi thanh toán và đi ra ngoài, Thư Điềm thấy lương tâm mình hơi bất an.

Cô nhìn Giang Dịch, tay nào của anh cũng đang xách một túi to hết. Mặc dù trông anh xách có vẻ nhẹ nhàng lắm, nhưng hai tay cô trống không như thế này thì cũng không được hay cho lắm, nhỉ?

“Anh Giang Dịch… hay là, em xách một túi, anh một túi đi nhé.”

“Không cần.”

“Em vẫn thường hay đi siêu thị mà, thật đó…” Thư Điềm sợ anh không tin: “… Mẹ em hay nhờ em đi lắm, chỉ mỗi việc xách mấy thứ này thì em vẫn…”

“Sắp chảy ra rồi.” Giang Dịch bỗng nói.

“… Hả?”

Anh quay đầu lại, giải thích: “Anh nói là, cái trong tay em kìa, không ăn nữa là nó sẽ chảy ra đấy.”

“…”

Bấy giờ Thư Điềm mới nhận ra, đúng là cô vẫn còn đang cầm Cornetto trên tay nữa mà.

Cô mím môi, cuối cùng thì cô vẫn nói một câu: “Vậy nếu anh mệt thì hãy nói với em nhé.”

Anh gật đầu: “Ừm.”

Thư Điềm rất thích ăn kem. Nhưng có lẽ là do răng của cô khá yếu, nên cô không thể cắn đồ lạnh trực tiếp bằng răng cửa của mình được, một khi chạm mạnh vào như thế thì nó sẽ rất buốt.

Cho nên cô đã quen, quen với việc dùng lưỡi để liếʍ cho đến hết.

Tuy cách ăn này khiến cô thấy hơi xấu hổ, nhưng từ nhỏ cô đã ăn như vậy rồi, “tốc độ ăn” mà cô tự luyện ra được cũng khá tốt. Nếu không nhìn kỹ thì phần lớn mọi người sẽ không nhận ra là cô đang dùng lưỡi để ăn kem.

Có lần, khi mọi người trong ký túc xá cùng ăn Cornetto, Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan đã phải thán phục khả năng này của cô.

Hai người họ đã gọi cái này là “Phật Sơn Vô Ảnh Lưỡi”.

Quãng đường đi về rất ngắn, Giang Dịch cũng không thấy hai cái túi này quá nặng, anh bước đi vừa phải, không nhanh không chậm.

Thú thật thì, nếu xét trong cả một năm nay, thì có lẽ ba-lô của Thư Điềm trong ngày cắm trại đầu tiên chính là vật nặng nhất mà anh từng xách, so với cái ba-lô đó thì hai cái túi này chẳng là gì cả.

Rất nhanh sau đó, họ đã đi đến ngã tư duy nhất để quay lại khu nhà. Lúc đợi đèn đỏ, khi thấy vẫn còn bốn mươi giây nữa, thì Giang Dịch đang định hỏi Thư Điềm xem mấy ngày nghỉ sắp tới cô đã có kế hoạch gì chưa.

Kết quả là, vừa quay đầu nhìn sang…

Thì anh đã nhìn thấy cô đã ăn hết nửa phần kem trên cái ốc quế rồi, cô đang liếʍ nốt nửa còn lại.

Ánh đèn ở ngã tư sáng đến lạ, cô gái cụp mắt, vẻ mặt của cô rất nghiêm túc. Khi nhìn từ góc độ này thì chỉ thấy lông mi của cô rất dài, lần nào cũng như lần nào cả – đầu lưỡi của cô chỉ thò ra một chút, cô liếʍ thật nhanh rồi lại rụt vào, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Sự tương phản giữa đầu lưỡi đỏ tươi và lớp kem trắng vô cùng rõ ràng.

Thật ra động tác của cô rất rất nhanh, nhưng…

Anh vẫn có thể thấy rõ được.

Đầu que kem bị cô liếʍ đến nỗi đã tròn lại, đến tận khi những người đang chờ đèn đỏ xung quanh họ đã bắt đầu di chuyển, thì Giang Dịch mới hoàn hồn lại được.

Cảm giác ngưa ngứa ở nơi cổ họng quá sức rõ ràng.

Không phải là kiểu ngứa họng muốn ho khan.

Mà là một cảm giác mà anh không thể diễn tả bằng lời được… Có lẽ không phải là cổ họng, mà là ngứa ở một nơi nào đó khác.

Rõ ràng trước mặt anh là đường, có xe cộ, có người, có cây.

Nhưng, dường như là trước mắt anh chỉ toàn là hình ảnh mà mình vừa trông thấy.

… Chết tiệt.

Giang Dịch nhắm mắt lại, khẽ nghiêng đầu sang một bên mà chửi thầm.



Suốt cả quãng đường, vì cây kem Cornetto đó mà lúc nào miệng của Thư Điềm cũng rất bận rộn, cô chẳng nói được gì cả.

Cô cũng hoàn toàn không hay biết rằng, “Phật Sơn Vô Ảnh Lưỡi” của mình đã bị phát hiện ra rồi.

Khi còn nhỏ, Giang Dịch rất sôi nổi, nhưng về sau, anh càng lớn thì lại càng lạnh lùng, càng lớn thì lại càng ít nói hơn. Với cô hoặc là với Giang Ngôn thì còn đỡ, nhưng với người khác thì anh vô cùng lạnh lùng.

Mà bây giờ anh lại càng ít nói hơn trước kia nữa.

Con trai càng lớn sẽ càng lạnh lùng hơn à?

Nhưng tại sao Văn Nhân Nhất lại ồn ào như thế vậy nhỉ…

Thư Điềm nghĩ linh tinh một lúc, lúc đi ngang qua một cái thùng rác, cô tiện tay ném vỏ kem vào, đang định xách một túi để giảm bớt gánh nặng cho Giang Dịch…

Thì cô mới nhận ra là họ đã về đến khu nhà rồi.

Vậy, hay là thôi đi, người ta đã xách hết cả một quãng đường rồi, thế mà tự dưng bây giờ cô mới để để “chia sẻ gánh nặng” với người ta ư?

Ha ha, đạo đức giả quá.

Đến cổng khu nhà, Thư Điềm nhập mật mã, mở cổng ra rồi quay người lại mà bảo anh rằng: “Anh Giang Dịch, anh vào đi.”

Giang Dịch “Ừm” một tiếng, anh bước vào, khi đến trước cửa thang máy, anh nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên từ phía đằng sau.

Anh vẫn không nhìn vào mặt của cô.

Mãi cho đến khi họ đã đến chỗ thang máy.

Đột nhiên bên tai anh truyền tới tiếng Thư Điềm: “Anh Giang Dịch, anh không lạnh à?”

“…”

Khu nhà này bật điều hoà quanh năm suốt tháng, đông ấm hạ mát, hình như là do Thư Điềm vừa ăn kem hay sao, mà cô đã rùng mình một cái ngay khi vừa bước vào thang máy.

Lạnh à?

Suốt dọc đường đi, cả người anh đều nóng bừng.

“Không lạnh.” Anh nói.

“Chắc là vì em vừa ăn… kem nên mới thấy lạnh…” Anh nhìn sàn nhà mà trả lời cô: “… Về nhà là sẽ ổn thôi.”

“Vâng vâng…” Thư Điềm ôm cánh tay: “… Em cũng nghĩ thế.”

“…”

Trong không gian nhỏ hẹp, giọng nói và ngữ điệu nói chuyện đầy quen thuộc của cô gái nhỏ cứ vang vọng bên tai anh.

Giang Dịch không nhịn được mà liếc nhanh qua để nhìn cô một cái.

Cùng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng.

Đến rồi.

Thư Điềm đi ra ngoài trước, cô quay đầu chỉ về phía cửa nhà mình, nói với vị đại ca nào đó đã phải chịu cực khổ suốt cả quãng đường: “Đặt ở đây là được rồi ạ.”

“…”

Giang Dịch bước lên phía trước hai bước, rồi anh cúi người đặt đồ xuống.

Thư Điềm đang định nói cảm ơn anh… Bất kể là vì anh đã giúp cô xách những thứ này, hay là vì anh đã đuổi anh Kê đó đi, thì đều khiến cho cô cảm thấy rất vui. Cả hai điều này đều rất đáng được khen ngợi.

Nhưng, không đợi cô mở miệng, Giang Dịch đã đứng thẳng lên, nhìn vào cô và nói: “Đừng cử động.”

Thư Điềm ngây ra một lát, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng yên.

Cô thấy Giang Dịch cho tay vào túi, anh lấy một gói khăn giấy ra. Bao bì trắng đen sạch sẽ, rõ ràng là nó chưa được dùng đến bao giờ.

Anh xé lớp vỏ ra, những ngón tay thon dài có khớp xương nổi bật của anh rút mấy tờ khăn giấy trắng tinh ra.

Anh không nhét chỗ giấy còn lại vào trong túi đựng giấy, mà anh ném thẳng chúng vào chiếc túi mua sắm đang được đặt trên mặt đất, khiến nó phát ra một tiếng động nhỏ.

Anh lại nói: “Đừng cử động.”

“…”

Cô có cử động đâu.

Mà anh đang muốn làm gì vậy…

Thư Điềm đang thấy khó hiểu thì lại thấy Giang Dịch – một tay anh cầm khăn giấy, một tay còn lại thì đột ngột đưa về phía cô, nhẹ nhàng “bắt được” cằm của cô.

Động tác của anh rất nhanh, Thư Điềm mở to mắt ra, đầu óc của cô choáng váng.

Cô đang đứng cạnh cửa nhà, bức tường chỉ cách lưng cô vài xăng-ti-mét thôi, phần da ở cằm được anh chạm vào có cảm giác ấm áp, ngón tay anh khẽ nhấc lên, cô cũng ngẩng đầu lên theo lực tay của anh.

Khoảng cách giữa hai người bỗng bị thu hẹp lại, cả người cô chợt bị bao phủ bởi hơi thở của anh.

Bàn tay cầm khăn giấy của anh hơi giơ lên, ngay sau đó, cô cảm nhận được tờ khăn giấy ấy đã chạm vào khoé môi của mình, và anh dùng lực mà khẽ lau đi.

Cô đã hiểu ra là anh đang làm gì.

Thư Điềm ngẩng mặt lên, còn anh thì đang cúi xuống.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào người thiếu niên, lông mi dài bị bóng tối bao phủ. Dưới điều kiện ánh sáng như thế này, đường nét nổi bật của anh như đã trở nên mềm mại, dịu dàng hơn rất nhiều.

Mấy giây sau đó.

Có lẽ là đã lau xong thứ gì đó ở khoé miệng cô, bấy giờ Giang Dịch mới thả tay ra và đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy thăm thẳm sâu của anh nhìn cô, lông mi đổ bóng xuống đuôi mắt hẹp dài.

“Ban nãy có dính chút kem…” Anh giải thích, giọng hơi nhỏ, nhưng ngữ điệu khi nói vẫn bình thường: “… Bây giờ thì ổn rồi.”

Có thể là vì đã qua lâu rồi mà chẳng có động tĩnh gì. Mà khi anh nói câu ấy, giọng nói của anh nghe rất nhỏ.

Nên đã khiến cho đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang đột ngột tắt đi.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

“Tách” — Bật đèn.

Đèn cảm ứng âm thanh: Có phải là tôi thông minh lắm không?

Tác giả không biết nên nói gì thêm nữa, hôm nay đại ca quyến rũ quá đi hu hu hu hu hu hu hu hu hu! Mình kích động quá đi mất! Rõ ràng chỉ là lau miệng thôi mà! Sao mình lại viết một cách hào hứng như thế thế nhỉ????

Tất cả là vì đại ca xuất sắc quá đó mà QwQ

“Nấm lùn” vẫn chưa xuất hiện, vẫn hy vọng các chị em hét thật to thay cả phần cô ấy hu hu hu hu hu!

Sau đó, tác giả quyết định chương sau sẽ cho đại ca đi tắm nhé!

Ừm… Nên là nước lạnh hay nước nóng nhỉ?

Còn cần phải hỏi nữa à:)