Chương 42

Bác xe ôm:

– Nhớ chứ, biển số nó là… (em chả nhớ ạ), tổ cha thằng ấy, bác mà lần nó ra được thì nó chết

Em:

– Cháu cám ơn ạ

Bác xe ôm:

Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD

– Mà cháu hỏi làm chi thế

Anh L chen vào:

– Bọn Cháu là CS bác ạ, hỏi để điều tra thôi

Bác xe ôm:

– Ừ các cậu cố mà bắt những thằng này lại nhé cho xã hội bớt đi lũ xấu

Em chào bác xe ôm rồi lên xe, nói nhỏ:

– Ghi số chưa

Anh L:

– Rồi, tao lưu vào dt rồi, để tao chạy đến nhà thằng em bảo nó đi hỏi

Em:

– Ừm thằng Phát à?

Anh L:

– Ừ

Hai anh em lại đèo nhau bon bon trên đường, chạy qua nhiều con hẻm cuối cùng cũng đến nhà người này. Về độ cứng thì không bằng mấy ông anh em nhưng mà độ quen biết và nắm bắt tin tức thì đây là cuốn bách khoa toàn thư của anh L, mọi tin tức hay muốn tìm ai thì hỏi người này. Em cũng chả biết danh tính nhiều nhưng chắc có phép thần thông gì đấy chăng? vì thế mới có nhiều thông tin như vậy. Sau khi anh L giao cho biển số xe, người này nói hôm sau sẽ có, hai anh em về nhà lấy đồ, sau đó quay ra bệnh viện. Lúc đến bệnh viện, em đã thấy đám lớp em đứng thành 1 cục ở đấy, vừa thấy em bọn nó đã la lên:

– M! M!

Chúng nó cứ làm như em là ngôi sao nổi tiếng ý, đám con trai tiến đến chỗ em, thằng TH hỏi:

– Giờ sao?

Em:

– Ngày mai chúng mày đến lớp, điểm danh hộ tao

Thằng T:

– Sao, mày nghỉ à?

Em:

– Ừ, tối nay tao ở đây với P, sáng cũng thế!

Thằng TH:

– Tình trạng P thế nào

Em:

– Đang hồi phục, chân có khả năng khó phục hồi… – Nói đến đây, cổ họng em nghẹn ứ lại như có thứ gì chắn ngang

Thằng G vỗ vai em:

– Đừng lo, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi

Thằng TH:

– Thế P phải ngồi xe lăn à

Em:

– Chắc thế rồi mày ạ…

Lúc này, cảm xúc của em như một cơn sóng, muốn thoát ra ngoài, em phải cố gắng kiềm chế để cơn sống ấy đừng đổ ra ngoài. Em tiến đến bên cạnh P, nắm lấy tay em ấy, đôi tay xanh xao, mềm nhũn ra làm lòng em đau như cắt ra. Em hỏi:

– Em thấy thế nào rồi?

P:

– Đỡ choáng hơn nhiều rồi!

Em:

– Thế là tốt rồi, anh có đem tí sữa cho em này

P:

– Ôi, nhiều người đem sữa thế, em muốn ăn kem cơ

Em:

– Thế tí nữa anh mua kem cho nhé

P:

– Ok hihi

Lúc này, con H lớp em chen vào:

– Nhìn chúng mày nói chuyện mà bọn tao muốn ói đầy ra sàn

P:

– Hứ! Người ta tình cảm kệ người ta chứ

Con H:

– Vâng vâng, em biết rồi chị

Em với bọn lớp em chém gió được một lát thì bọn nó cũng ra về hết, chỉ còn lại em và P. Lúc ấy, chị Huyền đến, hỏi em:

– P thế nào rồi (câu này phải hỏi P chứ nhỉ)

Em:

– Đỡ nhiều rồi ạ

Chị Huyền:

– Ừ, em ra ngoài đi hóng gió tí đi, để chỉ ở đây chăm sóc P!

Em cũng đồng ý vì cũng nên ra ngoài tí rồi mua kem cho P, em ra nhà xe bệnh viện thì chợt nhớ anh L đưa mình đến đây. Em gọi taxi (sang vãi)đến về nhà, lấy xe rồi lấy tiền trả taxi sau đó đi mua kem. Về nhà, em mới ngớ ra là chưa trả xe cho ông V, thế là em cùng anh L phải đi đến nhà ông V để trả xe rồi cùng đi uống trà chanh chém gió một hôm, lâu rồi hai anh em chưa có cơ hội ngồi tâm sự. Bọn em ghé vào một quán nhỏ ven đường, ngồi xuống và kêu nước. Anh L nói:

– Ngày hôm nay, khá là mệt mỏi nhỉ?

Em:

– Ừm, xui xẻo thật

Anh L:

– Hôm nào mày thử đi chùa xem, để giảm xui xẻo

Em:

– Ừm để vài hôm đã

Anh L:

– Mày biết không, lần chị Huyền bị tai nạn, tao cũng như mày, lo lắng có, hoang mang có, lo sợ có, nhưng lần đó, không có mày an ủi thì chắc tao xỉu mẹ rồi. Mày cũng khá cứng đấy, vẫn còn chạy vào chứ không đơ như những thằng khác.

Em:

– Thế à?

Anh L:

– Ừ bác sĩ nói chân của P sẽ hồi phục, nhưng để tầm 2-3 tháng sau thì bác sĩ mới xem xét phẫu thuật lại.

Em:

– 2-3 tháng à, P dễ tự ti lắm, 2-3 tháng ngồi trên xe lăn có lẽ chẳng khác gì 200-300 năm đối với P đâu

Anh L:

– Thế thì mày phải ở bên P thường xuyên hơn, an ủi, động viên con bé

Em:

– Cũng được, chỉ sợ P có ý định dại dột gì thôi

Anh L:

– Cứ giám sát chặt vào thì chả tự tử nổi đâu

Em:

– Về thằng tông P thế nào rồi?

Anh L:

– Gần ra rồi, nó đang ở khu anh H, chắc cũng dễ chơi đây

Em:

– Cơ mà ông định đánh thật à?

Anh L:

– Chứ sao, tao coi con P như em gái tao mà

Em:

– Tưởng ông bỏ đánh nhau rồi

Anh L:

– Bỏ thì bỏ chứ mấy cái này tao nhất quyết không bỏ được

Em:

– Cứng thế, sắp làm bác sĩ rồi mà cứ như xã hội đen thì bố nào dám đến cho ông khám

Anh L:

– Tao thế đấy, tí nữa mày chở tao qua nhà thằng K lấy đồ, 2 cây 3 track hư hết rồi

Em:

– Sao thế

Anh L:

– Cong hết rồi, chả biết tại sao

Em:

– Ừ

Anh L:

– Mày nghỉ ngơi đi, chiều mai tao với mày đi luộc nó

Em:

– Uống nước đã, tí còn mua kem cho P

Anh L:

– Chúng mày cứ như con nít ý, suốt ngày toàn kem

Em:

– Con nít nó trong sáng

Anh L:

– Nhìn mặt mày trong sáng chắc cả thế giới này đen tối hết rồi

Em:

– Hề hề thôi uống đi để còn về

Sau khi uống nước xong, em chở anh L về, sau đó ghé qua tiệm tạp hóa mua hộp kem dâu cho P, em phóng như điện đến bệnh viện vì sợ kem chảy mất. Sau khi đỗ xe, em khóa xe rồi cầm hộp kem phóng như bị ma đuổi lên phòng của P, đến nơi, em đưa hộp kem cho P:

– Của em này!

P:

– Hihi cám ơn anh nhé

P mở hộp kem ra, toàn là nước, thì ra nó chảy mất rồi, P:

– Ơ, chảy hết rồi!

Em:

– Anh xin lỗi, để anh mua cho em hộp mới nhé

P:

– KHông cần đâu, thế là được rồi ^^

P ăn kem một cách ngon lành mặc dù nó đã chảy gần hết, chị Huyền nói:

– Thôi chị về nhé, hai đứa ở vui vẻ

Em:

– Chị lấy xe em về đi, không cần gọi anh Ll đón đâu, sang nhà em ngủ luôn, sẵn tiện cất xe em hộ em

Chị Huyền:

– Chà, khôn nhỉ

Em:

– Hê hê

Chị Huyền:

– P có chăn chưa em

Em lấy trong balo ra 1 cái chăn:

– Có rồi chị

Chị Huyền:

– M dạo này đảm đang nhỉ hihi

P:

– M của em mà chị, nội trợ đảm đang cơ mà haha

Em nhục vđ ra, thôi kệ, xem như gió thổi ngang tai.

Đêm hôm ấy…

P:

– Chúc anh nội trợ ngủ ngon

Em:

– Nội trợ cái đầu em ý

P:

– Hihi

Em:

– -im lặng-

P:

– Này

Em:

– Hử

P:

– Không chúc em ngủ ngon à

Em:

– Giận rồi, không thích chúc

P:

– Thôi đừng giận mà, em xin lỗi

Em:

– Ừ, thôi P của anh ngủ ngon nhé

P:

– Anh chưa hôn em

Em tiến đến hôn vào má P, em tắt đèn rồi ngồi lên ghế salon (phòng vip nhé)đắp chăn rồi ngủ. Em cứ trăn trở hoài không ngủ được, có lẽ vì chỗ lạ. Chợt em nghe thấy tiếng khóc thút thít của P, hoảng hồn, em bật đèn lên, hỏi P:

– Sao thế, sao em khóc

P:

– Em… Em… Anh chưa ngủ à

Em:

– Chưa, sao em lại khóc

P:

– Em… Em sợ sẽ phải ngồi xe lăn mãi huhu em không muốn đâu

Em tiến đến chỗ P:

– Ngốc ạ, bác sĩ nói chân em vẫn có thể hồi phục cơ mà, em phải lạc quan lên chứ. Em nhìn ngoài kia xem, biết bao nhiêu người ngồi xe lăn, họ vẫn cứ lạc quan vui vẻ, có khi còn hơn chúng ta nữa chứ.

P:

– Nhưng… em sợ…

Em:

– Không nhưng nhị gì cả, em mà bi quan thế nữa anh đánh cho đấy.

P:

– Vâng ạ

Em:

– Giờ thì ngủ đi