Em ngồi lên ghế, nhắm mắt, cổ họng nghẹn lại, em lo sợ rằng sẽ mất P, em chưa bao giờ có một cảm giác bất an như thế này. Tim đập thình thịch làm cho l*иg ngực như muốn vỡ tung ra thành từng mảnh, tay chân tê lại hết, đầu óc khá choáng, cảm giác này quá lạ, em chưa từng bị bao giờ cả. Trong đầu em cứ tưởng tượng cái hình ảnh P sẽ ra đi mãi, chả biết tại sao em lại bi quan thế, việc tưởng tượng này làm em rơi nước mắt, vâng, em rơi nước mắt các bác ạ. Các bác bảo yếu đuối cũng được chứ em sợ sẽ mất P, sợ công sức hơn 6 năm trời của bọn em đổ sông đổ biển. Còn đâu lời hứa hẹn ngày xưa, còn đâu hình ảnh mà hai đứa cùng khoác lên bộ đồ cô dâu chú rể nữa. Lúc này, thằng G với con N đã đến cùng với mẹ em và mẹ P, vừa thấy bọn em, mẹ P đã hoảng hốt, rồi khóc. Nhìn bác ấy mà em cũng muốn khóc theo, nhưng mình phải cứng rắn, không được yếu đuối nữa. Lát sau y tá ra, mọi người đến hỏi thì y tá chỉ bảo là ra ngoài lấy máu để truyền, bệnh nhân vẫn còn trong tình trạng nguy kịch. Em nghe mà hụt hẫng vãi ra nhưng vẫn cố cầu nguyện dù chỉ còn lại một tia hi vọng nhỏ nhoi, lúc ấy, em đứng ngồi không yên, cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, tay chân tê dại đi. Mọi người vẫn đang đứng trong ngóng tin tức từ bác sĩ, lần này, y tá lại ra và vẫn là lấy thêm máu để truyền, có lẽ bác sĩ vẫn đang cố gắng giúp cho P được sống, em vẫn hi vọng nhưng ca cấp cứu kéo dài quá lâu, tầm 2-3 tiếng. Lát sau bác sĩ đi ra nói:
– Ở đây ai là người thân của bệnh nhân?
Em và mẹ P bước ra, bác sĩ nói:
– Bệnh nhân mất quá nhiều máu, chúng tối đã cố gắng hết sức mình, bệnh nhân vẫn còn sống và đang tạm phục hồi nhưng…
Em:
Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD– Sao thế bác sĩ
Bác sĩ:
– Đôi chân bệnh nhân đã bị thương rất nặng, tỉ lệ phục hồi rất thấp
Em nghe mà ngỡ ngàng, mẹ P hỏi:
– Thế là con bé phải ngồi xe lăn à?
Bác sĩ:
– Ừm
Mẹ P nghe thì xỉu luôn, mọi người phải đỡ vào khoa hồi sức, em vẫn ở lại hỏi bs:
– Cháu có thể vào thăm được không ạ
Bác sĩ:
– Được nhưng đừng làm bệnh nhân quá căng thẳng
Em bước vào phòng, thấy P đang nằm đấy, em khẽ hỏi:
– P?
Em ấy vẫn im lặng, chắc vẫn chưa tỉnh. Em hỏi thêm lần 2:
– P à
Lúc này bác sĩ vào nói:
– À tôi quên mất, khi nào bệnh nhân tỉnh lại rồi hẵng nói chuyện nhé
Em chán nản đi ra ngoài….
Anh L lúc này từ phòng hồi sức, đi ra hỏi em:
– P thế nào rồi?
Em:
– Chưa tỉnh
Anh L:
– Chán nhỉ chắc do nhiều thuốc mê quá thôi
Em:
– Ừ, mẹ P thế nào rồi
Anh L:
– Không sao, do shock quá thôi
Em cùng anh L ra căn tin bệnh viện ngồi, em gọi cafe ra uống, lúc ấy đã là khoảng 7h tối rồi (nếu em nhớ không nhầm). Mọi thứ bắt đầu chìm vào đêm tối, đâu đây thỉnh thoảng còn vài cặp vợ chồng chở nhau đến đây khám thai, em khẽ nhìn sang một cặp gần em, người chồng khẽ vuốt ve bụng người vợ rồi cười. Nhìn hình ảnh ấy mà em lại nghẹn ngào với suy nghĩ về P, anh L thấy thế, thở dài rồi nói:
– Thôi mày đừng buồn, chuyện đâu còn có đó, lo quái gì
Em:
– Ừ…
Anh L đứng lên nói:
– Đi với tao
Em:
– Đi đâu
Anh L:
– Tìm thằng tông P
Em:
– Biết nó là ai đâu mà tìm
Anh L:
– Tao kêu thằng em đi hỏi
Em:
– Đợi khi nào P tỉnh lại đã
Lúc này, chị Huyền chạy ra nói:
– P tỉnh rồi, vào thăm đi M
Em lúc này đơ ra, chả biết cảm giác này là cảm giác gì nữa, nó cứ đơ đơ thế nào ý, còn hơn cả vui sướиɠ tột độ nữa. Em hối hả chạy vào như 1 thằng điên, suýt té giữa hành lang bệnh viện, em chạy vào phòng P, thấy mọi người đang đứng cạnh em ấy. Vừa thấy em, P đã cười, em ấy cố cười một nụ cười yếu ớt. Mọi người tránh ra 1 bên cho em vào, em ngồi lên ghế, cầm tay P lên, em nói:
– Em thấy thế nào rồi
P:
– Hơi choáng anh ạ
Em:
– Chắc do thuốc ý mà
P:
– Vâng, chắc thế
Em:
– Bác sĩ bảo đôi chân em sẽ khó hồi phục
P sững người, rồi có 1 giọt nước mắt khẽ rơi:
– Thế hả anh…
Em:
– Đừng lo, cả nhà sẽ cố gắng đưa em đi nước ngoài chữa mà
P:
– Ừm… Em xin lỗi vì chuyện của em mà làm mọi người phải lo lắng như thế
Em:
– Đừng thế chứ, dĩ nhiên là mọi người phải lo cho em rồi, người một nhà cả mà
Em ra ngoài, i căn tin tiếp tục, uống 1 ngụm cafe, anh L theo sau, hỏi:
– Tối nay mày tính sao?
Em:
– Chắc ở lại cùng P
Anh L:
– Thế không đi học à
Em:
– Nhờ mấy thằng kia điểm danh hộ
Anh L:
– Thôi mày về tắm rửa sạch sẽ rồi đi tìm tung tích thằng tông P với tao
Em cũng gật đầu đồng ý, quay lại phòng P chào mọi người rồi nhảy lên xe anh L, 2 anh em đèo nhau về nhà. Về nhà, em lên phòng kèm theo đó là một sự mệt mõi đè nặng trên vai, coi như là hôm nay thật may mắn, P vẫn còn sống và đó là điều quan trọng nhất. Em vào phòng tắm, mở vòi sen để từng dòng nước mát lạnh tạt vào người cho nhanh chóng xua tan đi những mệt nhọc, điều đen đủi của một ngày xui xẻo. Trong đầu em lúc ấy cứ suy nghĩ liên tục về P, giọt nước mắt của P,… Như đã nói, em rất dễ bị tác động bởi một số chuyện, những chuyện ấy có thể làm em suy nghĩ nhiều.. Sau khi tắm rửa mát mẻ, em thay đồ rồi xuống dưới nhà thấy anh L đang loay hoay tìm cái gì đó, em hỏi:
– Làm gì thế?
Anh L:
– Kiếm đồ
Em:
– Đồ gì cơ
Anh L:
– 2 cây 3 track
Em:
– Đánh ai à
Anh L:
– Tìm thằng tông P
Em:
– Chưa biết là ai cơ mà, lấy hàng làm gì, đi hỏi trước đã
Anh L:
– Ừ, cũng được
Anh L chở em đến chỗ P bị tai nạn, em thấy có 1 bác xe hôm đứng ở đấy, em lật đật chạy đến hỏi:
– Bác ơi, cho cháu hỏi tí được không ạ
Bác xe ôm:
– Sao thế?
Em:
– Lúc sáng bác có thấy một cô gái trẻ như cháu ý, bị tai nạn ở đây không ạ
Bác xe ôm:
– Nói rõ xem nào, ở đây có nhiều vụ tai nạn lắm
Lúc ấy mặt em từ này thành như này, em nói:
– Lúc chiều ý ạ, có cô gái bị 1 thằng vượt đèn đỏ tông trúng
Bác xe ôm:
– À, bác còn rượt theo thằng ấy nhưng nó chạy nhanh quá chả đuổi kịp, tội con bé đó quá
Em:
– Thế bác có nhớ biển số không ạ!