Chương 5

Trong phòng học rất yên tĩnh, nhưng không gian cũng đủ lớn. Tần Phóng ở đằng sau nói chuyện, hoàn toàn không cần lo lắng có thể bị người khác nghe thấy.

Cuộc điện thoại này gọi có chút lâu, anh một bên vừa nghe, lại nhìn thấy hai người trong câu lạc bộ ngồi ở hàng phía trước vẫy tay với cậu ta.

Cô gái thổi kèn Harmonica còn đang đứng ở đó.

Tần Phóng không trả lời, cũng không tắt điện thoại.

Không bao lâu, Tô Lâm ở bên kia lại hỏi một lần:

"Cậu có nghe được hay không vậy?"

Nghe một chút, giọng điệu này.

Nhìn lại xem cậu ta đây là đang làm việc cho ai chứ?

Tần Phóng cảm thấy chính mình có phải tính tình quá tốt rồi hay không.

Trong thời gian nghỉ ngơi lại không đánh game, ở chỗ này làm cái gì mà phỏng vấn, càng nghĩ Tần Phóng càng nuốt không trôi được cục tức này, bên cạnh vừa đi trở lại vừa nói:

"Cậu tối nay tự giác một chút, mang tôi lên con át chủ bài."

"...."

Trước khi Tô Lâm mở miệng, Tần Phóng đã đi trước một bước nói:

"Đây là cậu thiếu nợ tôi."

Nói xong lập tức cúp điện thoại, điều chỉnh lại sang chế độ yên lặng.

Mẹ nó, hôm qua nói với cậu ta cái gì đi học tiếng Pháp.

Đây gọi là thù một lại trả một.

Phát tiết xong, Tần Phóng thần thanh khí sảng về lại chỗ ngồi, đưa cho Lộc Viên Viên phiếu ghi tên phỏng vấn vòng hai:

"Điền xong cái này là được. Đến lúc đó thời gian phỏng vấn sẽ được thông báo. Không sai biệt lắm thì là tuần tới cũng vào thời gian này. Nhớ để ý kỹ tin nhắn một chút."

"Được. Cảm ơn học trưởng."

Sau khi Lộc Viên Viên điền xong phiếu, lần nữa nói cảm ơn rồi mới ra ngoài phòng học.

Cô đi rồi, nhưng Tần Phóng vẫn còn có dư vị.

Cậu ta không biết Tô Lâm vừa rồi đang làm cái quỷ gì, hay là bị con ma nào nhập vào.

Dù sao để ý qua dáng dấp của em gái thật đẹp, cậu ta cũng rất là hoan nghênh.

Ách.

Có thể làm cho Tô Lâm động kinh, cô gái nhỏ rất có phúc khí.

-

Cô gái có phúc khí kia sau khi tham gia phỏng vấn xong, trở lại ký túc xá liền nhận được điện thoại.

Là thông báo nhận học bổng.

Đại học C thiết lập rất nhiều loại học bổng. Lộc Viên Viên đến đây đã giành được ba giải thưởng hàng đầu cho mỗi chuyên ngành. Số tiền này so với tất cả các học bổng hơi thấp, nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ.

Sau khi hỏi rõ địa điểm, cô cúp điện thoại xong, cùng Lâm Thiến liền đi ra ký túc xá.

Tòa nhà có kiến trúc nổi bật nhất là khán phòng lớn. Chỉ có một tầng và đỉnh chóp hiện lên hình vòm. Cách cổng trường không xa. Đây là một trong số ít các tòa nhà mà Lộc Viên Viên không cần nghĩ trước lộ trình tuyến đường đi, liền thẳng một mạch mà đi tới.

Học bổng chính là nhận ở nơi này.

Đẩy ra cánh cửa được chạm khắc, các sinh viên đứng thành một hàng, nhìn qua giống như đang đăng ký. Lộc Viên Viên cầm thẻ sinh viên cùng thẻ căn cước của mình, cũng đi tới xếp phía sau hàng bọn họ.

Qua nửa giờ mới đến phiên cô. Sau khi hoàn tất thủ tục, cô chuẩn bị rời đi, liền bị một vài người chặn lại.

"Xin chào bạn học." Đứng đầu là nam sinh lịch sự đối với cô gật đầu, "Làm phiền rồi, mình là Lý Nghiêm, là thứ trưởng của Phòng công tác sinh viên ở Hội Sinh Viên."

"À," Lộc Viên Viên hơi mơ hồ, nháy mắt, biên độ nhỏ nhẹ gật đầu, "Chào thứ trưởng."

"Không có chuyện gì, đừng lo lắng." Lý Nghiêm nở nụ cười, "Là thế này, có một phần trên diễn đàn trường học là dành riêng cho những người đạt được học bổng. Theo truyền thống của trường từ trước đến giờ, là muốn làm video của mỗi người rồi đưa lên. Bọn mình muốn xin phương thức liên lạc với bạn, thuận tiện để sau phỏng vấn, có được không?"

Lộc Viên Viên lần này nghe hiểu.

Cô cho bọn họ lưu số điện thoại di động vào, mới đi ra khỏi khán phòng.

Trên đường đi bộ về ký túc xá, cô không nhịn được lật qua lật lại xem đồ cầm trên tay.

Là một cái phong thư rất nhẹ, phía trên in một hình ảnh khuôn viên rộng của trường đại học C, còn có thêm con dấu chuyên môn.

Bên trong có hai ngàn nhân dân tệ. (=6.754.962,46 VNĐ)

Lộc Viên Viên mấp máy môi, trong lòng không nói ra được vui vẻ.

Vừa rồi cô nghe được âm thanh mấy người bạn xếp hàng phía trước phàn nàn.

Nhưng cô cảm thấy, hai ngàn nhân dân tệ đã rất nhiều rồi.

Thời điểm vừa khai giảng rất khó tìm được công việc gia sư, cho nên số tiền kia....

Đối với cô rất quan trọng.

***

Sáng thứ sáu lúc bảy giờ hai mươi.

Tô Lâm tắt chuông báo thức, tháo miếng bịt mắt cùng nút bịt tai. Trong mấy tiếng ngáy liên tiếp của mấy con heo vọt vào đi tắm, rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Lớp học tự chọn có hai buổi học trong một tuần.

Vào lúc hai giờ chiều thứ tư cùng tám giờ sáng thứ sáu.

Đêm qua Tô Lâm đã đưa Tần Phóng đến con át chủ bài, đánh tới một người cuối cùng, vừa mới bắn xong nên đôi mắt có chút hoa lên.

Nửa đêm ba giờ mới nằm xuống, buổi sáng bảy rưỡi liền bò dậy.

Kỳ thật anh cảm thấy cả người đều có chút mơ màng.

Trong quá trình học, Tô Lâm lúc bình thường đều có thể bỏ qua nhiều hoặc ít tiết. Giống như tình huống tối hôm qua, nếu không phải có chuyện gì lớn, anh chắc chắn hôm nay sẽ không đi học.

Sau đó, anh đi trên tuyến đường lớn đến tòa nhà giảng dạy.

Không tính là quá buồn ngủ, chỉ là vẫn còn chưa thoát ra khỏi trạng thái sau khi tỉnh dậy, có chút vẫn chưa trở lại bình thường.

Thời gian còn dư dả, anh liền chậm rãi mà lắc lắc đầu. Sáng sớm, trong đầu cái gì cũng không có.

Tô Lâm cứ liên tục lắc như vậy đến tòa nhà dạy học, tiến vào cửa sau phòng học xếp theo hình bậc thang. Tầm mắt quét qua, chỗ ngồi đều còn trống.

Không có mấy người.

Anh lại nhìn về phía vị trí ngồi lần trước.

Lộc Viên Viên đang thu thập túi sách, ngồi ở vị trí giống như buổi học lúc trước.

Sự mơ màng của anh không hiểu sao giống như trong nháy mắt liền biến mất.

Tô Lâm đi qua, trước đem điện thoại di động thả trên mặt bàn, sau đó mới ngồi xuống.

Người bên cạnh nghe được động tĩnh, liền quay đầu lại.

Hôm nay Lộc Viên Viên mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu vàng nhạt, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa. Một vài sợi tóc rũ xuống bên trên thái dương làm cho khuôn mặt của cô càng có chút nhỏ hơn.

Khung xương của cô vốn nhỏ, không có tóc dài làm áo choàng che đi, lộ ra một tầng bả vai mong manh gầy yếu hơn.

So với lần thứ nhất, nếu như xem xét, cảm thấy tuổi của cô càng nhỏ hơn.

Tô Lâm đối diện với hai con người đen trong vắt của cô, nhẹ gật đầu:

"Chào buổi sáng."

Lộc Viên Viên biên độ nhỏ cong môi lên, lại là loại nụ cười mang theo ngượng ngùng kia, phía bên phải khuôn mặt lúm đồng tiền chợt lóe lên,

"Học trưởng, buổi sáng tốt lành."

"...."

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, liền không có thêm động tĩnh gì nữa.

Trên mặt bàn Lộc Viên Viên vẫn bày biện những vật như trước, chỉ có thêm mấy thứ đồ ăn sáng.

Bình thường giờ này, Tô Lâm vẫn còn trong mơ, đương nhiên là không cảm giác thấy đói.

Một đường tới đây, từ lúc rời giường cho tới bây giờ, dạ dày anh một chút cảm giác cũng đều không có.

Nhưng hiện tại, bên cạnh có mùi hương, anh cơ hồ là trong nháy mắt sinh ra cảm giác đói.

Anh thở dài.

Sau đó gẩy gẩy tóc trên trán, cầm điện thoại di động lên lướt vòng bạn bè, muốn di chuyển lực chú ý.

Một giây sau ---

"Học trưởng, anh ăn sáng chưa?"

"..."

Tô Lâm sửng sốt một chút mới quay đầu.

Cô cũng nhìn qua, đang chờ câu trả lời của anh.

Anh do dự một chút, trong đầu hiện lên mấy cái ý nghĩ, cuối cùng vẫn là thành thật nói:

"Chưa ăn."

"Vậy...." Lộc Viên Viên đem cái túi cầm trong tay xách tới trước mặt anh, thử thăm dò hỏi:

"Anh có muốn uống sữa đậu nành không?"

"....."

Anh lại sửng sốt.

Đây là....Muốn mời anh uống sao?

Đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo như nước đang nhìn anh, mặc dù trong lớp học vẫn còn sớm, cô gái trước mắt cũng không có nhan sắc gì, nhưng xem qua tinh thần đều rất tốt.

Có thể là bởi vì vừa uống nước xong, trên đôi môi phấn nộn có một tầng sáng bóng, đầy đặn và tươi sáng.

Tô Lâm bất động thanh sắc di chuyển ánh mắt, đưa tay đem cái túi nhận lấy, giọng nói có chút khàn:

"Được."

"Ống hút ở bên trong." Lộc Viên Viên chỉ vào cái túi, "Là ống mới, em chưa động tới."

Tô Lâm gật đầu, cắm ống hút rồi nhấp một ngụm.

Cảm nhận được trên tay ấm áp, anh nuốt một ngụm nước bọt, trầm mặc vài giây, mới nói:

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Không biết có phải là ảo giác hay không, lại cảm thấy trong giọng nói của cô mang theo vui vẻ.

Cô hỏi:

"Học trưởng, uống ngon không?"

"...." Kỳ thật số lần anh uống sữa đậu nành cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không thể chia ra thích uống hay không thích.

Nhưng mà....Cái này là cô mua.

Thế là Tô Lâm gật nhẹ đầu:

"Ngon lắm."

"Thật sao?" Lộc Viên Viên lộ ra vui mừng:

"Em nói anh nghe nhé học trưởng, cái sữa đậu nành này là gần đây nhà ăn của trường mới tham gia vào hoạt động, phàm là bảy giờ rưỡi đến mua đều sẽ được đưa thêm. Em đối với các sản phẩm từ đậu đều bị dị ứng, lại cảm thấy ném đi thì quá lãng phí, liền một đường mang tới."

Đôi mắt của cô sáng lấp lánh, phảng phất như là giải quyết được một cọc đại sự,

"Học trưởng, anh có thể uống, thật sự quá tốt rồi."

Tô Lâm: "....."

Tô Lâm: "Ồ." (Ăn tưởng bở hả anh =)))))

Lộc Viên Viên vẫn hào hứng như cũ không giảm:

"Sữa đậu nành được đưa cho đến tận tháng mười một. Học trưởng nếu anh thích uống, nhất định phải nhớ kỹ mỗi ngày đi nhận nha."

Âm thanh mềm mại nhu hòa, lời nói giống như đang chào hàng.

Nhưng Tô Lâm vẫn là đối với cô như không có việc gì mà gật đầu,

"Anh đã biết, cảm ơn em."

Lời nói còn chưa dứt, anh mới ý thức được bên trong miệng mình còn lưu lại cặn hạt đậu của sữa đậu nanh, có loại nói không ra được hương vị nước mật này.

Mẹ nó thật là chu đáo.

"...."

Thích?

Mỗi ngày bảy giờ ba mười đi lấy sữa đậu nành?

Anh thích cái búa.

Tác giả có lời muốn nói: #nguyên lai là không nỡ vứt mới cho anh =))))