Tô Lâm cẩn thận nghĩ lại.
Thật sự gần đây có lẽ là do quá bận, nên anh không chú ý tới Lộc Viên Viên đã cho anh những ám chỉ.
Ngay ở ngày hôm trước, buổi sáng thứ sáu học tiếng Pháp. Tô Lâm cưỡi xe đi đón cô bạn gái nhỏ, đến nhà ăn mua đồ ăn sáng.
Tất nhiên cô đi nhận sữa đậu nành.
Hôm đó là ngày ba mươi tháng mười.
Đến phòng học, khi cô đưa sữa đậu nành cho anh, biểu cảm rất tiếc nuối, một bên hút hộp sữa của cô một bên thúc giục anh:
"Sắp đến giờ học rồi, học trưởng anh uống nhanh đi, nếu không sẽ đói."
Anh uống xong.
Bạn gái nhỏ lại than thở:
"Haiz, vì sao trường học không thuận tiện đưa thêm tháng mười một chứ..... Rõ ràng mùa đông càng cần sữa đậu nành nóng hơn mà....."
Lúc ấy trong lòng anh còn rất vui vẻ.
Nhưng vẫn rất phối hợp, không lộ ra biểu cảm vui sướиɠ gì. Ngược lại phụ họa cô mà cảm khái hai câu.
Sau đó, Lộc Viên Viên đột nhiên thay đổi lời nói, biểu cảm biến đổi, vỗ vỗ bả vai làm anh yên tâm rồi nói không sao đâu.
Khi đó anh không hiểu tại sao bỗng nhiên lại nói không sao.
Vừa vặn đúng lúc Nghiêm Xuyên bước vào lớp, nên cũng không hỏi.
.....Bây giờ anh đã hiểu.
Lúc Tô Lâm mở cái hộp ra đang ngồi trên mặt đất. Lúc này đã hoàn toàn mở ra, anh nhìn chằm chằm cái máy làm sữa đậu nành có nhan sắc cực kỳ nổi bật rực rỡ, rất lâu mới đứng dậy, ngồi ở mép giường.
Anh có chút không biết nói gì.
Điện thoại trong túi áo rung lên.
Thẩm Cố Minh: [Sinh nhật vui vẻ.]
Thẩm Cố Minh: [Đi du lịch mấy ngày mệt quá, tối hôm qua không thức được đến mười hai giờ.]
Tô Lâm tùy ý ấn vào trả lời.
Tô Lâm suy nghĩ một chút, rất nhanh liền gõ chữ: [11 tặng quà mà cậu không thích nên làm sao bây giờ?]
[Làm sao có thể ngay lập tức thật vui vẻ mà nói với cô ấy cậu rất thích?]
Bạn gái của Thẩm Cố Minh tên là Thời Y, cùng học chung trường cấp ba, bình thường đều gọi hài hước là "11".
Thẩm Cố Minh: [Tặng quà gì cho cậu?]
Tô Lâm thành thật trả lời.
Thẩm Cố Minh: [Có quà tặng là được rồi, còn không thích? Không phải chứ, sao cậu lại kén chọn như thế?]
Tô Lâm: [.......]
Thật ra không phải là anh kén chọn.
Chẳng qua anh nhìn máy làm sữa đậu nành. Trong miệng bắt đầu hiện lên đau khổ. Thậm chí còn có ảo giác cả miệng đầy cặn bã đậu. Sau đó liền đặc biệt muốn đi đánh răng, không thể sinh ra nổi cảm xúc vui vẻ gì.
Nhưng mà cái này làm sao nói cho cậu ta được.....
Còn chưa nhắn trả lời, bên kia lại tới một tin nhắn.
Thẩm Cố Minh: 【 Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha máy làm sữa đậu nành ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó chứ không nhịn nổi.】
Tô Lâm: "......"Anh không trả lời lại, trực tiếp khóa lại màn hình điện thoại, đứng dậy ra khỏi phòng ký túc xá.
Anh suy nghĩ một chút, thật ra cũng không sao.
Chỉ là thích sữa đậu nành mà thôi. Dù sao cũng đã thích hai tháng. Anh cũng nên tin tưởng mình thật sự thích nó.
Đúng thế. Anh thích.
Vừa điều chỉnh tâm trạng xong. Lúc đang chờ thang máy. Thẩm Cố Minh lại lần nữa gửi tin nhắn đến.
[Thật ra cũng không khó. Trong đầu cậu chỉ việc nghĩ đến hôn cô ấy. Tốt nhất là tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Xem xem cậu có vui vẻ hay không.]
Tô Lâm lên lầu khoảng chừng mười phút. Lộc Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ. Bởi vì buổi sáng có hơi lạnh, hai tay cô nhét vào trong túi áo khoác không lấy ra.
Cô giẫm lên ô gạch ở trên mặt đất. Cô vừa đi qua đi lại xung quanh chín ô gạch. Vừa giẫm lên vừa đếm. Đến cuối cùng cô cũng không biết mình đã đếm được tới bao nhiêu. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa rồi ôm cái hộp lên lầu đang ở ngay trước mặt.
Lộc Viên Viên quan sát nét mặt của anh mấy giây.
Mặt mày nhàn nhạt, khóe môi thẳng, đôi mắt trong suốt, giống như.....cùng với trước đó đi lên không thay đổi gì.
Nhưng mà bình thường hầu như anh cũng là dáng vẻ như thế này. Cô không nhìn ra anh là vui vẻ hay là không vui, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi:
"Học trưởng, anh mở quà chưa?"
Anh gật đầu: "Mở rồi."
"Vậy anh thích không?"
Lời nói là hỏi như vậy.
Nhưng thật ra trong lòng Lộc Viên Viên rất chắc chắn.
Trước đó cô mua ở trên mạng. Suy tư rất lâu. Tổng hợp lại nhiều phương diện mới nghĩ ra được món quá này. Thứ sáu hôm đó, cô còn đặc biệt nói mấy loại lời như "Sau tháng mười một trường học không phát sữa đậu nành nữa", làm nền trước một chút, để cuối cùng khi mở quà ra càng kinh ngạc vui mừng hơn.
Cô nhìn Tô Lâm cong môi, đôi mắt đẹp híp lại một nửa, anh đưa tay sờ lên đầu cô, giọng nói cực kỳ cảm khái:
"Thích chứ."
"....." Cô còn chưa kịp nói cái gì, anh lại nhìn chằm chằm cô nói:
"Em tặng, anh đương nhiên thích."
Lúc anh nói lời này, đôi đồng tử sáng trong, loại tỏ vẻ vui sướиɠ kia không thể diễn tả được.
Ngoại trừ....không biết tại sao, ánh mắt của anh luôn dừng ở hướng.....trên đôi môi cô.
Anh vẫn luôn cười, Lộc Viên Viên nhìn hồi lâu, mặt có chút đỏ.
Bất kể thế nào đi nữa, dù sao chỉ cần anh thích là được rồi.
Tô Lâm đưa tay về phía cô:
"Đi thôi."
Cô cầm lấy, cúi đầu xuống, cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.
Vui vẻ thì rất vui vẻ. Nhưng mà máy làm sữa đậu nành đã là món quà tốt nhất cô có thể nghĩ ra. Tặng món quà này xong, lần sinh nhật tiếp cô muốn đưa nhiều loại ---
Hả? Đợi một chút.
Vì sao lại nghĩ đến sang năm?
Rõ ràng vẫn còn chưa qua năm nay đâu???
"....Hửm?" Tô Lâm kéo cô đến, quay đầu lại, biểu cảm có chút nghi hoặc: "Sao lại không đi?"
"...."
Lộc Viên Viên ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn.
Trong nháy mắt cùng anh đối mặt, đột nhiên cô có ảo giác vừa rồi bản thân lén lút cẩn thận bị anh nhìn thấu.
Cô dừng mấy giây, nhanh chóng lắc đầu một cái, cười với anh:
"À, không có gì, đi thôi."
Tô Lâm nắm tay cô, thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình cũng không tệ lắm. Cũng may là Lộc Viên Viên không nhắc lại chuyện có liên quan đến máy làm sữa đậu nành nữa. Hai người đi ra cổng lớn. Anh mang cô đi một quán ăn gần trường học mà anh cảm thấy bữa sáng ở đó không tệ lắm.
Ngồi ở trong quán ăn. Sau khi anh ăn xong, sáu cái bánh bao nhỏ trước mặt Lộc Viên Viên mới chỉ ăn được một nửa.
Anh nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện đang thổi hơi nóng trên chiếc bánh bao, khuôn mặt trắng nõn bị khí nóng phả lên nhiễm một màu hồng. Từng đám từng đám, đôi môi hơi đỏ. Khi cong môi lên.....
.....Trong đầu đều là câu nói kia của Thẩm Cố Minh.
Tô Lâm lại nhìn mấy giây, cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa ngáy. Chớp chớp mắt, cầm điện thoại lên xem vòng tròn bạn bè.
Không được bao lâu liền để xuống, dứt khoát lần nữa nhìn chằm chằm người đối diện.
.....Dù sao một chữ cũng không xem vào.
Lộc Viên Viên lớn như thế rồi. Mặc dù đã hơn mười tám tuổi mấy tháng. Thật ra chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy, đơn điệu giống như tờ giấy trắng. Chính cô nhìn lại cũng cảm thấy mình nhàm chán.
Công viên trò chơi lúc trước Tô Lâm đã mang cô đi. Bây giờ, anh lại muốn dẫn cô đến đó trượt patin. Đó chỉ là cô nghe được, còn cô thời học sinh chưa bao giờ chạm vào cái thứ đó.
Bắt taxi đến nơi, là một trung tâm mua sắm mà cô chưa từng đến. Đi thang máy lên tầng trên cùng, Tô Lâm vừa đi vừa nói với cô:
"Ở bên dưới là khu mua sắm, tầng trên cùng là khu vui chơi, rạp chiếu phim hay là khu trò chơi điện tử gì đó."
"Sau đó, sân trượt patin ở bên trong khu trò chơi điện tử."
Ánh sáng ở tầng trên cùng rất tối, có lẽ là do buổi sáng nên rất quạnh quẽ. Lộc Viên Viên đi ở phía sau anh, có chút tò mò:
"Bây giờ người đi vẫn rất ít. Aiz....Học trưởng, sao buổi sáng lại muốn tới đây chơi?"
Tô Lâm không quay đầu:
"Khi có nhiều người, rất dễ gặp tai nạn. Ngay cả khi anh cũng trượt, khả năng vẫn nhìn không thấy em."
Lộc Viên Viên: "....."
Nhưng mà.
Mấy tiếng sau khi ra sân trượt patin, Lộc Viên Viên rất kiêu ngạo.
Đương nhiên không có sự cố gì xảy ra. Bởi vì căn bản không có mấy người. Không chỉ như vậy, một lần cô cũng đều không bị té ngã.
Có lẽ là môn thể thao này làm cô quá phấn khích. Thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa cũng không cảm thấy quá buồn ngủ. Buổi chiều hai người xem phim ở trong rạp chiếu phim. Lúc ăn xong cơm tối mới chỉ có bảy giờ.
Lộc Viên Viên cho là anh sẽ tiếp tục mang cô đi chơi chỗ nào đó. Không nghĩ tới lúc bắt xe taxi, anh lại nói vị trí trường học.
Cô hơi kinh ngạc:
"Học trưởng, bây giờ chúng ta trở về sao?"
"Ừm." Tô Lâm dựa vào ghế ngồi, dùng lực nhẹ kéo tay cô tới bên cạnh anh, ôm lấy cô, "Trở về ký túc xá sớm, bảo bảo ngoan nên ngủ sớm một chút."
"....."
Bây giờ Lộc Viên Viên nghe xong hai chữ "bảo bảo" này, mặt đều sẽ nóng lên.
Nhất là lúc anh nói.
Hơn nữa, vẫn đang ôm cô mà nói.
Nhưng mà trời đã tối. Trong xe taxi lại không có đèn. Lộc Viên Viên cảm thấy trong hoàn cảnh lờ mờ như vậy. Khẳng định anh không nhìn ra cô ----
Một giây sau, trên gò má có một cỗ lành lạnh dán sát vào, ngón tay cô rất quen thuộc.
"Mặt nóng quá." Giọng nói của chủ nhân ngón tay mang theo ý cười. Sau đó, anh siết chặt một cánh tay khác đang nằm ở trên eo cô. Bờ môi xích lại gần lỗ tai cô:
"Làm sao lại dễ thẹn thùng như vậy?"
"......" Toàn thân Lộc Viên Viên đều cứng đờ.
Rõ ràng vào ban ngày, anh cũng không như thế này....không kiêng kỵ gì như vậy.
Lộc Viên Viên đang đối diện với phía trước của chiếc xe. Cô ngồi ở giữa hàng ghế ngồi sau. Khi đang nhìn ngắm lung tung, đối diện với ánh mắt của tài xế qua gương chiếu hậu.
Tài xế ý vị thâm trường cười một tiếng.
Lộc Viên Viên còn chưa kịp phản ứng.
Liền thấy tài xế một lần nữa nhìn phía trước con đường. Một tay cầm vô lăng, một tay khác đưa lên --- Sau đó gập cái gương chiếu hậu lên trên.
Tựa như đang nói: Hai ngươi tiếp tục đi, tôi không nhìn.
Lộc Viên Viên: "....."
Lộc Viên Viên cảm thấy khuôn mặt mình bây giờ có thể luộc chín một quả trứng gà.
Trên đường đi có hơi kẹt xe. Sau bốn mươi phút, mới nhìn thấy cánh cổng trường đại học C quen thuộc.
Con đường này đi từ cổng trường đến ký túc xá. Thêm lần này nữa, trong ấn tượng của cô tất cả có ba lần.
Lần đầu tiên là đi xe đạp.
Anh chở cô, nhưng lại gắng gượng đem quãng đường có thể đi bộ hai mươi phút kéo dài đến tận hơn nửa giờ.
Thật ra bây giờ suy nghĩ một chút, anh cũng đã kéo dài đến nửa giờ.....
Thế mà cô cũng không phát hiện ra, cũng hoàn toàn không có cảm giác "A đạp xe lâu rồi sao vẫn còn chưa tới nơi".
Nếu sau đó cô không lấy điện thoại ra xem thấy thời gian, thật sự không biết sẽ cưỡi đến khi nào.
Lộc Viên Viên suy nghĩ một chút, nhớ lại lúc anh cưỡi xe chở cô, một bên vừa nói chuyện phiếm di chuyển lực chú ý của cô đi, một bên chạy vòng quanh trường học, chỉ là không đi đến khu vực ký túc xá nữ sinh.
Cô thật sự không nhịn được, cười ra tiếng.
Tiếng cười không nhỏ. Tô Lâm quay đầu lại nhìn cô:
"Cười gì vậy?"
Lộc Viên Viên híp mắt nhếch môi, lắc đầu với anh.
"......"
Tô Lâm có chút tò mò.
Bình thường Lộc Viên viên cũng sẽ cười, luôn luôn cười, nhưng đều là đường cong nhỏ. Cho dù có chuyện gì rất vui vẻ đi nữa, cũng rất ít khi nghe thấy cô cười ra tiếng.
Anh nắm chặt tay cô, lại hỏi một lần: "Không nói?"
Vẫn lắc đầu.
Tô Lâm trầm mặc.
Rất nhanh liền đến khu ký túc xá nữ, có thể nhìn thấy gốc cây kia ở phía trước.
Hình như là lần đó anh cõng cô về ký túc xá, đặt cô ở trên ghế dài dưới cây. Khi đó lá cây vẫn còn rất xanh tốt, bây giờ lại chuyển sang màu vàng màu đỏ, rơi đầy đất.
Khi đó anh....chỉ có một thân phận là học trưởng.
Mà bây giờ, mặc dù vẫn gọi là học trưởng, nhưng chuyện trước kia anh muốn àm không thể làm, hiện tại cơ bản có thể làm rồi.
Anh thấy Lộc Viên Viên thả bước chân chậm lại.
Anh cũng phối hợp dừng lại, sau đó nghe cô nói:
"Học trưởng, chúng ta trở về ký túc xá sau được không?"
"....Hửm?" Tô Lâm không kịp phản ứng, nhìn biểu cảm của cô có chút khó chịu.
Lộc Viên Viên đưa tay chỉ cái ghế vừa rồi đã nhìn:
"Chúng ta đến đó ngồi đi, lát nữa rồi lên."
"....."
Tô Lâm gật đầu.
Trước kia ngồi ở chỗ này, là chờ cô và bạn cùng phòng của cô, anh chỉ thuận tiện ngồi nghỉ ngơi.
Bây giờ......
Chỉ cần nghĩ đến những cái này, anh quả thực ức chế không nhịn được muốn cười.
Lộc Viên Viên đã được ngồi ở trên ghế dài như ý nguyện.
Nhịp tim cô càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của cô.
Cô hắng giọng, cố gắng làm cho giọng nói mình nghe thật bình thường,
"Học trưởng, bộ phim vào lúc chiều, anh có thấy hay không?"
Tô Lâm không chút do dự:
"Anh có xem không em còn không biết?"
".....Hả?"
Đột nhiên anh quay đầu lại, cầm tay cô vuốt ve một chút. Một nửa khuôn mặt anh bị che khuất trong ánh sáng, nở nụ cười,
"Không phải anh vẫn luôn nhìn em sao?"
"....."
Lộc Viên Viên lần nữa bình phục lại nhịp tim bị mất khống chế của mình một chút.
Bỏ qua nửa câu sau, anh không xem phim.....
Vậy thì không biết đi.
Tô Lâm không biết vì sao cô lại đột nhiên hỏi về bộ phim, anh nắm chặt đôi tay mềm mại ở trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày vẫn thấp hơn. Khả năng con gái dễ bị lạnh. Anh thật sự không có cảm giác gì về sự chênh lệch nhiệt độ, nhưng anh có thể cảm nhận thấy tay của Lộc Viên Viên hơi lạnh.
Anh muốn nhắc nhở cô sau này nhớ mặc nhiều một chút. Trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại.
"....."
Xúc cảm ở trên đôi mắt, có nhiệt độ thấp hơn nhiều so với làn da trên mặt anh.
Anh đưa tay sờ soạng một chút, không lấy ra, hơi cong môi lên:
"Che mắt anh?"
"....." Người đang che mắt anh không nói chuyện.
"Có tiền đồ, đây là muốn chơi ---"
Anh nghĩ muốn trêu chọc cô một chút. Nói được nửa câu, một bàn tay khác ban đầu vẫn đang nắm bị rút ra, sau đó cái tay kia liền che ở trên miệng anh.
Tô Lâm: "....."
Không thể nhìn, cũng không thể nói, anh chỉ có thể nghe.
Vừa nghĩ như vậy, giọng nói tinh tế của cô gái nhỏ liền truyền vào trong lỗ tai anh:
"Học trưởng, anh đừng mở mắt nha."
"Ừm." Đây là âm duy nhất hiện tại anh có thể phát ra.
Hình như vẫn còn chưa yên lòng:
"Em nới lỏng tay, anh cũng không được mở ra nha."
"Ừm."
Sau khi cô nói xong, hai cái tay ở trên mặt anh thả xuống dưới.
Tô Lâm nhớ kỹ lời cô nói, cả người đều không di chuyển, đầu đối diện với cô, vô cùng thành thật mà nhắm hai mắt.
"Em xem ở trong bộ phim, nhân vật nữ chính đã làm chuyện đó với nam chính. Em cảm thấy....."
"......"
"Em cảm thấy, chính là....."
"....." Cảm thấy cái gì?
"Chính là..... à, dù sao đi nữa cũng rất tuyệt."
"....." Được rồi.
"Anh đừng mở mắt." Cô lại nhấn mạnh một lần nữa.
"Ừm, không mở."
Lại qua mười mấy giây.
Anh nghe được tiếng quần áo cô ma sát "sột soạt", ghế dài cũng hơi rung một chút, có lẽ là do đổi tư thế.
Không bao lâu, cô gái nhỏ lại mở miệng:
"Học trưởng, em không phải đã nói với anh....."
Giọng nói lần này truyền đến không giống trước đó, âm cuối hơi run, giống như đang cực kỳ căng thẳng vậy.
Ngay sau đó trái tim anh cũng run theo.
Một giây sau.
Mắt trái của anh được phủ lên xúc cảm hoàn toàn khác với trước đó.
Ấm áp, mềm mại giống như thạch.
Chỉ là thời gian chạm vào rất ngắn, ngắn đến Tô Lâm còn chưa kịp phân biệt cái gì, đã biến mất.
Anh vừa định mở mắt ---
Bả vai bỗng nhiên nặng xuống. Hai bên đặt lên một chút trọng lượng, trong nháy mắt quanh thân bị một mùi hương quen thuộc bao quanh.
"Học trưởng, không phải em đã nói với anh rồi sao." Lại là cây này.
Anh có chút hoảng hốt nghĩ, hẳn là cô cách lỗ tai của anh rất gần, nếu không làm sao lại ngứa như vậy.
Giọng nói của cô gái rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ nhàng giống như cánh hoa rơi trên mặt đất, gần như không nghe được, nhưng mỗi một chữ lại như đập vào trong lòng anh.
"....Em cũng thích anh."
Tác giả có lời muốn nói: Lâm ca: Mẹ nó!!!
Tô Lâm thật sự không có văn hóa, mong mọi người thứ lỗi.
# Bỏ bê lâu quá nên hôm nay tranh thủ An trans một chương. An đang ôn thi HSK5 nên hơi bận:(((